Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 48

Thần tiên, thần là gì mà tiên là gì? Thế nhân rốt cuộc vẫn thích đem thần và tiên nói nhập làm một, kỳ thật thần và tiên là khác nhau, thần chính là thần, tiên chính là tiên.

Trong thế tục giới, con người cúng bái đều là tiên nhân, nhưng không phải là thần. Bởi vì thần không thể xen vào việc của tam giới nữa mà tiên nhân lại khác, tiên nhân vốn là người trong tam giới. Cho nên qua lại trong thế tục giới đều là tiên nhân, mà những kỳ tích xảy ra trong thế tục giới cũng là do tiên nhân tạo thành.

Tiên, cái khái niệm này là gì? Trong mắt của người thế tục, có thể bay chính là tiên. Thử nghĩ xem, một người bình thường có thể lăng không phi hành thì sao?

Đỗ Viễn rất tự tin, bởi vì hắn tin tưởng không một ai có thể từ trên vách núi đi xuống, trừ phi trong phe đối phương có tiên nhân tồn tại.

Nhưng Đỗ Viễn vạn vạn lần không nghĩ ra rằng, ở trong phe Từ Ngạo Thiên, quả thật có người có thể từ trên vách đá đi xuống, Phương Tử Vũ vừa vặn phù hợp với một cái"Tiên" như vậy.

Phương Tử Vũ nhờ bóng đêm che dấu, cực nhanh tiếp cận với doanh trại của chủ tướng, đột nhiên tâm sinh cảnh giác, lách mình nấp sau gốc cây.

Hai tên quan binh từ xa đi lại, một tên trong đó mở miệng than thở:"Con mẹ nó thật xui xẻ, hai người chúng ta lại bị an bài đi tuần tra, toàn bộ công lao bị người ta đoạt hết cả rồi."

Tên quan binh còn lại nói:"Cũng hết cách thôi, dù sao cũng phải có người canh gác a."

"Gác cái rắm à." Tên quan binh phía trước bất mãn nói:"Hậu Phương là địa bàn của chúng ta, ngươi cho rằng còn có người đến đây đánh lén sao. Tuần tra? Ta khinh. Gác hay không gác cũng thế, khiến cho lão tử muốn đi giết vài tên giải tỏa cũng không được, quân công đều bị người khác trách hết cả rồi."

Tên quan binh phía sau cười nói:"Đây là mệnh lệnh của tướng quân, bất mãn thì tìm cấp trên kể khổ đi."

Tên quan binh đi trước thầm chửi một tiếng, nói:"Lão tử đi tiểu." Nói xong liền đi đến gần cái cây Phương Tử Vũ đang ẩn nấp. Truyện được copy tại Truyện FULL

Bên quan binh đằng sau lắc đầu cười khổ, xoay người nhìn về chiến trường phía xa.

Đột nhiên, một tiếng trầm đục vang lên, quan binh giật mình vội xoay đầu lại, chỉ thấy trước mắt hoa lên, cổ họng của hắn đã bị người bóp chặt kêu không ra tiếng. Bàn tay lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lẽo, trên mặt của quan binh lộ ra vẻ sợ hãi.

Phương Tử Vũ lạnh lùng nói:"Đỗ Viễn ở đâu?"

Tên quan binh run rẩy đưa tay chỉ về phía cái lều trong góc.

Phương Tử Vũ dùng lực,"Rắc!" một tiếng vang lên, xương cổ của tên quan binh đã gãy lìa, tiếp đó mềm oạt ngã xuống mặt đất.

Phương Tử Vũ lấy y phục của tên quan binh mặc vào người, nhặt lên thanh trường đao giắt vào bên hông, nhanh chóng biến mất trong bóng rối.

Nơi khe núi tiếng chém giết đinh tai nhức óc, một đám lớn quan binh dồn ở ngoài cửa khe liều mạng xông vào bên trong.

Đỗ Viễn đứng trước cửa lều, nhìn về phía khe núi đằng xa, ánh mắt lấp lóe bất định.

Sau lưng Đỗ Viễn đang đứng ba tên trung niên nam tử, tên nào huyệt Thái dương cũng nhô cao, vừa nhìn liền biết là cao thủ võ lâm.

Một tên trong đó đi lên nói:"Tướng quân…."

Đỗ Viễn nâng cao tay phải ý bảo người đó không cần nói, thở dài nói:"Xem ra đối phương cũng có nhân tài quân sự, sớm đã đoán ra được tối nay chúng ta sẽ đánh lén. Đáng tiếc, nhân tài này không thể cho ta sử dụng."

Ba tên cao thủ đưa mắt nhìn nhau, nhưng không nói lời nào.

Đỗ Viễn ngẩng đầu nhìn cờ lệnh đang theo gió lay động, lại than thở:"Đáng tiếc, trời cũng không giúp ta. Nếu có thể thổi gió đông nam nửa ngày thôi, ta cần gì phải lãng phí nhân lực đối cứng như vậy."

Đỗ Viễn đột nhiên nổi giận quát:"Tên tiểu binh kia, đúng, chính là ngươi. Còn không quay lại cho ta!"

Đợi tên tiểu binh xông loạn vào doanh trại chủ đến gần, Đỗ Viễn liền quát:"Ngươi là người trại nào? Một chút quy củ đều không biết, đây là chỗ cho ngươi xông loạn vào hay sao? Cấp trên của ngươi là ai, ta phải….."

Đột nhiên, ánh đao chợt léo lên, Đỗ Viễn ôm chặt lấy cổ họng của mình, vẻ mặt kinh hoảng nhìn tên tiểu binh trước mặt. Ánh mắt lạnh lẽo, vẻ cười nơi khóe miệng khiến hắn rét lạnh.

Là nó? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Đây là cái ý niệm cuối cùng trong đầu Đỗ Viễn, sau đó trước mắt tối đen, Đỗ Viễn từ từ ngã về phía sau.

Ba tên cao thủ phía sau lưng Đỗ Viễn lúc này mới phản ứng trở lại, rống giận một tiếng ba người đồng thời lao về phía Phương Tử Vũ xuất thủ, trên miệng hét lớn:"Có thích khách, nhanh đến bắt thích khách."

Phương Tử Vũ nhất thời thoát ra không được, cùng với ba tên đó đánh kéo thành một đoàn.

Phương Tử Vũ triển khai Lăng Hư bộ di động giữa ba tên cao thủ, tay trái Lưu Quang chưởng, tay phải thỉnh thoảng bất ngờ chém một đao, ba tên cao thủ tức giận kêu lên oa oa, nhưng nhất thời không làm gì được Phương Tử Vũ chỉ có thể đem nó tạm thời vây khốn.

Quan binh càng tụ càng đông, vây quanh nhìn bốn người đang đánh nhau sống chết, lại nhìn thấy Đỗ Viễn đã nằm trên mặt đất máu không ngừng trào ra từ cổ họng hắn, xem ra sống không nổi nữa rồi. Cả đám kinh hãi không biết phải làm thế nào mới tốt.

Phương Tử Vũ liếc mắt nhìn bốn phía một vòng, hiểu rằng nếu tiếp tục không thể thoát ra, sau này đừng mong rời khỏi nơi này. Cắn răng đánh ra"Long Thần Quyết". Tên cao thủ áo xanh trong đó sửng sốt, đột nhiên hét lớn:"Không thể nào, ngươi tại sao có thể dùng…." Trong lúc nói chuyện động tác chậm lại, Phương Tử Vũ chớp lấy cơ hội này, đao quang trên tay bộc phát, một đao đâm vào trái tim tên cao thủ áo xanh.

Tên cao thủ áo xanh mang theo vẻ không thể tin tưởng từ từ đổ xuống, mà hai tên cao thủ còn lại phân biệt là mặc áo đen và áo trắng nhân cơ hội này đồng thời đánh trúng thân thể của Phương Tử Vũ.

Phương Tử Vũ lảo đảo phun ra một ngụm máu tươi, tay trái Long thần chưởng quyết, tay phải Long thần kiếm quyết, dưới chân Lăng Hư bộ, cùng hai tên cao thủ lại một lần nữa liều mạng đánh đấu.

Đám quan binh đưa mắt nhìn nhau, không người nào dám xông lên tương trợ. Trong đám bọn chúng đại bộ phần là người phụ trách công tác bảo vệ chủ tướng doanh trại, Đỗ Viễn đã chết, bọn chúng nếu trở về chắc chắn cũng sẽ bị cấp trên xử tử vì tội danh bảo hộ bất lực.

Ở giữa sân hai tên cao thủ càng đánh càng kinh ngạc, Phương Tử Vũ dưới một kích hợp lực của bọn họ đã thụ trọng thương, hiện tại lại còn có thể cùng hai người khổ chiến đánh ngang tay. Phải biết rằng, bọn họ mặc dù không phải là tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng cũng thuộc hàng cao thủ. Mà quan sát người trẻ tuổi trước mắt này nhiều lắm cũng không vượt quá hai mươi tuổi, lấy thân thể bị trọng thương vẫn dư sức cùng hai người"chơi đùa" một lần nữa, điều này sao có thể không khiến cho người ta kinh sợ cho được.

Hai người bất giác suy đoán, trên giang hồ từ khi nào xuất hiện một tên tuyệt đỉnh cao thủ trẻ tuổi như vậy?

Phương Tử Vũ nóng vội muốn thoát thân, liều mạng nhận thêm một chưởng của tên cao thủ áo đen, một đao đánh thương nặng tên cao thủ áo trắng.

Một tiếng kêu thảm, cao thủ áo trắng mặc dù lùi lại kịp thời nhưng bụng vẫn chịu một đao của Phương Tử Vũ. Đao khí nhập thể, tên áo trắng sắc mặt lập tức trắng bạch, kêu lên quái dị:"Tiên thiên kiếm khí?"

Tiên thiên kiếm khí? Tên cao thủ áo đen nghe xong rùng mình, chẳng lẽ tên thiếu niên tuổi đời chưa vượt quá hai mươi này đã đạt đến tiên thiên cảnh giới trong mộng của người trong võ lâm? Cao thủ áo đen khí thế bất giác giảm đi vài phần.

Cao thủ áo trắng mắt thấy tên cao thủ áo đen chống đỡ cũng không được lâu nữa, hướng về phía đám quan binh đã vây thành vòng lớn quát:"Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Còn không mau giết nó!"

Đám quan binh người nhìn ta, ta nhìn người, nhưng không một ai dám xông lên động thủ. Đỗ Viễn đã chết, bọn họ có thể giữ mạng hay không còn là vấn đề, lại nhìn Phương Tử Vũ, mặc dù nó đã thụ trọng thương, nhưng thấy nó càng chiến càng dũng mãnh, ai dám bảo chứng bản thân mình xông lên sẽ không bị giết. Lại nhớ đến Đỗ Viễn lúc bình thường đối với đám quan binh diễu võ dương oai, khi không có chuyện gì thì thường bắt đám thủ hạ mua vui, đám quan binh bất giác lần lượt cúi đầu.

Nhìn thấy bộ dạng của đám quan binh, tên cao thủ áo trắng biết rằng đêm nay bọn họ đã thua hoàn toàn rồi, thua trong tay một tên thiếu niên cao thủ vô danh.

Bình Luận (0)
Comment