"Người trẻ tuổi cần phải học cách tự mình tiết chế, Tĩnh Tĩnh, con đừng để Sở Minh được nước làm tới."
Sở mẹ một bên làm sủi cảo, một bên vô cùng xót xa dạy bảo người đang ngồi trên sô pha sắc mặt vàng vọt tinh thần uể oải - Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh không hé miệng, cúi đầu thật sâu. Sở Minh ngồi cạnh nàng với tay, cầm miếng dưa hấu cắn, một miệng đầy dưa hấu hướng Sở mẹ phía sau hò hét.
"Mẹ, mẹ đừng khi dễ Tĩnh Tĩnh nhà con, cái gì là tự mình tiết chế? cái gì nói con được nước làm tới? Tĩnh Tĩnh nhà con làm sao? Mẹ biết hiện tại trào lưu gì đang thịnh hành không? Mẹ chính là hâm mộ đến ghen tị!"
"Tên tiểu tử chết tiệt này, con còn dám cãi, về đến nhà chỉ biết có ăn, về được hai ngày liền đem toàn bộ dưa hấu trong một mùa hè của ta và ba con ăn hết, ta nói vợ con vài câu cũng không được???"
Sở mẹ hùng hổ giơ chày cán bột lên. Sở Minh lại không chút nào sợ hãi, cắt một miếng dưa hấu đưa cho Lâm Tĩnh.
"Tĩnh Tĩnh, ăn chút đi, rất ngọt, tôi tự mình chọn đấy!"
Nói xong, đổi sắc mặt quay đầu hướng Sở mẹ ồn ào: "Mẹ à, là mẹ suy bụng ta ra bụng người, năm đó cũng không biết ai khóc lóc sướt mướt với con nói bà nội con đối mẹ cái này không tốt cái kia không tốt, mẹ nhìn hiện tại mẹ đối xử với Tĩnh Tĩnh là dạng gì, vợ con lúc đến rất có tinh thần, mẹ xem xem mới có mấy ngày nghe mẹ "dạy bảo", mặt đều như đưa đám, mẹ nỡ lòng sao?"
Sở mẹ nghe xong tức đến thân mình từng trận phát run, Sở ba nhào bột bên cạnh lại nín cười đến run rẩy, cuối cùng một bộ "vui sướng khi người gặp họa" nhìn sang Sở mẹ, nên vậy, cho bà nói, cho bà oán giận, lại để tên vô lại kia cắn ngược lại một cái, đứa nhỏ mình sinh ra chẳng lẽ mình lại không hiểu, cùng Minh Minh phân rõ phải trái sao? nằm mơ đi. Minh Minh rất tốt, ba bị áp bách lâu như vậy, cuối cùng cũng được con xả giận!
Lâm Tĩnh không vui liếc mắt Sở Minh đang dào dạt đắc ý một cái, vươn tay, đem phần eo mềm mại của nàng hung hăng nhéo một cái, không thèm để ý Sở Minh đang đau đến nhe răng nhếch miệng, đứng lên đi đến giúp Sở mẹ làm sủi cảo.
Được con dâu giúp đỡ, Sở mẹ liền kiêu ngạo hướng Sở Minh cười đắc thắng, quay đầu cười hì hì cùng Lâm Tĩnh nói chuyện phiếm.
Sở Minh cắn răng xoa xoa thắt lưng, híp mắt nhìn Lâm Tĩnh, hừ hừ, xem ra là giáo dục độ mạnh yếu không đủ, còn có thể dám gia bạo, buổi tối cần phải tăng thêm sức lực, nữ nhân a, hai ngày không giáo huấn liền "lật ngói nóc nhà". (
=)) )
Ăn xong dưa hấu, Sở Minh ngồi vắt chân cùng thái lão giống nhau ngồi ở sô pha ngắm Lâm Tĩnh bận rộn, tóc đen như thác nước theo động tác của Lâm Tĩnh trơn trượt ở cổ, tay áo rộng hơi vén lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, giơ tay nhấc chân đều có khí chất tao nhã. Lâm Tĩnh phát hiện Sở Minh đang nhìn nàng, mặt ửng đỏ quay lại ngượng ngùng liếc nàng một cái. Sở Minh nhìn vậy tim nhất thời đập rộn ràng, đây quả thực là chói lọi quyến rũ a!
Ba người một nhà cùng cố gắng, cuối cùng sủi cảo nóng hổi cũng ra lò, Sở Minh bất ngờ chịu khó đi vô bếp dọn ra chén đũa lên bàn, ngồi trên ghế ánh mắt vụt sáng trông chờ Sở mẹ cùng Lâm Tĩnh đem sủi cảo mang ra. Sủi cảo vừa đặt lên bàn, Sở Minh cũng không để ý có nóng hay không, vươn tay cầm lên một cái bỏ vào miệng.
"Hô... ngon quá... nóng nóng ~".
Miệng phun khói trắng, bị nóng đến chảy nước mắt, lập tức bị nổi lên nốt phồng. Sở Minh đáng thương hề hề nhìn sang Lâm Tĩnh, nước mắt lưng tròng, Lâm Tĩnh vừa tức vừa vội vàng buông đũa, đưa tay giữ mặt nàng cẩn thận xem xét, nhẹ nhàng thổi thổi bên miệng bị nóng đến phồng rộp, ôn nhu hỏi:
"Đau lắm không?"
Một cái nốt rộp ăn thua gì? Sở Minh chính là không có việc gì cũng bày trò làm nũng, lại không nghĩ rằng Tĩnh Tĩnh thật sự lo lắng thổi thổi, nàng ngơ ngác nhìn khuôn mặt tinh xảo của Lâm Tĩnh, hương khí như lan thổi trên mặt sinh ngứa ngáy, ánh mắt ôn nhu đau lòng làm nàng say, vẫn như rung động lần đầu tám năm trước, trong lòng khẽ động, liền tiến lên nhẹ nhàng hôn hôn hai má Lâm Tĩnh.
"Ôi, đau quá, Tĩnh Tĩnh, em hôn tôi một cái đi!"
Thoáng chốc một ngọn lửa hồng thấu nhiễm đến trên mặt, Lâm Tĩnh ngượng ngùng đưa tay đẩy ra Sở Minh, có chút chột dạ quay đầu nhìn lại, quả nhiên, Sở ba, Sở mẹ đang ăn sủi cảo cũng không quên nhìn hai người ý vị thâm trường. Sở mẹ đối với chai tương cảm thán: "Aiz... người trẻ tuổi bây giờ đúng là có khác..."
Sở ba đối với lọ dấm nói tiếp: "Nóng một chút sẽ phải hôn, Minh nhi cũng đừng đi làm gì khác, mỗi ngày đều dính lấy nhau là được".
"Ba! mẹ!" Lâm Tĩnh bị nói đến xấu hổ vô cùng.
"Tĩnh Tĩnh, đừng để ý bọn họ, đây là ghen tị trắng trợn." Sở Minh nắm tay Lâm Tĩnh an ủi, nghiêng mắt nhìn hai người kẻ xướng người họa trên sô pha.
"Ta ghen tị lúc nào?" - Sở mẹ không phục hỏi, ngươi cái tên tiểu tử chết tiệt có gì để cho mẹ ghen tị?
Sở Minh không thèm để ý, lại gắp một miếng sủi cảo nhét vô miệng, giọng nói mơ hồ không rõ trả lời: "Mẹ không phải ghen tị thì là cái gì? Ghen tị Tĩnh Tĩnh nhà con đẹp, ghen tị chúng con ân ái, con cho tới bây giờ cũng không thấy ba hôn lên khuôn mặt già nua người a?"
*ba* một tiếng, Sở mẹ đen mặt vỗ đôi đũa lên bàn, Lâm Tĩnh dùng sức kéo Sở Minh một cái, lắc lắc đầu.
"Ôi ôi, em nói xem tôi miệng làm sao đây, còn dám đem mẹ ra đắc tội... ây ây... mẹ đừng tức giận, mẹ xem, con làm sao xin lỗi mẹ."
Lâm Tĩnh cùng Sở ba kinh ngạc nhìn Sở Minh, muốn xem một chút nàng rốt cuộc làm gì để xin lỗi, đợi đến nửa ngày, Sở Minh đều ăn hết một mâm sủi cảo cũng không có động tĩnh, Sở ba lặng lẽ dùng cánh tay huých huých nàng một cái "Minh nhi, con đừng nói dối mẹ con!"
Sở Minh đặc biệt khinh bỉ nhìn Sở ba: "Ba, ba cũng quá không tự giác, con chờ ba nửa ngày, sao lại không tới hôn mẹ con một chút a?"
Sở ba: "..." o.o
Lâm Tĩnh che miệng nín cười đến run rẩy. Sở ba, Sở mẹ xâu hổ đỏ bừng mặt, cúi đầu ăn sủi cảo, ai cũng không dám nhắc lại đến chuyện xin lỗi.
Buổi tối cơm nước xong, Sở Minh ôm Lâm Tĩnh ngồi ở ngoài hiên thích ý hưởng thụ từng cơn gió mát mẻ.
"Lạnh không?" - Sở Minh dùng mũi cọ cọ cổ Lâm Tĩnh, nhẹ giọng hỏi.
"Không." - Lâm Tĩnh giống như con mèo nhỏ chui vào lòng Sở Minh. Sở Minh cười cười ôm Lâm Tĩnh thêm chặt hơn, hôn hôn nàng lỗ tai.
"Lần trước người Lâm ba giới thiệu cho em như thế nào?"
Lâm Tĩnh mặt ửng hồng, quay đầu trừng mắt nhìn Sở Minh lườm một cái.
"Không được ghen lung tung." - "Tôi nào có!" Sở Minh vô tội nhếch nhếch miệng.
"Chắc chắn là có!" - đưa tay túm túm cái mũi Sở Minh lắc qua lắc lại, Lâm Tĩnh vừa lòng bật cười, Sở Minh bất đắc dĩ lắc đầu, nâng tay kéo xuống bàn tay nhỏ bé đang tác quái, mười ngón đan xen, đặt ở bụng Lâm Tĩnh, nhìn phía trước, giống như suy tư cái gì đó, thật lâu sau mới cất giọng: "Tĩnh Tĩnh... ~~"
"Ừ?"
"Có phải tôi là người đặc biệt keo kiệt không?"
Lâm Tĩnh ngạc nhiên quay lại, nhìn bộ dạng Sở Minh giống như đang làm sai gì đó cúi đầu nhăn nhó, cười cười, xúc động dâng lên, đưa tay ôm lấy nàng, cười khẽ: "Minh bây giờ mới biết sao?!"
"Em cũng cảm thấy như vậy?" - Sở Minh cúi đầu càng thấp.
"Haha."
Lâm Tĩnh nâng lên bàn tay Sở Minh đang nắm tay mình khe khẽ hôn lên.
"Đồ ngốc, Minh nên biết, cả đời này trừ Minh ra em sẽ không yêu bất cứ người nào khác."
Sở Minh như trước vẫn cúi đầu, mím môi không nói gì.
"Minh nhi..."
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Tĩnh xuất hiện một chút nhíu mày, khó hiểu nhìn nhìn Sở Minh. Sở Minh ngẩng đầu ngắm Lâm Tĩnh ngây ngốc cười.
"Tĩnh Tĩnh, kỳ thật em nói đúng, tôi là người rất keo kiệt. Không biết vì sao, trừ tôi ra, em nói chuyện với ai tôi cũng thấy không thoải mái, hận không thể đi đến đem em giấu đi, chỉ có tôi mới được nhìn ngắm. Nhưng mà, tôi cũng biết, em là tổng giám đốc Vạn Lâm, không thể giống như dân thường, mỗi ngày đều chỉ xoay quanh tình tình yêu yêu, vì sự nghiệp, em vẫn phải tiếp xúc với nhiều loại người. Nhưng mỗi khi nhìn thấy em cùng người có thân phận, có địa vị đi cùng nhau tôi đều thấy khổ sở, cũng sợ em..."
"Sợ cái gì?" - Lâm Tĩnh đẩy Sở Minh ra, giận dữ nhìn nàng.
Sở Minh ủy khuất cúi đầu, thấy chưa, chính là không thể cùng bà chủ lớn tán gẫu tâm sự, chậc chậc, phong phạm nữ vương lại xuất hiện rồi, các người nhìn bộ dáng nàng ôm cánh tay căm tức nhìn ta kìa, nhìn thế nào cũng là một bộ bà chủ dạy bảo cấp dưới.
Lâm Tĩnh thở dài, tiến lên vài bước, ôm lấy Sở Minh, hai má cọ cọ ở xương quai xanh của nàng, ngẩng đầu bất mãn cắn cằm Sở Minh một cái. "Minh, Minh nói như vậy em thực sự tức giận. Chẳng lẽ nhiều năm như vậy Minh còn không hiểu được tâm ý của em? Yêu là tích lũy từng chút một, từ trung học đến bây giờ, chúng ta đã trải qua bao nhiêu đau khổ, đã khóc, cũng đã cười, ai cũng chưa từng nói đến buông ra, cũng chưa từng chân chính chia tay, không phải vì chúng ta tin tưởng lẫn nhau sao?"
"Đúng là vậy, nhưng..." - Sở Minh muốn biện giải.
"Nghe em nói xong đã." - Lâm Tĩnh ngăn lại.
"Minh, em biết Minh không tự tin có nguyên nhân là bởi vì chúng ta thân phận địa vị cách xa, nhưng là phải tin tưởng chính mình, càng phải tin tưởng em. Trước kia, là em không đúng, hết lần này đến lần khác từ chối Minh, làm tổn thương Minh, để Minh đối với chính mình mất đi tự tin."
Nói đến chuyện này, Lâm Tĩnh có chút nghẹn ngào, nghĩ đến trước kia mỗi lần Sở Minh bị cự tuyệt dáng vẻ đáng thương, trong lòng đều đau thắt lại, hít sâu mấy lần, đôi mắt đẹp đẽ sâu thẳm nhìn ngắm Sở Minh.
"Cho em một cơ hội được không? Lần này để em chứng minh em yêu Minh, rất yêu."
Sở Minh há miệng khó tin nhìn Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh mắt cũng không chớp nhìn lại nàng, Sở Minh hốc mắt phiếm hồng, dùng sức ôm lấy Lâm Tĩnh, cảm giác hạnh phúc tràn ngập toàn thân, đưa tay nâng cằm Lâm Tĩnh, cúi đầu, thật sâu hôn xuống.
Trong nhà, Sở ba cầm kính viễn vọng ngắm xung quanh, đột nhiên lớn tiếng. "Vợ à, em cũng thật tài giỏi, hai đứa nhỏ quả nhiên trốn trong vườn ôm hôn nhau kìa."
Sở mẹ cầm điều khiển từ xa đổi kênh chương trình, đắc ý cười:
"Em nói chính là đúng, hai đứa nhỏ này chính là thích theo đuổi cảm giác "yêu đương vụng trộm"kích thích."