Yêu Là Vì Nhau

Chương 32

-" Ôi...Anh Hải ra rồi kìa..."

Tần Lam nhỏ giọng thông báo....

Chiếc xe màu trắng chở Trương Hải từ trong hầm xe của Tập Đoàn Kình Thiên chạy ra....

Bốn cô gái rụt cổ xuống......sợ bị phát hiện....

Tuyết Thanh là người cầm lái,nhanh chóng khởi động xe đuổi theo...ngồi bên cạnh không ai khác chính là Tống Linh...đôi mắt to tròn giúp Tuyết Thanh quan sát...phía sau...là Giản Bình và Tần Lam...cũng gắt gao quan sát chiếc xe trước mắt....

-" Chị Thanh... đừng chạy gần quá, sẽ bị nghi ngờ đấy "

Tống Linh lo lắng....không yên...

-" Không làm vậy sẽ bị mất dấu "

Tuyết Thanh không đồng ý...nếu vậy sẽ uổng công sức mấy ngày nay của bọn họ mất..

-" Sẽ không...Vì em đã gắn chíp định vị trong áo khoác của anh ấy..."

Giản Bình đưa mặt ra phía trước nhìn Tuyết Thanh...

-" Woa..em thật lợi hại..."

Tuyết Thanh quay đầu không tiếc lời khen...Tần Lam thì nhìn Giản Bình đầy ngưỡng mộ...

-" Chị Linh đưa thiết bị cho em..muốn em làm vậy mà..."

Giản Bình lại ngây ngô khai thật...

Lúc này mọi ánh nhìn điều chuyển hướng về Tống Linh...Tống Linh cười cười...

-" Haha...đừng nhìn em...em cũng chỉ muốn tìm ra sự thật..."

Trong bốn người đàn ông...Tống Linh nghĩ Trương Hải là người ít nguy hiểm nhất...

Nhưng Tống Linh lại không biết nghề nghiệp của Trương Hải là luật sư...Chỉ riêng phòng làm việc của anh ta đã có trên mười máy dò tín hiệu của các thiết bị điện tử..Nếu không như thế Trương Hải đã không tồn tại trong nghề, mà anh ta lại là luật sư nổi tiếng...sự theo dõi...nguy hiểm... còn hơn những người khác gấp bội....

Cả nhóm là ngây ngô điều bật cười...Tuyết Thanh thả phanh xe nhẹ lại...không còn bám sát Trương Hải như lúc đầu....

Đến khi xe chạy vào khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô...Bọn họ ngừng xe phía bên đường quan sát...tầm 10 phút sau...Tuyết Thanh mới cho xe chạy vào...bãi đỗ xe.....

-" Ôi..chị Lam...lấy cái này che lại..."

Giản Bình được chiếc khăn voan quấn cổ cho Tần Lam...

Tần Lam gật đầu... quấn quanh cổ rồi kéo lên che nửa mặt..lấy chiếc nón loại lớn dạng nón vành to đội vào....Bốn cô gái nhanh chóng trang bị cho mình...Rồi mới bước xuống xe......

Nhìn khuôn viên rộng lớn nơi đây...bốn người như bị hớp hồn....

-" Woa...đẹp quá..."

Giản Bình không tiếc lời khen...ba người còn lại vừa lấy tay kéo khăn che mặt sợ bị phát hiện nhưng cũng phải gật gù....tán thành...

Khu nghĩ dưỡng,nằm trong cánh rừng rộng hơn mười ha,ven hồ nước trong xanh,xây dựng theo hơi hướng Nhật Bản... Họ phải thốt lên rằng đây là khu nghỉ dưỡng bật nhất,được thiên nhiên ban tặng phong cảnh non nước hữu tình với ba mặt hồ mênh mông, khí hậu trong lành, mát mẻ, là nơi nghỉ dưỡng ven hồ bình yên, lại độc đáo.

Những khu vườn Nhật Bản nơi đây là sự kết hợp cả đất, đá, cát, nước, cỏ cây... khơi gợi cảm giác trầm tư, yên ả. Hướng đến hình ảnh resort thuần chất Nhật Bản...Từng viên sỏi, bờ đá, ao cá, khóm hoa... đều được nghiên cứu tỉ mỉ để đặt vào không gian sống, tạo nên một tổng thể hài hòa đầy nghệ thuật.

-" Bọn đàn ông chết tiệt...dám chọn nơi đẹp đẽ này...để hẹn hò làm chuyện lén lút sau lưng chúng ta sao?"

Tuyết Thanh tức giận mắng chửi...

Du khách khi đi ngang qua ai cũng ngoáy đầu lại nhìn bốn người bọn họ....

-" Sau ai cũng nhìn mình vậy nhỉ? "

Giản Bình keo tay Tống Linh...

Bốn người cau mày khó hiểu sau đó tự nhìn lại chính mình...Ừ thì họ có một chút ăn mặc khác người....Dưới chốn bình yên..non nước hữu tình, sang trọng này...Mà bốn người bọn họ lại ăn mặc tuềnh toàng...quần jean rách phủi bụi kết hợp áo sơ mi kẻ sọc rộng phùng phình...phía trên còn đội nón rộng vành...khăn voan che kín mặt...Mọi người không thấy kỳ dị mới là lạ....

-" Mặc kệ đi...chị nhìn mình còn thấy kì quái huống chi bọn họ....Tiểu Bình em lấy điện thoại....định vị xem Trương Hải ở đâu "

Tuyết Thanh dẫn đầu đi về phía trước....Nơi này quá rộng...họ thật sự không biết tìm người nơi đâu....

-" Dạ...."

Nhưng điện thoại chưa kịp lấy ra...đã thấy phía trước một nhóm người mặc áo vest đen đi đến...tiến về bọn họ....

-" Chuyện gì vậy?"

-" Em không biết "

Tống Linh nhìn Tuyết Thanh lắc đầu....

Bốn người đứng sát lại nhau thành một cục...lo lắng nhìn bọn người áo đen tiến đến...

-" Xin hỏi ai là cô Lam...?"

Một người áo đen tiến tới lịch sự hỏi nhẹ nhàng...

Ba người đồng loạt quay lại nhìn Tần Lam...

-" Em...em không biết gì hết.."

Tần Lam cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra....Tuyết Thanh nhìn người áo đen...

-" Các người hỏi vậy làm gì...chúng tôi đến đây du lịch...đây là cách tiếp khách của các người phải không "

Tuyết Thanh nuốt một ngụm nước miếng..

lấy hết can đảm che chở cho ba cô gái nhỏ sau lưng...thật ra cô cũng đang rất sợ...

-" Cô đừng hiểu lầm...Chỉ là Hạ tổng muốn gặp cô Lam và tất cả các cô..."

Người áo đen cười nhẹ...

-" Hạ tổng...trời ạ...là Hạ Quân Vỹ...chị Lam là...là...ông xã của chị đấy...Không lẽ anh Vỹ là ông chủ nơi đây"

Tống Linh lấp bấp sợ hãi với suy nghĩ của mình...Tần Lam kéo khăn che mặt xuống...khuôn mặt tội nghiệp mếu máo...

-" Sau anh ấy lại biết...chị đang ở đây...còn nữa nếu anh ấy hỏi...chị phải biết trả lời làm sao.."

-" Đừng lo...em phải bình tĩnh...nói là chúng ta đến đây nghỉ dưỡng..."

Tuyết Thanh...an ủi...trấn an tình thần cô gái nhỏ....

Giản Bình cũng mím môi rung lập cập...vậy là một chút nữa cô cũng gặp mặt " ông xã " nhà cô...

Chưa ra trận đã bị bại...thật là xấu hổ mà...

Tống Linh vỗ ngực thở hắt ra....Hên quá..chỉ có Trương Hải và Hạ Quân Vỹ ở đây thôi...

may là không có Hàn Thiên...nếu anh có biết cô chỉ nói đến đi nghỉ dưỡng,đánh chết cô cũng không khai thật....

-" Xin mời "

Nhóm vệ sĩ áo đen nhường đường...

Bốn người như quả bóng xì...lẫn thẫn bước đi cùng nhóm áo đen.... Rất khó hiểu sao Hạ Quân Vỹ lại biết bọn họ có mặt ở đây...

Nhưng dù sao cũng phải gặp mặt trốn tránh cũng không là cách giải quyết...

Bốn người họ được đưa đến khu nhà dành cho khách VIP...Xung quanh được trang trí cây cảnh...con suối rất đẹp mắt..nhưng đáng tiếc bọn họ lại không có tâm trạng ngắm nhìn...đứng trước cửa phòng nghỉ cao cấp...

bốn người đảo mắt nhìn nhau....Tần Lam chân như đổ chì...nhìn cánh cửa... nhưng cô thật sự không có can đảm mà đẩy ra...

-" Chị Lam...Chị không vào để em vào...."

Tống Linh chu môi bất mãn..đứng hoài như vậy không phải rất phí thời gian hay sao?

Tuyết Thanh vỗ vỗ vai Tống Linh...như cỗ vũ tình thần cho cô...Tần Lam thì gượng cười cám ơn...Tống Linh liếc xéo bọn họ...thật là không có nghĩa khí gì cả...

Tống Linh...tiến lên phía trước...kéo nhẹ cánh cửa...khi nhìn vào trong...cô như đứng hình trong vài giây...làm những người phía sau vô cùng khó hiểu....

-" Haha...tôi...tôi...đi lộn phòng "

" Rầm "

Tống linh nhanh chóng đóng sầm cửa lại...quay lưng dựa vào cánh cửa thở hổn hển...chết thật rồi...lần này thật không xong rồi....

-" Tiểu Linh xảy ra chuyện gì..?."

Tuyết Thanh hạ âm lượng nhỏ nhất...Hành động của cô làm ba người còn lại rối bời...

-" Chị...chị...Thanh...Trong đó còn có anh Phong và chồng em "

Tống Linh cắn môi nói nhỏ...

Ba người còn lại mặt mài tái đi....Bây giờ mà bọn họ bỏ chạy xem như có tật giật mình...

mà đối diện thì...Ôi...thật là nhức đầu

-" Đừng...đừng lo...có chết cũng không được khai...bọn họ mới là người chột dạ...không phải chúng ta....Vào thôi.... "

Nghe Tuyết Thanh nói thế...ba người còn lại nhìn nhau suy ngẫm...Cũng đúng...vậy tại sao phải sợ...Bốn người hít thở sâu...Kéo cửa lần lượt bước vào...Tuyết Thanh đi trước tiếp đó là Tần Lam...nối bước là Tống Linh và Giản Bình.....
Bình Luận (0)
Comment