Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 4

Lâm Tiêu không phản ứng gì, Lục Tuyết Minh nghĩ anh cũng cảm thấy bối rối, nên đành cắn răng nói thêm một lần nữa: 

“Thật xin lỗi, nhưng ở đây rất ít người tới, làm ơn giúp tôi một chút đi.”

Ánh mắt Lâm Tiêu dừng lại trên cuộn giấy vệ sinh trên tường, suy nghĩ một lát, anh quyết định không nói gì mà trực tiếp lấy giấy đưa cho Lục Tuyết Minh.

Anh kéo giấy mấy lần, gập lại rồi đưa qua khe cửa.

Cửa phòng vệ sinh bên dưới có một khoảng trống rộng khoảng nửa bàn tay, khi Lâm Tiêu đưa giấy qua, Lục Tuyết Minh nhìn thấy một bàn tay rất đẹp. 

Đó là bàn tay có thể xuất hiện trong sách hướng dẫn điêu khắc, nhưng y chỉ liếc nhanh một cái rồi nhận lấy, định nói “Cảm ơn” nhưng ngay lập tức nghe thấy tiếng giày da giẫm trên mặt đất, rồi là tiếng cửa đóng lại, lại một lần nữa yên tĩnh.

Y nín thở lắng nghe một chút, xác định đối phương thật sự đã rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, mặt nhăn lại vì đau, vội vã ôm lấy bụng.

Y thật sự quá xui xẻo, không biết ăn phải cái gì mà giờ lại bị tiêu chảy đúng lúc này. May là có người khác vào toilet, nếu không y chỉ còn cách nhờ Lục Vân Ni.

Y lại ngồi thêm một lát, đợi bụng đỡ hơn thì định đứng lên. Nhưng ngồi lâu quá khiến chân tê cứng, y phải chống tay vào thành kệ mới đứng dậy nổi, phải đợi một lúc mới cảm thấy có thể đi được. Nhưng vừa mở cửa buồng vệ sinh, cửa chính của nhà vệ sinh lại bị đẩy ra.

Người bước vào nhìn y một cái, dù bản năng muốn quay người bỏ đi nhưng cũng không kịp.

Sau khi rời đi, Lâm Tiêu đã xuống lầu uống một cốc cà phê, đợi khoảng mười mấy phút rồi mới lên lại. Anh nghĩ Lục Tuyết Minh chắc đã xuống dưới rồi, ai ngờ người này lại vẫn còn trong buồng vệ sinh.

Cả hai đều có chút sạch sẽ, không thích sử dụng nhà vệ sinh đông người, vì thế Lâm Tiêu mới lại lên trên.

So với Lâm Tiêu vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, Lục Tuyết Minh lúc này hoàn toàn rối loạn, bàn tay siết chặt tay nắm cửa đến trắng bệch.

Y không ngờ sẽ gặp lại người đã xa cách suốt sáu năm ở một nơi như thế này, đối phương vẫn rất có phong độ, còn mình thì vì đau bụng mà chân tay yếu ớt, mặt mày cũng tiều tụy.

Nhưng sự bất ngờ này chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc, rất nhanh y đã tỉnh táo lại, không để ý đến ánh mắt của Lâm Tiêu, coi như không quen mà đi đến bồn rửa tay, mở vòi nước rửa tay.

Lâm Tiêu nuốt khan một cái, từ sự kinh ngạc ban đầu cũng đã lấy lại được tinh thần. Thấy Lục Tuyết Minh vẫn không muốn nhìn mình, anh cũng không nói gì, bước vào buồng vệ sinh đầu tiên đóng cửa lại.

Lục Tuyết Minh dùng sức chà xát tay, nhìn thấy cửa đã đóng kín mới dựa vào bồn rửa, lại nhíu mày một lần nữa.

Chỉ trong chốc lát, bụng y lại bắt đầu đau.

Cảm giác lại muốn ngồi xuống khiến y không còn tâm trí để nghĩ về lý do vì sao lại gặp Lâm Tiêu ở đây, chỉ cảm thấy thật xấu hổ, thôi thì trở lại nhà vệ sinh dưới lầu vậy.

Nghĩ vậy, y vội vàng lấy giấy lau tay, không ngoái đầu lại mà bước ra ngoài.

Lâm Tiêu đợi một chút không thấy động tĩnh gì mới mở cửa đi ra. Nghĩ lại sắc mặt tái nhợt của Lục Tuyết Minh và việc y đã ở trong nhà vệ sinh lâu như vậy, anh nhớ ra Lục Tuyết Minh ngày xưa từng có vấn đề về dạ dày và ruột, hay bị tiêu chảy, có lẽ vừa rồi lại tái phát.

Lâm Tiêu nhìn đồng hồ trên cổ tay, còn khoảng 20 phút nữa là đến lễ phát biểu, Lục Tuyết Minh là đại diện của Học viện Mỹ thuật Phương Chu, chắc chắn phải có mặt, nhưng với tình trạng này y chắc sẽ khó chịu lắm, và trường cũng chưa chắc có loại thuốc y cần.

Lâm Tiêu đi ra ngoài hội trường, đến nhà thuốc lớn đối diện mua viên nang Abudida(*), sau đó trở về tìm được Tề Tiệp, nhờ cô đưa thuốc cho Lục Tuyết Minh.

(*) Bản gốc “阿布迪达胶囊” mình cũng không chắc về tên gọi này, tìm thông tin thì không có nên chắc là tác giả chém gió.

Tề Tiệp hỏi tại sao anh không tự đưa, Lâm Tiêu chỉ nói là không tiện, nhờ cô giúp đỡ.

Tề Tiệp cũng không hỏi nhiều, nhân lúc còn vài phút cô đi lấy một cốc nước nóng, vào trong hội trường tìm vị trí đã được sắp xếp cho Học viện Mỹ thuật Phương Chu, quả nhiên Lục Tuyết Minh đang ngồi dựa vào ghế với sắc mặt tái nhợt, bên cạnh Lục Vân Ni đang lo lắng nhìn y.

Tề Tiệp mang thuốc và nước tới, Lục Vân Ni đứng dậy nhận lấy, gật đầu cảm ơn cô. Lục Tuyết Minh cũng định đứng dậy, nhưng Tề Tiệp nhẹ nhàng ấn vai y, tuy nhiên vẻ mặt của y có chút ngượng ngùng, dường như muốn hỏi sao cô lại biết.

Sinh viên phụ trách điều chỉnh micro trên sân khấu đã hoàn tất kiểm tra, Tề Tiệp liền bảo Lục Tuyết Minh nhanh chóng uống thuốc, sau khi buổi lễ kết thúc sẽ đưa y về phòng nghỉ ngơi.

Lục Vân Ni tiễn Tề Tiệp đi, khi quay lại thì phát hiện Lục Tuyết Minh đang nhìn vào hộp thuốc trong tay mà không động đậy.

Cô lấy hộp thuốc, mở ra rồi nói: 

“Sao cô Tề lại biết em bị tiêu chảy? Lại còn đúng lúc mang thuốc Abudida cho em?”

Lục Tuyết Minh không trả lời. Y luôn học ở khoa điêu khắc, chưa bao giờ theo học Tề Tiệp, hơn nữa vừa rồi y cũng không kịp đi tìm nhân viên để lấy thuốc, vậy nên người duy nhất biết y cần thuốc này chắc chắn là Lâm Tiêu.

Nhớ lại ánh mắt của Lâm Tiêu khi nhìn mình lúc nãy, Lục Tuyết Minh quay đầu đi, mạnh mẽ nắm chặt tay vịn ghế.

Lục Vân Ni đưa thuốc đến bên miệng y, thấy y uống hết nước nóng rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi buổi lễ bắt đầu, Lục Vân Ni chăm chú nhìn người phát biểu trên sân khấu, còn Lục Tuyết Minh thì có vẻ hơi lơ đãng, ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt nhìn xung quanh.

Y nhớ lúc Lâm Tiêu bước vào, tay anh ấy cũng đeo chiếc vòng đỏ giống như của mình, nên chắc chắn sẽ ngồi ở đây. Tuy nhiên, hội trường này rất rộng, số người tham dự lần này lại đông, y quay đầu mấy lần nhưng vẫn không thấy Lâm Tiêu đâu, khiến Lục Vân Ni hiểu nhầm là y lại muốn đi toilet.

Thuốc Abudida mà y vừa uống là dành riêng cho viêm dạ dày do nhạy cảm, mà căn bệnh này chỉ bắt đầu sau khi y vào Tân La học đại học. Y nhớ lần đầu bị bệnh, nằm trên giường cả nửa ngày không thể dậy nổi, đau bụng đến mức muốn khóc, khiến Lâm Tiêu hoảng sợ, suýt nữa phải gọi cấp cứu 120. 

Sau đó y đi bệnh viện, uống thuốc bác sĩ kê cho hai ngày nhưng không có tác dụng, Lâm Tiêu liền lén đưa y đi khám bác sĩ khác, cả tuần vật vã mới xác định là viêm dạ dày nhạy cảm. Bác sĩ cho y uống Abudida, chưa đầy một giờ sau là hết đau.

Nhớ lại khoảng thời gian đó, Lâm Tiêu vì y mà phải thức đêm không yên giấc nhưng không một lời than vãn, trong lòng Lục Tuyết Minh dâng lên một cảm giác không thể diễn tả bằng lời.

Y không ngờ rằng qua bao nhiêu năm, người ấy vẫn có thể ngay lập tức hiểu được mình cần gì.

Giọng của hiệu trưởng trên sân khấu nghe giống như tiếng ve kêu trên cành cây mùa hè, mặc dù lớn nhưng chẳng lọt vào tai Lục Tuyết Minh một câu nào.

Khi buổi lễ kết thúc, nhân viên mà Tề Tiệp đã sắp xếp, Tiểu Phương, đi đến chỗ Lục Tuyết Minh, ra hiệu cho y rằng có thể đi theo mình để nghỉ ngơi.

Hội nghị này kéo dài hai ngày, những người tham dự đều có chỗ ở đã được sắp xếp. Lục Vân Ni vẫn phải ở lại để tiếp tục thảo luận về công việc, còn Lục Tuyết Minh thì theo Tiểu Phương rời đi trước.

Tiểu Phương dẫn y đến một con hẻm đối diện với trường mỹ thuật, nói rằng chỗ ở của tất cả mọi người đều ở trong con hẻm này, mấy căn nhà trọ đã được trường thuê hết. Tiểu Phương dẫn y đến một tòa nhà nhỏ có mặt ngoài phủ đầy dây leo, dùng thẻ từ mở cửa, cánh cổng lớn chạm trổ hoa văn liền mở ra.

Đi vào bên trong, Lục Tuyết Minh phát hiện tòa nhà này có tường gạch đỏ, thuộc phong cách kiến trúc giữa thời kỳ dân quốc. Ở một góc sân có hai chiếc xích đu kiểu châu Âu, ở giữa là bốn bàn uống trà bằng sắt, mỗi bàn đều có một chiếc ô lớn để che nắng.

Tiểu Phương dẫn y lên tầng hai, mở cửa phòng 206 rồi nói: ” Thầy Lục, anh nghỉ ngơi ở đây trước nhé, bữa trưa sẽ được mang lên sau. Buổi hội nghị chiều bắt đầu lúc 2 giờ rưỡi, nếu anh vẫn cảm thấy không khỏe thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Lục Tuyết Minh nhận lấy danh thiếp mà người kia đưa, cảm ơn rồi đóng cửa lại. Cũng không kịp ngắm nhìn vẻ đẹp tao nhã của căn phòng, y lập tức nằm xuống giường.

Mặc dù thuốc Abudida có tác dụng cầm tiêu chảy rất tốt, nhưng bụng y vẫn âm ỉ đau. Cộng thêm việc vừa rồi bị Lâm Tiêu nhìn thấy cảnh xấu hổ, y cảm thấy mình thật sự mệt mỏi, quyết định ngủ một giấc rồi tính sau.

Nhưng nằm hơn nửa tiếng mà vẫn không ngủ được, gương mặt của Lâm Tiêu cứ xuất hiện trong đầu y. Đặc biệt là khi nghĩ đến việc người bản thân thấy trên phà chính là Lâm Tiêu, y bắt đầu nghi ngờ liệu người mình gặp ở quán bar hôm qua có phải cũng là Lâm Tiêu không. Nếu đúng là vậy, thì họ chẳng phải đã tình cờ gặp nhau ba lần rồi sao?

Nhưng tại sao Lâm Tiêu lại có mặt ở đây? Không phải anh ấy luôn ở Đức sao? Danh sách khách mời của hội nghị lần này cũng không có tên anh ấy, chẳng lẽ anh ấy là nhà triển lãm?

Những suy nghĩ hỗn độn cứ xoay vòng trong đầu Lục Tuyết Minh, nhưng cuối cùng vẫn luôn quay lại khuôn mặt kia.

Sáu năm xa cách, người ấy quả thực đã thay đổi khá nhiều.

Tóc dài hơn, các đường nét trên khuôn mặt cũng sắc sảo hơn. Đôi mắt không còn lạnh lùng như trước, mà giờ đây tràn ngập sự ấm áp. Dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, y vẫn cảm nhận được khí chất trầm ổn từ người đó.

So với trước kia, giờ anh ấy giống một người đàn ông trưởng thành hơn.

Lục Tuyết Minh nghĩ vậy, tay đưa lên che mắt, nhưng rất nhanh y nhận ra mình đang nghĩ gì rồi lại vô thức nhìn lên trần nhà.

May mà lúc này có người mang bữa trưa đến, làm y phân tán sự chú ý.

Y ăn cháo thanh đạm với rau, Lục Vân Ni cũng gọi điện hỏi y thế nào. Lục Tuyết Minh trả lời là đã khá hơn, hai giờ chiều sẽ quay lại hội trường tham gia hội nghị.

Là đại diện của Học viện Mỹ thuật Phương Chu, cả buổi chiều y đều tiếp xúc và trao đổi với những người liên quan. Cũng có vài nhà triển lãm nổi tiếng nói về kế hoạch hợp tác với trường trong năm tới. Những hội nghị kiểu này y đã tham gia rất nhiều từ hồi học thạc sĩ, nên dù đại diện khác của trường không thể đến vào phút cuối, y vẫn xử lý ổn thỏa.

Chiều tối, hầu hết những người tham dự hội nghị đều đến nhà hàng lớn trên đảo để ăn tối. Lục Vân Ni vì công việc cũng phải đi, còn Lục Tuyết Minh thì vì cơn viêm dạ dày chưa khỏi nên từ chối lời mời, định ăn qua loa rồi về nghỉ ngơi.

Cả buổi chiều y không thấy Lâm Tiêu đâu, cũng không biết có phải anh đã về hay không. Y thẫn thờ đi dọc theo con đường nhỏ, tâm trạng rối bời, đi qua mấy quán ăn nhưng vì không có khẩu vị nên cũng chẳng muốn vào, đành lấy tai nghe ra, đi dọc theo con đường quanh co, định hồi tưởng lại cảnh đêm đã lâu không nhìn thấy.

Đảo Thư Lan nằm ở phía Nam, thực vật trên đảo chủ yếu là dừa và cọ. Đặc biệt là ở bãi biển Gió Dừa (**), những cây dừa cao lớn mọc rải rác khắp bãi cát rộng, vào lúc hoàng hôn ngẩng đầu nhìn lên, ánh chiều tà lấp lánh qua tầng mây trắng bồng bềnh, nhuộm một sắc tím đỏ rực rỡ, đẹp như một bức tranh sơn dầu đầy màu sắc.

(**) Bản gốc “椰风沙滩” – mình thấy cái tên hơi mắc cười, nhưng chưa biết để sao cho sát nghĩa mà lại hay.

Y đã thấy bầu trời đẹp như thế nhiều lần, mà mỗi lần đều luôn có Lâm Tiêu ở bên cạnh.

Vào cuối tháng năm, khí hậu bên bờ biển rất dễ chịu, khi y rẽ qua tảng đá lớn dựng ở khúc quanh, bãi biển Gió Dừa hiện ra trước mắt. Đi thêm vài bước qua những thân cọ to, y chợt thấy ở bờ biển cách đó không xa có một đống lửa trại, bên cạnh là mấy người đang ngồi, một người quay lưng về phía y, đang ôm đàn guitar chơi, những người còn lại theo nhịp mà vỗ tay.

Vì còn khá xa nên y không nghe rõ giai điệu, chỉ định đến gần một chút. Nhưng vì đống lửa trại chỉ là một ngọn lửa nhỏ, không đủ sáng để nhìn rõ mọi người, nên mãi đến khi còn cách vài bước, y mới nhận ra bóng lưng ấy lại chính là Lâm Tiêu. 

Người đó vẫn mặc bộ đồ buổi sáng, tóc vẫn buộc thành đuôi ngựa phía sau, lắc lư theo nhịp sóng biển, hát một bài tình ca mà y rất quen thuộc.

Lý trí trong đầu y lên tiếng nhắc nhở phải rời đi ngay, nhưng cơ thể lại như bị đóng băng, không thể di chuyển, vẫn cứ chăm chú nhìn người ấy, nghe giọng hát ấm áp cất lên những ca từ quen thuộc, cho đến khi người kia quay đầu lại, ánh lửa nhảy múa chiếu sáng khuôn mặt anh, y mới nhìn thấy nụ cười của người đó sau sáu năm xa cách.

Thực ra, không thể nói là sáu năm, vì ngay cả khi xưa, y cũng chưa từng thấy Lâm Tiêu cười như vậy.

Nụ cười ấy như sóng nhẹ vỗ vào bờ, như làn gió biển khẽ lướt qua gò má.

Lâm Tiêu cũng không ngờ khi quay đầu lại sẽ thấy y ở đó, ngón tay đang gảy dây đàn bỗng dừng lại, âm nhạc đột ngột ngắt quãng. Những người trẻ ngồi xung quanh Lâm Tiêu cũng đồng loạt ngoảnh đầu.

Lục Tuyết Minh bị những ánh mắt đó nhìn chằm chằm, cuối cùng bừng tỉnh nhận ra mình đang làm gì. Nhưng còn chưa kịp xoay người rời đi, Lâm Tiêu đã đứng dậy, không hề bận tâm phủi lớp cát trên quần, ánh mắt nhìn y còn dịu dàng hơn cả lúc đang hát.

Và rồi y lại nghe thấy giọng nói ấm áp ấy, chỉ khác là lần này, nó gọi tên y.

“Tuyết Minh…”

“Lâu rồi không gặp.”

Bình Luận (0)
Comment