Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 71

Mạc Mạc đi không mục đích trên ngã tư đường, đèn đường chiếu xuống bóng dáng kéo dài trên mặt đường của cô, cô không cách nào khống chế được cảm xúc của mình, khóc nức nở trong đau khổ, nước mắt trên mặt đã khô cạn thì lại có đợt nước mắt mới trào ra, lòng đầy đau khổ, không có cách nào có thể hồi phục được.

Hắn đã tự tay đan lưới tình vì cô, hắn từng cho cô sống như thiên đường, hắn vì cô mà tạo ra hạnh phúc, khiến cô vui vẻ hạnh phúc như một đứa ngốc, nghĩ đến đau khổ trong quá khứ, ngây ngốc cho rằng đã có được hạnh phúc.

Nhưng ngay lúc những vết thương trong tim cô đã dần mở ra để đón nhận hắn, khiến hắn từ từ chiếm vị trí trong tim cô thì hắn lại tự tay mình xé rách lưới tình đã đan vì cô, đẩy cô từ trên thiên đường xuống địa ngục, xé nát hạnh phúc mà cô tự ngộ nhận.

Càng nghĩ đến ngày tháng vui vẻ hạnh phúc sau khi kết hôn, tim cô lại càng đau, nhớ đến cảnh vừa rồi cô lại càng đau khổ, tay ôm chặt đầu, nói với bản thân không cần nghĩ đến nữa, nhưng vì sao, nhưng trong đầu đền là hình ảnh ngọt ngào và đau khổ đan sen xuất hiện, một bên là ngọt ngào, một bên là địa ngục, muốn cô phải chán chường thất vọng sao.

Cuối cùng nước mắt cũng khô cạn, cuối cùng cô cũng không khóc được nữa, thầm nghĩ mà cười, cười mùi vị ác độc của cuộc sống, khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt, trong ánh mắt là sự đau khổ đến nát vụn. Cơ thể cô như đã mất đi linh hồn chỉ còn thể xác, không biết bản thân muốn đi đâu, không biết bản thân mình thuộc về ai, cũng không biết làm sao để đối mặt với biến cố như thế.

Hạnh phúc của cô đã hoàn toàn bị vỡ nát.

“Cô….đứng lại.” một bóng đen đột nhiên ngăn đường đi của Mạc Mạc, ánh dao sáng chói lọi lạnh lẽo trong đêm.

Đôi mắt sưng đỏ của Mạc Mạc thấy người chặn đường mình là một người đàn ông trung niên, trong tay cầm dao sắc bén. Mạc Mạc đờ đẫn đứng lại, không hoảng hốt, không hét chói tai, chỉ nhìn người đàn ông kia đang đem dao kề sát cổ cô.

Người đàn ông nói với vẻ mặt hung ác “Đem tiền…. và những thứ quý giá …..giao ra đây hết…..mau lên.”

Tay Mạc Mạc đột nhiên cầm con dao, cảm giác lạnh lẽo và sắc bén, con dao nhỏ đang run run theo bàn tay người đàn ông kia. Hắn đang sợ cái gì? Mạc Mạc khan giọng hỏi “Anh đang sợ phải không? Lần đầu tiên đi cướp phải không?”

Người đàn ông mở to hai mắt nhìn Mạc Mạc, phản ứng của Mạc Mạc nằm ngoài dự định của hắn, “Bớt nói nhảm đi….đem tiên đưa cho tôi, tôi có thể không giết cô, bằng không…tôi liền……tôi liền đâm chết cô.”

Mạc Mạc nắm lưỡi dao lạnh như băng mà không hề có chút gì sợ hãi, nhưng người đàn kia lại ngẫn ra, thấy Mạc Mạc đưa tay cầm dao của hắn chuyển đến vị trí trái tim cô “Anh muốn đâm chết tôi sao, nơi này tốt hơn, mời anh xuống tay nhanh chút, ác một chút, đừng để tôi phải đau khổ như thế nữa.” nơi này rất đau, thật sự rất đau.

Người đàn ông kia rõ ràng đã bắt đầu hơi hoang mang “Tôi chỉ cần tiền, tôi chỉ cần tiên, đưa tiền đây cho tôi, đừng ép tôi.”

“Anh thực sự cần tiền sao, anh cần tiền làm gì? Tiền không thể mua hết được mọi thứ, không thể.” Ánh mắt của Mạc Mạc lặng như nước, nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông kia.

“Đúng, tiền không thể mua được mọi thứ, nhưng có thể mua được tính mạng của vợ tôi, thực sự tôi không muốn giết người, tôi chỉ cần tiền, tôi cần tiền, tôi phải cứu mạng cho vợ tôi.” Tay của người đàn ông kia rất run, cho nên hắn cũng đang sợ hãi, hơn nữa còn gặp một cô gái không để ý đến sống chết.

“Vợ của anh bị bệnh hả?” Mạc Mạc hỏi yếu ớt, như đang nói chuyện thời tiết vậy.

“Đúng, tim cô ấy không được khỏe, nếu không phẫu thuật thì cô ấy sẽ chết, tôi không thể để cho vợ của tôi chết được, cô ấy đi theo tôi chịu khổ cả đời, tôi không thể để cho cô ấy chết được.” người đàn ông vừa nói vừa kích động đến mức khóc ra, con dao cầm trong tay cũng vung vẫy lung tung.

Mạc Mạc cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, tim như bị dao cắt ngang, một giọt nước mắt rơi trên chiếc nhẫn kim cương, dường như bên tai còn vang tiếng nói của hắn, bà xã Mạc Mạc, đeo nhẫn rồi thì cả đời này em là người của anh. Cả đời, rốt cuộc cả đời là bao lâu, vĩnh viễn rốt cuộc có xa lắm không, có phải chỉ như một chút, chỉ một chút mà thôi.

Cô bỏ dao ra, cũng tháo chiếc nhẫn kết hôn ra, để ở bên chân người đàn ông kia, nói rất thê lương: “Chiếc nhẫn này bán đi có thể được mấy trăm ngàn hoặc được triệu,…. Anh ta nói sẽ yêu tôi cả đời, tôi cho rằng tôi cũng sẽ đeo chiếc nhẫn này cả đời, nhưng bây giờ không cần nữa rồi, anh cầm đi đi, cầm đi đi….”

Mạc Mạc xoay người bước từng bước, không cần nhìn tới động tác và biểu tình của người đàn ông kia, dù cho lúc này anh ta thực sự dùng một nhát dao để giết cô, cô nghi ngờ, trong đầu cô thực sự có còn ý niệm muốn sống nữa hay không. Nhưng cô vẫn không chết, cho nên cô chỉ có thể tiếp tục cuộc sống dày vò đau khổ như trong lò thiêu địa ngục, không có chiếc nhẫn kia trói buộc, nỗi đau của cô như bớt đi một chút, một chút, chỉ một chút mà thôi.

Giản Chiến Nam nhờ mấy người anh em đi tìm giúp Mạc Mạc, liên hệ với tài xế taxi, nên đã biết Mạc Mạc xuống xe ở đâu, mọi người phân công đi tìm, cuối cùng cũng tìm được Mạc Mạc. Lúc Giản Chiến Nam thấy Mạc Mạc, cô đang ngồi trên nghế đá ở bờ biển, ngồi im như một bức tượng.

Giây phút đó nhìn thấy cô, trái tim xiết chặt của hắn mới được thả lỏng một chút, nhưng kèm theo đó là sự đau đớn trong tim, hắn đi từng bước tới gần, ôm Mạc Mạc vào trong lòng, cơ thể cô rất lạnh.

Cô không hề giãy dụa, cũng không nhìn hắn, lại càng không nói chuyện với hắn, để tùy ý hắn ôm lên xe, hắn ôm cô vào trong lòng, muốn làm ấm cho cơ thể cô, nhưng sao cũng không thể ấm được, người cô vẫn cứ lạnh. Bảo lái xe điều chỉnh lại nhiệt độ trong xe lên thật nóng, nhưng tay Mạc Mạc ở trong lòng bàn tay hắn vẫn cứ lạnh như một cục băng.

Về đến nhà, hắn đưa cô vào phòng tắm, cởi quần áo trên người giúp cô, còn cô vẫn đờ đẫn đứng ở đó để tùy ý hắn làm mọi chuyện, hắn để cô vào trong nước ấm, gọi tên của cô, còn cô lại như không nghe thấy, không cho hắn một chút phản ứng nào. Mạc Mạc trầm mặc như thế khiến cho Giản Chiến Nam thở không được.

Hắn ôm cô ra khỏi bồn tắm, dùng khăn tắm bao quanh cơ thể cô, lại ôm cô quay về phòng ngủ, để cô trên chiếc giường ấm áp, đắp chăn dày lên người cô, hắn nửa quỳ ở bên giường, tay cầm tay của Mạc Mạc, nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút máu của cô.

Đôi mắt cô giống như một hồ nước lặng, nhìn hắn như nhìn một người xa lạ, hắn cảm thấy rất bất an, hoảng hốt, hắn lôn lên cánh tay lạnh lẽo của cô, mới phát hiện ra ngón tay đeo nhẫn của cô đã trống không.

Lòng Giản Chiến Nam như bị ngã xuống vực thẳm, rất đau, Mạc Mạc đã nói qua, nếu hắn lại tổn thương cô lần nữa, thì cô sẽ vứt chiếc nhẫn, hơn nữa cũng sẽ không cần hắn nữa, lòng Giản Chiến Nam vừa đau khổ vừa sợ hãi, hắn nói trong đau khổ: “Mạc Mạc, nói chuyện với anh đi, hử?”

Cô không thể nói gì, khả năng ngôn ngữ của cô như đã bị mất, cổ họng của cô không còn phát ra âm thanh nữa, môi cô thậm chí còn không thể khép mở, thậm chí tim như đã không còn đập nữa. Người chết, dù nói gì đi nữa thì bây giờ cô cũng như một người chết, một đứa ngốc bị hạnh phúc giết chết.

Giản Chiến Nam không thể chịu nổi Mạc Mạc như thế, hắn thà rằng cô hét lên, tức giận mà mắng hắn, khóc lớn mà phát tiết cũng được chứ không phải là một Mạc Mạc như thế, hắn sợ ôm lấy Mạc Mạc vào trong lòng, nhưng vì sao ngồi gần như thế nhưng tim sao lại ra nhau như thế, Mạc Mạc, không muốn giao trái tim ra, không muốn….

Trở về mấy ngày, Mạc Mạc đều không nói không rằng, cô luôn im lặng ngồi trên ban công phơi nắng, không nhìn đến Giản Chiến Nam, dù hắn xuất hiện ngay trước mắt cô thì trong mắt của cô cũng không có hắn.

Mỗi ngày Mạc Mạc đều suy nghĩ, nghĩ rất nhiều, nghĩ đến cảnh khiến lòng cô đau đến nghẹt thở kia, nghĩ đến dứa bé rất giống với Giản Chiến Nam kia, nghĩ đến cô phải làm sao bây giờ?

Rất yêu hắn, rất yêu hắn, cho nên mới không thể chịu được sự lừa gạt phản bội của hắn, rất yêu hắn, rất yêu hắn, cho nên mới không thể chấp nhận được chuyện hắn có con với người phụ nữ khác, đến giờ, cảnh kia vẫn như đang cắt xéo trong lòng cô.

Lúc Mạc Mạc đang đau khổ suy tư thì Giản Chiến Nam luôn lặng lẽ ngồi bên cạnh cô, đoán cô đang nghĩ gì, cô muốn làm gì, dù sự tình như thế nào đi nữa, chuyện hắn lừa Mạc Mạc, Mạc Mạc sẽ không thể tha thứ cho hắn nữa.

Đã rất nhiều ngày Mạc Mạc không nói chuyện với hắn, sự lặng lẽ khiến người ta thở không nổi, hắn đang chờ Mạc Mạc bình tĩnh, chờ thời gian giải thích phù hợp, nhưng hắn giải thích liệu Mạc Mạc sẽ tin sao?

Hắn lo lắng khi Mạc Mạc như thế, lo lắng nếu cô cứ tiếp tục như thế thì sẽ có vấn đề mất, không nói lời nào mà thậm chí cũng không ăn bất cứ thứ gì, hắn sợ Mạc Mạc sẽ có chuyện, hắn vẫn chờ Mạc Mạc mở lời, cũng đang khẩn cầu Mạc Mạc nói chuyện, nhưng cô đều không đáp ứng, còn như thế, hắn chỉ có thể truyền dịch cho cô thôi.

Giản Chiến Nam bê cơm trưa đến, Mạc Mạc đang nằm trên ghế phơi nắng, chiếc ghế nhẹ nhàng đong đưa, phát ra âm thanh cô đơn mà thê lương, Giản Chiến Nam đi qua, đặt cơm trên chiếc bàn tròn nhỏ “Mạc Mạc, ăn chút gì đi.”

Hắn vẫn nghĩ rằng Mạc Mạc sẽ hờ hững với hắn như mấy hôm trước, nhưng cô lại ngồi dậy, tay cầm đũa, gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, trong lòng Giản Chiến Nam vui vẻ, Mạc Mạc đồng ý ăn cơm, có phải là đã tha thứ cho hắn một chút rồi không?

Mạc Mạc ăn mấy miếng, tầm mắt dừng lại trên gương mặt mang vẻ lo lắng mấy ngày qua của Giản Chiến Nam, cô cắn đũa, như do dự nói gì đó, dừng lại lúc lâu rồi mới nói với gọng khàn khàn, “Tôi biết, anh muốn giải thích cho tôi nghe, nhưng tôi không muốn nghe, trên đường chúng ta đi, dường như đều là giải thích, đều là tha thứ và được tha thứ, hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi, hơn nữa càng là hạnh phúc thì cuối cùng lại càng đau khổ, Giản Chiến Nam… chúng ta tạm thời tách ra một khoảng thời gian đi….”

Tách ra? Khuôn mặt mang theo ý cười của Giản Chiến Nam trở nên cứng lại khi nghe Mạc Mạc nói, tim đau đớn đến kịch liệt, có một giây không thể hô hấp, mặt lạnh tới cực điểm, tay cầm lấy vai Mạc Mạc: “Mạc Mạc, em nói giỡn gì thế, hả?”

“Tôi không nói giỡn, tôi đang nói rất thật với anh, tôi hy vọng chúng ta có thể tách ra một khoảng thời gian, tách ra…” Mạc Mạc bình tĩnh nói xong, nhưng cuối cùng lại biến thành ríu rít, đúng thế, cô muốn xa nhau một thời gian, cô cần bình tĩnh suy nghĩ một chút, hôn nhân như thế cô có sức để tiếp tục duy trì hay không, cũng không muốn phải quá vất vả để duy trì, cô có thể chịu đựng tất cả mọi chuyện vì hắn, nhưng không bao gồm cả phản bội và lừa gạt cô, cùng chuyện hắn thực sự có con với Nhã Nhi. Cô không vĩ đại như thế, yêu ai yêu cả đường đi, yêu cả đứa con của Giản Chiến Nam, đứa bé là vô tội, nhưng cô cũng đâu làm gì sai mà bị bọn họ vây lừa như thế.

Duy trì cuộc hôn nhân này cô sẽ đau khổ, xa nhau, cô cũng càng đau khổ vạn phần, đều là đau, cô tình nguyện lựa chọn cách sau, có lẽ cô là một người cực đoan, có lẽ cô là một người yêu không đủ vĩ đại, không thể bao dung hết mọi thứ. Nhưng cuộc hôn nhân như thế thì cô tình nguyện không cần.

Xa nhau, là Mạc Mạc muốn sống riêng, sau đó là ly hôn, lời của Mạc Mạc rất sắc bén, như đâm thấu vào trong tim Giản Chiến Nam, cũng khiến tim Mạc Mạc đau nhói, nhưng cô đã không thể đau khổ lần nữa, thông hiểu lần nữa và lại liên quan gì nữa.

Tay Giản Chiến Nam đột nhiên buông Mạc Mạc ra, đôi mắt đen đau khổ nhìn Mạc Mạc: “Em có biết hai chữ này tàn nhẫn lắm không, Mạc Mạc, em biết không, lúc anh nói dối, anh đau khổ bao nhiêu, lúc anh lừa dối em anh cũng có bao nhiêu khó chịu. Lúc nhìn thấy đứa bé kia anh sợ hãi bao nhiêu, rất sợ.

Anh hi vọng rất nhiều, rằng đứa bé kia là con của anh và em, thậm chí anh còn khốn nạn hi vọng, đứa bé kia không tồn tại trên đời này, nhưng nó vẫn ở đó, anh không thể không có tình cảm với nó, không yêu, nhưng anh không có cách nào ngăn cản sự tồn tại của nó. Anh đau khổ bao nhiêu khi đứa bé kia không phải do anh và Mạc Mạc sinh ra.

Em có biết anh đã tuyệt vọng bao nhiêu khi có kết luận giám định không, chứng minh đó là con anh, anh không vui vẻ gì, chỉ là tuyệt vọng và sợ hãi. Anh sợ ngày nào đó khi xuất hiện trước mặt em, anh sợ em biết rồi sẽ rời khỏi anh, cho nên anh gạt em, lừa em.

Lúc anh ôm đứa bé kia, thậm chí tay của anh cũng là lạnh lẽo, anh cảm thấy như anh đang ôm một quả bom, một quả bom hủy diệt anh, nhưng lại không may mắn, quả bom đó là con trai của anh.” Là cốt nhục của hắn, sao hắn có thể không quan tâm chứ, trừ khi hắn không phải là người, là súc sinh, hắn hoàn toàn có thể bảo đứa nhỏ này không phải con của hắn, đem hai mẹ con họ đi xa, đừng để xuất hiện trước mặt hắn, nhưng tình trạng hiện tại của đứa bé kia, hắn không thể bỏ mặc được.

Một lần nữa Giản Chiến Nam ôm lấy Mạc Mạc, lại dụng sức, vì sợ cô sẽ biến mất trước mặt hắn “Thực sự em muốn tách ra với anh sao, em muốn rời khỏi anh sao? Mạc Mạc, hử? em nói cho anh biết, nói em sẽ không rời khỏi anh, nói đi.”

“Tôi phải rời khỏi, tôi muốn rời khỏi, tôi cần bình tĩnh một chút!” Mạc Mạc khóc nức nở, tay nắm chặt quần áo, như giờ phút này tim của cô cũng rất đau, đau đến chết.

Giản Chiến Nam ôm chặt Mạc Mạc, nói trong đau khổ “Ngoại trừ việc này ra cái gì anh cũng sẽ đồng ý với em, Mạc Mạc, không được ở riêng, tuyệt đối không được, em nghe thấy không, anh không đồng ý.”

Tay Mạc Mạc đấm trước ngực hắn, nức nở nói “ Giản Chiến Nam, đồ khốn nạn, bây giờ anh muốn sao, tôi không có cách nào chấp nhận được, tôi rất đau anh biết không, tôi không có cách nào chấp nhận chồng tôi sinh con với một người phụ nữ khác, tôi không có cách nào chấp nhận anh ở cùng với người phụ nữa kia, không có cách nào chấp nhận được… anh lừa gạt, phản bội tôi…”

“Mạc Mạc, sau khi ở bên em, anh không gặp Nhã Nhi, đứa bé kia là có trước đó, sau khi anh chia tay với cô ta, cô ta mới phát hiện mình có thai. Mạc Mạc, ông xã không phản bội em, em phải tin ông xã chứ.”

Mạc Mạc đau khổ nhắm mắt lại, nước mặt hóa thành từng giọt chảy xuống, sao cô có thể yêu hắn chứ, sao có thể yêu một người đàn ông như thế, không muốn nghe lời giải thích của Giản Chiến Nam, nhưng lại nghe rõ rành mạch.

“Quá khứ của anh, tôi biết, tôi biết rất rõ, anh yêu cô ta, anh đã từng nói qua chuyện tình dây dưa giữa anh với cô ta, lúc hai người thân mật bên nhau, thể xác tâm hồn hai người đan vào nhau, tôi biết rằng đó là quá khứ, tôi cũng nói với bản thân mình là quá khứ không quan trọng, chỉ cần vể sau anh tốt với tôi là được, chỉ cần về sau anh không có người phụ nữ khác là được, chuyện quá khứ chỉ là quá khứ, tôi yêu anh, thì tôi có thể không để ý, một lòng yêu anh.

Nhưng, quá khứ của anh, bây giờ đã không đơn giản là quá khứ nữa, quá khứ của anh đã có kết quả, thậm chí anh và cô ta đã có cả con, quá khứ lại như thế sao….quá khứ lại thế sao. Anh vì quá khứ của anh mà có thể lừa gạt tôi, anh vì quá khứ của anh mà không ngại để tôi chẳng hay biết gì, nếu có thể, thì cả đời này anh cũng sẽ lừa tôi phải không? Tôi để ý đến quá khứ của anh, tôi để ý! Quá khứ của anh mang đến kết quả khiến tôi đau khổ, anh có biết không?!”

Biết, hắn biết, hắn biết Mạc Mạc không thể chấp nhận đứa bé của hắn và Nhã Nhi, nhưng hắn không có cách nào để chấp nhận việc hắn và Mạc Mạc tách ra, hắn không nói gì, chỉ có thể ôm cô, ôm Mạc Mạc, ôm cô mới thật sự thấy được cô đang ở đó.

Chờ rất nhiều ngày cô mới chịu mở miệng nói chuyện với hắn, nhưng chờ được một câu như thế của cô, hắn không cách nào có thể chấp nhận, nhưng Mạc Mạc cũng không có cách nào chấp nhận được thực tại đau khổ và mâu thuẫn như thế.

Con đường của Mạc Mạc cũng chỉ có hai lựa chọn, một là chia tay hoàn toàn với Giản Chiến Nam, là con đường đau khổ nhất, ly hôn, một lựa chọn khác là chấp nhận đứa bé của Giản Chiến Nam và Nhã Nhi, cả hai tuy khác nhau nhưng đều đau khổ, rất khó chọn.

Mạc Mạc rất muốn, rất muốn lựa chọn một con đường khác, nhưng sau khi bị Giản Chiến Nam gạt bỏ, cô không còn sức lực để nói ra, có lẽ căn bản là do cô còn luyến tiếc hắn, có đôi khi trong đầu cô như có hai người đang đối thoại với nhau.

Một người nói: “Tuy hắn không phản bội cô, nhưng hắn và mối tình đầu của hắn lại có con, huyết mạch tương liên, chắc chắn bọn họ sẽ còn dây dưa cả đời, cô có thể chấp nhận đứa bé kia đi vào cuộc sống của cô sao, cô có thể chấp nhận làm mẹ kế đứa bé của người đàn ông cô yêu sao? Hơn nữa, hắn lừa cô là sự thật.”

Người khác lại nói: “Cô yêu hắn, cô cam lòng rời khỏi hắn được sao, rõ ràng cô còn luyến tiếc hắn, hơn nữa hắn cũng rất yêu cô, chuyện này cũng không phải là hắn hy vọng như thế, hắn cũng rất đau khổ. Hắn lừa cô là sợ cô đau lòng, sợ cô sẽ rời khỏi hắn, hắn lừa cô là vì muốn không mất đi cô.”

Hai người như thế tranh luận kịch liệt trong đầu cô, không ai nhường cho ai, Mạc Mạc cảm thấy rất đau đầu, cô muốn ngủ, không muốn nghĩ tiếp nữa, không muốn khiến đầu của cô lại đau thêm, cho nên cô vẫn ngủ, ngủ, không biết bản thân đã ngủ bao lâu rồi, lúc cô tỉnh lại thấy gương mặt tiều tụy của Giản Chiến Nam, trong mắt rất lo lắng, hiện ra cả bên ngoài, nhìn rất lôi thôi.

Đã tỉnh thì phải đối mặt với hiện thực, người đàn ông trước mặt này là chồng của cô, là người đàn ông cô yêu, cũng là nỗi đau của cô, Nhã Nhi, đứa bé, lừa gạt, tất cả như một cơn lốc xoáy mà cô bị hút vào.

“Mạc Mạc”. Giản Chiến Nam nắm tay Mạc Mạc, cô đã hôn mê hai ngày rồi, nếu cô không tỉnh thì hắn sắp sụp đổ luôn.

Mạc Mạc cảm thấy ở cánh tay kia như có chất lỏng gì đó đang truyền vào trong máu của cô, quay đầu nhìn thì thấy cô đang truyền nước biển, cô bị bệnh sao, rất ghét loại cảm giác không có sức lực này, chán cơ thể mới gặp đả kích đã sinh bệnh.

“Mạc Mạc! Con tỉnh rồi.” Giọng của mợ nhỏ truyền từ cửa đến, tay cô bê một bát cháo đi vào.

“Mợ nhỏ..” giọng của Mạc Mạc ồm ồm như bể giọng.

“Trước tiên anh ra ngoài đi, ở đây có tôi chăm sóc là được rồi.” Mợ nhỏ nhíu mày nháy mắt với Giản Chiến Nam, nhưng Giản Chiến Nam hơi không tình nguyện, nhăn mày nhìn Michelle, nắm chặt tay của Mạc Mạc, nhưng suy nghĩ một chút, hắn lại buông tay cô ra đứng lên rồi ra ngoài.

“Nào, ăn ít cháo trước đã, mới nấu xong đó.” Michelle dùng thìa đút cho Mạc Mạc ăn, Mạc Mạc hơi nhíu mày “Mợ nhỏ, con không muốn ăn.” Mặt buồn bực nói “Con bị bệnh như thế nào?”

“Con gây áp lực quá lớn cho bản thân, hơn nữa thời tiết lại lạnh, cứ thế mà bị bệnh. Ăn một chút đi, nếu không con không bị bệnh thì cũng đói ngất luôn, nếm thử chút tay nghề của mợ nhỏ.” Michelle dỗ Mạc Mạc, cười cổ vũ cho cô. Mạc Mạc cũng nhẫn chịu tâm ý của mợ nhỏ nên ăn một ít.

Thấy Mạc Mạc bê bát cháo lên Michelle cũng cảm thấy rất vui, bỏ bát trong tay xuống, hỏi Mạc Mạc: “Muốn ngủ một lát nữa không?”

Mạc Mạc lắc đầu “Cảm thấy ngủ rất lâu rồi, không muốn ngủ nữa.”

“Vậy con muốn làm gì, muốn xem tivi không? Nếu không mợ có thể kể chuyện xưa cho con nghe.”

Mạc Mạc cười, tuy nụ cười rất nhợt nhạt “Mợ nhỏ, con không phải là trẻ con, con không sao, cảm ơn mợ nhỏ, còn làm phiền mợ chăm sóc con, con thật là vô dụng.”

Michelle nói với vẻ mặt thần bí: “Ai, chuyện xưa của mợ là có một không hai, là chuyện về mợ và cậu nhỏ của con, con muốn nghe không?”

“Muốn nghe, mợ nhỏ, con vẫn rất tò mò đó.” Dường như Mạc Mạc đã quên hết chuyện đau khổ, quên phải đối mặt với vấn đề nan giải, thực ra một giây cô cũng không quên, cô biết nên không hy vọng bản thân mình ngày càng buồn hôn, hy vọng bản thân sẽ nhanh chóng đứng lên, dù là cơ thể hay là trong lòng.

“Vậy con có thể nghe rồi, chuyện phấn kích này mợ cũng muốn nói một lần.” Michelle nói xong thì nháy mắt với Mạc Mạc, “Hoàn cảnh mà cậu nhỏ của con và mợ quen biết rất đặc biệt, lúc đó mợ là đại tiểu thư nhà họ Vân, nhưng thực ra cũng chỉ là một công cụ được nuôi trong nhà, chuyện này con biết đơn giản như thế là được rồi.

Lúc mợ quen cậu nhỏ con là lúc con trai của cha nuôi trở về, hắn trốn ra từ trong ngục, còn mang theo cả cậu nhỏ của con, trong lòng mợ nghĩ, một anh chàng mặt hoa da phấn mà cũng trốn ngục, lúc đó rất khinh bỉ anh ấy.

Lúc đầu người nhà họ Vân cũng không hoàn toàn tin tưởng cậu nhỏ của con, cho nên muốn mợ dò hỏi cậu ấy, trên danh nghĩa là bảo mợ dạy cho cậy ấy mấy thứ này nọ, nhưng cậu ấy rất kiêu ngạo, nhưng mợ lại không quen khi thấy dáng vẻ kiêu ngạo đó, mợ hay dùng danh nghĩa dạy cậu nhỏ con để để dạy cậu ấy võ thuật, mỗi lần đều đánh đến bầm dập mặt mũi. Hơn nữa cuối cùng đều cưỡi trên người cậu của con để đánh, muốn cậu của con xin tha cho, nhưng cậu của con thà bị đánh chứ không chịu xin tha cho.

Cậu của con còn kiên quyết nói, sớm muộn gì cũng có một ngày phải cỡi trên người mợ để đánh mợ, sau đó mợ và cậu nhỏ thường xuyên tranh luận, cậu con thường xuyên bị đánh ngã, nhưng sau đó cậu con thực sự thắng mợ, đánh ngã mợ, lúc nắm tay đưa tới trước mặt mợ dừng lại và nói, cậu con không đánh phụ nữ. Sau khi đứng dậy, mợ lại đạp cậu con một đạp, phía trước có một đống phân…”

Phân,… không phải chứ, cậu nhỏ ăn phân, Mạc Mạc cầu nguyện, ngàn vạn lần cậu nhỏ không phải bị như thế chứ, cũng nghĩ mợ nhỏ quá độc đác đi, quá âm hiểu, nhưng lại nghe mợ nhỏ nói tiếp “Cậu con vì tránh cái đó nên liền túm tay của mợ, nên hai người cùng bị ngã, cậu nhỏ của con không ăn phân nhưng lại ăn đi nụ hôn đầu của mợ. Đánh tới đánh lui, nhưng thực ra mợ luôn hi vọng cậu nhỏ con có thể thích mợ, không cần kiên ngạo như thế với mợ.

Sau mợ lại phát hiện được bí mật của cậu nhỏ con, mợ rất giật mình mà cũng rất vui, bởi vì cậu con và mợ là người cùng một đường. Rất vui nhưng cũng rất lo lắng, bởi vì thân phận như thế rất nguy hiểm, không biết sẽ chết lúc nào.

Con biết không, tình cảm trong hoàn cảnh sống chết tùy lúc đó cũng rất khắc cốt ghi tâm, mợ yêu cậu con, rất yêu, sau khi nhà họ Vân tin cậu của con thì cho mợ và cậu nhỏ con kết hôn, đương nhiên mợ rất vui.

Sau khi chờ cậu của con hoàn thành nhiệm vụ, mọi người đều an toàn, mợ mới biết thế mà cậu nhỏ con còn có một người phụ nữ khác, hơn nữa, còn nói có một cô gái cần bảo vệ, người con gái đó chính là con. Con biết không, lúc biết được sự thật đó, mợ không biết nên khóc hay nên cười nữa, cảm giác đó như bị sét đánh trúng, mợ là vợ của cậu con, thế mà còn nói có một cô gái phải bảo vệ.

Nhưng mợ và cậu cùng quay về, ngày đó khi gặp con, thực sự mợ rất sợ, nếu không chờ được cậu con trở về, mợ biết, cậu của con đã lựa chọn con, mà mợ sẽ rời đi, hai người hai nơi.

Nhưng khi mợ chờ được tới lúc cậu của con trở về, mợ biết, từ nay về sau cậu của con sẽ không bao giờ rời xa mợ nữa, mợ nghĩ, lúc gặp mặt con cậu của con đã hiểu, con là người mà cậu con cần bảo vệ, nhưng mợ mới là người làm bạn cả đời với cậu của con. Con là cháu của cậu con, Dù cậu của con không thể lựa chọn nhưng cậu con cần phải có trách nhiệm, mà mợ yêu Việt Nhiên, cho nên mợ cũng chấp nhận.”

Mạc Mạc nghe Michelle nói, cô im lặng, hoàn cảnh của cô và Michelle gần tương tự, chẳng qua, chẳng qua người Giản Chiến Nam yêu và mẹ của đứa bé là cùng một người.

“Mạc Mạc, từ nhỏ mợ đã sống ở nơi như thế, có thể chết bất cứ lúc nào, chưa từng dám hy vọng quá đáng là ông trời sẽ cho mợ một người đàn ông như thế, không hy vọng xa với rằng mợ sẽ có một cuộc sống có tất cả mọi thứ như thế, cho nên có được hạnh phúc như ngày hôm nay là mợ đã thỏa mãn lắm rồi.

Thực ra mợ cũng không phải là thánh nhân, cũng cần ăn cơm để sống. Lúc trước vẫn có chút ghen tị với con, cũng rất ghét cái người gọi là Giản Thần Hy kia, sao có thể hại Việt Nhiên như thế. Nhưng quan trọng là cho tới bây giờ Việt Nhiên vẫn không hề thích Giản Thần Hy, về phần nha đầu con, đã thua trên tay mợ nhỏ rồi, cho nên mợ cũng sẽ không so đo với con.”

Vẻ mặt Mạc Mạc đau khổ: “Mợ nhỏ, mợ nói như thế là không đúng, cho tới giờ con vẫn chưa từng nghĩ sẽ tranh giành cậu nhỏ với mợ, con không phải là kẻ thù của mợ.”

Michelle cười nói: “Được rồi, được rồi, tóm lại bây giờ Việt Nhiên là của mợ, con hối hận cũng không được nữa rồi.”

“Hối hận mà.” Vẻ mặt Mạc Mạc buồn rầu “Hối hận vì không quen mợ sớm hơn.”

“Hiện tại làm quen cũng không muộn mà, Mạc Mạc, con cần nghĩ hôn nhân không phải là chuyện trẻ con, hai người bọn con yêu nhau, mà con thực ra vẫn còn rất lưu luyến anh ta. Ly hôn, có phải là biện pháp giải quyết vấn đề tốt nhất hay không.”

“Mợ nhỏ, con luôn cảm thấy mợ là một người phụ nữ rất giỏi, thật sự, nhưng mợ cũng đã nói, mợ yêu tất cả mọi thứ của cậu nhỏ, có thể dễ dàng tha thứ tất cả, nhưng không bao gồm lừa gạt và phản bội, con cũng giống như thế, bây giờ không chỉ đơn giản là vấn đề của đứa bé, con không chấp nhận được anh ta lừa con.”

“Mợ nói chuyện đó không phải để con thấy mợ giỏi, mà là để con tham khảo một chút, về cơ bản hoàn cảnh của chúng ta giống nhau, khác nhau ở quá trình tình cảm, mợ hy vọng con ngẫm lại xem nên làm như thế nào. Nói thẳng ra, mợ chỉ là không muốn mất đi Việt Nhiên, vất vả lắm mới có người đàn ông không chê bai võ thuật lợi hại của mợ.” Michelle nói xong đi tới nhổ kim châm trên tay Mạc Mạc “Nhưng cũng nói lại, nếu đứa bé của Việt Nhiên là do con sinh, mợ nghĩ, với con mợ cũng sẽ có để ý.”

Hiện tai đứa con của Giản Chiến Nam không chỉ do người yêu cũ sinh ra, mà vì người đó hắn đã từng làm tổn thương cô rất sâu, phản bội Mạc Mạc, Giản Chiến Nam đã tạo nên vết thương lòng trong lòng Mạc Mạc, nên muốn Mạc Mạc vượt qua quá khứ là một việc rất khó.

Michelle nói: “Con nói cô gái Nhã Nhi kia đã nhiều năm không xuất hiện, đột nhiên giờ xuất hiện, con không biết cô ta nhằm mục đích gì sao?”

Mạc Mạc nhìn mu bàn tay nói “Con nghĩ cô ta vẫn còn yêu Giản Chiến Nam, bây giờ về có lẽ là muốn dùng đứa bé để cho Giản Chiến Nam quay về với cô ta.”

Michelle cười nói: “Nha đầu rất sáng suốt đó, nên con sẽ nhượng bộ như thế sao?”

“Con rất rõ tâm tư của Nhã Nhi, Giản Chiến Nam là người có đầu óc, còn tốt hơn so với mười người như con cộng lại, anh ta cũng hiểu rõ ý đồ của Nhã Nhi, nhưng anh ta lại lừa con để ở bên cạnh Nhã Nhi, hình ảnh một nhà ba người đó, thật sự khiến con rất đau khổ. Sau này chuyện như thế còn rất nhiều, con không biết con có đủ sức để chấp nhận hay không.” Đứa bé dù sao cũng là con của Giản Chiến Nam, hắn không có cách nào để bỏ mặc được.

“Tâm tình của con mợ hiểu, nghỉ ngơi thật tốt, mợ cũng chỉ có thể nói như thế mà thôi, phải làm như thế nào, tự con làm chủ, mợ nhỏ hy vọng con hạnh phúc, đừng nên làm chuyện khiến bản thân phải hối hận.”

“Cảm ơn mợ nhỏ, con sẽ nghĩ thật kỹ.”

“Con nghỉ ngơi chút đi, hôm nào mợ lại đến thăm con, cậu nhỏ của con không biết đã lo lắng bao nhiêu đâu, vừa mới đi được một lát thôi.”

“Vâng.” Mạc Mạc cười, trò chuyện với mợ nhỏ xong, tâm tình cũng tốt hơn một chút, không còn trầm trọng như trước nữa. Nhưng cô cũng hơi mệt, vẫn còn muốn ngủ tiếp, cô nói với bản thân mình, lúc tỉnh lại cô nhất định phải phấn chấn lên.

Michelle đi ra khỏi phòng ngủ của Mạc Mạc, đi xuống lầu, Giản Chiến Nam đang ngồi trên sofa phòng khách, thấy Michelle đi xuống, Giản Chiến Nam đứng dậy “Cảm ơn cô đã khuyên Mạc Mạc giúp tôi.”

Michelle lắc đầu “Nó là cháu ngoại của tôi, tôi chỉ quan tâm nó. Nó yêu anh, rất yêu, cho nên tôi không hy vọng nó đau khổ vì anh, nhưng anh không thể ỷ vào việc nó yêu anh mà muốn làm gì thì làm, anh biết việc nó để ý nhất chính là quan hệ giữa anh và Nhã Nhi, anh cũng không kiêng dè gì, thậm chí còn lừa gạt nó để ở bên cạnh Nhã Nhi.

Anh vẫn không hiểu hết Mạc Mạc, cũng không hiểu rõ phụ nữ. Tôi nghĩ, nếu anh biết sự việc như thế này thì ngay từ lúc đầu nên nói thẳng với Mạc Mạc, mà không phải để cho Mạc Mạc thấy cảnh tan nát cõi lòng như thế, tôi nghĩ, tôi nghĩ nếu thế thì nó sẽ càng dễ chấp nhận hơn một chút. Bây giờ anh liền bảo Mạc Mạc chấp nhận, là không công bằng với nó, nó cũng có giới hạn, cho nên hy vọng anh đừng ép nó. Nếu nó thực sự muốn ly hôn, cũng xin anh đừng dùng lại cách trước kia để giữ nó lại.”

Một lần nữa Giản Chiến Nam cảm thấy thì ra năng lực của hắn lại có hạn đến thế, rất có hạn, hắn vẫn luôn nghĩ không có gì mà hắn không làm được, nhưng bây giờ, lại lần nữa hắn cảm thấy sự đời bi ai khó lường….

Khi Mạc Mạc tỉnh lại vào ngày hôm sau, quả nhiên tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, khả năng phục hồi của cô rất nhanh, thời tiết tốt, hơn nữa không có gió, Mạc Mạc rất muốn ra ngoài một chút, Giản Chiến Nam nhìn ra ý đồ của cô, giúp cô mặc áo khoác rất dày, quàng khăn đội mũ, thăm dò cầm tay cô, Mạc Mạc không phản kháng, khiến hắn tiến thêm bước là nắm tay cô thật chặt, cùng đi xuống lầu.

Giản Chiến Nam lái xe chở Mạc Mạc ra ngoài, muốn đưa cô đi dạo một chút, như thế tâm trạng của cô sẽ buông lỏng một chút, dọc đường đi không ai nói chuyện, mãi cho khi tới bờ biển, xe đi vào chỗ dừng, phía dưới là bọt sóng, Giản Chiến Nam dừng xe lại.

“Mạc Mạc, em không thể liếc nhìn anh một lần sao, nói với anh một câu, hử?” tay hắn vỗ về mặt cô, đôi mắt đen chờ mong nhìn cô, trong mắt cô luôn tràn đầy đau thương và hững hờ, trong mắt cô không còn sự giảo hoạt và vui vẻ ngày thường, cũng không có hắn.

Hắn nắm tay cô đặt ở bên môi rồi hôn, cuối cùng hai tay nâng mặt của cô, hôn tới, hai má của cô rất lạnh, môi cô cũng lạnh không có chút độ ấm, hắn muốn ôm để sưởi ấm cô, muốn dùng nụ hôn để hòa tan sự lạnh lẽo của cô, nhưng cô đáp lại hắn bằng sự thản nhiên và ưu sầu. Môi hắn rời khỏi môi cô, rồi hôn lên mũi cô, cuối cùng tiến tới bên tai , đau khổ nói “Bảo bối, muốn như thế nào thì em mới tha thứ cho anh?”

Mạc Mạc không nói gì.

“Xuống xe đi một chút.” Giản Chiến Nam mở cửa, lôi kéo Mạc Mạc xuống xe, đi trên tấm ván gỗ, phía dưới là đáy biển sâu không đáy, gió mát lạnh lẽo như quan hệ của hai người vào lúc này, lạnh tới cực điểm.

Đi một lát, Giản Chiến Nam dừng lại cầm tay Mạc Mạc đặt lên mặt hắn, “Mạc Mạc, em không thoải mái thì mắng anh đi, em đánh anh đi, đừng không nói tiếng nào như thế được không?”

Mạc Mạc lấy tay ra, Giản Chiến Nam cũng không buông tay, cầm lấy tay Mạc Mạc đánh tới trên mặt hắn, làm sao Mạc Mạc có thể đánh vào mặt Giản Chiến Nam được, dùng sức rút tay lại, Giản Chiến Nam lại càng mãnh liệt hơn, giống như nổi điên, ép Mạc Mạc đánh hắn, uy hiếp Mạc Mạc nói, gào lên, mắng ra đi, phát tiết ra đi.

Hắn điên rồi sao, Mạc Mạc vôi đưa chân ra giẫm lên chân của Giản Chiến Nam, Giản Chiến Nam bị đau, Mạc Mạc vội đẩy hắn ra, quay người bước đi, nhưng lại nghe đến tiếng “tủm” ở phía sau,.

Mạc Mạc dừng lại, không nhịn được xoay người lại nhìn, chỗ cây cầu không còn bóng dáng của Giản Chiến Nam, lập tức Mạc Mạc cuống lên, Giản Chiến Nam đâu, hắn rơi xuống biển rồi sao, sắc mặt Mạc Mạc tái nhợt, biển rất lớn, hơn nữa trời lại lạnh như thế, Giản Chiến Nam không chết đuối thì cũng chết cóng.

“Giản Chiến Nam, anh ở đâu?” cô hoảng hốt kêu lên, ánh mắt lo lắng tìm kiếm hắn trong nước biển “Giản Chiến Nam, anh ra đi, anh ra đi.” Không phải chứ, kỹ năng bơi lội của Giản Chiến Nam rất tốt, chắc không sao đâu, nhưng những người chết đuối đều biết bơi, lòng Mạc Mạc bị hoảng sợ bao phủ, cuốt cùng bất chấp tất cả, khóc hét lên gọi “Ông xã, em tới cứu anh, em tới cứu anh đây!”

Mạc Mạc nói xong đình nhảy vào biển, nhưng lại bị người nào đó phía sau ôm lại: “Buông tôi ra, ông xã tôi bị rơi xuống biển rồi, buông tôi ra….”.

“Mạc Mạc!” người phía sau vội gọi tên cô. Mạc Mạc quay lại nhìn người đàn ông phía sau, cô trợn lớn hai mắt đầy lệ, mơ hồ nhìn thấy hắn ướt sũng cả người đứng đó, đôi môi trắng bệnh vì lạnh.

“Anh không sao chứ, không sao chứ?” Mạc Mạc chưa bình tĩnh đưa tay ra ôm lấy Giản Chiến Nam, dù hắn bị ướt sũng, cũng không ngại khiến quần áo của mình bị ướt.

Giản Chiến Nam đẩy Mạc Mạc ra, sợ truyền hơi lạnh sang cho cô “Bà xã, anh rất lạnh.”

“Chúng ta quay lại xe đi.” Mạc Mạc vội nắm Giản Chiến Nam đi tới hướng xe đậu, mở cửa xe, bảo Giản Chiến Nam lên xe, đóng cửa, Giản Chiến Nam mở điều hòa, cũng cởi đồ ướt ra.

Mạc Mạc cuống tay cuống chân tìm khăn lau tóc cho Giản Chiến Nam, Giản Chiến Nam bắt lấy tay của Mạc Mạc,đặt trong lồng ngực lạnh lẽo của hắn “Mạc Mạc, thấy em lo lắng cho anh, anh rất vui.”

Mạc Mạc nhíu mày rút tay ra, một tay lấy khăn để trên đầu hắn, “Hù dọa người có phải thích lắm không? Giản Chiến Nam anh bao nhiêu tuổi rồi, anh cho rằng như thế là có thể đem mọi chuyện biến mất sao?”

Mạc Mạc tức giận mở cửa xuống xe, Giản Chiến Nam giữ chặt cô “Bà xã…. là do em đẩy anh xuống, không phải anh cố ý dọa em, có thể bơi lên thật sự không dễ dàng, hắt xì….”

Hình như là do cô đẩy hắn cuống, nhất thời Mạc Mạc không biết nói gì.

Hai người thuê một phòng khách sạn ở gần đó, Giản Chiến Nam đi tắm nước nóng, còn Mạc Mạc thì ra ngoài mua đồ giúp hắn, lúc quay về khách sạn thì Giản Chiến Nam đã tắm xong, vây chăn ngồi trên giường.

Mạc Mạc đưa quần áo mới mua để bên cạnh Giản Chiến Nam, Giản Chiến Nam liền chạy đi thay quần áo, “Bà xã, vì sao không có quần lót?” tìm tới tìm lui lại thấy thiếu quần lót.

“Gần đây không bán.”

Giản Chiến Nam đành nếm thử mùi vị mặc đồ không có quần lót. Vừa mặc đồ vừa hắt xì, nước biển không phải lạnh bình thường. Mặc quần áo xong, Giản Chiến Nam thấy trên giường có một hộp thuốc cảm, im lặng nằm ở đó. Mạc Mạc vẫn thương hắn, dù cô vẫn tức giận, còn khổ sở, nhưng lúc nào cô cũng nghĩ đến hắn.

Trong lòng ấm áp, nhưng lại càng thêm áy náy, hắn đi qua ôm lấy cô, cúi đầu nói bên tai cô: “Lúc rơi xuống, anh thật sự không muốn chết, bởi vì anh còn luyến tiếc bà xã Mạc Mạc, cho nên liều mạng bơi, nhìn thấy nha đầu ngốc muốn nhảy xuống, em lại không biết bơi, lại còn muốn xuống cứu anh, không có người phụ nữ thứ hai nào nguyện chết vì anh. Mạc Mạc tin anh, anh sẽ không phụ em, nếu có ngày anh phụ em thì anh sẽ chết không tử tế…”

“Anh nói bậy gì đó.” Mạc Mạc vôi che môi hắn, “Đừng nói lung tung.”

“Bà xã Mạc Mạc!” hắn ôm chặt cô, một người phụ nữ như thế sao hắn lại không yêu được?

Quan hệ đóng băng cuối cùng cũng hoàn tan một chút, Giản Chiến Nam biết, Mạc Mạc sẽ không rời khỏi hắn, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không nhớ đến, không có nghĩa là cô tha thứ cho hắn, nhưng đang nói chuyện thì nhận được điện thoại ở trong nhà, gọi vào di động của Mạc Mạc, mẹ Giản bảo hắn về ngay lập tức, có chuyện quan trọng, Giản Chiến Nam từ chối, mẹ Giản nói: “Ba con không được khỏe, con là đồ bất hiếu, có về hay không?”

Giản Chiến Nam tắt điện thoại nói với Mạc Mạc “Mạc Mạc, chúng ta phải về nhà một chuyến, ba không được khỏe, chúng ta về thăm một chút, tối lại về nhà mình.”

Mạc Mạc chỉ có thể gật đầu, hai người trả phòng khách sạn, trở về nhà. Từ lúc xuống xe, tay Giản Chiến Nam vẫn luôn nắm tay cô không hề buông ra, u ám mấy ngày rốt cuộc hôm nay cũng có chút ánh sáng, nắm tay Mạc Mạc, xem như nắm được tất cả.

Bàn tay lạnh như băng của Mạc Mạc dần ấm lên khi ở trong tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau, cùng nhau đi vào, khi hai người vừa đi vào, thấy người ngồi trong phòng khách thì độ ấm trong tay cô dần lạnh thấu đến trong lòng, bước chân dừng ở đó, không cách nào bước tiếp được.

Thấy trong sofa có mẹ Giản, ba Giản, còn có một cậu bé nhỏ, hoàn toàn là hình ảnh thu nhỏ của Giản Chiến Nam, đó là Tiểu Hoành, còn có vẻ mặt mỉm cười của Nhã Nhi, tầm mắt mọi người đều dồn trên người đứa bé, vui đùa với Tiểu Hoành.

Đôi mắt đen của cũng bắn ra tia lạnh, khuôn mặt tuấn tú kiên định, con người nheo lại nhìn Nhã Nhi, đó là ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm, không tốt, thậm chí còn mang theo tức giận.

Mọi người dường như không chú ý đến Giản Chiến Nam và Mạc Mạc đang đi tới. Chỉ có Tiểu Hoành nhìn qua, đôi mắt vừa đen vừa sáng, rất lớn, mang theo một chút lạ lùng nhìn Mạc Mạc.

Mà Mạc Mạc lại lùi dần từng bước về phía sau.
Bình Luận (0)
Comment