Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 16

“Lâm Tiêu?” Lục Tuyết Minh vỗ vỗ mặt Lâm Tiêu. Lâm Tiêu ngủ say không phản ứng gì, ngay cả lông mi cũng không động đậy.

Đừng nói là Trần Hạ Hòa chưa bao giờ thấy Lâm Tiêu say như vậy, ngay cả Lục Tuyết Minh cũng là lần đầu tiên, không khỏi quay lại hỏi: “Cậu sao lại để anh ấy uống say như vậy?”

Trần Hạ Hòa bất lực nhún vai: “Trước khi tôi đến cậu ấy đã uống hết một chai rồi, tôi có thể làm sao được?”

Lục Tuyết Minh đành nói: “Trước tiên mang anh ấy về phòng đi đã.”

Cả hai người mỗi người một bên đỡ Lâm Tiêu, tay vịn vào lan can cầu thang bước lên. Nhưng Lâm Tiêu say đến mức không thể đứng nổi, tất cả trọng lượng đều dồn lên người bọn họ. Trần Hạ Hòa vẫn còn chịu đựng được, nhưng Lục Tuyết Minh thì không, đến tầng ba đã th.ở d.ố.c nặng nề. Chủ yếu là vì Lâm Tiêu cứ nghiêng mặt về phía y, đẩy mấy lần cũng không có tác dụng. Lục Tuyết Minh sợ bị chạm phải, đành cố hết sức né tránh.

Mất khá lâu mới lên được tầng năm, Trần Hạ Hòa bắt đầu s.ờ s.oạ.ng người Lâm Tiêu, nhưng sờ mãi cũng không tìm thấy chìa khóa. Anh ta đành quay sang nói với Lục Tuyết Minh: “Mang cậu ấy sang chỗ cậu đi.”

Lục Tuyết Minh với vẻ mặt như thể nói “cậu nói cái quái gì thế?” đáp lại: “Cậu sờ kỹ lại đi, sao anh ấy lại không mang chìa khóa ra ngoài?”

Trần Hạ Hòa cố gắng mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn Lục Tuyết Minh một cách chân thành: “Cậu đã thấy tôi sờ cậu ta rồi, ngoài chỗ đó ra thì chỗ nào tôi cũng đã sờ qua rồi. Hay là cậu tự tìm một lượt đi, tôi sẽ giữ Lâm Tiêu lại.”

Không biết Trần Hạ Hòa có cố ý hay không mà lại nói những lời này một cách rất nghiêm túc. Lục Tuyết Minh bị nghẹn đến mức không biết phải phản bác thế nào, chỉ đành tức giận nói: “Vậy thì cậu dẫn anh ta đi thuê phòng nghỉ đi!”

Trần Hạ Hòa cau mày: “Cậu sao phải khổ sở thế? Chỉ cần đi thêm vài bước nữa là chúng ta có thể đặt cậu ấy xuống rồi, nếu tôi thật sự đưa Lâm Tiêu đi thuê phòng thì chúng ta lại phải mang cậu ấy xuống lầu, mà cậu ấy không có chứng minh thư, tôi mang cậu ấy đi khách sạn nào được?”

“Vậy thì để anh ấy ngủ ở nhà cậu đi!” Lục Tuyết Minh tức giận đến mức tai đỏ bừng, nói xong liền định mang Lâm Tiêu xuống. Nhưng cú xoay người quá vội vàng, Trần Hạ Hòa không kịp phối hợp, khiến y mất thăng bằng. Nếu không nhờ Trần Hạ Hòa nhanh tay lẹ mắt kéo lại, có khi cả y và Lâm Tiêu đã lăn xuống cầu thang rồi.

Lục Tuyết Minh vẫn còn run rẩy nhìn dãy cầu thang vừa cao vừa dốc, nghe Trần Hạ Hòa khuyên nhủ: “Tuyết Minh, tôi biết cậu ghét cậu ấy, nhưng dù gì hai người cũng từng quen biết, chỉ là mượn sofa nhà cậu cho Lâm Tiêu ngủ một đêm thôi mà. Không được thì để cậu ấy ngủ dưới đất, dù sao thì cũng là mùa hè, cậu ấy sẽ không bị cảm đâu.”

Trần Hạ Hòa không biết lý do thật sự khiến Lâm Tiêu bị sốt tháng trước, hắn chỉ nói cho có. Nhưng người nghe lại chú ý, Lục Tuyết Minh ngay lập tức nhớ lại đêm hôm đó ở Đảo Thư Lan.

Hôm ấy, y biết Lâm Tiêu bị ướt mưa, nhưng lại không nghĩ đến chuyện đắp chăn, để đến sáng hôm sau Lâm Tiêu bị sốt.

Dù không phải trực tiếp là y làm, nhưng cũng có phần lỗi của y.

Nhìn Lâm Tiêu vẫn vô cảm như thế, Lục Tuyết Minh không còn giữ được sự cứng rắn, chỉ đành nhăn mặt nói: “Vậy để anh ấy ngủ trên sofa đi.”

Trần Hạ Hòa thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhanh chóng giúp Lâm Tiêu vào phòng. Nhưng sofa nhà Lục Tuyết Minh cũng chỉ là loại dành cho hai người, còn nhỏ hơn chiếc sofa hôm trước ở Đảo Thư Lan một chút. Lâm Tiêu không thể nằm thẳng, chỉ có thể nằm với tư thế khá khó chịu.

Trần Hạ Hòa lau mồ hôi trên trán, việc còn lại không phải chuyện của hắn nữa. Sau khi hắn rời đi, Lục Tuyết Minh cũng không thèm nhìn người trên sofa, mà khóa cửa phòng tắm lại, đi tắm thêm lần nữa.

Đợi đến khi dòng nước cuốn sạch mồ hôi trên người, y mới tắt vòi, đứng trước cửa phòng tắm đang đóng chặt mà ngẩn người.

Y rõ ràng là muốn tránh xa Lâm Tiêu, nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Y cầm lấy khăn tắm lau qua người, ánh mắt chạm phải hình ảnh mình trong gương, tâm trí bỗng trở nên rối loạn. Nghĩ đến người đang nằm ngoài kia, chỉ vì y mà say đến mức này, y thực sự không thể hiểu nổi. 

Lâm Tiêu đâu phải không thể sống thiếu y, sáu năm qua đã hoàn toàn bặt vô âm tín, làm sao có thể vừa trở về đã khơi lại tình cảm xưa?

Ánh mắt y dừng lại ở vị trí trên ngực, nhìn hai đ.ầ.u n.h.ũ đang lõm xuống, thần sắc của Lục Tuyết Minh trở nên ảm đạm.

Huống hồ, khi xưa Lâm Tiêu cũng chẳng mấy khi thể hiện hứng thú với cơ thể y, giờ thì cần gì phải miễn cưỡng.

Lục Tuyết Minh thay bộ đồ ngủ sạch sẽ, khi bước ra, y liếc nhìn về phía sofa.

Lâm Tiêu vẫn giữ nguyên tư thế khi nãy, cả người co ro lại, cuộn tròn trên chiếc sofa nhỏ hẹp.

Lục Tuyết Minh cầm điều khiển máy lạnh, chỉnh cửa gió lên cao nhất rồi đặt nhiệt độ về mức 26 độ. Sau đó, y mới quay về giường nằm xuống, kéo chăn kín người.

Hôm nay bị Tiểu Mân hành hạ cả ngày, y đã mệt rã rời. Nếu không vì Trần Hạ Hòa đến gõ cửa, giờ này y đã ngủ từ lâu.

Y đưa tay định tắt đèn, nhưng khóe mắt lại thoáng thấy bóng lưng của Lâm Tiêu. Do dự một lát, y ngồi dậy, mở tủ lấy một tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người Lâm Tiêu rồi mới quay lại giường.

Tuy nhiên, trong phòng có thêm một người, dù mệt mỏi y cũng không thể ngủ ngay được. Đầu óc không ngừng bị những ký ức xưa cũ xâm chiếm. Đến khi mơ màng sắp ngủ, từ phía sofa bỗng truyền đến tiếng động.

Y mở mắt nhìn sang, thấy Lâm Tiêu đã đứng dậy. Nhưng do say rượu, anh đứng không vững, cả người loạng choạng đi về phía bên trái.  

Trước đó, vì Lâm Tiêu chuyển đến, y đã dọn hết các tác phẩm điêu khắc vốn để trong phòng bên cạnh vào phòng này, khiến không gian di chuyển rất anh chế. Lâm Tiêu đang say khướt, đi được vài bước đã va vào một bức điêu khắc cao ngang đầu gối.  

Sợ anh tiếp tục làm đổ thêm các tác phẩm khác, Lục Tuyết Minh lập tức đứng dậy, còn chưa kịp bật đèn đã vội chạy đến đỡ anh. Ai ngờ, lại bị anh kéo theo ngã xuống đất.  

Cú ngã này rất nặng, nhưng Lâm Tiêu đã trở thành đệm thịt cho y. Nghe tiếng “bịch” vang lên, y cũng chẳng kịp giận, vội vàng kiểm tra xem anh có bị thương không.  

Lâm Tiêu đứng dậy là để đi vệ sinh, nhưng vì quá say nên không phân biệt được đang ở đâu, cứ theo thói quen mà đi. Lúc này ngã xuống đất, anh lại tỉnh táo hơn một chút. Trong cơn mơ hồ, anh cảm nhận được có người ở bên, còn nghe thấy giọng nói y mà anh đã nhớ mong suốt bao năm gọi tên mình. Trong khoảnh khắc, anh tưởng rằng mình đang nằm mơ.  

Anh nắm lấy bàn tay đang vỗ nhẹ lên mặt mình, kéo lại gần và hôn lên, giọng khẽ khàng gọi: “Tuyết Minh… Tuyết Minh…”  

Lục Tuyết Minh sững người, theo bản năng định rút tay về. Nhưng Lâm Tiêu đã đưa tay còn lại ôm lấy eo y, các ngón tay nhẹ nhàng x.o.a n.ắn bên hông.  

Eo y vốn rất nhạy cảm, chỉ vài động tác ấy thôi cũng khiến y không kiềm chế được mà run lên, thậm chí còn buột miệng thốt ra một tiếng rên khẽ.  

Dù âm thanh rất nhỏ, nhưng dường như Lâm Tiêu vẫn nghe thấy. Anh dùng sức siết chặt y vào lòng, vòng tay ôm lấy eo y không buông, cúi đầu sát bên tai, khẽ nói trong lúc y đang cố vùng vẫy: 

“Đừng đi! Tuyết Minh, đừng đi…”

Bình Luận (0)
Comment