Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 19

Tiêu Hữu sợ ba cô biết chuyện thì sẽ tức giận thêm và càng cố gắng ngăn cản không cho cô gặp Giản Chiến Nam, bởi vậy mà mấy ngày nay cô không dám đi kiếm anh. Hai người chỉ gọi điện thoại nói chuyện với nhau mà thôi. Với lại Giản Chiến Nam vừa mới ngồi vào chức vị tổng tài nên cũng rất bận rộn, một tay anh phải xoay sở khá nhiều công việc do người trước để lại.Tuy bù đầu bù cổ như thế nhưng anh vẫn rất chăm chỉ lái xe hơn nửa vòng thành phố để đến gặp Tiêu Hữu, tuy chỉ là đứng ở đằng xa ngắm nhìn thân ảnh hút hồn của cô, không hé môi nói bất kỳ điều gì cả, chỉ nhìn thấy nhau, cười với nhau rồi quay đầu bước đi. Tiêu Hữu không thể nào tưởng tượng được ba cô lại đưa ra một quyết định chấn động mà cô không thể nghe theo, đó là cho cô ra nước ngoài du học. Một người cô họ xa của cô sống ở Anh có thể chăm sóc cho cô. Có điều Tiêu Hữu hoàn toàn không muốn đi. Cô không muốn rời xa ba mẹ, cũng càng không muốn thoát khỏi vòng tay ấm áp của Giản Chiến Nam. Quyết định của ba cô hoàn toàn không thể nào thay đổi được mà mẹ cô lại chính là một người vợ phong kiếm, luôn luôn nghe theo lờ chồng cho nên Tiêu Hữu đành phải đi cầu cứu cậu Lăng Việt Nhiên. Thế nhưng lần này cậu cô cũng không bênh vực cô nữa. Tiêu Hữu cảm thấy thật khổ sở, thật khó thở. Cô không muốn phải đi du học. Vì sao mọi người cứ một hai phải tách cô ra khỏi Giản Chiến Nam cho bằng được vậy?

Mọi thủ tục để đi du học đều được thu xếp một cách thuận lợi, người cô ở bên kia cũng đã liên hệ với một ngôi trường tương đối tốt. Tất cả mọi chuyện đột nhiên đến nhanh chóng như thế, vội vàng như thế, thật sự cứ như thể mọi người mong ngóng tống được cô đi càng sớm càng tốt vậy.

Quyết định của mọi người trong nhà không thể nào thay đổi, Tiêu Hữu nhìn thấy ba mẹ cô cùng với cậu đang ngồi ở phòng khách nói chuyện liền lớn tiếng kháng nghị “Con không muốn đi du học”

“Đừng làm loạn lên nữa Mạc Mạc, nghe lời ba mẹ, không còn sớm nữa đâu, về phòng nghỉ sớm đi” Mẹ cô dịu giọng an ủi, Tiêu Hữu chán nản xoay người quay trở lại phòng ngủ, nhào lên giường, ôm gối khóc nức nở, nước mắt cứ thế tuôn dài ướt nhẹp cả chiếc ra gối lúc nào không hay. Cô cố gắng thế nào cũng không thể ngưng khóc được.

Đôi mắt mọng nước vô tình nhìn thấy chiếc hộp âm nhạc trên bàn. Hoàng tử đang dùng cánh tay săn chắc ôm lấy cô dâu xinh đẹp của mình, thật hạnh phúc. Đó là món quà anh đã tặng trong sinh nhật cô. Nghĩ đến lời thề giữa hai người, nước mắt Tiêu Hữu lại càng tuôn rơi. Cô đột nhiên ôm lấy hộp nhạc, mở cửa phòng ngủ chạy thật nhanh ra ngoài.

“Mạc Mạc, con đi đâu vậy?”

Ba mẹ cùng với cậu lên tiếng gọi mà cô không nghe, không quay đầu lại, cô không muốn đi du học. Tiêu Hữu mở cửa, chạy ra ngoài. Ba cô cùng với cậu đuổi theo, nắm lấy tay cô. Tiêu Hữu không để ý đến tay của ba, chỉ nói “Ba, con không muốn đi khỏi nhà, con không muốn” Miệng nói vậy mà chân cô thì vẫn tiếp tục chạy đi.

Tiêu Hữu dừng lại khi nghe thấy tiếng hét của mẹ cùng tiếng gọi của cậu. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy thân thể cao lớn của ba ngã xuống nên đất lạnh giá. Cô thật sợ hãi, hoảng hốt mà la lên “Ba…!”

Mọi người trong nhà đều hoảng loạn hết cả lên, chỉ có cậu cô là vẫn giữ được bình tĩnh nhanh chóng gọi điện thoại kêu cứu hộ tới. Mẹ cô kinh hoàng ôm lấy chồng khóc lóc, vội vàng lục tới lục lui túi áo của ba tìm thuốc, rồi nhét vào miệng ba cô.

Tiêu Hữubị dọa đến mức cả người run rẩy, gương mặt trắng bệch, ôm lấy tay ba cô thật chặt, vừa khóc vừa nói “Ba, con xin lỗi, ba đừng dọa Mạc Mạc, Mạc Mạc sẽ nghe lời ba. Ba đừng không quan tâm đến Mạc Mạc…”

Ba đột nhiên ngất đi thì Tiêu Hữu mới biết tim của ba không tốt. Thế mà cô vẫn chẳng hay biết chút gì. Ba vì sợ cô lo lắng nên mới dấu diếm không nói cho cô biết. Mãi cho đến hôm nay thì mọi chuyện mới vỡ lẽ. Thật may mắn là do cấp cứu kịp thời nên tình trạng nguy kịch đã qua, nếu không cả đời này cô sẽ phải hối hận chết mất.

Tiêu Hữu nhìn ba mình đang nằm trên giường bệnh. Ba cô to lớn là thế mà cũng có lúc ốm đau. Cô cứ nghĩ ba sẽ luôn khỏe mạnh, sẽ vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc cho hai mẹ con cô, là cây đại thụ không bao giờ gãy đổ. Thế nhưng, giờ phút này đây, cô thật sự sợ hãi ba cô rồi cũng có lúc sẽ mất đi.

Cô nói liền một hồi “Ba, Mạc Mạc sẽ không để cho ba phải tức giận nữa, ba mau khỏe lại nhé” Dù đã đươc cấp cứu, nhưng cô vẫn lo sợ, không thể ngăn lại dòng lệ lặng lẽ chảy dài nơi khoé mắt. Làm sao cô có thể bất hiếu như thế chứ?

Mẹ cô im lặng khích lệ cô và cũng tự an ủi chính mình là ba sẽ không có việc gì. Cậu cũng trấn an tinh thần cô, bảo cô đừng sợ, bác sĩ đã nói ba cô chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút, chú ý một chút là sẽ không có vấn đề gì nguy hiểm nữa rồi. Thế nhưng Tiêu Hữu vẫn rất sợ hãi.

Khóc nhiều mệt quá, cô nắm lấy tay ba ngồi bên giường bệnh mơ mơ màng màng ngủ. Trong lúc cơn mơ màng, cô cảm nhận có một đôi tay dịu dàng nắm lấy tay mình. Đó không phải là bàn tay chai sờn của mẹ. Vậy là tay của ai? Tiêu Hữu nghĩ không ra, cả trong giấc mộng cũng thấy bất an ngủ không yên.

Ba nằm viện vài ngày, Tiêu Hữu rất ngoan ngoãn, không hề trốn đi gặp Giản Chiến Nam, cũng không nói đến chuyện du học nữa. Mỗi ngày lúc nghỉ trưa cô đều đến bệnh viện thăm ba, tan học là ngoan ngoãn đợi cậu tới đón, sau đó lại đến bệnh viện chăm sóc cho ba cô cho tới khi xuất viện.

Cô giúp ba ngồi xuống sô pha. Ông nhẹ nhàng vỗ đầu cô, thở dài nói “Mạc Mạc đừng sợ, ba khỏe mạnh như thế, không bỏ Mạc Mạc lại đâu”

Tiêu Hữu vòng tay ôm lấy ba mình “Vâng, ba nhất định sẽ luôn luôn khỏe mạnh. Sau này Mạc Mạc sẽ nghe lời ba”

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Buổi sáng ngày cô đi bầu trời thật u ám, có vẻ rất muốn đổ mưa để gột rửa nỗi buồn. Tiêu Hữu ngoan ngoãn im lặng ăn sáng rồi cùng ba mẹ và cậu đi đêsn sân bay. Hôm nay là ngày cô bay đến một đất nước xa xôi mà không có người thân cùng… anh.

Thân thể ba cô đã không còn gì đáng lo ngại, tuy nhiên Tiêu Hữu vẫn không muốn đi. Cô đã hứa nghe lời ba thì sẽ giữ lời. Ngồi trong xe đang chạy bon bon trên đường, vẻ mặt ba cô luôn nghiêm túc nhưng rõ ràng trong mắt có chút bi thương, mẹ cũng chẳng khác gì. Cô biết ba mẹ không muốn xa cô thế mà cứ thế bắt cô phải đi. Cậu mở cửa xe, gương mặt lạnh lùng không nói một lời. Không khí trong xe thật sự rất bức bối.

Tiêu Hữu thấy xe hướng đến sân bay. Cô cách xa quê hương bao nhiêu thì cũng cách xa anh Nam của cô bấy nhiêu. Cách một chút lại khiến cô đau lòng một chút, tầm mắt cũng bị nước mắt làm cho nhoè đi.

Thế nhưng cô không có đủ dũng khí để phản kháng lại ý định của mọi người. Bởi vì cô không thể khiến cho ba mẹ thêm đau lòng nữa. Cuối cùng cô chỉ có thể gửi cho Giản Chiến Nam một tin nhắn ngắn ngủi ‘Anh Nam, dù cho Mạc Mạc ở bất kỳ nơi đâu thì lòng cũng sẽ không thay đổi. Mạc Mạc sẽ luôn yêu anh. Mạc Mạc đi rồi sẽ trở về, chỉ cần cho Mạc Mạc bốn năm, chỉ cần bốn năm thôi…’

Cô không hề biết bốn năm sẽ có những trở ngại nào sẽ đổi thay tình yêu của hai người. Liệu có còn nồng ấm như hiện giờ hay không? Liệu trong lòng anh có người con gái nào khác ngoài cô hay không? Anh rồi liệu có quên cô hay không? Cô biết là Giản Chiến Nam đối xửa rất tốt với cô. Thế nhưng cô vẫn không thể nhìn thấu hết cõi lòng anh. Cô chỉ biết một điều là lòng cô sẽ chỉ chứa hình ảnh một Giản Chiến Nam hào hoa phong nhã cùng với vòng tay ấm áp luôn bao trọn lấy cô.

Lựa chọn nghe lời ba mẹ không phải là vì tình yêu của cô không đủ sâu mà là một niềm tin cô rồi sẽ quay trở về. Thời gian và khoảng cách xa xôi sẽ không thể là trở ngại ngăn cản tình yêu của cô dành cho anh. Dù cho cô ở nơi nào, dù cho thế giới có thay dổi ra sao thì lòng này cũng chỉ yêu mình anh.

Bốn năm dài như thế, khoảng cách nửa vòng Trái Đất xa xôi như thế, cô thì vẫn ngây thơ, khờ dại. Thế nhưng cô cũng biết tình yêu nếu không qua một thời gian thử thách có lẽ sẽ không phải là tình yêu. Mà có khi tình yêu trải qua thử thách lại càng thêm sâu sắc, nồng đậm. Nhưng cũng có thứ tình yêu chỉ như một ngọn gió, thổi đi mất không còn bất kỳ lưu luyến nào trong cõi lòng. Tình yêu của cô với Giản Chiến Nam không biết là loại nào đây?

Thật sự tất cả là do cô mặc kệ tình yêu trong lòng, mặc kệ cô kiên định yêu Giản Chiến Nam bao nhiêu thì cô vẫn rất lo lắng, vẫn nghĩ ngợi ra rất nhiều thứ đáng sợ. Cô cứ thế bỏ đi, thậm chí không có gặp để nói lời chia tay với anh. Cô rât sợ hãi phút giây ly biệt mình sẽ không cầm được nước mắt mà khóc trước mặt anh. Cô chán ghét thời khắc lòng cô tê liệt không còn cảm giác đau vì đã quá đau, cô sợ cô sẽ không chịu nổi mất.

Trời không biết đã đổ mưa tự bao giờ, thật rối loạn giống như lòng cô bây giờ, u ám một mảnh chẳng có tia sáng nào. Tiêu Hữu ngồi trong xe không nói bất cứ một lời nào. Giản Chiến Nam vẫn không trả lời tin nhắn của cô.

Tiêu Hữu ôm thật chặt hộp âm nhạc mà Giản Chiến Nam đã tặng cho cô, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nó, cô đang rất cố gắng kìm chế thống khổ trong lòng, không hề để ý bất cứ điều gì khác cho đến khi xe bất chợt dừng lại.

Ngẩng đầu, cô chỉ thấy có một chiếc xe màu đen hàng hiệu đậu trước mặt xe của nhà mình, ngăn không cho bọn họ tiến lên phía trước. Mưa rơi xuống mặt đường tạo thành những bọt nước trắng xoá bắn tung tóe khắp nơi.

Tiêu Hữu nhìn chằm chằm thân ảnh đang chậm rãi bước xuống chiếc xe màu đen đó. Thân người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng không tia cảm xúc, bộ vest đen trên người càng giúp anh tô điểm vẻ đẹp trai của mình. Mưa to khiến quần áo anh ướt nhẹp, cả mái tóc được chải gọn gàng thường ngày cũng vì nước mưa mà trở nên rối xù. Những giọt mưa chảy dài theo khuôn mặt anh xuống dưới. Đôi chân thon dài nện từng bước từng bước vững trãi tới bên xe của bọn họ.

Tiêu Hữu không nhịn được cứng đờ cả người, cánh tay bị ba cô nắm thật chặt. Cô nhìn thấy Giản Chiến Nam đứng trước cửa xe, đôi môi bị mưa hắt vào khiến cho thêm phần nhợt nhạt, đôi mắt đen sâu thâm trầm, xuyên qua cửa kính xe nhìn thẳng vào gương mặt cô. Tay anh đánh thật mạnh vào cửa kính xe, hét thật to “Mạc Mạc, em ra khỏi xe cho anh!”

Nhìn khuôn mặt tức giận của Giản Chiến Nam, thấy anh bị mưa làm ướt hết cả người khiến lòng cô như thêm quặn thắt cơn đau “Anh Nam…!”. Tiêu Hữu giãy dụa thân mình muốn xuống xe “Ba mẹ cho con xuống xe được không, con chỉ nói vài câu với anh ấy thôi…”

“Ngồi im, Việt Nhiên, đánh xe vòng qua” Ba cô dùng ngữ điệu lạnh lùng ra lệnh.

Lăng Việt Nhiên nghe lời đánh xe vòng qua Giản Chiến Nam nhưng anh cũng không hề có ý định bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy, tiếp tục chặn đường. Mặt anh tái xanh, gằn từng tiếng, lạnh lùng nói “Em muốn đi, phải không?”

Tiêu Hữu cắn chặt môi, đôi mắt không hề chớp nhìn Giản Chiến Nam, lòng cô… thật là đau.

“Mạc Tiêu Hữu!êm có biết bốn năm chúng ta sẽ ra sao hay không?” Giản Chiến Nam nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy bi thương của cô, tóc bị mưa làm cho lộn xộn, tức giận đạp chân thình thịch lên hông xe, quát lớn “Anh nói cho em biết, Mạc Tiêu Hữu, anh là đàn ông, đối với em không phải là thánh nhân, bên cạnh có rất nhiều phụ nữ hấp dẫn muốn quấn quít anh, em có biết không? Nếu em dám bỏ đi, anh nhất định sẽ quên em ngay tức khắc, sẽ lấy người khác làm vợ, đem những đối xử tốt đẹp với em, tình yêu dành cho em đặt lên người phụ nữ đó. Anh sẽ đem những lời nói ngọt ngào đã nói với em nói cho người khác nghe. Mạc Tiêu Hữu! Em xuống xe ngay cho anh!”
Bình Luận (0)
Comment