Cuối tháng năm, thành phố Tân La đã bắt đầu có chút không khí nóng bức đầu hè. Lâm Tiêu đứng trước một quán bar tên là “Cuối Tháng Chín,” nhìn bức tường nghệ thuật phủ đầy dây hoa lăng tiêu, trong đầu bất giác hiện lên một đoạn ký ức.
“Họ của anh phát âm giống với loài hoa mà em yêu thích.”
Lần đầu tiên nghe thấy người ấy mở lời chính là câu nói bâng quơ này.
Anh vẫn còn nhớ rõ phản ứng của mình lúc đó. Khi anh lạnh lùng bước qua người ấy, y đã lấy từ trong sách giáo khoa ra một tấm thẻ đánh dấu trang làm từ hoa khô và đưa cho mình.
“Đây là thẻ đánh dấu em tự làm từ hoa lăng tiêu, tặng anh đấy.”
Thái độ lạnh nhạt của anh không khiến đối phương chùn bước, ngược lại còn nhận được một nụ cười càng rực rỡ hơn.
Nụ cười ấy tỏa sáng dưới ánh nắng xuân tháng ba trong khuôn viên trường, vì vẻ ngoài xinh đẹp mà trở nên càng rạng ngời và cuốn hút. Đôi mắt cong cong, hàng lông mi dài, và một nốt ruồi nhỏ trên sống mũi trông thật ngoan ngoãn.
Lâm Tiêu bước lên bậc thềm, một người phục vụ mở cửa quán bar cho anh và nói: “Chào buổi tối”
Anh gật đầu trong vô thức, khóe mắt lướt qua khuôn mặt người phục vụ thì thoáng giật mình.
Người phục vụ vẫn mỉm cười lịch sự, và giữ nguyên tư thế mở cửa. Lâm Tiêu nhắm mắt lại, đợi đến khi khuôn mặt ấy trở nên xa lạ trong tầm mắt của mình, rồi mới bước vào.
Quán bar có cái tên mang chút không khí văn nghệ này thuộc loại quán bar yên tĩnh. Thiết kế nội thất theo kiểu Địa Trung Hải với gam màu xanh trắng đan xen, nhạc nền là những giai điệu ngoại quốc nhẹ nhàng và âm lượng cũng rất dễ chịu.
Lâm Tiêu chọn một ghế sofa ở góc phòng, gọi điện cho Trần Hạ Hòa, đối phương nói sẽ đến trễ một lúc, vì vậy anh gọi một chai rượu Black Label và một đĩa thanh mai.
Nhân viên phục vụ thắp ngọn nến hình nàng tiên cá trên bàn và đưa cho anh một tấm bưu thiếp cùng bút, nói rằng đây là món quà tặng kèm của quán, nếu cần có thể gửi đi miễn phí.
Lâm Tiêu nhận lấy rồi xem qua. Mặt trước của bưu thiếp là một nàng tiên cá ngồi trên đá, đối diện với biển cả mênh mông, làn gió biển thổi bay mái tóc dài vàng nhạt, để lộ hình vẽ trên vùng thắt lưng của nàng.
Đó là một vầng trăng khuyết, được vẽ bằng màu vàng kim, trong ánh nến phản chiếu ánh sáng dịu dàng.
Tầm nhìn của anh có chút mơ màng, người vừa xuất hiện trong tâm trí anh lại hiện về. Nhưng lần này không phải là khuôn mặt của người đó, mà là một tấm lưng trần.
Tấm lưng ấy vẫn còn phảng phất dáng vẻ thiếu niên, làn da trắng nõn, ở vị trí thắt lưng cũng có một hình xăm trăng khuyết màu xanh dương. Dưới đường cong của vầng trăng là vài giọt nước mắt màu xanh lấp lánh, kéo dài đến phần xương cụt.
Lâm Tiêu nhíu mày, cũng không rõ liệu có phải do ban ngày vừa gặp người ấy hay không mà giờ đây, bất cứ thứ gì anh nhìn đều gợi nhớ đến người đó.
Anh đặt tấm bưu thiếp lên bàn, rót cho mình một ly rượu, lấy điện thoại ra vừa xem vừa chờ đợi.
Vị trí anh chọn rất thuận tiện, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cửa quán bar ở phía chéo góc. Nhưng đã ngồi hơn nửa tiếng, mỗi lần nghe chuông gió trên cửa vang lên, anh lại nhìn về phía đó, song Trần Hạ Hòa vẫn chưa xuất hiện.
Anh vừa chuyển qua giao diện quay số, định gọi lại thì tiếng chuông gió vang lên lần nữa. Anh theo thói quen ngẩng đầu, nhưng lần này cái nhìn khiến anh sững sờ, suýt nữa làm rơi điện thoại xuống chân.
Người vừa bước vào mặc trang phục khác với ban ngày, nhưng vẫn giống như xưa, y ưa chuộng màu đen từ đầu đến chân. Hai tay đút trong túi quần thể thao, vành mũ lưỡi trai kéo thấp che đi mái tóc màu nâu hạt dẻ.
Ánh mắt của Lâm Tiêu theo dõi y đến quầy bar, nhìn y ngồi xuống, nói gì đó với bartender, sau đó quay đầu lại nhìn xung quanh.
Không ngờ lại gặp Lục Tuyết Minh ở đây, Lâm Tiêu gần như phản xạ tự nhiên cúi đầu xuống, tay trái chống lên đầu gối, cánh tay che chắn giữa trán và đầu.
Mái tóc của anh hơi dài, dù đã buộc đuôi ngựa ở sau gáy, nhưng phần mái hai bên lại rủ xuống che khuất gương mặt mỗi khi cúi đầu. Có lẽ vì lý do này mà Lục Tuyết Minh không nhìn thấy anh. Khi anh ngẩng đầu lên thì y đã chăm chú xem điện thoại.
Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng ấy.
Dù đã xa cách sáu năm, có thể thấy Lục Tuyết Minh không thay đổi nhiều, dáng người vẫn hơi gầy.
Ánh mắt của Lâm Tiêu trượt dọc theo tấm lưng người kia, dừng lại ở vị trí thắt lưng, nơi có hình xăm trăng khuyết với những giọt nước mắt – hình xăm mà Lục Tuyết Minh đã khắc lên khi hai người còn đắm chìm trong tình yêu nồng nhiệt. Với hình xăm này, eo của y trông càng quyến rũ hơn. Mỗi lần y quay lưng về phía mình, anh lại không kìm được muốn chạm vào, muốn để lại dấu vết đỏ hồng trên làn da ấy.
Tiếng điện thoại rung kéo Lâm Tiêu trở về hiện thực. Anh nghe máy, Trần Hạ Hòa nói rằng có chút việc đột xuất không đến được, hẹn anh tối mai ăn cơm để bù đắp.
Lâm Tiêu cúp máy. Trần Hạ Hòa làm nghề quan hệ công chúng, công việc này luôn trong tình trạng sẵn sàng chờ lệnh. Biết cậu ta không thể đến, Lâm Tiêu chần chừ xem có nên rời đi hay không.
Lục Tuyết Minh vẫn ngồi ở quầy bar uống rượu. Khi Lâm Tiêu định đứng dậy thì y cũng nhận được một cuộc gọi.
Cuộc điện thoại kết thúc rất nhanh, không biết người bên kia đã nói gì mà sau khi cúp máy, tâm trạng của y rõ ràng sa sút, y nhấc ly rượu trước mặt lên uống cạn, rồi bảo bartender lấy một chai Jack Daniel’s.
Bước chân Lâm Tiêu khựng lại, rồi anh lại ngồi xuống ghế.
Lục Tuyết Minh uống rất vội, chẳng mấy chốc đã uống hết nửa chai Jack Daniel’s. Lâm Tiêu tựa vào ghế sofa nhìn y uống, trong đầu lại nhớ về những chuyện xưa.
Khi đó, Lục Tuyết Minh chưa quen uống rượu, nhưng lại rất thích cảm giác say lâng lâng. Y thường kéo Lâm Tiêu ở nhà chung ngồi ăn lẩu, uống đến khi mơ màng sẽ dựa vào lòng anh, đỏ mặt bắt anh nói những lời ngọt ngào.
Lâm Tiêu khi ấy vốn sống nội tâm, không giỏi diễn đạt, chẳng thể nói ra những lời Lục Tuyết Minh muốn nghe. Y từng giận dỗi, từng trách móc thất vọng, nhưng cuối cùng, chỉ cần anh hôn một cái, người ấy lại im lặng, đôi mắt trong veo đó lại nhìn anh đầy say đắm.
Anh rất thích đôi mắt nâu nhạt của Lục Tuyết Minh. Con ngươi trong suốt tựa thủy tinh, đuôi mắt hơi cong lên, hàng mi dài và dày, thậm chí còn đẹp hơn cả những cô gái trang điểm kỹ lưỡng.
Lâm Tiêu nhấp một ngụm rượu đắng, nuốt trọn, rồi cho một quả thanh mai vào miệng.
Có lẽ Lục Tuyết Minh đã uống trước khi đến đây, chỉ sau mười phút mà y đã say khướt. Y nằm úp mặt lên bàn, cánh tay trái chống lên trán, tay run rẩy đổ rượu. Lúc này, có người tiến lại gần y, nói gì đó, y liền ngồi thẳng dậy và đẩy người kia ra với vẻ không hài lòng.
Người kia bị đẩy ra nhưng lại tiến gần hơn, tay đặt lên phần eo của y. Lâm Tiêu nhíu mày, vừa định bước qua giúp thì nghe thấy tiếng chuông gió trong trẻo.
Người vừa vào là một phụ nữ dáng cao ráo, trông rất có khí chất. Cô tiến thẳng đến bên cạnh Lục Tuyết Minh, chưa kịp nói gì đã bị y ôm vào lòng.
Lâm Tiêu sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, Lục Tuyết Minh nói gì đó với người đàn ông kia. Gã chỉ nhún vai rồi rời đi, còn Lục Tuyết Minh vẫn ôm chặt cô gái, cằm đặt lên vai cô. Cô ấy cũng không đẩy ra, ngược lại còn thân mật vỗ nhẹ lưng y, ghé vào tai y nói gì đó.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, rõ ràng như một cặp đôi tình nhân, Lâm Tiêu nhớ lại những gì Lục Tuyết Minh từng nói. Rõ ràng y đã nói rằng mình không có hứng thú với phụ nữ, tại sao giờ lại có thể thích một cô gái?
Nhưng trước khi Lâm Tiêu kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lục Tuyết Minh đã nhìn thấy hắn.
Đôi mắt nâu nhạt của y ẩn sau vành nón, thoáng lộ vẻ kinh ngạc khi nhìn sang, nhưng rất nhanh đã lạnh lùng trở lại, ánh mắt đầy vẻ chán ghét khiến Lâm Tiêu bất giác bối rối.
Năm đó dù là Lâm Tiêu chủ động đề nghị chia tay, nhưng Lục Tuyết Minh cũng không hề níu kéo. Hơn nữa, lúc đó cả hai đã bước vào giai đoạn chán nản, trong hơn một tháng trước khi chia tay, Lục Tuyết Minh không còn đòi hỏi những chuyện thân mật, thậm chí đến khi anh chạm vào, y cũng chẳng có phản ứng gì.
Nghĩ đến những chuyện cũ không đáng nhớ ấy, Lâm Tiêu cảm thấy đứng đây thật sự rất gượng gạo. Đang phân vân không biết nên tiến lại chào hỏi hay lặng lẽ rời đi thì Lục Tuyết Minh đã đứng dậy trước, ôm lấy cô gái bên cạnh và rời đi.
Đợi đến khi bóng lưng của y biến mất ở cuối cầu thang, Lâm Tiêu mới nhận ra Lục Tuyết Minh thực sự không muốn gặp lại mình. Nhưng người phụ nữ kia là sao? Chẳng lẽ Lục Tuyết Minh đã thay đổi xu hướng?
Lâm Tiêu day trán, dù thắc mắc này không khiến anh bận lòng, nhưng hai lần chạm mặt ngẫu nhiên hôm nay lại khiến anh mất ngủ. Ngày hôm sau, anh thậm chí không bước chân ra khỏi nhà, mãi đến tối mới đi gặp bạn theo lịch hẹn.
Trần Hạ Hòa đã chờ sẵn tại một nhà hàng Nhật. Khi Lâm Tiêu đến thì phát hiện người này đã bắt đầu uống, mà còn là dáng vẻ tâm trạng không vui.
Anh hỏi lý do, Trần Hạ Hòa cũng không có ý định giấu giếm, trực tiếp nói là hôm nay đã nghỉ việc, lại than phiền một loạt những vấn đề trong công việc.
Lâm Tiêu an ủi vài câu, rồi hỏi Trần Hạ Hòa có dự định gì cho tương lai.
Cả hai vốn là bạn thân từ thời cấp ba. Trần Hạ Hòa từng có giấc mơ trở thành họa sĩ, nhưng không giống như Lâm Tiêu có thiên phú và gia cảnh đủ tốt để hỗ trợ, nên cậu ấy đã sớm từ bỏ ước mơ.
Trần Hạ Hòa thở dài, “Tớ định quay về Phương Châu, tìm một công việc ổn định.”
Lâm Tiêu cụng ly với cậu, nói rằng lựa chọn này cũng không tồi. Có người để tâm sự, tâm trạng của Trần Hạ Hòa nhanh chóng ổn định trở lại, bắt đầu ôn lại những kỷ niệm thời đi học.
Lâm Tiêu lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào vài câu. Cho đến khi Trần Hạ Hòa nhắc đến cái tên Lục Tuyết Minh và nói với anh một chuyện.
“Năm ngoái trong buổi họp lớp, tớ ngồi ngay cạnh Lục Tuyết Minh. Cậu ấy uống say rồi lại gọi tên cậu. Chẳng phải hai người đã chia tay từ lâu rồi sao? Có phải sau đó đã xảy ra chuyện gì nữa không?”