Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 37

" Lúc này ở trước cửa tháp có hai gã thanh niên mặc đạo bào đang giữ cửa, hai người thấy Bách Kiếp mang theo một thiếu niên đi đến, bước nhanh đến chắp tay nói:"Sư thúc."

Bách Kiếp gật đầu thay cho trả lời, xoay người lại nhìn Phương Tử Vũ nói:"Tử Vũ, nhanh tới ra mắt hai vị sư huynh của con đi, đây là Thanh Vi sư huynh, còn đây là Thanh Tu sư huynh, bọn họ đều là cao đồ của Bách Linh sư bá con."

Phương Tử Vũ vẻ mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói:"Bách Linh sư bá?"

Bách Kiếp cười giải thích:"Vi sư thuộc đời đệ tử thứ hai, kỳ thật đệ tử đời thứ hai của Ngọc Hư cung không phải chỉ có chưởng môn và sáu vị trưởng lão chúng ta, ngoại trừ chúng ta ra còn có rất nhiều đệ tử đời thứ hai khác nữa, chỉ là bọn họ một số ít người rất hiếm khi lộ diện, suốt ngày chuyên tâm nghiên cứu đạo pháp. Mà một số khác thì phải bảo vệ những nơi trọng yếu của Ngọc Hư cung, thường xuyên xuất hiện cũng chỉ có vài lão già chúng ta, bởi vậy mà có rất nhiều người đều cho rằng Ngọc Hư cung đệ tử đời thứ hai chỉ có chưởng môn và sáu vị trưởng lão chúng ta mà thôi." Nói đến đây thì ha ha cười lớn, cười một trận, Bách Kiếp mới nói với hai người đối diện:"Thanh Vi, Thanh Tu đây là đệ tử nhỏ nhất của ta, Phương Tử Vũ. Tử Vũ, còn không mau chào hỏi."

Phương Tử Vũ hờ hững nói:"Hai vị sư huynh."

Thanh Vi và Thanh Tu đều là người tu đạo đã có chút ít thành tựu, đối với thái độ bất kính của Tử Vũ cũng chẳng thèm để ý, Thanh Tu chăm chú đánh giá Phương Tử Vũ, cười nói:"Ngươi chính là Phương sư đệ? Đã từ lâu nghe tên của Phương sư đệ, hôm nay được gặp quả nhiên là long phượng trong nhân gian. Tuổi còn nhỏ mà tu vi đã đạt đến Nguyên anh kỳ, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng."

Bách Kiếp ở một bên sung sướng cười đến nối không khép nổi miệng, còn Phương Tử Vũ thì sắc mặt vẫn không chút thay đổi.

Bách Kiếp cười nói:"Hai vị sư điệt không cần khách sáo, tu vi của các ngươi cũng không kém. Được rồi, sư phụ của các ngươi đâu?"

Thanh Vi cung kính đáp:"Sư phụ lão nhân gia đang tĩnh tu."

Bách Kiếp gật đầu nói:"Đã rất lâu rồi không nhìn thấy Bách Linh sư huynh, chắc hẳn là đã đạt đến Độ Kiếp kỳ rồi. Được rồi, Thanh V i, Thanh Tu, hôm nay ta mang Tử Vũ đến đây là để cho nó xem qua một ít sách vở của Ngọc Hư cung chúng ta, có thể mở cửa cho chúng ta hay không?"

Thanh Vi Thanh Tu đáp:"Vâng, sư thúc." Hai người lập tức đi đến bát quái đồ được khắc trên phiến đá dưới mặt đất trước cửa tháp, phân biệt đứng trên hai cái trận nhãn, trong miệng lẩm bẩm niệm pháp, một lát sau hai người đồng thời quát:"Mở!"

Hai đạo ánh sáng tím phân biệt từ trên tay hai người bắn ra, bắn lên hai cái bát quái đồ khắc ở giữa cánh cửa lim.

Hai cánh cửa lim đồng thời từ từ mở rộng, lộ ra một cái thông đạo tối om.

Bách Kiếp hài lòng gật đầu:"Hai vị sư điệt tu vi lại tiến thêm một bậc nữa rồi. Đúng rồi, Tử Vũ sau này có thể sẽ thường xuyên đến đây đọc sách, hai vị sư điệt có thể nể mặt sư thúc mà cho nó vào không?"

Thanh Tu đáp:"Sư phụ lão nhân gian sau khi nghe nói về chuyện của Phương sư đệ đã sớm đoán được sư thúc sẽ mang Phương sư đệ đến đây bồi dưỡng, sớm đã căn dặn chúng con sau này Phương sư đệ đến đây liền có thể đi vào. Chỉ có điều quy củ của tàng thư các hi vọng sư thúc có thể nói trước cho Phương sư đệ một tiếng, tránh để xảy ra những chuyện không hay."

Bách Kiếp cười mắng:"Quả nhiên là già thành tinh. Các ngươi yên tâm đi, quy củ ta sẽ nói với nó." Quay đầu nhìn Phương Tử Vũ nói:"Tử Vũ, theo vi sư vào thôi."

Thân ảnh của Bách Kiếp và Phương Tử Vũ đồng thời biến mất trong thông đạo, hai cánh cửa lim tự động chậm rãi đóng lại, Thanh Vi và Thanh Tu hai người một lần nữa đứng về vị trí thủ vệ, dường như những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Mang theo Phương Tử Vũ lên cầu thang đến tầng thứ hai, Bách Kiếp chỉ vào những giá sách được xếp ngay ngắn đằng trước nói:"Tầng thứ hai và tầng thứ ba là một ít tu đạo pháp môn và một ít tâm đắc của những người đi trước, nhàn rỗi vô sự con có thể lấy xem. Tầng thứ tư và tầng thứ năm là một ít luyện đan bí pháp mà những tiền bối cao nhân của Ngọc Hư cung chúng ta lưu lại, con cũng có thể học một chút, học thêm được một nghề cũng là chuyện tốt. Tầng thứ sáu và tầng thứ bảy là đạo pháp và một ít vũ kỹ của Ngọc Hư cung chúng ta, nơi đó là mục đích ta mang con đến đây lần này. Con phải học nhiều một chút, sau này nhập thế lấy cái phòng thân. Tầng thứ tám cất giữ sách vở nói về một số kỳ trân dị bảo ở thần châu hiện nay và lịch sử của các môn phái tu chân, còn có một ít sự việc kỳ lạ được các tiền bối tu chân ghi chép lại, con cũng có thể đi xem một chút, có lẽ có thể tìm được phương pháp giúp con khống chế tiên khí trong cơ thể không chừng. Con về tầng thứ chín….." Bách Kiếp ngừng lại một chút rồi trầm giọng nói:"Tử Vũ, nhớ kỹ, tuyệt đối không thể lên tầng thứ chín."

Phương Tử Vũ ngẩng đầu nhìn Bách Kiếp, bình thản hỏi:"Tại sao?"

Bách Kiếp lắc đầu nói:"Đừng hỏi nhiều, con bây giờ còn không thể biết. Chỉ là ngàn vạn lần nhớ kỹ, tuyệt đối không thể đi lên tầng thứ chín. Cho dù con có muốn cũng không thể lên được, nơi đó được bố trí rất nhiều cấm chế cường đại."

Phương Tử Vũ nhìn một loạt giá sách ở trước mặt, cũng không trả lời.

Bách Kiếp đi về phía trước, từ trên một cái giá sách lấy xuống một khối ngọc giản màu trắng, nói:"Đây là tàng thư ngọc giản, bên trong dùng thần thức khắc họa mà thành, chỉ cần con đem thầm thức dung nhập vào là có thể nhìn thấy đồ vật ở bên trong nó." Đem ngọc giản chìa ra trước mặt Phương Tử Vũ, nói:"Con thử xem." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Phương Tử Vũ từ trên tay Bách Kiếp nhận lấy ngọc giản, đem thần thức dung nhập vào bên trong. Ầm một tiếng vang lên, Phương Tử Vũ nhìn thấy bốn phía trắng xóa, một hàng chữ to phát ra ánh sáng vàng hiện ra lơ lửng trước mắt nó.

Nhìn mục lục trước mắt, Phương Tử Vũ đang không biết tiếp theo phải làm thế nào, đang suy tư xem làm thế nào để xem được nội dung của dòng thứ nhất"Đạo gia khởi nguyên" kia thì"Đạo gia khởi nguyên" đã tự động mở ra, từng hàng từng hàng chữ vàng chứa nội dung hiện lên trước mắt nó.

Phương Tử Vũ rốt cuộc đã biết cái ngọc giản này phải xem như thế nào, ghi nhớ kỹ trong đầu, mỉm cười đem thần thức thu về.

Phương Tử Vũ đem ngọc giản trả về chỗ cũ, Bách Kiếp hỏi:"Biết làm thế nào chưa?"

Phương Tử Vũ nhẹ nhàng gật đầu.

Bách Kiếp nói:"Tốt. Vậy con cứ tạm thời ở nơi này tham quan xung quanh một vòng đi, vi sư về trước. Sau bữa trưa lại đến đón con."

Phương Tử Vũ lắc đầu nói:"Không cần đâu, con đã tích cốc, không cần ăn uống. Con muốn yên tĩnh ở đây đọc sách."

Bách Kiếp mở miệng định nói nhưng rồi lại thôi, một lát sau thở dài nói:"Tử Vũ, chăm chỉ là việc tốt nhưng cũng phải chú ý đến thân thể đấy. Con mặc dù đã tích cốc, nhưng một thời gian dài không ăn cũng sẽ có ảnh hưởng….."

Phương Tử Vũ thản nhiên ngắt lời nói:"Thật sự không cần, con muốn đọc sách."

Bách Kiếp nghe vậy đành bất đắc dĩ nói:"Được rồi, vậy khi nào vi sư đến đón con được?"

Phương Tử Vũ nói:"Xem xong rồi con sẽ đi ra."

Bách Kiếp giật mình nói:"Xem hết toàn bộ?"

"Xem hết con muốn xem xong."

Bách Kiếp cười khổ nói:"Tùy con thôi. Ta sẽ bảo Thanh Vi Thanh Tu bọn nó lúc thích hợp sẽ mang cho con ít hoa quả, khi nào con muốn đi ra chỉ cần đứng vào giữa bát quái đồ ở gần cửa lớn bọn họ sẽ có cảm ứng mà mở cửa cho con."

Phương Tử Vũ hờ hững nói:"Biết rồi."

Bách Kiếp muốn nói nữa, nhưng cuối cùng chỉ có thể lắc đầu cười khổ xoay người rời đi.

Đợi cho Bách Kiếp rời đi, Phương Tử Vũ lẳng lặng nhìn vào mục lục giá sách hàng thứ nhất, phát hiện không có cuốn sách nào làm cho nó cảm thấy hứng thú sau đó mới xoay người đi đến hàng sách tiếp theo.

Bình Luận (0)
Comment