Yêu Là Vì Nhau

Chương 17

Sáng sớm trong căn phòng ngủ ấm áp..ánh nắng le loi vào từng khe hở...chiếu rọi nhẹ nhàng vào đôi tình nhân đang say sưa ôm nhau ngủ trên giường...

"Reng....reng...."

Tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc...Hai người trên giường...không ai có ý định bắt máy, Hàn Thiên bực mình càng ôm chặt Tống Linh...lấy chăn phủ qua đầu hai người..hôm nay là ngày nghỉ của họ, rất khó chịu khi bị phá rối..Nghe tiếng chuông..anh biết không phải điện thoại mình reo là của vợ anh....Nhưng người gọi rất kiên trì...tiếng chuông này chưa dứt đã dồn dập tiếng chuông khác...Bị tiếng chuông phá rối...Tống Linh lấy tay đẩy đẩy vai Hàn Thiên...ý kêu anh lấy điện thoại cho cô...Hàn Thiên tung chăn ngồi dậy...cau mày nhìn chiếc điện thoại trên đầu tủ...Rất muốn một cước ném nó đi..buồn bực cầm lên...nhưng khi nhìn tên hiện thị gọi đến...ánh mắt sắc bén hiện lên...Ôm vai cô vợ nhỏ...nói khẽ bên tai cô...

-" Mẹ em gọi "

Tống Linh mơ màng nghe anh nói..cơn buồn ngủ như tỉnh táo hẳn...mở mắt tròn cảnh giác nhìn anh rồi nhìn sang màn hình nhấp nháy...Từ ngày cô về nước có bao giờ mẹ cô gọi cho cô đâu...Tống Linh giơ tay muốn lấy máy...Hàn Thiên giơ điện thoại tránh đi...Tống Linh ngạc nhiên sau đó hiểu ý anh...Anh bấm nút mở lo lớn...để ngay miệng cho cô nói chuyện...Tay còn lại làm gối lót đầu ôm cô vào lòng...

-" Mẹ "

Nhìn điện thoại vừa kết nối...Tống Linh gọi một tiếng...

-" Ừ...con có rãnh không...mẹ có chuyện muốn hỏi con..."

Tiếng Diệu Tuyết vẫn nhẹ nhàng như hàng ngày nhưng giọng điệu lạnh nhạt xa cách...

-" Dạ...mẹ nói đi ạ "

Liếc nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ...Thì ra cô và anh ngủ đến quên giờ quên giấc..bây giờ đã là buổi trưa...

-" Mẹ nghe nói con đang làm tại phòng thư kí của Hàn Thiên "

Thì ra vấn đề nằm ở đây...lí do mẹ gọi đến...Tống Linh ngẩng mặt nhìn Hàn Thiên...

anh gật đầu..hôn nhẹ vào trán cô..ra hiệu cô trả lời...

-" Dạ..đúng ạ..con chỉ mới thử việc thôi "

-" Nhưng tại sao lại không phải phòng thư kí các phòng ban..mà lại phòng thư kí của Tổng Giám Đốc..."

Hàn Thiên nhíu mày...Tống Linh mỉm cười chua chát....

-" Mẹ nói gì con không hiểu ạ?"

-" Con là đứa thông minh...mẹ nói thẳng..

một là con xin xuống phòng ban thử việc..

Hai là con chấm dứt làm ở Ask đi..Nếu con muốn thử việc phòng ban khác mẹ sẽ giúp con..."

Tống Linh cảm thấy lòng ngực mình đau nhói.Tuy không cùng dòng máu thì sao...

Nhưng cô không phải bà cũng phải đứt ruột sinh ra hay sao? Tại sao một chút tình thương dành cho cô cũng không có...

-" Mẹ..con xin lỗi..con không thể làm theo ý mẹ được"

-" Con nói gì? Hay là con còn luyến tiếc Hàn Thiên...mẹ nói con biết Hàn Thiên sắp tới sẽ là em rể của con..còn con bây giờ đã kết hôn với Trương Hải con còn luyến tiếc cái gì?"

Diệu Tuyết bị lời từ chối của cô làm cho tức giận..

-" Con nghĩ mình không làm gì sai cả..con sẽ không thay đổi công việc"

Cô luôn tỏ ra ngoan hiền vì cô sợ làm hỏng việc của Hàn Thiên..Nhưng cô chưa bao giờ là người nhu nhược, người khác muốn đối xử ra sao cũng được..Huống hồ cô còn người đàn ông bên cạnh bảo vệ...Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì giận của vợ...Hàn Thiên đau lòng siết chặt vòng tay...

-" Nếu vậy con đừng hối hận "

Diệu Tuyết cũng không kiềm chế được tức giận...buông lời lạnh lùng.

-" Mẹ...mẹ đây là  đang uy hiếp con đấy sao...mẹ..con đã từng nghĩ không biết con có phải là con của mẹ hay không? Nếu Tống Như là con gái của mẹ vậy con là gì..?Con không mong có được tình thương của mẹ..

chỉ mong có sự công bằng từ mẹ...Nhưng hôm nay con đã hiểu....Con xin nói lại một lần nữa...mẹ đừng đem sự uy hiếp ra để hù dọa con...Ngược lại...mẹ nên hiểu nếu mẹ bức con đến đường cùng..Con không biết mình sẽ nói gì với bà nội đâu "

-" Mày...mày dám...."

Diệu Tuyết hốt hoảng làm sao bà lại không hiểu lời nói của cô...

-" Con còn có việc...con cúp máy trước đây "

-" Mày..."

Tút...tút....tút....

Trả lời bà ta chỉ còn tiếng tút của điện thoại...Diệu Tuyết tức giận ném điện thoại xuống nệm...Tống Linh đúng là không mềm mỏng, đơn giản như bà nghĩ...Khi thấy Tống Như về khóc la um xùm...ba đau lòng chỉ muốn yêu cầu Tống Linh...chuyển đổi công việc..ai ngờ lại lấy phải kết cuộc như vậy..

Bên này sau khi tắt điện thoại...Tống Linh được Hàn Thiên ôm vào lòng...nhẹ nhàng xoa lưng...cô mím môi gục mặt vào ngực anh...

-" Ngoan...không giận nữa..."

Tống Linh im lặng nằm yên khoảng một lúc lâu...

-" Chồng ơi...em muốn đi chơi "

Giọng nói nũng nịu...trẻ con...mang chút giọng mũi...thương không tả xiết..

Hàn Thiên bật cười nhéo mũi cô...cũng lâu rồi anh không đưa cô đi chơi...Để cô đi thư giản đầu óc cũng không tệ....

-" Ừ..anh gọi thêm Quân Vỹ với bạn gái cậu ta nhé...Chắc chắn em sẽ thích cô ấy "

Để cô có thêm một bạn gái tâm tình..cũng không tệ..Bảo bối của anh vốn hoạt bát..anh không muốn vì những chuyện này khiến cô trở nên cô lập, ít nói..Dù cô lệ thuộc vào anh..làm anh rất vui...nhưng để cô có thêm bạn bè..đầu óc bớt phiền não hơn..Mà Tần lam là cô gái hiền lành rất hợp với vợ anh...

Hai mắt Tống Linh sáng lên..nhanh chóng gật đầu...từ trên người anh ngồi dậy...nhanh vào phòng tắm...làm vệ sinh sạch sẽ...Hàn thiên cũng xuống giường đi theo vào..hai người nháo nhào..ân ái một hồi...mới chịu trở ra...chuẩn bị cho chuyến đi chơi xa...Nhưng có điều Tống Linh không ngờ một câu đi chơi của cô...Lại là chuyến du lịch hoành tráng...

**********

Trên bờ biển thơ mộng Maldives...Hai cặp tình nhân, bề ngoài nổi bật khiến các du khách nơi đây không ngừng xuýt xoa...

Tống Linh vui vẻ cười tít mắt...trò chuyện vui vẻ với Tần Lam..hai cô gái chỉ mới gặp nhau nhưng hòa hợp thân hơn chị em...

Sau khi ngồi vào ca nô...chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ...Hàn Thiên cùng Hạ Quân Vỹ đồng loạt hướng hai cô gái mình vẫy gọi...

Tống Linh và Tần lam được trang bị bộ đồ bơi màu đen...phủ kín từ đầu đến chân..Để tiện một hồi dễ dàng lặn xuống biển..Tuy không hở hang nhưng lại tôn lên đường cong duyên dáng của hai cô gái..Bên ngoài còn được trang bị áo phao...

-" Tiểu Linh ôm chặt anh.."

Hàn Thiên không yên tâm..tuy đã có đồ bảo hộ khóa cô chặt vào người anh...nhưng anh vẫn cảm thấy không yên tâm...

-" Em biết rồi..."

Tống Linh thích thú không thôi...miệng cười toe toét...

Bên này Hạ Quân Vỹ cũng săn sóc Tần Lam không kém...nói về gan dạ Tần Lam không bằng Tống Linh...nên cô có vẻ sợ sệt e dè...với trò chơi cảm giác mạnh này...

-" Á......haha....haha....Thiên.....em thích quá đi "

Hai chiếc ca nô...một đường rẽ sóng vượt ra biển...bọt trắng văng trắng xóa...cảm giác gió và nước tát vào người, hòa vào tiếng cười thích thú của Tống Linh làm không gian trở nên thoải mái...Hàn Thiên cũng thỏa mãn  mỉm cười...Bên này Tần Lam cũng không còn căng thẳng...bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt eo người đàn ông của mình....Hàn Thiên hất mặt ra hiệu...Hạ Quân Vỹ nhếch môi....hai chiếc ca nô...tranh tài cao thấp lấy chiếc tàu lớn phía xa làm điểm đến...đầu sóng cao...

không ngăn cảng được tay lái cừ khôi của hai người đàn ông...Cảm giác quá kích thích lẫn thần kinh và thị giác làm hai cô gái nhỏ cảm xúc lên xuống không ngừng...lúc thì la hét vì thích thú lúc thì vì sợ hãi...nhưng nhờ vậy mà bao muộn phiền...lo âu..điều bay sạch....không còn dấu vết...

Cả buổi sáng họ dành thời gian vào việc lặn...lặn sâu xuống biển sâu...ngắm các loài cá...Thế giới đại dương bao la họ cảm thấy mình thật nhỏ bé....

Trên bờ biển đêm...trăng thanh gió mát...hai cô gái nắm tay nhau tản bộ..ríu rít trò chuyện...

-" Chị Lam bây giờ chị không còn nhớ gì nữa sao?"

-" Ừ...cả thế giới của chị bây giờ chỉ có anh ấy.."

Tần Lam ngại ngùng thỏ thẻ...

-" Em thấy anh Vỹ rát yêu chị nha.."

Nhìn vẻ mặt ngại ngùng của Tần Lam..Tống Linh thích thú trêu chọc..

-" Chị thấy Hàn Thiên yêu em cũng đâu ít...Hay em thấy chưa đủ...À vậy để chị đi nói với anh ấy....rằng...á...haha"

Tống Linh lấy tay che miệng Tần Lam lại...chu môi...trách hờn...

-" Em nào có nói vậy....Chị mà nói thế..anh ấy sẽ chỉnh em không thương tiếc á"

Nhìn vẻ mặt chu môi, đáng yêu của cô gái nhỏ...Tần Lam bật cười khanh khách...Cô đã nghe Hạ Quân Vỹ kể về tình yêu của họ khiến người khác phải ngưỡng mộ...

Nhìn hai cô gái ôm nhau đùa giỡn phía trước...Hai người đàn ông đi phía sau...bất giác nở nụ cười.... lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng...

Hạ Quân Vỹ nghiêng đầu nhìn Hàn Thiên..

-"Tối nay Trương Cảnh sẽ lên tàu sang Nhật "

-" Ừ..mọi chuyện rồi sẽ kết thúc "

Ánh mắt hiện lên ý hận rõ ràng..

-" Mai mình sẽ bay qua Mỹ..Cậu giúp mình đưa Lam về "

Ánh mắt Hạ Quân Vỹ chưa một giây rời khỏi cô gái nhỏ của mình trước mắt...

Hàn Thiên gật đầu xem như đã hiểu...nhìn hai thân ảnh nhỏ phía trước đang nô đùa cùng sóng biển... Rồi sóng gió sẽ qua đi chỉ còn bình yên ở lại với bọn họ...Anh tin tưởng là như thế!
Bình Luận (0)
Comment