Yêu Không Phải Lúc

Chương 39

Mỗi ngày Khương Từ đều đến phòng vẽ tranh sau đó về biệt thự của Lương Cảnh Hành, cho đến lúc khai trường. Bức kia cũng đã vẽ xong, nhưng cô cất đi trước, định mấy ngày nữa mới đưa cho Trần Đồng Úc xét duyệt.

Học kỳ sau của năm nhất sẽ mở ra lớp tự chọn, so sánh với học kỳ tiết tấu chặt chẽ. Khương Từ không chút do dự chọn lớp của Lương Cảnh Hành, ngoài ra lại sửa một môn giám định và thưởng thức điêu khắc nghệ thuật. Lớp tự chọn sẽ chính thức bắt đầu vào tuần sau, xunh quanh ngược lại hết sức thanh nhàn, chỉ là đã xảy ra một chuyện lớn: có một nữ sinh đại học năm hai cả đêm không về, đi chơi cùng mấy nam sinh, bị bỏ thuốc kích dục. Báo chí địa phương đưa tin ba ngày, ảnh hưởng khá lớn, người ngoại nhất thời đối với việc quản lý của học viên mỹ thuật thành phố Sùng nghị luận ầm ĩ. Nhà trường ra mặt đưa tăng cường chính quản lý của ký túc xá, quản lý ký túc xá tra ra có ai vô cớ đêm không về ngủ , sẽ ghi vào trong học bạ.

Nhất thời tiếng oán than dậy đất, nhưng cũng không người nào dám công khai chống lại vào ngay lúc này.

Sau khi bỏ công việc trong đoàn thể, Khương Từ có rất nhiều thời ranh rảnh rỗi, cô nghĩ đến lời Trần Giác Phi đã nói, định đăng kí một lớp luyện IELTS. Chuyện này vừa mới hiện lên trong đầu, Phương Thanh Nham lại tìm cô, mời cô đóng một vai trong một bộ phim. Phản ứng đầu tiên của Khương Từ dĩ nhiên là cự tuyệt, cô là người sợ nhất phiền toái, huống hồ là chuyện có độ khó cao như diễn ở trước mặt mọi người.

Vậy mà Phương Thanh Nham cũng không tức giận chút nào, Tam Cố Mao Lư*, đem kịch vô cùng cẩn thận cùng cô chải chuốt một lần, còn nói nhân vật của cô là một cô gái câm, không cần đọc lời kịch, chỉ cần nhớ mấy ngôn ngữ đơn giản của người câm điếc là được.

*Xuất phát từ tích Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp. Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được.

Khương Từ bất đắc dĩ: "Sao anh không tìm Đàm Hạ, cô ấy với anh là đồng môn, còn xinh đẹp hơn tôi."

Phương Thanh Nham cười nói: "Cô ấy không diễn ra loại cảm giác này. Anh tìm rất nhiều người, nhưng vẫn cảm thấy em thích hợp nhất."

Kiểu này không tính là cố ý khen ngợi, khiến Khương Từ có chút hưởng thụ, nhưng cô không có lòng hư vinh gì, vẫn từ chối: "Tôi thật sự không biết đóng phim."

Phương Thanh Nham kiên nhẫn giải thích, "Không cần em diễn, giữ vững vẻ mặt trước sau như một của em là được. Phim ngắn là từ góc nhìn của nam chính, em xuất hiện trong ống kính cũng không nhiều. Anh bảo đảm, nửa ngày là quay xong."

Khương Từ niệm tình lần trước anh cho đi nhờ xe, suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý.

Chọn một ngày Chủ nhật bầu trời trong xanh, phim ngắn của Phương Thanh Nham chính thức khai mạc. Khương Từ không có một chút thiên phú biểu diễn nào, toàn bộ hành trình đều là nghe Phương Thanh Nham chỉ huy. Cũng may quả thật không khó, gần như không dùng đến "Diễn kỹ" thiếu thốn của cô.

Một tuần sau, bộ phim của Phương Thanh Nham hoàn thành, muốn mời cô ra ngoài liên hoan. Khương Từ ghét nhất là cùng một đống người xa lạ ở chung một phòng, quả quyết cự tuyệt. Nhưng ngay sau đó liền nhận được điện thoại của Tào Bân, nói là quầy rượu của mình khai trương, xin Khương Từ mang bạn học qua mở hàng, khai trương đại hạ giá, giá rượu đều giảm 30%, người quen còn có thể trực tiếp miễn phí.

Mặt mũi Tào Bân vẫn phải nể, Khương Từ không thể làm gì khác hơn là tự nuốt lời hứa.

Kết quả, trong đám người Phương Thanh Nham, còn bao gồm cả Đàm Hạ. Khương Từ là khắc cuối cùng lúc tập hợp mới phát hiện, tự nhiên không thể lâm thời bỏ gánh. Cũng may sau khi Đàm Hạ không mặn không nhạt lên tiếng chào, không có biểu lộ ra bất kỳ ý muốn cùng cô nói chuyện nữa, cùng ngày thường hai người ở ký túc xá gặp nhau giống nhau như đúc.

Những người đi cơ hồ đều là người lão làng trong hộp đêm, ngồi trong chốc lát liền vươn cánh tay ra cụng rượu, ước chừng cũng là cảm thấy không ai không uống. Uống xong liền từng người từng người vào sàn nhảy, ở trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc xoay vặn vòng eo.

Khương Từ vốn định ngồi một lát liền trộm chuồn đi, nhưng nhìn Phương Thanh Nham cũng lẻ loi một người, không khỏi cảm thấy đồng bệnh tương liên. Hai người hắng giọng, anh một lời tôi một câu nói chuyện phiếm.

"Thật xin lỗi, sớm biết anh không thích quán bar, tôi sẽ không để cho anh dẫn người tới."

Phương Thanh Nham lắc đầu: "Không sao!" Anh quơ quơ ly rượu, "Uống rượu không?"

Lương Cảnh Hành không có ở đây, Khương Từ cũng không dám loạn xưng anh hùng, "Tôi không thể uống."

Tửu lượng của Phương Thanh Nham hình như rất tốt, từ lúc vào cửa ai đến mời anh cũng không từ chối, hiện tại ánh mắt vẫn trấn tĩnh như cũ, nói năng rõ ràng, không có chút men say nào. Anh uống rượu rất có phong độ của một đại tướng, cũng không bị người kích vài câu liền hung ác phô trương, cũng không nhăn nhăn nhó nhó kháng cự từ chối.

Mắt thấy trời đã tối, Phương Thanh hỏi cô có muốn trở lại trường hay không.

Khương Từ chỉ sợ xuất hiện ngộ nhỡ, trước đó đã xin nghỉ với quản lý ký túc xá, "Tối nay tôi sẽ về nhà ngủ."

Ngồi một lát, Lương Cảnh Hành gọi điện thoại tới. Khương Từ nói tiếng "Xin lỗi", vội vàng cầm điện thoại di động vào toilet, ở trong đó sớm bị mấy người phụ nữ uống nhiều chiếm lĩnh, đi vào chính là một mùi nôn ói. Khương Từ bịt mũi, nhận điện thoại trước.

"Đang ở đâu?"

"Quán bar của Tào Bân."

"Khai trương?"

"Ừ, vừa mới khai trương ngày hôm qua." Mấy ngày nay Lương Cảnh Hành rất bận rộn, Khương Từ cũng không có cố ý nói cho anh biết chuyện như vậy.

"Hôm nay ra cửa quên mang chìa khóa, anh tới tìm em, nhân tiện nói tiếng chào hỏi với Tào Bân."

Khương Từ suy nghĩ một chút, "Vậy khi nào anh sắp tới thì gọi điện thoại cho em, em ra ngoài đón anh."

Bên kia yên lặng trong nháy mắt, "Một mình em? Uống rượu sao?"

"Ưmh... Đi với bạn học, không uống rượu."

"Không uống rượu là được, chờ anh tới đó."

Cúp điện thoại, Khương Từ trở lại đại sảnh, lại cùng Phương Thanh Nham câu được câu không nói chuyện hơn 20 phút, nhận được tin nhắn của Lương Cảnh Hành.

Khương Từ đứng lên, "Tôi phải về rồi."

Phương Thanh Nham cũng đứng dậy theo, liếc mắt nhìn trong sàn nhảy, "Vậy anh tiễn em."

Khương Từ lắc đầu, "Không cần, nhà em cũng ở gần đây, đi bộ tầm mười phút."

Phương Thanh Nham cười cười, cũng không miễn cưỡng nữa, đưa cô đến cửa quán bar, "Chú ý an toàn, đến nơi thì gửi tin nhắn cho anh."

Khương Từ gật đầu một cái, bỏ tay vào trong túi áo, bước chân vội vàng rời đi.

Xe của Lương Cảnh Hành dừng ở đối diện Walmart, Khương Từ gõ cửa sổ xe một cái, chỉ chỉ ngõ hẻm phía trước, "Đi về phía trước 500m, ‘sin’, tự anh đi đi, có thể bắt được một đám sinh viên hành vi phóng đãng, liếc mắt còn có thể thấy cũng là sinh viên trong lớp anh."

Lương Cảnh Hành cười một tiếng, đi xuống từ ghế lái, "Lên xe chờ anh."

Đợi hơn mười phút, Lương Cảnh Hành vòng về, trên người mùi rượu. Khương Từ không khỏi lấy tay che mũi, "Anh đây là uống bao nhiêu?"

"Không nhiều, ba ly Vodka, " Lương Cảnh Hành mở cửa xe cho cô, "Xe không thể mở rồi, ra đây một lát giúp anh tỉnh rượu."

Khương Từ tiến tới bên cạnh anh, cười hỏi: "Không say chứ?"

"Chuyện cười."

"Chứng minh cho em xem?"

Lương Cảnh Hành yên lặng trong chốc lát, chợt một phát bắt được cổ tay cô, đè về phía trước. Eo Khương Từ lập tức chống ở trên thân xe, còn chưa kịp đứng vững, một nụ hôn nóng rực đã rơi xuống.

Lưu luyến chốc lát, Khương Từ nhẹ đẩy anh ra, trong mắt đầy ý cười, "Chú Lương, tôi thấy chú là say đến không rõ rồi."

Lương Cảnh Hành để xe lại, và nhà Khương Từ nghỉ ngơi một chút. Kết quả ngồi xuống chính là một tiếng đồng hồ, mắt thấy thời gian đã muộn, Khương Từ liền bảo anh ở lại.

"Ngày mai anh phải dậy sớm, sợ quấy rầy đến em."

"Không sao, em cũng thế trước tiên còn phải lội về túc xá, tám giờ thì tiết học."

Lương Cảnh Hành chần chừ chốc lát, cuối cùng gật đầu. Khương Từ lần này ngược lại không có làm khó anh, quy quy củ củ giúp anh trải chăn đệm nằm dưới đất. Hai người tắm xong thì nằm xuống chỗ của mình, nhất thời yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng hít thở thong thả phập phồng.

Một lát sau —

"Lương Cảnh Hành."

"A Từ."

Khương Từ cười một tiếng, "Anh nói trước đi."

"Học kỳ mới cảm thấy thế nào?"

"Không kiếm nhiều, cùng học kỳ trước không có gì khác biệt nhiều." Trừ việc bây giờ có thể quang minh chính đại lên lớp của Lương Cảnh Hành.

"Đoàn thể thì sao?"

Khương Từ không lên tiếng.

Lương Cảnh Hành từ dưới đất ngồi dậy, gióng nói so với vừa rồi trầm mấy phần, "Có phải em đã rút khỏi đoàn thể rồi hay không?"

Khương Từ thật sự cũng không định giấu giếm, "Em cảm thấy không có ý nghĩa gì."

Lương Cảnh Hành yên lặng mấy giây, "A Từ, rất nhiều chuyện, lúc ban đầu hơn phân nửa đều không nhìn ra cái ý nghĩa gì, nhưng anh không hy vọng em vì tính khí..."

"Tính khí em thế nào?" Khương Từ cắt đứt lời anh, "Nếu thật sự là em hành động tùy ý, vừa bắt đầu căn bản cũng sẽ không tham gia mấy cái đoàn thể chó má này. Là anh nói, tài hoa cùng thiên phú của em không nên lãng phí ở những chuyện vô vị, nhanh như vậy liền quên?"

Lương Cảnh Hành nhất thời không lên tiếng.

Khương Từ cảm thấy hơi mất hứng, âm thanh trầm xuống, "Em cho là anh sẽ hoàn toàn tôn trọng cá tính của em, nhưng anh cũng cùng những thứ ‘vì muốn tốt cho em’ tầm thường kia không có gì khác biệt... Có lẽ anh chỉ là muốn một ‘Khương Từ anh muốn’."

Không khí nhất thời yên tĩnh đến dọa người, trong bóng tối bóng dáng người nọ không nhúc nhích. Câu này vừa mới thốt ra khỏi miệng, Khương Từ cũng có chút hối hận, nhưng mà lại vô pháp mở miệng nói xin lỗi, cô nhìn chăm chú một lúc, có chút hoảng hốt, từ từ ngồi dậy, "Lương..."

Lương Cảnh Hành nằm xuống đưa lưng về phía cô, "Ngủ đi." Âm thanh hết sức bình thản, không nghe ra cảm xúc chút nào.

Khương Từ há miệng, nhìn chằm chằm bóng đen nặng nề bất động kia, nhất thời chỉ có uất ức vô hạn cùng thất bại — cô ngược lại hi vọng anh nhảy dựng lên rống cổ cùng cô tranh cãi ầm ĩ một trận.

Một đêm này, Khương Từ tự nhiên mất ngủ đến nửa đêm. Các loại cảm xúc tranh nhau đánh cờ, dệt nên một mạng nhện dầy đặc, bao bọc cô trong đó, tối tăm ngột ngạt lại khó khăn hô hấp. Thật vất vả mới ngủ được, lại nằm mơ thấy lúc nhận thi thể Khương Minh ngày đó. Vải trắng vén lên, gương mặt máu thịt be bét. Cô biết rõ không nên, nhưng vẫn chống lên băng ca không ngừng nôn ọe, trái tim giống bị người khoét một cái động, gió thổi "Vù vù vù" như ống nước. Sau này, không có ai quơ tay múa chân cuộc sống với cuộc sống của cô nữa. Nhưng khoảnh khắc kia, cô vô cùng hi vọng người đàn ông bị người đụng nát sọ trên băng ca có thể không có chút vết thương nào đứng lên, chỉa tay về phía lỗ mũi cô không chút lưu tình mắng cô "Tiểu bạch nhãn lang lương tâm đều bón cho chó ăn" .

Đột nhiên, gương mặt đó chợt biến thành một người khác, cô nhìn một cái, nhất thời bị dọa sợ đến khóc thét lên.

"A Từ!" Đôi cánh tay từ phía sau lưng ôm lấy cô, kéo cô tránh khỏi băng ca đầm đìa máu tươi. Đôi tay kia dùng hết sức ôm, xương sườn cô gần như bị bẻ gảy, không khí trong phổi đều bị ép ra ngoài.

"A Từ! Tỉnh!"

Khương Từ đột nhiên mở hai mắt ra, thở hổn hển từng tiếng từng tiếng. Lương Cảnh Hành vươn một tay ra bật đèn, ánh sáng chiếu nghiêng xuống, đâm vào mắt cô làm cô không khỏi híp híp mắt.

Trước mắt dần dần hiện ra rõ ràng, người này vẫn còn ở ngay trước mắt, không có bị chút thương tổn gì. Khương Từ há miệng, không phát ra âm thanh, chỉ thò tay nắm lấy ống tay áo sơ mi của Lương Cảnh Hành.

Bàn tay ấm áp của Lương Cảnh Hành đặt trên lưng cô, từng phát từng phát vuốt ve, "Em mơ thấy gì vậy?"

Khương Từ buông măt xuống, nhỏ giọng trả lời: "Cảnh tượng ba em chết."

Lương Cảnh Hành không lên tiếng, chỉ ôm lấy cô chặt hơn.

Lúc lâu sau, Khương Từ dần dần bình tĩnh lại, cái trán chống lên lồng ngực của anh, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, em không phải cố ý muốn chọc giận anh."

Lương Cảnh Hành lắc đầu, chỉ nói: "Chuyện như vậy anh cũng có lỗi, nếu em không thích, sau này trực tiếp nói cho anh biết. Anh cũng không phải là để cho em tiếp nhận những quy tắc lui tới của con người, chỉ là hi vọng em có thể gặp những người khác nhau. Khương Từ, anh chưa bao giờ muốn áp đạt sở thích của anh vào em, bởi vì anh chỉ hy vọng em có thể trở thành em tốt nhất."

Mấy câu nói đó có chút quanh co, Khương Từ tỉ mỉ suy nghĩ một lần, "Em ghét nhất là chiến tranh lạnh, nếu anh giận em, trực tiếp mắng đều được. Ba em cũng thế, mất hứng liền lấy dép lê đánh em."

Lương Cảnh Hành bị cô chọc cười, thoáng buông ra, "Mau ngủ đi, tiết đầu ngày là môn gì? Anh xin nghỉ giúp em."

Lương Cảnh Hành tắt đèn, nằm xuống bên người Khương Từ. Trong bóng tối, anh vẫn ôm lấy cô, bàn tay mang theo vết chai nắm chặt bàn tay nhỏ bé yếu ớt của cô, sức lực không cho kháng cự lại dẫn theo mấy phần cẩn thận, giống như cầm một trân bảo hiếm có, vừa sợ bị mất, lại sợ bản thân bóp hư.
Bình Luận (0)
Comment