Những suy nghĩ trong đầu càng lúc càng trôi xa, Lục Tuyết Minh máy móc ăn từng thìa kem. Lâm Tiêu vẫn luôn chú ý đến y, thấy y ăn miễn cưỡng như vậy, anh lên tiếng:
“Nếu khó ăn thì đừng ăn nữa, để anh mang đi vứt cho.”
Nhìn bàn tay đưa ra trước mặt, Lục Tuyết Minh do dự một lát rồi đưa cây kem cho anh.
Lâm Tiêu đi đến thùng rác cách đó mười mấy mét để vứt đi. Lục Tuyết Minh dõi theo bóng lưng anh, trong lòng không rõ rốt cuộc điều này có ý nghĩa gì.
Hơn nữa, tại sao chuyện như vậy lại khiến y cảm thấy bực bội chứ?
“Cậu ơi.”
Giọng của Tiểu Mân vang lên bên cạnh. Lục Tuyết Minh quay lại nhìn, thằng bé ăn đến nhem nhuốc cả miệng, thậm chí còn làm bẩn cả quần áo. Y đành lấy khăn tay ra lau cho Tiểu Mân, đợi Lâm Tiêu quay lại thì nói:
“Để tôi đưa thằng bé đi rửa tay.”
Lâm Tiêu gật đầu. Lục Tuyết Minh dắt tay Tiểu Mân rời đi, nhưng đi được vài bước, y nhận ra có gì đó không ổn. Quay đầu lại nhìn, y thấy Lâm Tiêu vẫn đi theo phía sau.
Dù đoán được lý do anh xuất hiện ở đây, y vẫn hỏi:
“Anh đi một mình à?”
“Ừm.” Lâm Tiêu trả lời.
Lục Tuyết Minh hơi nhíu mày. Trong tình huống này, người ta thường tìm một cái cớ để giấu đi. Sự thẳng thắn của Lâm Tiêu khiến y không biết phải nói gì thêm, chỉ đành đáp:
“Thế thì vậy đi, hôm nay cảm ơn anh nhé.”
“Tuyết Minh,” Lâm Tiêu gọi y lại, “Chúng ta đi cùng nhau đi. Một mình em chăm thằng bé sẽ mệt lắm.”
Lục Tuyết Minh không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt đáp: “Không cần đâu.”
Nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ rời đi, Lâm Tiêu trầm ngâm một lát rồi bước theo sau.
Lần này, Lục Tuyết Minh không quay đầu lại, nhưng y có thể cảm nhận được anh vẫn bám sát, bởi Tiểu Mân cứ quay lại nhìn phía sau. Cuối cùng, chưa đến được nhà vệ sinh, y đã không nhịn nổi nữa, dừng lại trừng mắt với Lâm Tiêu:
“Anh còn đi theo làm gì?”
Lâm Tiêu điềm nhiên đáp: “Trùng hợp thôi, anh cũng đang trên đường đi nhà vệ sinh.”
Lý do chính đáng của anh khiến Lục Tuyết Minh nghẹn lời, chẳng biết nói gì thêm, đành tiếp tục đi. Đến nhà vệ sinh, Lâm Tiêu không vào trong, chỉ rửa tay rồi lấy điện thoại ra xem.
Lục Tuyết Minh tự nhủ không quan tâm đến anh nữa, tập trung giúp Tiểu Mân rửa sạch tay, sau đó dẫn thằng bé vào toilet. Khi y đưa Tiểu Mân ra ngoài, Lâm Tiêu đã không còn ở chỗ cũ.
Y nghĩ Lâm Tiêu đã đi, vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại phát hiện anh đứng trong khu vực hút thuốc ở góc đối diện, tay kẹp một điếu thuốc, từng đợt khói trắng lượn lờ.
Nhìn anh lúc này, y thoáng ngây người.
Trước đây, Lâm Tiêu cực kỳ ghét mùi thuốc lá, ghét đến mức chỉ cần có người hút thuốc đi ngang qua, anh sẽ nhíu mày ngay. Rốt cuộc từ khi nào, một người từng ghét thuốc lá như vậy lại bắt đầu hút thuốc?
Cảm giác này giống như khi y thấy Điềm Phi trong video chúc mừng sinh nhật. Sự thân thuộc ngày xưa đã biến mất, chỉ còn lại sự xa cách mơ hồ qua màn hình.
Y chưa từng có cơ hội cùng Điềm Phi đón sinh nhật. Khi đó, Điềm Phi đúng lúc bị ốm, phải nằm lại bệnh viện thú y suốt một thời gian dài. Mãi đến khi xuất viện, hai người họ đã chia tay.
Nghĩ đến đoạn video đó, y thấy nó thật mỉa mai. Y biết khi đó ý định của Lâm Tiêu chỉ là muốn giúp y phân tán sự chú ý, nhưng việc cho y xem một video như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Trong đầu y không kìm được hiện lên hình ảnh Lâm Tiêu hát bài chúc mừng sinh nhật. Một âm thanh đột ngột vang lên trong tâm trí, cắt ngang tiếng cười của anh.
Lục Tuyết Minh ngẩn người một chút, cuối cùng nhớ ra điều mình đã quên lúc trước.
Người quay video đó là ai?
Dù lúc đó y không nhận ra, nhưng bây giờ nghĩ lại, giọng điệu của người kia khi nói chuyện với Lâm Tiêu rất thân mật. Giống như là…
“Cậu ơi, chúng ta đi xem biểu diễn xiếc nhé!”
Tiếng của Tiểu Mân kéo y về thực tại. Lục Tuyết Minh lại liếc nhìn bóng lưng Lâm Tiêu một lần nữa rồi dắt Tiểu Mân đi theo hướng khác.
Tiểu Mân hỏi y không gọi chú kia sao?
Y đáp chú ấy bận rồi.
Sau khi vào tòa nhà biểu diễn xiếc
Lục Tuyết Minh theo chỉ dẫn kiểm vé, Lục Tuyết Minh đi theo biển chỉ dẫn để kiểm tra vé, rồi được nhân viên hướng dẫn để đến khu vực khán đài.
Ở đây không có quy định chỗ ngồi cố định, khán giả chỉ cần mua vé là có thể chọn chỗ tùy ý. Vì không thích chen chúc, Lục Tuyết Minh chọn ngồi ở hàng ghế phía sau. Vừa ngồi xuống, Tiểu Mân đã tỏ ra cực kỳ hào hứng, lắc lư cây gậy phát sáng trên tay, liên tục hỏi y đủ điều.
Họ vào khá sát giờ diễn, không lâu sau, một bóng người quen thuộc lại xuất hiện, tiến gần về phía hai người.
Lục Tuyết Minh không nói nên lời nhìn Lâm Tiêu, thầm nghĩ tên này đúng là như hồn ma không chịu buông tha. Y liếc nhìn xung quanh, nhận ra không còn chỗ trống nào gần đó, xem ra anh chỉ có thể ngồi ở xa.
Nhưng Lâm Tiêu nhanh chóng phá tan hy vọng của y. Khi đi đến bên cạnh y, anh cúi xuống nói mấy câu với người ngồi bên cạnh. Người kia liếc nhìn Lục Tuyết Minh một cái rồi gật đầu nhường chỗ.
Lâm Tiêu cảm ơn người đó, sau đó ngồi xuống.
Biểu cảm của Lục Tuyết Minh giống như bị nghẹn một miếng lòng đỏ trứng giữa cổ họng. Phải đến khi Lâm Tiêu quay sang mỉm cười với y, y mới nhớ ra để hỏi:
“Anh nói gì với người ta vậy?”
“Không gì cả.” Lâm Tiêu đáp, rồi đưa cho y hai phần bắp rang bơ và hai ly nước mà anh mua ở cửa vào.
“Cầm đi, ăn chút gì đó trong lúc xem, nếu ngồi không sẽ chán lắm.”
Lục Tuyết Minh không nhận, nhưng Tiểu Mân thì khác. Cậu bé bò lên đùi y, tròn xoe mắt nhìn Lâm Tiêu: “Chú ơi, con muốn ăn!”
Lâm Tiêu đưa một phần bắp rang cho Tiểu Mân. Đợi cậu nhóc ngồi xuống ăn, anh quay sang nói với Lục Tuyết Minh: “Em cũng ăn đi, ngọt lắm.”
Lục Tuyết Minh giữ khuôn mặt không cảm xúc: “Anh không thấy làm vậy rất vô vị sao?”
Đôi mắt Lâm Tiêu thoáng qua chút u buồn. Lục Tuyết Minh nghĩ lời này chắc cũng đủ khiến anh dừng lại, nhưng không ngờ Lâm Tiêu lại hỏi ngược:
“Em thực sự ghét anh đến vậy sao?”
“Chuyện này không liên quan đến ghét hay không.” Lục Tuyết Minh nghiêm túc đáp: “Tôi không thể làm bạn với người yêu cũ.”
Lâm Tiêu đáp: “Vậy chỉ có đối với anh như vậy, hay là với mỗi người yêu sau này của em đều như thế?”
Mặc dù giọng điệu của Lâm Tiêu không có ý công kích, nhưng Lục Tuyết Minh vẫn thấy bị kích động.
Từ việc bị đơn phương chia tay sáu năm trước, đến việc bây giờ lại bị ép làm bạn, y luôn là người ở thế bị động. Trước mặt Lâm Tiêu, ngoài mất mặt thì chỉ còn biết nhượng bộ. Y thực sự không chịu nổi cảm giác này nữa!
Ngay khi y định nói ra điều gì khó nghe, cô gái ngồi cạnh Lâm Tiêu bỗng vỗ vai anh, ngượng ngùng cười:
“Anh gì ơi, có thể giúp em mở nắp chai nước này không? Chặt quá, tay em đỏ cả lên rồi.”
Cô gái đưa chai nước cho Lâm Tiêu, đồng thời giơ tay ra để anh nhìn.
Lục Tuyết Minh chỉ cần liếc qua cũng hiểu ý đồ của cô gái. Ánh mắt của cô hướng về phía Lâm Tiêu quá trực diện. Những chuyện thế này trước đây không phải chưa từng xảy ra khi hai người còn bên nhau. Y đã từng ghen tị ra mặt, nhưng Lâm Tiêu chỉ xem nhẹ, cho rằng y suy nghĩ quá nhiều.
Lục Tuyết Minh thu ánh mắt lại, không thèm quan tâm. Dù không nhìn, y cũng biết Lâm Tiêu sẽ nhận lấy chai nước và mở giúp.
Quả nhiên, sau khi mở nắp xong, cô gái mỉm cười cảm ơn. Lục Tuyết Minh liếc qua thấy Lâm Tiêu định quay lại nói chuyện với mình, nhưng cô gái lại chen vào lần nữa:
“Anh đi một mình à? Em cũng vậy nè. Đây là lần đầu em xem xiếc, không biết có hay không.”
Lục Tuyết Minh đảo mắt một cái, nghĩ bụng “Đúng là màn kịch quen thuộc”. Nhưng lần này, câu trả lời của Lâm Tiêu lại nằm ngoài dự đoán của y.
Lâm Tiêu chỉ vào y, đáp với cô gái: “Anh đi cùng người rất quan trọng, xin lỗi, anh còn chuyện muốn nói với cậu ấy.”