Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 19

Lục Tuyết Minh nhìn đống tượng điêu khắc chất ở góc tường, trong đó có hai cái bị lệch do Lâm Tiêu uống say tối qua làm va vào. Y định bước tới chỉnh lại, nhưng bị anh giữ tay không buông:  

“Tuyết Minh!”  

Giọng nói của Lâm Tiêu vì căng thẳng mà có phần biến âm, Lục Tuyết Minh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quay lại nhìn anh.

“Anh nghĩ vấn đề giữa chúng ta chỉ là tôi hiểu lầm thôi sao?”  

Lâm Tiêu siết chặt các ngón tay y, môi anh tái nhợt. Dù lý do cuối cùng thật khó nói ra, nhưng giờ không phải lúc để giữ thể diện.  

Anh dời ánh mắt, giọng khẽ khàng: “Anh biết… cả khi bên nhau, anh cũng không thể khiến em thỏa mãn.”

Lục Tuyết Minh sững người. Thật ra đây không phải vấn đề nghiêm trọng nhất giữa họ, nhưng y không ngờ Lâm Tiêu lại nhận ra điều đó, thậm chí còn chịu thừa nhận?  

Nhìn dáng vẻ đầy khó xử của anh, Lục Tuyết Minh cuối cùng không thể cứng rắn mãi. 

Y chỉ đành nói: “Những điều này đều không phải quan trọng nhất. Anh vẫn chưa hiểu đâu là vấn đề thực sự.”  

Lâm Tiêu nhíu mày: “Là vì em chán ghét anh sao?”  

Lục Tuyết Minh nở một nụ cười gượng gạo, bất lực nói:  

“Lâm Tiêu, từ đầu đến cuối, tôi chưa từng cảm thấy an toàn khi ở bên anh. Anh có nhận ra không? Thật ra anh chưa bao giờ chủ động nói yêu tôi. Có lẽ anh chỉ quen với việc tôi tốt với anh. Nhưng tôi thực sự mệt mỏi rồi, đã sáu năm trôi qua, sao anh còn phải quay đầu lại làm gì?”

Sắc mặt Lâm Tiêu thoáng ngơ ngác, dường như muốn giải thích điều gì, nhưng Lục Tuyết Minh không muốn nghe thêm. Y mạnh mẽ rút tay về, bước đến cửa và lên tiếng đuổi khéo:  

“Được rồi, mọi chuyện đã nói rõ. Sau này chúng ta vẫn có thể làm đồng nghiệp. Anh về đi.”  

Lâm Tiêu ngồi trên mép giường, vẫn bối rối không biết phải làm sao. Anh không hiểu tại sao Lục Tuyết Minh lại đưa ra lý do như vậy. 

Không có cảm giác an toàn? 

Mình chưa từng chủ động nói yêu em ấy sao?

Anh muốn phản bác rằng không phải như thế. Anh lắc đầu, cố tìm trong ký ức một điều gì đó có thể chứng minh. Nhưng khi lục lọi hết thảy những kỷ niệm, điều anh nhớ rõ chỉ là hai lần cãi nhau giữa họ. Lần nào cũng kết thúc khi Lục Tuyết Minh nói yêu anh trước, còn anh chỉ đáp lại bằng câu “anh cũng vậy.”  

Thế nên… đúng là anh chưa bao giờ chủ động nói sao? 

Với Lục Tuyết Minh, “anh cũng vậy” vốn không thể biểu thị cho “anh yêu cậu.”  

Lâm Tiêu cúi đầu, cảm giác thất bại như một đám mây đen dày đặc bao trùm lấy anh. Con mèo nhỏ tên Điềm Đậu nãy giờ nằm yên dưới gầm giường bước ra, cọ cọ vào chân anh rồi kêu lên một tiếng “meo” hướng về phía Lục Tuyết Minh.  

Lục Tuyết Minh cúi xuống, vẫy tay gọi nó. Điềm Đậu nghiêng đầu nhìn Lâm Tiêu một cái, sau đó mới bước đến bên y.  

Lục Tuyết Minh ôm nó vào lòng, v.uố.t v.e bộ lông mềm mại và ấm áp, trong lòng dần bình tĩnh hơn, lại hối thúc Lâm Tiêu lần nữa.  

Lần này, Lâm Tiêu không níu kéo nữa. Anh lặng lẽ đứng lên đi ra ngoài. Nhưng khi lướt qua y, anh vẫn thốt ra một câu:  

“Xin lỗi.”  

Lục Tuyết Minh đóng cửa lại, hôn nhẹ lên đầu Điềm Đậu rồi đi tắm.  

Trong lúc nước lạnh xối lên người y, Lâm Tiêu cũng đã rời khỏi ký túc xá, lái xe lang thang trong vô định.  

Những lời Lục Tuyết Minh nói không nhiều nhưng đủ khiến Lâm Tiêu tỉnh ngộ. Hóa ra những gì anh nghĩ không phải là vấn đề thực sự, mà chính những điều anh bỏ qua mới là lý do khiến Lục Tuyết Minh mất hết hy vọng vào anh.  

Lâm Tiêu siết chặt vô lăng, nhìn đèn đỏ đang đếm ngược phía trước, bỗng dưng có một cảm giác muốn đạp ga lao đi.  

Nhờ lời nhắc nhở của Lục Tuyết Minh anh dần nhớ lại nhiều chi tiết bị bỏ qua.

Đúng vậy, Lục Tuyết Minh từng không chỉ một lần nói với anh rằng, y hy vọng anh có thể yêu y nhiều hơn. Nhưng khi đó, anh luôn không thể hiểu nổi tại sao lại có yêu cầu như vậy. Nếu không yêu, sao anh lại đồng ý ở bên y?  

Lâm Tiêu ngả đầu ra sau, ánh mắt trở nên mơ màng. Hình ảnh Lục Tuyết Minh lạnh lùng, dứt khoát vừa rồi hoàn toàn tách biệt với Lục Tuyết Minh ấm áp, phụ thuộc trong ký ức của anh.  

Anh rốt cuộc đã mất đi mặt trời nhỏ của mình.  

Nụ cười từng khiến anh cảm thấy ấm áp và đáng yêu ngay từ lần đầu gặp gỡ, giờ đây không còn nữa.  

Tiếng còi xe phía sau kéo anh trở về thực tại. Lâm Tiêu nhấn ga, thân xe màu bạc lao đi như một con dao sắc bén, nhanh chóng biến mất ở cuối cây cầu vượt.  

Chiều hôm đó, trời đổ cơn mưa lớn. Vì tầm nhìn quá kém, Lâm Tiêu đành quay lại phòng làm việc.  

Hôm nay là Chủ nhật, studio vắng lặng. Anh tựa lưng vào ghế làm việc, ánh mắt phản chiếu bầu trời u ám bên ngoài, nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không thể nghĩ ngợi điều gì.  

Lúc chiều, anh đã ngồi rất lâu trên một chiếc xích đu trong công viên.  

Lục Tuyết Minh rất thích ngồi trên những chiếc xích đu kiểu này. Trước đây, mỗi lần đi hẹn hò, hễ thấy xích đu là y kéo anh lại ngồi. Anh không thấy thứ này có gì thú vị, thậm chí khi Lục Tuyết Minh lấy điện thoại ra đòi chụp ảnh selfie, anh cũng chẳng bao giờ phối hợp được một biểu cảm khiến y hài lòng.  

Nghĩ đến dáng vẻ khi ấy của Lục Tuyết Minh thường hay bĩu môi, thất vọng cúi đầu, anh lại thấy áy náy, muốn làm y vui một chút. Nhưng anh không biết phải làm thế nào, chỉ có thể đưa y đi ăn món ngon, rồi nhìn nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp ấy.

Anh từng nghĩ rằng làm như vậy chính là cách mình bày tỏ tình cảm nhưng hóa ra không phải.  

Một tiếng sấm vang lên xuyên qua tầng mây, tia chớp xé toạc bầu trời. Những đám mây đen dày đặc bị gió lớn thổi qua, cuộn tròn rồi thay đổi hình dạng chậm rãi, tựa như một thước phim quay chậm.  

Nhìn lên bầu trời âm u đó, trong đầu Lâm Tiêu bỗng hiện lên một hình ảnh. Đó là một vùng biển xám xanh, bầu trời cũng phủ đầy mây đen, ngồi trên mỏm đá, một người cá đang quay lưng lại với anh, nhìn về phía đại dương.  

Anh không hiểu tại sao mình lại nghĩ đến khung cảnh này, nhưng khi người cá ấy từ từ quay đầu lại trong tâm trí anh, khuôn mặt ấy dần biến thành hình bóng của Lục Tuyết Minh.

Đó là một Lục Tuyết Minh mà anh chưa từng nhìn thấy. Mái tóc nâu hạt dẻ xoăn dài, tóc mái ngang trán che gần hết khuôn mặt. Lông mi dày cong vút, đôi mắt nâu nhạt tựa hạt thủy tinh dưới ánh mặt trời lặng lẽ nhìn anh. 

Người cá ấy khẽ vẫy đuôi.  

Ánh mắt Lâm Tiêu trượt dọc theo tấm lưng trắng ngần, nơi phần eo có một hình xăm ánh trăng tỏa ra ánh vàng rực rỡ, những giọt nước mắt lấp lánh ẩn mình giữa lớp vảy xanh tím.  

Anh muốn tiến lại gần nhưng tiếng sấm đột ngột vang lên xé tan không gian yên tĩnh. Người cá hoảng hốt, đuôi cá quẫy mạnh rồi lao xuống biển. Anh vội đưa tay ra, nhưng chỉ nắm được khoảng không.  

Lâm Tiêu siết chặt tay vịn của chiếc ghế, chờ cho cảm giác nhói lòng ấy dịu đi, rồi quay đầu nhìn về góc đông của văn phòng.  

Nơi đó đặt giá vẽ ba chân cùng đầy đủ dụng cụ hội họa. Anh chọn một tấm tranh có khung dài 1m5 dựng lên giá, lấy ra các loại màu, bảng pha và làm ướt cọ, sau đó bắt đầu vẽ.  

Mỗi động tác của anh đều dứt khoát, nhất là khi dùng bút nét mảnh để vẽ đường viền người cá, không hề ngập ngừng. Gương mặt của Lục Tuyết Minh anh đã vẽ không ít lần nhưng chưa lần nào khiến anh như bị mê hoặc như bây giờ, tỉ mỉ khắc họa từng tia cảm xúc trong đôi mắt ấy.  

Đó là nơi chứa đựng tình cảm dành cho anh, là sự thẹn thùng khi tỏ tình và mong chờ được anh đáp lại, là cảm xúc bối rối xen lẫn hạnh phúc khi họ gần gũi nhau.  

Đó là tình cảm mà anh đã đánh mất suốt sáu năm qua, một thứ mà anh chẳng thể tìm lại được nữa.  

Một lọn tóc xoăn nhẹ vắt ngang qua hình xăm ánh trăng nơi thắt lưng, điểm nhấn được anh phủ một lớp vàng nhạt, ánh sáng loang nhẹ tựa ánh trăng bạc, nhưng vẫn không thể sánh bằng sức hút từ làn da trắng ngần kia.  

Lâm Tiêu chìm sâu vào thế giới trong tâm trí mình. Người cá mang hình dáng của Lục Tuyết Minh không biết từ khi nào đã quay trở lại bờ, ngồi bên mỏm đá đối diện anh.  

Anh cứ thế miệt mài vẽ không ngừng nghỉ cho đến khi bức tranh hoàn thiện. Khi ngẩng lên thì trời đã hửng sáng, ánh bình minh ló rạng nơi chân trời.  

Lâm Tiêu hạ cánh tay đã mỏi nhừ xuống. Trong tranh người cá dường như thật sự ngồi đó, mang nụ cười e thẹn mà ngọt ngào, lặng lẽ nhìn anh.  

Đó là Lục Tuyết Minh mà anh từng có.  

Lâm Tiêu nhắm mắt, buông tay, cây cọ vẽ đã nắm suốt cả đêm từ từ rơi xuống sàn.  

Đến 6 giờ rưỡi, anh cuối cùng cũng rời khỏi studio, lái xe về nhà họ Lâm.  

Cha anh thường xuyên vắng nhà, nên căn biệt thự rộng lớn trống trải vô cùng, bình thường thậm chí không có cả người giúp việc.  

Lâm Tiêu về phòng mình tắm rửa, thay đồ sạch sẽ, sau đó lái xe tới trường.  

Hôm nay có một tiết học liên kết, nhưng trên đường đi anh bắt đầu cảm thấy đau đầu. Đến trường, cơn đau càng tệ hơn, anh bắt đầu ho khan từng cơn.  

Nghĩ lại chuyện hôm qua, khi từ công viên trở về xe bị dính chút mưa, Lâm Tiêu biết chắc chắn mình lại bị cảm rồi. Vì vậy, anh đến phòng y tế lấy khẩu trang đeo lên và uống thuốc cảm.  

Giáo viên dạy chung với anh – thầy Lưu, đang chuẩn bị bài giảng trước giờ học. Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi đến khẩu trang cũng không che giấu được của anh, thầy không khỏi khuyên nhủ nếu không ổn thì cứ xin nghỉ, vì tiết học có thể sắp xếp lại vào lúc khác.  

Lâm Tiêu từ chối sự quan tâm của thầy, chỉ nói mình ổn. Nhưng sau khi bắt đầu dạy, tình trạng của anh lại càng tệ hơn. Anh liên tục mất tập trung, đến giữa buổi giảng thì giọng đã khản đặc, nói không ra lời. Cuối cùng, anh đành nhờ thầy Lưu dạy nốt tiết còn lại, còn mình thì về phòng làm việc nghỉ ngơi.  

Buổi trưa, khi đang xếp hàng lấy cơm ở căng-tin, Lục Tuyết Minh nghe các sinh viên phía sau bàn tán về sự việc xảy ra trong tiết học liên kết sáng nay.  

Y đã bận rộn cả buổi sáng, vừa mới tham gia họp giáo viên nên không gặp được Lâm Tiêu. Ban đầu y cũng không để tâm nhiều, nhưng khi nghe các sinh viên kể rằng Lâm Tiêu trong giờ học trông rất tệ, bị cảm nặng đến mức mất giọng, y bất giác cảm thấy khó chịu trong lòng.  

Bây giờ là mùa hè, người bình thường sẽ không dễ cảm lạnh. Nhưng nhớ lại cơn mưa như trút nước chiều qua, Lục Tuyết Minh nhíu mày. Không lẽ vì bị y từ chối nên anh ta đã chạy đi dầm mưa?  

Lâm Tiêu vốn có cơ địa dễ bị cảm. Trước đây khi còn ở bên nhau, anh rất hay bị ốm, mà mỗi lần như vậy kiểu gì cũng kèm theo sốt. Anh lại ghét đi bệnh viện, nên lần nào cũng phải để y thức trắng đêm trông nom, dùng phương pháp hạ sốt vật lý để giúp anh hạ nhiệt.  

Lục Tuyết Minh thất thần ăn cơm, hôm nay có món thịt sốt vải mà y rất thích, vậy mà ăn đến hết vẫn không thấy ngon.  

Y mang khay cơm đến khu vực trả khay, vừa định đi rửa tay thì điện thoại bỗng đổ chuông.  

Người gọi là một số lạ. Y bắt máy và nghe thấy một giọng chào hỏi lịch sự: “Xin chào, có phải thầy Lục không?”  

Nghe giọng nói có phần quen thuộc, Lục Tuyết Minh lễ phép đáp:  

“Là tôi, xin hỏi ai đang gọi vậy?”  

Giọng bên kia mang theo chút ý cười, trả lời: “Tôi là Dương Chí Hanh, hôm qua chúng ta vừa gặp nhau.”  

Lục Tuyết Minh lập tức nhớ ra: “À, chào anh. Có việc gì sao?”  

“Hôm nay sau khi tan làm cậu có có rảnh không?” Dương Chí Hanh hỏi. “Tôi vốn định nhờ Trĩ Ngu giúp, nhưng vừa gọi qua đó thì Khởi Hạc bảo tối qua cậu ấy bị trẹo thắt lưng, không thể làm việc nặng được. Tôi nhất thời không tìm được ai thích hợp hơn, nên Khởi Hạc gợi ý tôi hỏi cậu.”  

Lục Tuyết Minh cả ngày chưa gặp Lâm Trĩ Ngu, không biết cậu ấy đã xin nghỉ phép. Tuy vậy, y cũng không hiểu rõ ý của Dương Chí Hanh, liền hỏi:  

“Vậy anh cần tôi giúp gì sao?”  

“Là thế này,” Dương Chí Hanh giải thích, “trước đây tôi đã nhờ người làm tượng điêu khắc cho lễ kỷ niệm của công ty, nhưng kết quả không được ưng ý. Khởi Hạc nói tượng điêu khắc chân dung của cậu rất xuất sắc, nên tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi hoàn thành tác phẩm này trong vòng một tuần. Dĩ nhiên, tôi sẽ trả thù lao xứng đáng.”

Bình Luận (0)
Comment