Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 2

Đó là một câu truyện cũ đẹp mà buồn, câu chuyện về người và hồ.

Một ngàn năm trăm năm trước, vào những năm cuối cùng triều đại nhà Thương. Hồ tộc xuất hiện một thiên tài yêu hồ tài năng xuất chúng, cửu vĩ hồ Tô Đát Kỷ. Chỉ là cửu vĩ hồ đối với việc tu đạo thành tiên không hề hứng thú, vì vậy mà dựa vào yêu pháp cao thâm hóa thân thành nhất đại mỹ nữ Tô Đát Kỷ mê hoặc Trụ Vương, cuối cùng còn gây nên tiếng oán than dậy đất khắp thiên hạ, dân chúng lầm than.

Vào đúng lúc này, võ vương Cơ Phát ở trên đỉnh Thái Sơn soạn hịch"Thái thệ" kể tội Thương Trụ bảo ngược, rồi hiệu lệnh thành lập nhà Chu tuyên bố"Duy cộng hành thiên phạt" một đòn đánh đổ Thương triều.

Sau khi Chu triều diệt Thương, rất nhiều tướng lĩnh tâu với Võ vương rằng:"Hồ yêu gây loạn thiên hạ, không trừ đi yêu tộc khó có thể nguôi hận trong lòng bá tánh." Võ vương không hề suy nghĩ gật đầu đồng ý, vì thế hơn một ngàn năm trước diệt hồ trừ yêu cứ như vậy mà tiến hành.

Trải qua hơn một ngàn năm sau trận đại chiến nhân hồ, hồ yêu bộ tộc dần dần xuống dốc, cho đến tận ngày nay yêu hồ bộ tộc nhân tài càng thêm điêu linh thưa thớt. Cuối cùng, hồ yêu tộc chỉ còn lại ba đầu yêu quái cuối cùng, bọn họ chính là Phúc thúc, vú nương hiện tại và hồ yêu công chúa Băng Thiến. Cho dù là như vậy, nhưng Tu Chân giới vẫn không chịu buông tha đuổi giết đối với hồ tộc, Phúc thúc, vú nương và Băng Thiến cùng đám tu chân giả cứ truy truy đuổi đuổi trốn tránh như vậy suốt mấy trăm năm. Vào khoảng ba mươi năm trước, ba người rốt cuộc ở một lần đào vong sau cùng bị đám tu chân giả đuổi theo, sau đó triển khai một trường đại chiến chém giết thiên hôn địa ám. Mặc dù cuối cùng vẫn bị ba người Phúc thúc, vú nương và Băng Thiến trốn thoát, nhưng ba người bọn họ cũng bởi vậy mà mang thương thế trí mạng, nếu như không được cứu trị ngay lập tức sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Có lẽ ông trời còn thương xót hồ yêu nhất tộc, có lẽ là Phúc thúc, vú nương và Băng Thiến số mệnh vẫn chưa đến hồi kết thúc. Ngay vào lúc ba người bọn họ tưởng như phải chết không thể nghi ngờ thì gặp được thiếu trang chủ của Long Thần sơn trang danh chấn thiên hạ, Phương Hạo Nhiên, đang du sơn.

Sau khi nhìn thấy tuyệt thế dung nhan của Băng Thiến, Phương Hạo Nhiên tình yêu cuồn cuộn dâng trào, bỏ mặc úy kỵ của khắp thiên hạ, dứt khoát thu lưu ba hồ yêu.

Từ đó, tam hồ yêu liền sống trong Long thần sơn trang, Băng Thiên tự nhiên trở thành sơn trang thiếu phu nhân. Vú nương trở thành thiếp thân nha hoàn của Băng Thiến, mà Phúc thúc thì trở thành hộ viện võ sĩ của Long thần sơn trang.

Mà Phương Hạo Nhiên cuộc sống cũng không nhàn rỗi, sau khi được Phúc thúc truyền thụ hồ tộc ma công yêu pháp, trải qua mười năm khắc khổ nghiên cứu rốt cuộc thành công đem tuyệt học gia truyền Long Thần quyết kết hợp với yêu tộc ma công sáng tạo ra một kỳ công, gọi là"Thiên ma sách". Tương truyền rằng, vào lúc"Thiên ma sách" đại thành, trên trời cuồng lôi mãnh liệt, bảy bảy bốn chín ngày mưa lớn liên miên không dứt.

Cùng lúc"Thiên ma sách" hoàn thành thì Băng Thiến cũng mang thai. Việc này khiến cho Phương Hạo Nhiên và Băng Thiến vô cùng kinh ngạc. Phải biết rằng người và yêu kết hợp tuyệt đối không thể có con, bởi vì yêu mặc dù hóa thành hình người nhưng cốt cách vẫn không thoát ly thú thân, mọi người đều biết, người và thú kết hợp căn bẳn là không thể mang thai, bởi vì cấu tạo cơ thể là hoàn toàn bất đồng.

Nghĩ mãi không ra nguyên nhân, Phương Hạo Nhiên đổ hết công trạng lên đầu"Thiên ma sách" cũng yên lặng chờ đợi tiểu sinh mệnh được sinh ra. Chẳng ai ngờ được, Băng Thiến mang thai dài ba năm.

Ba năm sau, Băng Thiến rốt cuộc dưới sự chờ mong của cả nhà thành công hạ sinh một đứa con trai, vào lúc đứa trẻ này vừa chào đời thì bầu trời cuồng lôi mãnh liệt, đồng thời một cỗ yêu khí cường đại bao trùm toàn bộ Long Thần sơn trang.

"Trời ơi, con trai của ta sao lại có dung mạo như thế này?" Lời này là của Phương Hạo Nhiên ở lần đầu tiên nhìn thấy Phương Tử Vũ mà nói ra.

Phương Tử Vũ vừa mới sinh ra khuôn mặt một nửa là nhân loại, một nửa lại là hồ li, trừ điểm đó ra thì thân hình nó hoàn toàn là thân thể của một đứa trẻ nhân loại.

Sau hơn một tháng, nửa khuôn mặt thú kia của Phương Tử Vũ mới dần dần biến mất, mà thay vào đó là một nửa khuôn mặt nám đen, trên đó còn mọc thêm một đám lông mao trăng trắng.

"Ta là kết hợp thể giữa nhân và hồ?" Phương Tử Vũ bình tĩnh hỏi.

Vú nương gật đầu đáp:"Đúng, người là sự kết hợp đặc thù giữa nhân loại và hồ yêu, cho nên khuôn mặt của người mới biến thành như vậy."

Nhẹ nhàng gật đầu, Phương Tử Vũ không hỏi vấn đề này nữa, chuyển câu hỏi khác:"Cha mẹ ta chết như thế nào?" Phương Tử Vũ chỉ biết cha mẹ mình đã qua đời khi mình còn nhỏ, nhưng Phúc thúc và vú nương chưa bao giờ nói với nó cha mẹ nó vì sao mà chết.

Vú nương đôi mắt ẩm ướt, thở dài nói:"Bị người ta giết."

"Ai?"

Phúc thúc vẫn ở một bên không nói chuyện, lúc này nắm tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi nói:"Chính là đám tu chân giả đáng chết đó."

Ra dấu cho Phúc thúc không được kích động, vú nương tiếp tục nói:"Sauk hi ngài sinh ra được hai tháng, ngày đó một đám tu chân giả đột nhiên xông vào Long thần sơn trang, không nói một câu đại khai sát giới. Lúc đó chúng ta ra sức chống đỡ, đám tu chân giả này tu vi cao thâm, tổ phụ của ngài tuy rằng tự mình ra tay, nhưng dù sao song quyền nan địch tứ thủ…. Vì cô gia tiểu thư… chúng ta…" Nói đến đây, vú nương đã khóc không thành tiếng.

Phương Tử Vũ chẳng chút xúc động nhìn chằm chằm vào vú nương hỏi:"Vì sao?"

Vú nương thống khổ nói:"Bọn họ nói phụ thân người thu lưu yêu vật, lại còn cướu yêu làm vợ …"

Phúc thúc dùng sức vỗ mạnh lên bàng nói to:"Yêu? Chó má, nói dễ nghe là trảm yêu trừ ma, trong đầu không phải là vì muốn cướp đoạt thần thạch của chúng ta sao." truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Thần thạch?"

Lúc này vú nương đã ngừng khóc, run rẩy vươn tay phải đầy vết sẹo, nhẹ nhàng từ trong lòng ngực Phương Tử Vũ lấy ra một khối đá trong suốt trắng như tuyết, run giọng nói:"Ngọc thạch đeo trước ngực ngài từ nhỏ đến giờ chính là thần thạch mà hồ yêu bộ tộc chúng ta đã bảo vệ suốt một ngàn năm trăm năm qua."

Phương Tử Vũ nhíu mày nói:"Ngoài cảm giác lạnh lẽ, ta không thấy nó thần kỳ."

Vú nương lắc đầu cười khổ nói:"Tiểu thiếu gia, đó là bởi vì phong ấn của nó còn chưa được giải khai."

"Làm sao để giải khai?"

Vú nương lắc đầu nói:"Không biết.Khối thần thạch này là một ngàn năm trăm năm trước cửu vĩ hồ trong lúc vô ý lấy được ở trong bảo khố của Trụ vương, trước khi nàng qua đời đã giao cho hồ tộc thân tín mang về hồ tộc, cũng dặn dò rằng hậu nhân của hồ yêu nhất tộc có thể giải phá bí mật của thần thạch này thì đó cũng là lúc hồ yêu nhất tộc chúng ta thống lĩnh thiên hạ. Sau đó một ngàn năm chiến đấu giữa nhân hồ cũng không phải bởi vì nhân loại muốn tiêu diệt hồ yêu nhất tộc chúng ta mà bởi vì khối thần thạch này đây."

Đem thần thạch một lần được đặt vào trong áo Phương Tử Vũ, vú nương tiếp tục nói:"Thần thạch này một mạch được lưu truyền đời đời trong yêu hồ hoàng tộc, mẫu thân ngài là vị hoàng tộc công chúa cuối cùng của yêu hồ chúng ta, cho nên khối thần thạch này vẫn luôn ở trong tay nàng. Ta và Phúc thúc sau khi đến đây mai danh ẩn tích liền đem thần thạch giao cho người bảo quản, tiểu thiếu gia, ngài là hi vọng cuối cùng của hồ yêu tộc chúng ta, ngài phải đáp ứng với vú, đem thần thạch bảo quản cho tốt, quyết không thể để mất."

Phương Tử Vũ dùng sức gật đầu một cái, kiên định nói:"Yên tâm đi vú nuôi, ta nhất định sẽ bảo quản tốt thần thạch. Cho dù chết cũng sẽ không để cho kẻ khác có được nó."

Vú nương vui mừng gật đầu, Phúc thúc ở bên cạnh không nhìn được nói:"Tiểu thiếu gia, còn nhớ kỹ công pháp từ trước đến nay Phúc thúc vẫn dậy ngài không?"

Phương Tử Vũ khẽ gật đầu.

Phúc thúc từ trong lòng ngực rút ra một quyển sách mặt ngoài đã có chút ố vàng, trên đó đề ba chữ thể triện:"Thiên Ma Sách". Đem quyển sách này nhẹ nhàng đặt vào lòng ngực Phương Tử Vũ, nói:"Phúc thúc dậy ngài chính là nhập môn tâm pháp của"Thiên ma sách", đó cũng là"Thiên ma sách" bình sinh đắc ý nhất trong cuộc đời của cha ngài. Tiểu thiếu gia nhất định phải luyện cho tốt"Thiên ma sách" tương lai vì cha mẹ ngài báo thù."

"A Phúc." Vú nương không vui nhìn Phúc thúc nói:"Ta không hy vọng thiếu gia báo thù cái gì cả, chỉ mong tiểu thiếu gia bình bình an an …."

Đúng lúc này Phúc thúc và vú nương sắc mặt đồng thời đại biến, nhanh chóng đem Phương Tử Vũ bảo hộ ở đằng sau, khẩn trương nhìn chằm chằm vào cửa lớn.

Lúc Phương Tử Vũ còn chưa hiểu thì một tiếng động mạnh vang lên, hai cánh cửa vốn đã vô cùng cũ nát bị người đá bay mở tung ra.

Ba gã ăn mặc khác người xuất hiện trước cửa, bên trái là lão giả mặc lam sắc đạo bào, một đầu tóc bạc, tay cầm phất trần. Giữa là một hòa thượng đầu bóng lưỡng, mười ngón tay hợp thành chưởng miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó. Bên phải là một trung niên nam tử mặc một bộ đồ võ sĩ, dung mạo bình thường, sau lưng đeo một thanh trường kiếm.

"Vô lượng thọ phật." Đạo sĩ đi tới, cười nói:"Yêu nghiệt, tìm các ngươi suốt tám năm, nguyên lai các ngươi vẫn trốn ở chỗ này.May mắn lưới trời tuy thưa mà không lọt, các ngươi vừa mới lộ nguyên hình tiết lộ một tia yêu khí bị chúng ta tra được, bằng không còn không biết phải tìm đến năm nào tháng nào nữa."

Võ sĩ bên phải không kiên nhẫn nói:"Đủ rồi, lỗ mũi trâu, đừng nói nhiều nữa. Giải quyết nhanh chút, nếu để người khác tới đây, ngươi ngay cả một phần cũng không có."

Đạo sĩ vung phất trần cười hì hì nói:"Rất đúng, rất đúng. Như vậy bần đạo liền không nói nữa vậy."

"A di đà phật!" Hòa thượng tiếp lời nói:"Ngã phật từ bi, niệm đức hiếu sinh của trời đất, xin hai vị hãy đem vật ấy giao ra rồi rời khỏi chỗ này đi."

"Chó má!"Phúc thúc kêu lên:"Đám các ngươi tự xưng là danh môn chánh đạo, nhưng đều là đám tiểu nhân hạ tiện. Các ngươi…"

"Ba!"Một tiếng bạt tai kêu giòn nhẹ nhàng vang lên Phúc thúc lảo đảo. Phúc thúc và vú nương đồng thời chấn động, chỉ nhìn tên đạo sĩ vẫn đứng nguyên tại chỗ cười hì hì tay phải vung vẩy, bọn họ ngay cả đối phương ra tay lúc nào cũng không biết.

Phúc thúc hướng vú nương ra hiệu, vú nương cắn chặt môi dưới kiên quyết lắc đầu.

Phúc thúc đánh mắt nhìn về phía Phương Tử Vũ được bảo vệ phía sau vú nương, vú nương dùng lực cắn chặt đến nỗi môi dưới chảy máu, bất đắc dĩ gật đầu.

Võ sĩ tự hồ không có tính nhẫn nại, hô lên:"Thương lượng thế nào rồi? Chúng ta không có thời gian cùng các ngươi dây dưa, giao ra vật đó liền cho các ngươi toàn thây."

"Ngươi thúi lắm!" Phúc thúc nháy mắt hóa ra bản thể, toàn thân cơ bắp bành trướng phá rách y phục, toàn thân bao trùm một tầng đỏ sậm lông mao. Cái miệng của hắn chậm rãi biến dài, lỗ tai mọc nhọn dài ra, bộ mặt cũng biến thành khuôn mặt của hồ li.

"Đi!" Phúc thúc gầm lên một tiếng đồng thời đánh về phía ba người nọ, dưới khí thế thấy chết không sờn Phúc thúc khó khắn lắm mới đánh ngang tay với ba người nọ

Không chút do dự, vú nương gạt nước mắt ôm lấy Phương Tử Vũ phá cửa sổ bỏ chạy.

Hừ lạnh một tiếng, hòa thượng không nói một lời thoát li chiến trường bay lên đuổi theo vú nương.

"Con lừa trọc đê tiện!" Khi đạo sĩ và võ sĩ minh bạch ý đồ của hòa thượng thì chỉ có thể trừng mắt nhìn, ở dưới thế công liều mạng của Phúc thúc bọn họ không dám bứt ra rời đi, vạn nhất bị trúng một chiêu của Phúc thúc cũng không phải là chuyện đùa, dù sao yêu tộc có thể biến hóa thành nhân hình đều có mấy trăm năm tu vi. Bất đắc dĩ, hai người chỉ có thể đem một bụng nộ khí phát tiết lên người Phúc thúc, nhất thời trong gian phòng tiếng quyền va chạm, tiếng binh khí phá không mãnh liệt.

Bình Luận (0)
Comment