Lục Tuyết Minh lại im lặng, để mặc cho Lâm Tiêu kéo mình đến bến thuyền gần nhất.
Trấn cổ Tây Bình được xây dựng dọc theo nhánh phụ của Đại Vận Hà, hai bên bờ là những ngôi nhà cổ cao thấp xen kẽ nhau, trên sông thỉnh thoảng có những chiếc thuyền chở khách lướt qua, trung bình cứ cách một đoạn đường lại có một bến thuyền nhỏ.
Lâm Tiêu muốn tìm loại thuyền nhỏ chỉ đủ chỗ cho hai người ngồi, nhưng nhân viên ở bến thuyền nói rằng loại thuyền hai người chỉ có ở cổng Đông và cổng Tây. Anh đành mua vé thuyền chung. Sau khi đứng đợi vài phút ở bờ sông, một chiếc thuyền chèo tay từ từ lướt tới.
Hai hàng ghế đầu trên thuyền đều đã có hai đôi tình nhân ngồi, chỉ còn lại hai hàng ghế trống phía sau. Lâm Tiêu bèn dẫn Lục Tuyết Minh ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.
Khi thuyền bắt đầu di chuyển, Lục Tuyết Minh lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh ven bờ, còn Lâm Tiêu lấy từ trong túi giấy ra cốc cà phê hương vani vừa mua rồi đưa cho y, nói: “Em uống đi.”
Lục Tuyết Minh nhận lấy. Cà phê là loại ít đá, lúc Lâm Tiêu mua cũng không hỏi y về độ ngọt hay lạnh, nhưng lại vô tình mua đúng theo khẩu vị của y. Lục Tuyết Minh mở nắp nhấp từng ngụm, lười biếng nhìn người qua lại thong dong trên bờ. Một lúc sau, điện thoại của y rung lên.
Là tin nhắn của Lục Vân Ni, hỏi y với Lâm Tiêu thế nào rồi.
Y liếc nhìn người bên cạnh một chút, thấy Lâm Tiêu đang cầm điện thoại quay lại cảnh vật ven bờ, bèn trả lời: 【Thì cũng vậy thôi.】
Lục Vân Ni dường như đang bận, không trả lời ngay. Y mở WeChat kiểm tra những tin nhắn chưa đọc, phát hiện có một người mẫu gửi tin nhắn, hỏi y chuyện trước đây cân nhắc thế nào rồi.
Đó là một người mẫu hiếm hoi khiến y cảm thấy có chút cảm giác, người ấy cũng để tóc dài. Dù người ấy không giống Lâm Tiêu về ngoại hình nhưng trong cử chỉ, điệu bộ vẫn có nét nào đó gợi nhắc đến Lâm Tiêu.
Nghĩ đến đây, y lại nhìn người ngồi bên cạnh.
Nếu nói về người có khả năng truyền cảm hứng tốt nhất cho những tác phẩm điêu khắc chân dung của y thì vẫn chỉ có thể là Lâm Tiêu. Và y cũng biết, với mối quan hệ hiện tại giữa Y và Lâm Tiêu, nếu Y đưa ra yêu cầu này, Lâm Tiêu có lẽ sẽ đồng ý. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đó là tượng khỏa thân, y lại thấy khó mở lời.
Con thuyền xuôi dòng thêm mười mấy phút rồi cập bến. Cả hai bước xuống thuyền, nhìn bầu trời lại bắt đầu âm u, Lục Tuyết Minh nói: “Tôi về đây.”
Ban nãy trên thuyền Lâm Tiêu mải lo lén chụp vài tấm ảnh cùng Lục Tuyết Minh, không kịp nói gì nhiều. Bây giờ anh mới lên tiếng: “Vậy tối nay em còn ra ngoài không? Ở đây có một quán đồ ăn Vân Nam được đánh giá rất cao, trưa nay chúng ta ăn lẩu, tối có thể ăn món Vân Nam để đổi vị.”
Lục Tuyết Minh thật sự thấy mệt, không muốn đi tiếp nữa, liền nói: “Không cần đâu, tôi muốn nghỉ ngơi, anh đi chơi một mình đi.”
Lâm Tiêu không muốn để y về nhưng cũng biết chuyện này không thể vội vàng, hơn nữa hôm nay y đã sẵn lòng cùng anh ăn cơm, ngồi thuyền, vậy là tốt lắm rồi. Anh đưa chiếc hộp đựng quà cho y: “Vậy được rồi, em chú ý an toàn nhé.”
Lục Tuyết Minh quay người bước đi, nhưng vừa đi vài bước thì nghe thấy tiếng Lâm Tiêu gọi: “Tuyết Minh.”
Y quay lại nhìn, thấy Lâm Tiêu có chút căng thẳng nhưng vẫn cất lời: “Ngày mai chúng ta có thể gặp lại không?”
Khi hỏi câu này, trong đôi mắt đẹp đẽ của anh lại tràn đầy vẻ mong đợi.
Lục Tuyết Minh không biết nên trả lời thế nào, thật ra y nên từ chối như ban nãy, nhưng khi nghĩ đến nồi lẩu cay thơm ngon trưa nay và những lần cánh tay vô tình chạm nhau trên thuyền, y đột nhiên lại cảm thấy không thể nói ra lời từ chối.
Thấy y im lặng, Lâm Tiêu lại nói: “Nồi lẩu hôm nay rất ngon đúng không, tiếc là nhà hàng này không có ếch đồng mà em thích. Ngày mai chúng ta đổi chỗ khác thử, ăn món lẩu xào cay được không? Trước khi đặt bàn, anh sẽ hỏi xem có ếch đồng không.”
Nhớ đến ếch đồng trong món lẩu xào cay, Lục Tuyết Minh liền bị hương vị vừa cay tê vừa k.ích th.í.ch đó làm cho xiêu lòng. Nếu không phải vì chưa đói, y thậm chí còn muốn ăn ngay bây giờ.
Lâm Tiêu đã ở bên cạnh y hai ngày, phần nào hiểu được cách y đối xử với mình. Nếu y thật sự không muốn, y sẽ kiên quyết từ chối như lúc đòi về ban nãy.
Nghĩ đến đây, Lâm Tiêu mỉm cười, nhường đường cho y: “Vậy em về đi, sáng mai 9 giờ anh sẽ gọi em.”
Lục Tuyết Minh gật đầu, trở về phòng nghỉ thì mới nhận ra ngón tay cầm hộp quà đã bị siết đến mức tứa máu. Y đặt món quà nặng trĩu này lên bàn tròn cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm vào nó một lúc.
Bên trong chiếc hộp thủy tinh là tiểu nhân ngư mà Lâm Tiêu đã tặng. Đôi mắt to tròn nhìn về phía y, hai cánh tay ngắn đáng yêu dang ra theo hình chữ bát, chiếc đuôi cá màu lam tím cong lên, mái tóc vàng bay nghiêng về một phía, thật sự là dáng vẻ vô cùng sống động. Những nhân ngư xung quanh cũng rất ngoan ngoãn, phông nền đáy biển được thiết kế tỉ mỉ và chân thực. Phần đế của hộp thủy tinh là một đĩa gỗ tròn sẫm màu, phía trên là một chiếc lồng kính hình trụ áp xuống.
Nhìn món quà đẹp đẽ này, khóe miệng y bất giác cong lên.
Trước đây, khi còn bên nhau, Lâm Tiêu từng nói về sở thích sưu tầm mô hình của y, bảo y nên kiềm chế một chút, dù sao thì căn nhà thuê chung của họ cũng không rộng rãi gì.
Khi ấy Lục Tuyết Minh chỉ nghe tai này bỏ tai kia, lúc Lâm Tiêu không hài lòng với thái độ của y, Lục Tuyết Minh liền nghiêng người qua chặn miệng anh bằng một nụ hôn. Lâm Tiêu chẳng làm gì được y, sau này, mỗi lần hai người ra ngoài đi dạo, chỉ cần nhìn thấy cửa hàng mô hình, Lâm Tiêu liền kéo y đi thẳng.
Lục Tuyết Minh không hiểu vì sao Lâm Tiêu lại muốn có tiểu nhân ngư này, nhưng người đó giờ thực sự đã thay đổi, thậm chí còn có thể tặng y món quà như vậy.
Y nằm xuống giường, hai tay gối sau đầu, nhìn trần nhà và hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
Kể từ khi đến trấn cổ Tây Bình ngày hôm qua, những hành động của anh thực sự rất chân thành. Nói y không hề dao động trong lòng thì là giả, nhưng mỗi khi nghĩ đến những thất vọng và đau khổ trước kia, y lại theo bản năng muốn né tránh.
Cũng không biết sự nhiệt tình của Lâm Tiêu có thể kéo dài được bao lâu.
Lục Tuyết Minh trở mình, kéo một chiếc gối ôm vào lòng rồi nhắm mắt lại.
Giấc ngủ này kéo dài đến tận chiều tối, y tỉnh dậy, tắm qua một lượt, sau đó dùng điện thoại gọi một suất mạo thái* giao tận nơi. Nhưng không biết có phải do buổi trưa đã ăn lẩu rất thịnh soạn hay không, mà món ăn được xếp hạng nhất trên đánh giá ứng dụng lại chẳng thấy ngon lành gì mấy.
*冒菜 (mào cài) Mạo Thái – là một món ăn Tứ Xuyên, gồm các nguyên liệu như thịt, hải sản, rau củ được trụng trong nước dùng cay và đậm đà, sau đó bày ra tô. Nó giống như lẩu nhưng không phải tự nhúng mà đã được chuẩn bị sẵn, thường dành cho một người.
Y ăn được nửa bát thì bỏ đũa xuống, nhìn ánh đèn bên ngoài lại bật sáng, chợt nhớ ra tối qua mình chưa chụp cảnh đêm, thế là y mang theo máy ảnh đi ra ngoài.
Cảnh đêm khu Đông của thị trấn cổ thật sự rất mê hồn, ánh sáng vàng óng ánh điểm xuyết trên dòng sông cổ, hai bên bờ là các cửa tiệm sáng đèn lộng lẫy, người qua kẻ lại tấp nập, đúng vào thời điểm mát mẻ và nhộn nhịp nhất trong ngày.
Dựa vào kinh nghiệm, y tìm vài chỗ ít người qua để chụp lại cảnh đêm tuyệt đẹp này. Khi về đến nhà nghỉ, chủ nhà đã gửi tặng y một chai rượu đào trắng tự ủ và vài món phá lấu. Y ăn xong rồi đi ngủ, nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ, nhận được tin nhắn từ Lâm Tiêu.
【Nhớ em.】
【Ngủ ngon, mai gặp.】
Lục Tuyết Minh nhìn màn hình, khi nó sắp tắt lại dùng ngón tay chạm vào để làm sáng lên, rồi nhắn lại một câu: 【Ngủ ngon.】
Ngày hôm sau, y định đi khu Tây để chụp ảnh, Lâm Tiêu gọi điện cho y đúng 9 giờ. Lúc đó, y đã chuẩn bị xong để ra ngoài, liền hẹn Lâm Tiêu ở cửa ra của khu Đông chờ.
Y không biết Lâm Tiêu ở đâu, nhưng khoảng hai phút sau đã thấy anh xuất hiện sau lưng mình.
Hôm nay thời tiết nóng hơn hôm qua, tuy có mây che ánh nắng nhưng không khí rất ngột ngạt, tiếng ve kêu vang vọng khắp nơi.
Khu Tây chủ yếu là khu dân cư và một số tòa nhà cổ dành cho du khách tham quan như nhà hát, từ đường và các kiến trúc cổ khác, gần như không có máy lạnh. Lục Tuyết Minh chụp chưa đến hai tiếng đã ướt đẫm mồ hôi, Lâm Tiêu lo y bị cảm nắng nên kéo y vào một quán trà, gọi vài món ăn nhẹ và một ly nước mơ chua ướp lạnh.
Ly mơ chua mát lạnh vừa giải khát vừa kí.ch th.í.ch vị giác, y định uống một hơi cho hết, nhưng Lâm Tiêu bảo dạ dày y yếu, phải uống từ từ.
Vì thời tiết quá nóng, buổi trưa y cũng không có cảm giác thèm ăn lẩu xào cay, nên Lâm Tiêu đã đi cùng y ăn món mì hương vị Tây Bắc. Chiều xuống, trời mưa, nhiệt độ giảm đi, khi mà những hạt mưa treo lủng lẳng trên mái hiên đã biến thành những giọt nước nhỏ, Lục Tuyết Minh lại bắt đầu chụp ảnh.
Lần này vận may của y thật sự rất tốt, khi liên tiếp hai ngày đều chụp được cảnh mưa. Nhưng so với hôm qua, khi một mình dễ bị ướt, hôm nay có Lâm Tiêu bên cạnh. Người này cầm chiếc ô lớn đứng cạnh y, luôn im lặng, không làm phiền, khi nghe một bài nhạc phù hợp với cảnh sắc liền nhét một bên tai nghe bluetooth vào tai y.
Đó là một giai điệu dễ nhớ. Lục Tuyết Minh khẽ sững lại, rồi theo tiếng sáo vui tươi, khung cảnh hiện lên rõ ràng trong mắt y.
Đó là một đôi uyên ương thần tiên lần đầu gặp nhau trên cầu Đoạn Kiều ở Tây Hồ, họ vô tình lướt qua nhau, rồi chợt ngoái đầu nhìn lại. Chỉ một ánh mắt đã định tình ba kiếp, khiến bao người ngưỡng mộ? Và mối duyên phận sau nhiều năm xa cách vẫn có thể đoàn tụ lại càng khiến bao người thương cảm?
Đối diện với cảnh mưa mờ ảo của miền Giang Nam, nghe tiếng mưa rơi tí tách trên mặt ô, Lục Tuyết Minh khẽ ngân nga theo giai điệu, mọi âm thanh ồn ào xung quanh dường như biến mất, thế giới chỉ còn lại y và Lâm Tiêu.
Y quay đầu nhìn anh một cái. Lâm Tiêu cũng đang nhìn y, vẫn là ánh mắt chăm chú cùng nụ cười dịu dàng trên môi.
Y bỗng nhiên có một loại kích động muốn cầm máy ảnh lên, hướng về phía Lâm Tiêu mà chụp. Vì y không biết nụ cười như vậy còn có thể dành cho mình bao lâu nữa, cũng không biết người này có thể ở bên cạnh y bao lâu.
Lâm Tiêu không cài chế độ lặp lại bài hát, nên khi giai điệu kết thúc, Lục Tuyết Minh cũng chợt bừng tỉnh.
Y trả lại tai nghe cho Lâm Tiêu, tiếp tục chụp ảnh các cột đá chạm khắc hoa văn. Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, y mới cất máy ảnh đi.
Sau khi trở về khu Đông, Lâm Tiêu dẫn y đi ăn món lẩu xào cay. Bữa tối này còn khiến người ta thèm ăn hơn cả bữa trưa hôm qua. Lục Tuyết Minh thậm chí còn gọi thêm một lon bia. Có lẽ vì thời gian ở bên nhau nhiều hơn, y đã không còn quá gượng gạo khi đối diện với Lâm Tiêu. Lúc anh nói chuyện với y, y cũng có thể trả lời một cách tự nhiên hơn.
Sau bữa ăn, hai người tản bộ một lúc, đến chín giờ Lục Tuyết Minh nói muốn về nghỉ sớm để chuẩn bị cho chuyến đi đến khu đầm lầy Thanh Khê vào ngày mai.
Lâm Tiêu lại đề nghị tiễn y về, nhưng cuối cùng vẫn bị y từ chối. Tuy vậy, khi hỏi ngày mai y đi đâu, Lục Tuyết Minh đã thẳng thắn nói ra. Lâm Tiêu rất vui, hẹn gặp lại vào sáng mai rồi đứng nhìn y rời đi.
Tối hôm đó Lục Tuyết Minh ngủ sớm, nhưng không biết có phải do trước khi ngủ đã trò chuyện với Lâm Trĩ Ngu hay không, mà y lại mơ thấy Lâm Tiêu.
Trong giấc mơ, người đó cùng y ngồi trên một chiếc thuyền kiểu Trung Hoa, đi về phía trung tâm của đầm lầy. Vì trời quá nắng, Lâm Tiêu cầm quạt xếp che nắng cho y.
Họ ngồi ở hàng cuối cùng, tiếng hướng dẫn viên vọng qua loa, hòa cùng tiếng cười đùa của khách du lịch và trẻ con trên thuyền, khiến người ta dễ dàng cảm thấy buồn ngủ. Y mơ màng khép mắt, khi gần như sắp ngủ thì cảm giác có thứ gì chạm vào môi mình. Trong cơn mơ màng, y mở mắt ra, liền thấy Lâm Tiêu dùng quạt che phía trước, rồi đặt lên môi y một nụ hôn.
Y ngẩn ra, chưa kịp phản ứng đã cảm thấy đầu lưỡi Lâm Tiêu luồn qua.
Đầu lưỡi mềm mại khuấy động trong miệng y, như đang khơi lên ngọn lửa từ ký ức. Bên tai y là những âm thanh ồn ào, thậm chí tiếng động cơ từ đuôi thuyền cũng nghe rõ mồn một.
Vào một buổi chiều oi bức thế này, cái nóng như thiêu đốt khiến lưng y ướt đẫm mồ hôi. Vậy mà Lâm Tiêu vẫn đè lên ngực y, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt y, giống như một mẩu than hồng ép chặt, khiến y không thể nào nhúc nhích được.