Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 25

“Ối!” 

Chỉ trong khoảnh khắc lơ đãng, Lục Tuyết Minh đã bị con cua kẹp trúng vào ngón đeo nhẫn, đầu ngón tay lập tức chảy máu.

Lục Vân Ni nắm tay y đưa dưới vòi nước, vừa rửa vừa trách y không cẩn thận, rồi quay đi vào phòng khách lấy hộp thuốc.

Ngón tay đau thấu đến tâm can, y là người học điêu khắc, rất hiểu đôi tay này quan trọng với mình như thế nào. Nhưng khi nhìn dòng nước rửa sạch vết thương, trong đầu y lại không nghĩ đến việc xử lý vết thương, mà lại lo nghĩ về cái tên mà Lục Vân Ni vừa nhắc tới.

Tại sao Lâm Tiêu lại có liên hệ với chị mình?! 

Lục Vân Ni làm trong ngành tổ chức triển lãm là đúng, nhưng Lâm Tiêu là họa sĩ nổi tiếng ở Đức, đã từng giành nhiều giải thưởng quan trọng. Người như vậy sao lại chọn studio của chị y làm đối tác cho triển lãm đầu tiên khi về nước?

Y không phải coi thường studio của chị mình, mà vì hai bên chênh lệch quá lớn, làm sao có thể hợp tác được?

Lục Vân Ni lấy thuốc sát trùng và bột cầm máu giúp y xử lý, kiểm tra thấy vết thương không sâu mới thở phào, dán băng cá nhân xong rồi đuổi y ra phòng khách.

Lục Tuyết Minh đi qua đi lại trong phòng khách mấy vòng, cảm thấy vẫn nên hỏi cho rõ ràng, liền quay vào bếp xác nhận thêm chi tiết.

Lục Vân Ni kể lại cho y nghe chuyện cô đã tìm được Trần Hạ Hòa, khi dọn bát đĩa xong, thấy y nhíu mày không nói gì, liền hỏi: “Sao vậy? Em quen anh ta à?”

Lục Tuyết Minh lập tức lắc đầu: “Không quen.”

“Vậy em làm sao thế? Chị nhận được một hợp đồng lớn, em không vui sao?”

Lục Tuyết Minh không muốn bị phát hiện, đành phải lảng tránh cho qua. Sau bữa tối, Lục Vân Ni đi siêu thị mua sắm, y đi cùng để giúp đỡ, tiện thể mua chút đồ dùng cần thiết, mãi đến khi về ký túc xá thì đã hơn 10 giờ.

Y cầm theo túi đồ lớn và một cuộn giấy vệ sinh, đi đến góc cầu thang giữa tầng bốn và tầng năm thì lại thấy bóng người.

Khi y đối diện với người đó, một suy nghĩ chẳng mấy liên quan thoáng qua đầu Lục Tuyết Minh. Nếu người sống ở đây là Lâm Trĩ Ngu, chắc hẳn đã bị Lâm Tiêu dọa đến ám ảnh tâm lý rồi.

Tuy nhiên, hôm nay Lâm Tiêu không đứng đó im lặng như trước, mà ngồi trên ghế dài trong hành lang, đang chơi với con mèo trong lòng.

Con mèo này toàn thân trắng như tuyết, chỉ có lông trên đỉnh đầu là màu xám, đó chính là Điềm Đậu của y.

Nhưng Điềm Đậu không thích người lạ, luôn ngoan ngoãn ở nhà, sao lại chạy ra ngoài được?

Khi nhìn thấy Lục Tuyết Minh, Điềm Đậu phát ra tiếng “meo~” mềm mại rồi từ trong lòng Lâm Tiêu nhảy xuống, bước đi duyên dáng đến trước mặt y, cọ vào chân y.

Lục Tuyết Minh đặt túi xuống, cúi người ôm con mèo lên, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Lâm Tiêu nói: “Nó chạy qua chỗ anh. Anh đã nhìn qua ban công, chắc là nó đi từ trên mái nhà xuống.”

Lục Tuyết Minh thắc mắc: “Sao nó lại sang chỗ anh?”

Chưa dứt lời, cửa phòng khép hờ của Lâm Tiêu phát ra tiếng “cọt kẹt”. Lục Tuyết Minh quay đầu lại, vừa nhìn rõ đã ngây người.

Cái đầu lông xù ló ra từ khe cửa, đôi mắt màu xanh đậm nhìn chằm chằm vào y. Ở giữa trán là một đốm đen cỡ đầu ngón tay, nổi bần bật trên bộ lông trắng muốt, trông như một nốt ruồi bẩm sinh.

… Điềm Phi?!

Điềm Đậu lại kêu lên, từ trong tay Lục Tuyết Minh nhảy xuống, chạy đến trước mặt Điềm Phi, vươn lưỡi li.ế.m móng vuốt của nó.

Điềm Phi liếc nhìn Điềm Đậu một cái rồi lại ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt Lục Tuyết Minh.

Nhưng dáng vẻ nghiêng đầu của nó lại như thể không nhận ra y.

Lục Tuyết Minh do dự một lát rồi bước lại gần, khi y ngồi xuống, vẫn không thấy Điềm Phi đến gần mà chỉ lùi lại vài bước, quay mặt  bỏ đi.

Mèo không phụ thuộc vào con người như chó, Lục Tuyết Minh hiểu rõ điều này, huống chi y đã xa nó sáu năm, nếu Điềm Phi còn nhận ra y mới là điều kỳ lạ.

Nhưng dù biết như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy thất vọng. Y thở dài, định đứng dậy thì thấy Lâm Tiêu cũng đang quỳ xuống bên cạnh, vỗ tay gọi Điềm Phi.

Điềm Phi ngẩng cao đầu, đẩy đầu Điềm Đậu ra rồi đi về phía Lâm Tiêu. Lâm Tiêu ôm nó vào lòng, v.uố.t v.e đầu nó xong mới nhìn Lục Tuyết Minh: “Cho nó chút thời gian, nó sẽ nhớ ra em.”

Lục Tuyết Minh gật đầu, nhưng không biết nói gì, đành hỏi: “Sao nó lại ở đây?”

“Thật ra, khi anh mới đưa nó về nước, nó đã bị bệnh một thời gian, phải ở trong bệnh viện thú y. Mãi đến tuần trước mới khỏe lại.” Lâm Tiêu giải thích.

Lục Tuyết Minh lại hỏi: “Bệnh gì? Có phải do không thích ứng với môi trường không?”

“Có vấn đề về môi trường, với lại nó cũng già rồi, không biết ăn phải thứ gì mà bị dị ứng toàn thân.”  

Lục Tuyết Minh nhìn Điềm Phi, câu nói “già rồi” lại một lần nữa khiến y nhận ra rằng sáu năm là một khoảng thời gian dài thế nào. Trong sáu năm đó, có thể xảy ra rất nhiều chuyện, có lẽ vào một khoảnh khắc, y hoặc Lâm Tiêu hoặc Điềm Phi sẽ vĩnh viễn lạc mất nhau, không bao giờ gặp lại.

Ánh sáng mờ mịt từ đèn hành lang chiếu vào họ, rõ ràng là ánh sáng nhưng lại chẳng hề mang chút hơi ấm nào. Lục Tuyết Minh mím môi, định đưa tay chạm vào Điềm Phi, nhưng lại bị Lâm Tiêu phát hiện ra miếng băng dính trên ngón áp út của mình.

“Làm sao mà bị thương vậy?” Lâm Tiêu không chút nghĩ ngợi mà nắm lấy tay phải y, vẻ mặt bình tĩnh của anh lập tức lộ rõ sự lo lắng.  

Đây chỉ là một vết thương nhỏ không quan trọng, nếu là trước kia, Lâm Tiêu có thể sẽ không để ý đến, cho dù y có cố tình đưa tay ra cho Lâm Tiêu nhìn, người này cũng chỉ sẽ nhắc y nhớ sát trùng, đừng coi thường đôi tay làm điêu khắc của mình.  

Lúc đó họ còn đang yêu nhau nhưng sự quan tâm của Lâm Tiêu đối với y đâu có nhiều như bây giờ, sau sáu năm chia tay.  

Nhìn thấy sự đau lòng không che giấu trên gương mặt người này, Lục Tuyết Minh có một khoảnh khắc ngỡ ngàng.

Y đột nhiên cảm thấy không phân biệt được mình đang ở trong không gian và thời gian nào nữa.  

Cái gì đã khiến Lâm Tiêu trước mắt y trở thành hình mẫu mà y đã mong đợi năm xưa?  

Liệu tình cảm và sự quan tâm của người này dành cho y hiện tại là vì điều gì?

Liệu có phải vì bây giờ y hấp dẫn hơn so với ngày xưa không?  

Ý nghĩ ngớ ngẩn này vừa xuất hiện đã bị Lục Tuyết Minh mạnh mẽ phủ nhận. Y rụt tay lại, đứng dậy nói: “Không có gì.”  

Lâm Tiêu cũng đứng lên, nhìn y ôm Điềm Đậu, nhặt đồ dưới đất lên để mở cửa. Anh định đuổi theo nhưng lại không biết sẽ nói gì, chỉ đành nhìn cửa đóng lại.  

Lục Tuyết Minh đặt Điềm Đậu xuống rồi vào nhà vệ sinh tắm, tắm xong cũng không thu dọn túi đồ mà trực tiếp nằm lên giường ngủ.  

Nhưng y trằn trọc mãi, đến nửa đêm cũng không ngủ được. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua cửa sổ mái nhà, trên bầu trời xám tím chẳng thấy bóng trăng đâu, chỉ có vài ngôi sao lẻ loi.  

Lục Tuyết Minh hai tay gối lên đầu, nhìn lên bầu trời đêm dường như có thể với tay chạm tới, nhưng đầu óc lại không kiểm soát được mà nghĩ đến người ở sát vách.  

Điềm Phi xuất hiện ở đây không phải điều bất ngờ, vì dù sao khi Lâm Tiêu chuyển vào, y cũng từng nghĩ đến chuyện sao không thấy Điềm Phi. Sau đó, y nhìn thấy qua video, nhưng cũng không có cơ hội hỏi Lâm Tiêu video đó là quay từ khi nào, bây giờ Điềm Phi có khỏe không.  

Đến hôm nay khi tận mắt nhìn thấy, hố sâu trong lòng y vì Lâm Tiêu mà tồn tại như thể bị khoét thêm vài viên gạch, gió lạnh ùa vào càng mạnh mẽ hơn.  

Điềm Phi vẫn thân mật với Lâm Tiêu, nhưng lại không nhận ra y.  

Giọng trong video gọi Điềm Phi là “bảo bối” không còn là của y, mặc dù trước đó y chưa từng nghĩ kỹ, nhưng bây giờ cũng hiểu ra rồi. Người có thể dùng giọng điệu nũng nịu để than thở, hẳn là bạn đời của Lâm Tiêu.  

Chắc hẳn là người mà Lâm Tiêu đã thích sau khi họ chia tay.  

Y lật người, ôm Điềm Đậu đang nằm bên gối vào lòng, kéo chăn lên che ánh trăng lại.  

Sáng hôm sau, nhìn vào gương thấy đôi mắt thâm quầng rõ rệt, Lục Tuyết Minh đeo kính không độ rồi đi gặp Dương Chí Hanh.  

Hôm nay Dương Chí Hanh sẽ đưa y về nhà họ Dương. Vì bức tượng là món quà bất ngờ dành cho ông nội, nên y không nói rõ thân phận, chỉ bảo là bạn bè rất thân.  

Vốn dĩ y sẽ cảm thấy hơi gượng gạo khi đến nhà người lạ, nhưng Dương Chí Hanh sắp xếp rất tốt, trong nhà ngoài ông nội ra chỉ còn vài người hầu.  

Ông lão nhà họ Dương là người nghiêm khắc, nhưng lại rất thương yêu Dương Chí Hanh, đặc biệt là khi biết Lục Tuyết Minh khác với bạn bè cũ của anh, là một giảng viên đại học, nụ cười trên mặt ông càng tăng thêm vài phần.  

Vì phải quan sát các đường nét và biểu cảm của ông lão, Lục Tuyết Minh đã ăn trưa tại nhà họ Dương, lúc về ông lão còn mời y có dịp thì đến chơi tiếp.  

Chiều về đến phòng điêu khắc, y lại không nghỉ ngơi mà bắt đầu tiếp tục công việc. Phần thân của bức tượng đã gần xong, trọng tâm giờ là các đường nét khuôn mặt và chi tiết ngũ quan của ông lão.

Y hoàn toàn tập trung, gần như không nói câu nào, chỉ uống được vài ngụm nước.  

Dương Chí Hanh ngồi cạnh quan sát, mắt thỉnh thoảng lướt qua khuôn mặt y, nhưng Lục Tuyết Minh không hề để ý. Mãi cho đến khi Dương Chí Hanh bê một bát cơm nóng hổi đặt trước mặt mình, y mới phản ứng lại, nhìn sang chiếc bàn thấp bên cạnh đã bày sẵn bốn món mặn và một món canh, còn dưới đất là túi giấy đỏ của nhà hàng Thực Đỉnh Các.

“Ăn cơm trước đi, đã hơn bảy giờ rồi.” Dương Chí Hanh nói.  

Lục Tuyết Minh xoa xoa cổ và lưng mỏi nhừ, đứng dậy đi rửa tay. Dương Chí Hanh tưởng y sẽ nghỉ ngơi một lúc, nhưng y chỉ vội vàng ăn qua loa cho xong, lau miệng rồi lại tiếp tục làm việc.

Vì không quen thuộc với ông nội của Dương Chí Hanh, nên Lục Tuyết Minh phải thường xuyên xem lại ảnh hoặc video Dương Chí Hanh quay để hồi tưởng lại, cố gắng tái hiện thần thái của ông lão vào các chi tiết khuôn mặt. Y cứ sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu lần, mãi cho đến khi mọi thứ hoàn hảo thì mới thở phào nhẹ nhõm, vươn thẳng người rồi đấm nhẹ lên phần lưng cứng đờ và nhức mỏi của mình.

Đồng hồ đã chỉ đến 11 giờ 30 phút, y nghỉ ngơi một lát, định uống nước thì bất ngờ Dương Chí Hanh đẩy cửa phòng điêu khắc, tay cầm một túi đồ bước vào.  

“Xong rồi à?” Dương Chí Hanh hỏi.

Lục Tuyết Minh rót một cốc nước, uống một hơi cạn sạch rồi mới nói: “Ừ, xong rồi, giờ chỉ cần đợi nung và lên màu.”  

“Cậu vất vả rồi!” Dương Chí Hanh chân thành nói, mở túi ra lấy một hộp thuốc mỡ: “Đây là cao dược rất hiệu quả trong việc hoạt huyết giảm đau, cậu dán lên chỗ đau trước khi ngủ, ngày mai sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.”  

Lục Tuyết Minh cười đáp: “Những thứ này tôi có rồi, anh không cần phải mất công đi mua đâu.”

“Cậu nhận đi. Hôm nay tôi mới biết làm điêu khắc vất vả như vậy, nếu biết sớm thì đã không làm phiền cậu rồi.” Dương Chí Hanh áy náy nói.  

Lục Tuyết Minh đành nhận lấy, dọn dẹp xong rồi ngồi xe của Dương Chí Hanh trở lại dưới tòa ký túc xá. Y tháo dây an toàn, định xuống xe thì bị Dương Chí Hanh gọi lại.  

“Thứ sáu tuần sau cậu có rảnh không?” Dương Chí Hanh hỏi.  

Lục Tuyết Minh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chắc là có, sao vậy?”  

“Tôi có hai vé xem hòa nhạc, là ghế VIP.”  

Dương Chí Hanh ngừng lại một chút. Xung quanh ánh sáng mờ ảo, Lục Tuyết Minh không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng từ giọng nói có thể nghe ra sự do dự.  

“Trĩ Ngu nói cậu thích các bộ phim về siêu anh hùng, buổi hòa nhạc này sẽ trình diễn những bản nhạc được chuyển thể từ các bộ phim đó.”  

Dương Chí Hanh hơi nghiêng người về phía trước, ánh trăng yếu ớt cuối cùng cũng chiếu sáng một nửa khuôn mặt anh, đồng thời khiến Lục Tuyết Minh nhìn thấy sự nghiêm túc bất thường trong đôi mắt đối phương.  

“Cậu có muốn đi cùng tôi không?”

Bình Luận (0)
Comment