Yêu Họa Giang Hồ

Chương 16

Hồn Quy Vong Xuyên.

Đây là một phụ bản mới thêm vào gần đây của 《Huyễn Kiếm Giang Hồ》 .

Không giống với độ rườm rà phức tạp của những phụ bản đánh quái trước kia, phụ bản mới này có một cốt truyện mang sắc thái độc đáo, kết hợp với tình tiết câu chuyện sáng tạo mà mà động lòng người, cùng hình ảnh nhân vật vốn đã vô cùng hoàn mĩ, làm hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Câu chuyện, bắt đầu từ một đoạn ân oán giang hồ………..

Đoan Mộc Tuyết, sinh ra trong Đoan Mộc thế gia tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ. Nàng là người thừa kế duy nhất của Đoan Mộc gia tộc, vì nguyên nhân mẫu thân mất sớm, nàng từ nhỏ đã được cưng chiều đến kiêu căng. Đặc biệt đến tuổi cập kê (tuổi lấy chồng), nàng lại càng phản nghịch tùy hứng, nàng vốn cùng Đường gia Tam công tử Đường Chiết có hôn ước, nhưng nàng lại chướng mắt con mọt sách Đường Chiết luôn mang vẻ mặt cười ngây ngô, lúc nào cũng khúm núm trước nàng.

Vì thế đến ngày phải thành thân, nàng – đào hôn (trốn hôn).

Dường như những ai đã từng xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình đều có thể biết được tình tiết kế tiếp của câu chuyện.

Cũng vẫn là những tình tiết lặp lại như nhau.

Vào một dịp tình cờ, Đoan Mộc Tuyết gặp được giáo chủ ma giáo Lãnh Liệt, rồi cùng hắn yêu nhau.

Cứ dựa theo tình tiết câu chuyện như vậy, có lẽ tiếp theo sẽ là sự cách biệt giữa ma giáo và Đoan Mộc gia tộc cùng những hiềm khích trước kia cuối cùng được xóa bỏ, Đường Chiết cũng buông tay, sau đó Đoan Mộc Tuyết cùng Lãnh Liệt ẩn cư thế ngoại (sống ẩn dật, không còn liên quan đến thế giới bên ngoài), sống những ngày chỉ làm uyên ương không làm tiên.

Thế nhưng.

Thế nhưng đoạn tình yêu này lại bất ngờ không có được kết cục trọn vẹn.

Vào lúc Đoan Mộc gia chủ biết được nữ nhi mình thích một kẻ trong ma đạo, giận tím mặt, đồng thời nhốt nàng trong khuê phòng, không cho phép ra khỏi cửa nửa bước, cũng hạ lệnh ba ngày sau cử hành đại hôn!

Đoan Mộc Tuyết hoảng sợ, trong đêm trốn khỏi Đoan Mộc sơn trang, bỏ trốn theo Lãnh Liệt.

Sau khi biết được tin này, Đoan Mộc gia chủ giận tím mặt, vì giữ thế diện cho Đoan Mộc thế gia, hắn không chút do dự đoạn tuyệt quan hệ cha con với Đoan Mộc Tuyết. Nhưng sau này, Đoan Mộc thế gia cùng Đường gia, cũng không còn liên hệ nữa.

Đoan Mộc Tuyết cho rằng phụ thân vẫn nghĩ đến phần tình cảm trước kia nên đã buông tha nàng. Nàng cho rằng, nàng cùng Lãnh Liệt, từ nay về sau có thể sống những ngày không tranh với đời…..

Nào biết được!

Đường Chiết thoạt nhìn luôn ôn nhu chất phác lại âm hiểm bày kế hãm hại Lãnh Liệt khiến hắn bị thương nặng, cũng bắt Đoan Mộc Tuyết về Đường gia.

Ngày đó, hắn điên cuồng xé nát xiêm y của Đoan Mộc Tuyết, hai mắt đỏ đậm.

Đường Chiết giống như biến thành một người khác. Hắn nói, nàng là của hắn, vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn! Mặc nàng sợ hãi nhìn chằm chằm, không ngừng phán kháng giãy dụa mà vẫn thô bạo chiếm lấy nàng!

Một đêm qua đi, hoa vụn đầy đất…….

Sau đó, Đoan Mộc Tuyết mang theo vết thương mệt mỏi trốn khỏi Đường gia.

Khi gặp lại Lãnh Liệt, hắn đã chỉ còn lại nửa cái mạng…….

Hắn bị Đường Chiết bày kế phế bỏ vỏ công, còn bị cắt đứt toàn bộ kinh mạch!

Gương mặt Đoan Mộc Tuyết tái nhợt, dè dặt ôm Lãnh Liệt, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống. Mà Lãnh Liệt thì thê lương mỉm cười, nâng tay lau đi nước mắt của nàng: “Tuyết Nhi, nếu có kiếp sau, ta….”

Chưa kịp nói xong thì hai mắt của hắn đã nhắm lại, tay không còn chút sức lực mà buông xuống.

Hắn đã chết.

Miệng vết thương chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ xiêm y trắng như tuyết của Lãnh Liệt, nhuộm đỏ ánh mắt của Đoan Mộc Tuyết, cũng nhuộm đỏ toàn bộ thế giới của nàng

Một giọt nước đỏ thẫm từ khóe mắt nàng chảy ra, đó là— huyết lệ*!

*huỵết lệ: nước mắt máu.

Sau đó, Đoan Mộc Tuyết hóa điên.

Nàng tự tay tiêu diệt Đường gia, cắt đầu Đường Chiết, ném xuống biển.

Nàng còn tự tay giết chết phụ thân mình, hủy diệt Đoan Mộc gia tộc, giết hết những kẻ đã từng làm hại Lãnh Liệt!

Thế nhưng nàng vẫn không chịu dừng tay, nàng còn giết rất nhiều rất nhiều người vô tội…..

Trên đường đi xuống phía nam, mỗi khi thấy có người yêu nhau, nàng luôn thực tàn nhẫn giết chết một bên nam hoặc nữ, nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của người còn lại thì điên cuồng cười lớn rời đi. Bởi vì, nàng thống hận nhất là những người yêu nhau trên thế gian này!

Bọn họ đều đáng chết!

Nàng hoàn toàn mất đi lý trí, nàng đã không còn là tiểu thư Đoan Mộc gia nghịch ngợm đáng yêu, nàng bây giờ, đã trở thành một nữ ma đầu lạm sát kẻ vô tội, gặp người giết người, người người đều kinh sợ!

Cứ như vậy, Đoan Mộc Tuyết mang theo một thân máu tanh, cầm thanh kiếm dính đầy máu tươi kia, một đường đi xuống phía nam, mãi đến khi đi đến Giang Nam mùa bụi mông lung, nơi nhiệm vụ bắt đầu—

Vào khoảnh khắc màn hình dừng lại ở cảnh thiếu nữ với quần áo nhuốm đầy máu tươi kia, màu sắc biến mất, tựa như tất cả đều biến mất, không thể thay đổi gì nữa, dần dần trõ nên mông lung, cuối cùng…….

Cảnh tượng dần dần từ hình ảnh câu chuyện chuyển đến nơi NPC thông báo nhiệm vụ.

Thôn phụ:….Ngày đo, nữ ma đầu đột nhiên xông vào thôn trang của chúng ta, tàn sát rất nhiều thôn dân. May là không ít thôn dân trốn thoát thành công, ẩn náu ở trong núi. Không ngờ nữ ma đầu lại phát hiện được tung tích của bọn họ! Cầu xin ba vị hiệp sĩ cứu giúp thôn dân chúng ta, cầu xin các người.

Một vị thôn phụ đứng trước mặt ba vị kiếm hiệp tay áo đang tung bay dường như đã khóc không thành tiếng.

Tuy rằng hình ảnh Đoan Mộc Tuyết quần áo nhuốm máu đã biến mất trên màn hình, nhưng nụ cười mang theo cay đắng cùng một chút điên cuồng kia vẫn khắc sâu trong đầu Phong Linh Hiểu….

Cô không khỏi phát ra một tiếng cảm thán.

【Đội ngũ】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Đoan Mộc Tuyết thật sự rất đáng thương!

【Đội ngũ】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Đừng quên, cô ta mới là Boss cuối cùng.

【Đội ngũ】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Boss cuối cùng thì đã sao? Đầu tiên là bị cưỡng đoạt, sau đó người yêu lại chết trong lòng chính mình, cô ấy sở dĩ trở thành như vậy đều vì bị lề giáo phong kiến hãm hại! Cô ấy có gì sai chứ? Công ty trò chơi thế mà lại làm phụ bản thành như vậy, thật sự quá không phúc hậu rồi….= =

Sở dĩ nói cái phụ bản này không phúc hậu là có hai nguyên nhân: Thứ nhất, cốt truyện bi kịch dễ dàng chiếm được sự đồng tình của các cô gái, đặc biệt là những cô gái đa sầu đa cảm, gặp phải Boss nữ đáng thương như vậy thì sao còn có thể ra tay được? Thứ hai, vào phụ bản thì không thể dùng dược bán trong cửa hàng mà phải dùng vật phẩm đặc biệt của mình để đổi lấy dược thủy của phụ bản, nếu không điểm phụ bản sẽ bị trừ. Mà vật phẩm phụ bản này yêu cầu lại là thất tình hoa, tỷ lệ tìm được cực thấp…Mà một khi lòng đồng tình của các cô gái bắt đầu tràn lên, sẽ không muốn giết chết Boss, mà kết cục của việc không muốn giết chết Boss, chính là……

Bị Boss giết chết 囧.

Mặc dù biết rõ như vậy, nhưng khi thấy bóng lưng tang thương mà cô đơn của Đoan Mộc Tuyết, Phong Linh Hiểu vẫn không đành lòng thẳng tay giết chết.

Cho nên mới nói, lừa tiền a…….

【Đội ngũ】[Tố Dạ Mặc Ảnh]:…….Nương tử, đây chỉ là một trò chơi.

【Đội ngũ】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Xí, anh thực không lãng mạn! Có phải không, Tiểu Thương?

Vì tránh để Tố Dạ Mặc Ảnh nhìn ra sơ hở là cô đang điều khiển hai nhân vật cùng lúc, cô liền cố ý hỏi một câu như vậy, sau đó nhanh chóng chuyển sang account Thất Thương để trả lời.

【Đội ngũ】Thất Thương: Ưhm.

Tố Dạ Mặc Ảnh hết chỗ nói.

Anh lặng lẽ xoay người, rồi từ từ nhả ra hai chữ: “Đi thôi.”

Một chiếc áo lông màu trắng vẽ nên một đuờng cong xinh đẹp trên màn hình, Tố Dạ Mặc Ảnh đi về phía phụ bản.

Phong Linh Hiểu nhìn bóng lưng áo trắng tung bay kia cười trộm, vội vàng điều khiển hai account đi lên theo.

Tốt lắm, lại gần thành công, thêm một bước rồi! Cô phải cố lên! >0

…….

Cửa vào phụ bản chính là vùng núi bên cạnh thôn trang mà người thôn phụ kia nói. Ở trước cửa vào có hai vị NPC đang đứng, một vị cột băng vải, lưng hơi khom xuống, một vị khác tay cầm cuốc, cảnh giác đứng nhìn bốn phía chung quanh. Mà trang phục của hai người đều trông có vẻ là thôn dân.

Người cột băng chính là NPC bán dược thủy cùng trị liệu của phụ bản, còn thôn dân cầm cuốc, là NPC để lựa chọn mức độ khó của phụ bản. Nhìn bộ dáng hai người rất giống thật, Phong Linh Hiểu không khỏi tán thưởng trò chơi này thiết kế thật tinh xảo.

Sau khi mua dược cùng chọn mức độ khó của phụ bản xong, Phong Linh Hiểu điều khiển hai nhân vật đi theo Tố Dạ Mặc Ảnh vào phụ bản.

Vừa đi vào, cô liền phát hiện, một đám cây xương rồng toàn thân là gai đang hướng về phía bọn họ bao vây mà đánh!

Phong Linh Hiểu đã có chút 囧!

Đây đây đây không phải là bối cảnh giang hồ sao? Sao tự nhiên lại trở thành thế giới yêu tinh cây xương rồng vậy?

Không kịp nghĩ nhiều, cô vội vàng điều khiển Linh Phong Hiểu Nguyệt cùng Thất Thương đi đối phó với đám quái cây xương rồng đang vây quanh kia.

Nhưng cô từ từ nhận ra, điều khiển hai account đánh quái cùng lúc là một chuyện rất vất vả.

Thừa dịp khoảng thời gian trống Linh Phong Hiểu Nguyệt đang phục hồi chiêu thức, cô lại chuyển sang account Thất Thương bắt đầu ra chiêu, cứ lặp đi lặp lại vài lần như vậy, cô bắt đầu có chút lực bất tòng tâm.

Phong Linh Hiểu không khỏi phiền não. Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách a? Nếu để Thất Thương lười biếng, nhất định sẽ làm Tố Dạ Mặc Ảnh nghi ngờ…..

Vậy thì có cách gì có thể giúp mình không cần vất vả điều khiển hai account cùng lúc mà vẫn không làm cho Tố Dạ Mặc Ảnh nghi ngờ đây?

Chợt nhớ ra, chiêu công kích cơ bản của account Thất Thương này chính là hạ độc đối thủ, nói không chừng chỉ đơn giản là chiêu công kích bình thường như vậy, Tố Dạ Mặc Ảnh cũng không nhìn ra hắn đang “Lười biếng” a? Vì thế, ôm hy vọng như vậy trong lòng, Phong Linh Hiểu rất dứt khoát cài đặt chế độ tự động cho account Thất Thương này, tự động công kích cơ bản, tự động uống thuốc hồi phục.

Sau khi cài đặt tất cả các chức năng của nhân vật Thất Thương này thành chế độ tự động xong, Phong Linh Hiểu kinh ngạc phát hiện hiệu quả tốt ngoài ý muốn.

Tố Dạ Mặc Ảnh ở phía trước kéo quái, cô ở phía sau thi triển quần công, còn Thất Thương thì phụ trách tung độc, chẳng những không làm tăng thêm gánh nặng của cô, ngược lại hiệu quả của độc kia còn giúp cô làm giảm bớt được một lượng máu lớn của đám quái này!

Thuận lợi dọn dẹp từng đám từng đám quái vật một, một đường đi tới có vẻ thông thuận hơn rắt nhiều.

Phong Linh Hiểu cũng có chút kinh ngạc.

Mọi người trên diễn đàn đều nói phụ bản “Hồn Quy Vong Xuyên” này hết sức biến thái nhưng sao đến lượt bọn họ liền trở nên dễ dàng như vậy?

Rốt cuộc là thao tác của Tố Dạ Mặc Ảnh quá mạnh? Hay là nhóm cô rất ăn ý?

Nhưng cái ý niệm này vừa lóe lên trong đầu thì Phong Linh Hiểu liền 囧.

Ăn ý?

Mặt cô liền đỏ lên.

Không đúng không đúng! Cô đang nghĩ bậy gì vậy! Sao cô lại nghĩ đến cái từ ‘ăn ý’ này chứ?!

Cô với Tố Dạ Mặc Ảnh thì làm gì có ăn ý!

Vì thế, cô liền nhanh chóng đè cái ý nghĩ không hay ho này xuống, tiếp tục đánh quái đánh quái…..>0

Không biết có phải vì dọc đường đi rất thuận lợi hay không mà lúc đến chỗ Boss cuối cùng, Phong Linh Hiểu cùng Thất Thương tổng cộng chỉ dùng hết hai bình thuốc xanh.

Leo lên trên sườn núi, xa xa liền thấy Đoan Mộc Tuyết quần áo nhuốm máu, cầm kiếm mà đứng, bên cạnh cô là những thi thể nằm trong vũng máu.

Cảnh tượng này nhìn thấy thật ghê người.

Phong Linh Hiểu hít vào một hơi khí lạnh, khi đang đồng cảm với thân hình cô độc đứng thẳng ở chính giữa kia thì đã bị một câu của Tố Dạ Mặc Ảnh kéo trở lại hiện thực.

【Đội ngũ】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Tới rồi, phải cẩn thận.

Phong Linh Hiểu tỉnh táo lại, trả lời anh một tiếng “uhm”, đồng thời gỡ bỏ chế độ tự động của Thất Thương, đã chuẩn bị thật tốt.

Tuy rằng Phong Linh Hiểu cảm thấy thương xót cho kết cục của câu chuyện xưa này, nhưng cô không thể không thừa nhận—đây chỉ là một trò chơi!

Huống chi cô còn muốn lợi dụng cái account này để thoát khỏi tên Tố Dạ Mặc Ảnh vô sỉ kia nữa mà….= =|||

Nhưng vừa mới đến gần Boss, chưa đợi bọn họ phát động công kích thì cảnh tượng bốn phía đột nhiên thay đổi!

“Chuyện gì vậy?!” Phong Linh Hiểu chấn động, còn tưởng rằng máy tính của cô lại có vấn đề. Nhưng nhìn kỹ thì phát hiện hóa ra là tiến vào cuộc đối thoại….

[Đoan Mộc Tuyết]: Các ngươi là ai? Vì sao…. Vì sao muốn ngăn cản ta!

[Tố Dạ Mặc Ảnh]:….

[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:….

[Thất Thương]:…………

[Đoan Mộc Tuyết]: Sao lại không nói lời nào?! Hừ! Không muốn chết thì cút ngay, ta muốn giết sạch tất cả người ở đây!

[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Vì sao lại muốn giết người vô tội chứ?

[Đoan Mộc Tuyết]: Vô tội? Ha ha ha ha ha! Nực cười! Đây là chuyện đáng cười nhất mà ta nghe được từ trước đến nay.

[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Ngươi…….

[Đoan Mộc Tuyết]: Ngươi biết không? Lúc trước ta mang theo Lãnh Liệt đến nơi này…..Thế mà người nơi này lại giống như nhìn thấy ác quỷ của địa ngục vậy, tránh né chúng ta như rắn rết……..

]Đoan Mộc Tuyết]: Nếu bọn họ chịu thu nhận chúng ta, Lãnh Liệt cũng sẽ không….. cũng sẽ không…….

[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Đoan Mộc cô nương, khổ hải vô biên, quay đầu là bờ a.

[Đoan Mộc Tuyết]: Quay đầu? Ha! Ta đã không thể quay đầy lại nữa rồi! Nếu bọn họ xem ta như ác quỷ, vậy ta đây liền trở thành ác quỷ địa ngục!

[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Vì sao phải làm như vậy?!

[Đoan Mộc Tuyết]: Vì sao thì ngươi cũng không cần xen vào!….Đúng rồi, bộ dáng hai tình lang đi theo ngươi cũng thực đáng ghét….vừa rồi có cơ hội rời đi ngươi lại từ bỏ, vậy ta đây sẽ phụng bồi ngươi tới cùng.

[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Ngươi muốn như thế nào? Bọn họ là bằng hữu của ta! Ngươi không được thương tổn bọn họ!

[Đoan Mộc Tuyết]: Ha! Bằng hữu? Được! Để ta xem thử ngươi có thể vì bọn họ đến mức nào!

Đoan Mộc Tuyết vừa mới dứt lời, màn hình lập tức nhảy ra một cái khung lựa chọn.

Đoan Mộc Tuyết muốn bạn lựa chọn: Nếu trong số ba người, nhất định một người phải chết mới có thể rời khỏi, ngươi sẽ chọn ai?

a. Ta đồng ý chết, để bọn họ rời khỏi!

b. Một người trong bọn họ chết, để ta rời khỏi.

c. Ta không chọn!

Phong Linh Hiểu nhìn những lựa chọn này, có chút khó xử. Con Boss này sao lại không đánh trực tiếp mà, còn muốn cô lựa chọn gì chứ?

Không lẽ nếu chọn đúng thì có thể trực tiếp nhảy qua công đoạn đánh Boss sao?

Do dự một lát, cô vẫn gửi một tin nhắn hỏi Tố Dạ Mặc Ảnh.

Chỉ chốc lát sau, thấy Tố Dạ Mặc Ảnh trả lời:

【Đội ngũ】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nếu là phụ bản, chắc chắn là phải đánh Boss, nương tử em cứ tùy ý chọn đi.

【Đội ngũ】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: = =!

【Đội ngũ】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: 囧, vậy được rồi.

Phong Linh Hiểu cắn răng một cái, di chuyến chuột qua lựa chọn “a”, đang chuẩn bi nhấn vào, nào ngờ —

Tay vừa trợt, lại chọn nhắm “b”!

Sắc mặt Phong Linh Hiểu liền trở nên trắng bệch! Hận không thể đập đầu vào màn hình!

Aaaaa!

Cô thực ngu ngốc! Lại chọn nhầm rồi!!!

Đoan Mộc Tuyết cả người đẫm máu, lạnh lùng cười nói: “Hừ, không thể tưởng được ngươi là người ích kỷ như vậy! Như vậy – ngươi đi chết đi!” Nói xong, chưa đợi mọi người kịp phản ứng, đã thấy trên màn hình màn hình xẹt qua một luồng ánh sáng lạnh, kiếm trong tay Đoan Mộc Tuyết đã nhanh như điện đâm về phía Linh Phong Hiểu Nguyệt!

Nguy rồi! Đại sự không ổn!

Phong Linh Hiểu quá sợ hãi luống cuống tay chân định điều khiển account Linh Phong Hiểu Nguyệt né tránh, thế nhưng một lúc nóng ruột nên đã quên mà chưa chuyển từ account Thất Thương về, vậy là nam tử yêu nghiệt áo đỏ nghiêng mình một cái, đã vọt tới trước mặt thiếu nữ áo đen!

Cũng bởi vì Phong Linh Hiểu vừa khéo vụng về quên chuyển lại như thế kiếm của Đoan Mộc Tuyết đã đâm vào cơ thể Thất Thương!

Sau đó, trên đỉnh đầu Thất Thương hiện lên một chữ đỏ thật to.

Thanh máu trở về vạch 0, Thất Thương yếu ớt té trên mặt đất…..

Phong Linh Hiểu ngay tại giờ khắc đó biến ngốc.

Hai mắt cô thất thần nhìn màn hình, hai tay không tự chủ được khẽ run lên.

Xong, xong đời rồi! Thất Thương tiêu rồi! Nhưng mà kế hoạch của cô vẫn chưa hoàn thành a! Làm sao bây giờ?! Aaa!!!
Bình Luận (0)
Comment