Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 107

Bên ngoài sắc trời vừa tối, các phái sau khi trải qua vài canh giờ thảo luận cũng dần cảm thấy có chút đói bụng, đương nhiên trong đó đói chỉ một bộ phận người, sau khi đạt đến tích cốc kỳ bình thường sẽ không có cảm giác đói, chỉ cần chuẩn bị một chút hoa quả là được.

Trần Tâm đứng lên nói:

- Các vị, thảo luận hôm nay đến đây ngừng lại. Kế tiếp xin mời các vị đến hậu đường dùng bữa, Trần Tâm chiếu cố không chu toàn mong các vị chưởng môn và trưởng lão tha thứ.

Mọi người đều khách sáo vài câu sau đó dưới sự dẫn dắt của đệ tử Tiên Cư phái đi đến hậu đường.

-"Minh Vương" xin đợi một lát.

Lúc đám người Từ Ngạo Thiên chuẩn bị rời đi thì Lục Tử Huyên vội hô lên. Đám người Bách Kiếp tự nhiên cũng dừng lại, ba người Vương Thương Hà nhìn thấy Lục Tử Huyên không khỏi vừa mừng vừa đố kỵ. Lưu Hải trực tiếp đi lên nói:

- Lục cô nương, xin chào, tại hạ là Ngọc Hư cung Lưu Hải....

Lục Tử Huyên chỉ gật đầu một cái mang tính tượng trưng, rồi đi đến trước mặt Từ Ngạo Thiên. Lưu Hải nhất thời mặt đỏ ửng xấu hổ đứng đó, Vương Thương Hà và Thanh Nguyên thì âm thầm cười trong bụng.

Đệ tử trẻ tuổi của các phái đi qua bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt khác lạ, nhưng không nói gì, cuối cùng vẫn là lần lượt rời đi.

Từ Ngạo Thiên cười nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Lục cô nương, tại hạ chỉ là một tiểu đồ của Ngọc Hư cung,"Minh Vương" cái danh xưng này lần sau không cần dùng nữa.

Lục Tử Huyên mỉm cười nói:

-"Minh Vương" thật đúng là khách khí, nếu vậy sau này gọi ngài là"Kiếm Hoàng" là được rồi.

Từ Ngạo Thiên cười khổ, bất luận là cái xưng hô nào nghe ra cũng rất kiêu ngạo, điều này cùng với tác phong thấp bé bình thường của hắn không hợp, chỉ có điều lại không thể phản bác được gì, chỉ đành nói:

- Không biết cô nương gọi lại Ngạo Thiên là có chuyện gì?

Lục Tử Huyên sắc mặt ửng hồng, cúi đầu nhỏ giọng hỏi:

- Có..... tin tức gì của huynh ấy hay không?

Từ Ngạo Thiên cười khổ nói:

- Ta vẫn luôn tìm kiếm đệ ấy, hoàng thượng thậm chí còn phát động binh mã toàn quốc tìm kiếm khắp nơi, đáng tiếc, bốn năm rồi, thủy chung vẫn không tìm được tin tức của đệ ấy.

Lục Tử Huyên trên mặt lộ ra một tia buồn bã, nói:

-Như vậy, Tử Huyên không làm phiền nữa.

Nói xong hướng về phía Bách Độ bốn người gật đầu một cái, sau đó rời đi.

Sau khi thấy Lục Tử Huyên chỉ hỏi tin tức liên quan đến người đó, sắc mặt của Lăng Nguyệt mới tốt hơn một chút, chỉ là lần này đến lượt Kim Mê sắc mặt khó coi. Bách Độ thấy vậy liền lắc đầu nói:

- Chúng ta đi thôi.

**********

Buổi tối của Bồng Lai tiên cảnh lại có một cảnh tượng khác mê hoặc lòng người, mặc dù mây mù vẫn như cũ giăng giăng khắp nơi, nhưng vầng trăng trên bầu trời lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

- Từ đại ca.

Từ Ngạo Thiên đang một mình đứng trong sân ngắm trăng, cũng không quay đầu lại nói:

- Lăng Nguyệt, muội đến rồi.

Lăng Nguyệt đi đến bên cạnh hắn, khẽ hỏi:

- Đang lo lắng cho huynh ấy sao?

Từ Ngạo Thiên quay đầu lại nhìn nàng, cười nói: - Ngoại trừ Tử Vũ, trên đời này muội là người hiểu rõ ta nhất.

Lăng Nguyệt khuôn mặt ửng hồng, nhưng không nói gì.

Từ Ngạo Thiên lại than thở, nói:

- Huynh lo sợ đệ ấy ngày mai sẽ xuất hiện.

Lăng Nguyệt ngơ ngác hỏi:

- Tại sao?

- Ngày mai là thời điểm các môn phái tu chân trong thiên hạ tụ tập, đệ ấy một lòng muốn báo thù, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này đến tìm manh mối của cừu nhân.

- Báo thù gì? A...... - Lăng Nguyệt đột nhiên lấy tay bịt miệng, nói: - Chẳng lẽ tin đồn bên ngoài là sự thật? Huynh ấy đích thật là hậu nhân của Long Thần sơn trang?

Từ Ngạo Thiên gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ chua sót.

- Nhưng mà Long Thần sơn trang đó vì bảo hộ yêu nghiệt hại người, không tiếc cùng anh hùng thiên hạ là địch.......

- Không phải như vậy!- Từ Ngạo Thiên đột nhiên hét lớn, vẻ mặt và giọng nói khiến cho Lăng Nguyệt hoảng sợ, bởi vì trong lòng nàng cho đến bây giờ Từ Ngạo Thiên chưa từng nói chuyện kiểu như vậy, bất luận là đối với bằng hữu hay là địch nhân.

Từ Ngạo Thiên cũng phát hiện ra sự thất thố của mình, thở dài một tiếng nói:

- Thật xin lỗi, đã làm muội sợ.

Lăng Nguyệt lắc đầu nói:

- Không sao cả. Huynh nói, tin đồn liên quan đến Long Thần sơn trang ở bên ngoài là giả?

Từ Ngạo Thiên gật đầu, tựa như rơi vào hồi ức nói:

- Năm đó, trang chủ Long Thần sơn trang Phương Hạo Nhiên tình cờ gặp được công chúa yêu hồ Băng Thiến, ông ta và yêu hồ công chúa Băng Thiến vừa gặp đã yêu nhau, hai người bỏ qua mọi định kiến của thế tục nguyện kết làm vợ chồng. Đáng tiếc thế tục không cho phép, nhân yêu kết hợp trời tru đất diệt, phát động tất cả lực lượng một lần đồ sát Long Thần sơn trang.....

Lăng Nguyệt chen vào nói:

- Như vậy là nói bọn họ vô tội? Bọn họ thật là đáng thương, chỉ vì có thể đạt được một phần tình yêu chân chính mà gặp phải tình cảnh diệt tộc.

Từ Ngạo Thiên cười khổ nói: - Sau đó, chỉ còn lại hai yêu hồ người hầu bên người Băng Thiến mang theo Tử Vũ chạy thoát, từ đó quy ẩn sơn lâm, mai danh ẩn tính. Nhưng..... - Từ Ngạo Thiên hai đấm nắm chặt: - Nhưng bọn chúng vẫn không chịu buông tha cho Tử Vũ, vẫn đuổi giết tới. Hai người hầu đó vì bảo vệ Tử Vũ, mất mạng đương trường, Tử Vũ bản thân cũng thụ trọng thương, nhưng rốt cuộc thoát được một mạng. Sau đó gặp gỡ ta, khi đó vẫn còn phải ăn xin kiếm sống qua ngày, những ngày đó........

Từ Ngạo Thiên bắt đầu đem chuyện bản thân gặp gỡ Phương Tử Vũ, hai người nương tựa vào nhau, cùng ăn xin sống qua ngày, cuộc sống bữa đói bữa no, thậm chí ngay cả chuyện bọn họ vì có thể ăn được một vài miếng cơm mà tranh phần ăn với chó, từng chuyện từng chuyện một nhẹ nhàng nói ra. Ngoại trừ Lăng Nguyệt sớm đã khóc thành tiếng ra, ở gần đó còn mơ hồ có thể nghe được tiếng khóc thầm không nhỏ.

Từ Ngạo Thiên dường như sớm đã biết, tiếp tục nói hết chuyện cũ của hắn và Phương Tử Vũ, trong đó còn bao gồm cả chuyện hắn từ trong miệng chó giành thức ăn, bị Đại Hắc cắn thương, mà Phương Tử Vũ vì hắn không để ý đến bản thân liều mạng với Đại Hắc.

-... Mãi cho đến khi sư thúc tổ đột nhiên xuất hiện, sau khi cứu ta và Tử Vũ từ trong tay lão Trần, hai người chúng ta từ đó về sau mới bước lên con đường tu chân. - Ngừng lại một lát, Từ Ngạo Thiên lại tựa như vô tận cảm thán, hỏi: - Lăng Nguyệt, muội có biết món ăn ngon nhất trong đời ta là gì không?

Lăng Nguyệt lau nước mắt trên mặt, nói: - Là nồi thịt chó kia sao?

Từ Ngạo Thiên chua sót cười nói:

-Vẫn là muội hiểu ta nhất. Là nồi thịt chó đó, nó là do huynh đệ của ta vì ta, thiếu chút nữa đánh mất tánh mạng làm đại giới đổi lại. Một khắc đó, một bên rơi lệ ăn thịt mà suốt đời ta chưa được mếm qua, một bên âm thầm phát thệ, cuộc đời này, cả đời ta chỉ vì huynh đệ mà sống. Ta sẽ không để cho người ta một lần nữa khi dễ đệ ấy, sẽ không để cho đệ ấy một lần nữa chịu oan ức....

Giọng nói của Từ Ngạo Thiên có chút run rẩy, Lăng Nguyệt dịu dàng xoa lưng hắn, Từ Ngạo Thiên lắc đầu nói:

- Ta không sao, chỉ khó chịu một chút mà thôi. Muội biết không, làm trái với lời thề của mình mùi vị của nó đau khổ đến cỡ nào, khi ta nhìn thấy Tử Vũ vì ta, cô độc rời khỏi Đông Hải, trái tim ta thật sự rất đau, rất đau. Một khắc đó, ta thật sự rất muốn buông bỏ hết tất cả, buông tha vùng đất yên bình, dùng hết tất cả lực lượng đi bảo vệ huynh đệ duy nhất của ta.

Lăng Nguyệt lau đi nước mắt nói:

- May là lúc đó huynh không làm như vậy, nếu không khổ tâm của huynh ấy toàn bộ uổng phí rồi.

Từ Ngạo Thiên nhắm chặt hai mắt, trần ngập thần sắc đau khổ, nói:

- Đúng vậy, đệ ấy làm gì cũng đều là vì ta. Cướp thịt của chó cũng là vì ta, diệt Ngọc Hàn cung cũng là vì ta, độc sấm âm tào địa phủ cùng mười tám tầng địa ngục cũng là vì ta, lưu lạc khắp nơi bị người trong thiên hạ đuổi giết cũng là vì ta. Nhưng còn kẻ làm ca ca như ta đây thì sao? Chỉ có thể trơ mắt nhìn huynh đệ của mình mỗi một lần đi vào hiểm cảnh mà bất lực, ta thật sự rất đau đớn.

Lăng Nguyệt một lần nữa gạt đi nước mắt trên mặt, hỏi:

- Từ đại ca, huynh nói huynh ấy diệt Ngọc Hàn cung, còn xông vào âm tào địa phủ cùng mười tám tầng địa ngục chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Từ Ngạo Thiên hít sâu một hơi thở dài nói: - Ngày đó chúng ta vừa mới đánh hạ Đông Hải, sau đó viện quân Từ Viên Lãng chạy đến, ta và Tử Vũ chỉ mang theo hơn trăm tên Thiết Huyết kỵ xông vào đại quân của địch nhân, ta đương trường trọng thương, còn Tử Vũ đại phát thần uy, độc đấu mấy vạn đại quân, chuyện này muội chắc hẳn là biết rồi?

Lăng Nguyệt gật đầu, chuyện này nàng biết rõ ràng nhất, khi đó nàng đứng trên tường thành rơi nước mắt nhìn hai vị anh hùng trong lòng mình rơi vào trận địa của địch quân.

Từ Ngạo Thiên chua chát nói: - Kỳ thật khi đó ta đã chết rồi.......

- Đã chết? - Lăng Nguyệt không thể tin được hô lên.

Từ Ngạo Thiên gật đầu nói:

- Đã chết, chỉ là Tử Vũ không chịu thua, liều mạng hao hết tu vi toàn thân cũng muốn vì ta kéo dài một hơi thở. Sau đó sư thúc tổ chạy đến, để cho Tử Vũ đến Ngọc Hàn cung mượn"Băng Tinh Ngọc Phách" dùng một chút giúp ta hoàn hồn, càng nói rõ, chỉ có thời gian mười ngày, quá mười ngày, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không cứu nổi ta nữa. Tiếc là, sư thúc tổ ngàn tính vạn tính nhưng lại tính sót một điểm, người đã không nhớ đến tính cách của Tử Vũ, và cừu hận của đệ ấy đối với tu chân giả. Tử Vũ mượn Băng tinh ngọc phách không có kết quả, mà thời gian của ta cũng đã sắp đến hạn, đương trường bất chấp tất cả đại khai sát giới ra tay cướp đoạt, bởi vậy mới tạo thành cục diện của ngày hôm nay.

Bao gồm cả Lăng Nguyệt và người đang nghe lén nọ, không người nào là không gật đầu, hóa ra đây mới là sự thật, cùng"nỗi khổ tâm" của Phương Tử Vũ.

Từ Ngạo Thiên tiếp tục nói:

- Đáng tiếc Tử Vũ trở về chậm mất vài canh giờ, đệ ấy không tiếc đắc tội với cả tu chân giới, cũng không để ý đến an nguy của bản thân vì ta đoạt tới Băng Tinh Ngọc Phách, cuối cùng vẫn là không kịp. Sau cùng, Tử Vũ dứt khoát quyết định một thân một mình xuống địa phủ, vì ta đoạt hồn.

Gần đó đột nhiên"A A" hai tiếng, Từ Ngạo Thiên và Lăng Nguyệt đều nghe ra được đó là thanh âm của Lục Tử Huyên và Kim Mê.

Từ Ngạo Thiên cũng không để ý, tiếp tục kể tiếp chuyện cũ của Phương Tử Vũ, hắn đại náo âm tào địa phủ, cùng diêm vương đánh cuộc, lại độc sấm mười tám tầng địa ngục, cũng đem nỗi khổ phải chịu đựng ở mỗi một tầng địa ngục, tựa như chính mắt nhìn thấy, lần lượt kể ra, những người nghe xung quanh đều không rét mà run, trong lòng đối với những việc làm vì Từ Ngạo Thiên của Phương Tử Vũ mà tăng thêm một tầng kính ý.

Lăng Nguyệt một mực khóc thút thít.

Từ Ngạo Thiên sau khi kể xong chuyện cũ liên quan đến địa ngục, mới nói:

- Cuối cùng, Tử Vũ thắng, đệ ấy bằng vào ý chí kinh người của bản thân đem ta từ âm tào địa phủ dẫn trở về, lúc đó ngay cả diêm vương cũng phải bội phục đệ ấy ba thành. Nhưng... nhưng chúng ta vừa mới trở về, liền biết được chuyện Tử Vũ bị hạ Cách Sát lệnh, khi đó Tử Vũ lại một lần nữa vì ta, một thân một mình rời đi, cô độc đối mặt với kết cục bị toàn thiên hạ truy sát. Còn ta... ta một kẻ làm ca ca, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ ấy rời đi...... Lăng Nguyệt, có phải ta rất ích kỷ hay không?

Lăng Nguyệt lau đi nước mắt, nức nở nói:

- Không, huynh rất vĩ đại, hai huynh đều rất vĩ đại. Huynh ấy vì huynh không tiếc hết thảy, còn huynh lại vì thiên hạ bách tính, các huynh đều là anh hùng.

- Anh hùng sao? - Từ Ngạo Thiên hốc mắt ẩm ướt, ngẩng đầu nhìn bầu trời nói: - Đệ ấy là anh hùng, nhưng ta không xứng, ta từ trước đến nay chưa làm được việc gì cho đệ ấy cả. Bây giờ...... - Giọng nói của Từ Ngạo Thiên đột nhiên trở nên vô cùng kiên quyết: - Ta không còn dân chúng vướng bận, cho nên ta quyết định rồi, ta phải vì bản thân mà sống, vì Tử Vũ mà sống, thoải mái làm những chuyện ta muốn làm, những chuyện ta nên làm. Cho nên, từ giây phút này trở đi, trong thiên hạ nếu còn có người muốn cùng Tử Vũ là địch, vậy chính là địch nhân của Từ Ngạo Thiên ta. Cho dù đánh cho ngọc đá đều nát, ta cũng muốn nhưng kẻ làm thương tổn đến Tử Vũ nỗ lực đại giới! Đây là hứa hẹn của ta đối với đệ đệ.

Sau khi trải qua mười năm chinh chiến, một thế hệ"Kiếm Hoàng" Từ Ngạo Thiên rốt cuộc vứt bỏ hết thảy gánh nặng, lần thiên hạ anh hùng tụ hội trên Bồng Lai tiên cảnh này đưa ra một lời hứa hẹn nặng nhất của kiếp này. Mặc dù chứng kiến chỉ có Lăng Nguyệt, Ngọc Hư cung Bách Kiếp, Bách Độ, Bách Linh, Bách Thảo, Kim Mê, Vương Thương Hà đám người và một đám Thiết Huyết vệ, còn có đám người Cửu U sơn trang và một vài môn phái ở cách một bức tường dỏng tai lắng nghe cùng nữ đệ tử Tiên Cư phái đi ngang qua, nhưng đến ngày hôm sau, khi Từ Ngạo Thiên một lần nữa xuất hiện, thiên hạ anh hùng trong ánh mắt của tất cả mọi người nhìn hắn tăng thêm một tầng kính ý, còn có sợ hãi.

- Có lẽ, đây cũng là số mệnh đi. - Lão đạo sĩ ở xa tận Côn Lôn sơn, nhìn quẻ tượng trong tay, lẩm bẩm nói: - Thiên hạ vừa yên bình, tu chân giới lại xảy ra đại loạn.

Bình Luận (0)
Comment