Lời vừa đến miệng đã bị nghẹn lại. Lục Tuyết Minh và Lâm Tiêu nhìn nhau vài giây, rồi y rũ mắt xuống, chăm chú nhìn bàn tay trái đang cắm kim truyền.
Y bị viêm dạ dày nhạy cảm, mỗi lần triệu chứng trở nặng đều phải đến bệnh viện. Trước đây, khi cả hai còn bên nhau, Lâm Tiêu không đến mức bế y đi khắp nơi như bây giờ, nhưng anh luôn ở bên cạnh, chạy tới chạy lui lo liệu mọi thứ.
Nhưng kể từ khi họ chia tay, mỗi lần y bệnh, chẳng còn ai quan tâm hay ở bên nữa. Ban đầu, y cảm thấy rất khó chịu, nhưng về sau, thời gian trôi qua lâu dần, y cũng quen với điều đó.
Y nghĩ rằng mình sẽ mãi quen với việc sống một mình như thế, cho đến hôm nay, người từng là chỗ dựa cho y, từng vì y mà bận rộn lúc đau bệnh, lại quay về.
Người ấy không để ý ánh mắt của những người xung quanh, bế y đi khắp nơi. Người ấy thậm chí còn tuyên bố với bác sĩ rằng mình là bạn trai của y, rồi che chắn nhanh hơn cả y khi chiếc qu.ần l.ót vô tình bị lộ.
Từ từng hành động của Lâm Tiêu, Lục Tuyết Minh có thể cảm nhận được tình cảm của anh dành cho mình. Y cũng biết, Lâm Tiêu của hiện tại sẽ chẳng tiếc gì những lời nói quan tâm hay sự chăm sóc, luôn cẩn thận chu đáo trong mọi việc.
Lục Tuyết Minh ngẩng đầu lên, lại đối diện với ánh mắt của Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu không nói gì, đôi mắt anh vẫn nhìn y đầy lo lắng. Vì vội vã mà vành mắt cũng hơi đỏ.
Lục Tuyết Minh nuốt khan, cổ họng khô rát, bỗng nói lảng sang chuyện khác: “Tôi muốn uống nước.”
“Được, anh đi mua.”
Dù không nhận được câu trả lời của y, Lâm Tiêu vẫn lập tức đứng dậy, hỏi y tá vị trí máy bán hàng tự động.
Lục Tuyết Minh nhắm mắt nghỉ ngơi. Vài phút sau, y cảm nhận được có người ngồi xuống bên cạnh. Khi mở mắt ra, Lâm Tiêu đang cầm một chiếc cốc giấy dùng một lần, bên trong đựng nước ấm, đưa đến trước mặt y:
“Uống đi. Ở chỗ kia có máy nước nóng. Em đang sốt, đừng uống đồ lạnh.”
Lục Tuyết Minh nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ. Trong lúc Lâm Tiêu không nhìn thấy, khóe môi y khẽ cong lên, giấu đi niềm vui trong bóng nước phản chiếu từ chiếc cốc.
Sau khi truyền xong dịch dinh dưỡng và nhận thuốc, Lâm Tiêu đỡ Lục Tuyết Minh rời khỏi bệnh viện. Y đã đỡ hơn nhiều so với lúc đến, ít nhất là không còn chóng mặt. Lần đo nhiệt độ cuối cùng cũng đã hạ xuống còn 38,2 độ.
Về lại xe, Lâm Tiêu hỏi y có muốn ăn gì không. Lục Tuyết Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, nói muốn ăn thịt.
Lâm Tiêu khởi động xe, đáp: “Được, vậy chúng ta đi ăn món nhà làm.”
Lục Tuyết Minh không nói muốn ăn ở đâu, chỉ tựa lưng vào ghế. Do sức khỏe vẫn chưa hồi phục, y nhanh chóng thiếp đi. Lâm Tiêu lái xe vừa chậm vừa êm, đến bãi đỗ xe của khách sạn Việt Châu Loan mới nhẹ nhàng gọi y dậy.
Lục Tuyết Minh mơ màng tỉnh giấc, Lâm Tiêu hỏi y có còn buồn ngủ không, hay cứ ngủ tiếp trên xe, để anh đi mua đồ ăn mang về.
Y ngáp một cái, vừa định nói không cần, thì bụng đã phát ra tiếng “rột rột” trước khi y kịp mở lời.
Chẳng cần y nói thêm, Lâm Tiêu đã hiểu ngay.
Tầng ba của khách sạn Việt Châu Loan có một nhà hàng chuyên món gia đình, nổi tiếng không kém gì Thực Đỉnh Các. Tuy nhiên, hai nơi này có phong cách khác nhau: Thực Đỉnh Các chủ yếu là món cay Tứ Xuyên, còn nhà hàng này lại nổi bật với ẩm thực Quảng Đông.
Các loại súp bổ dưỡng ở đây nổi tiếng đến mức ăn một lần là khó quên. Thế nhưng Lục Tuyết Minh chưa từng đến, vì y vốn là người mê đồ ăn cay.
Ra khỏi thang máy, rẽ phải là cửa vào nhà hàng. Nhân viên phục vụ dẫn họ đến một chiếc bàn tròn có sofa, đưa thực đơn cho cả hai rồi lịch sự lui xuống đứng chờ.
Lâm Tiêu ngồi xuống, cùng xem thực đơn với Lục Tuyết Minh. Y lật qua một lượt nhưng không thấy món nào đặc biệt muốn ăn. Cuối cùng, Lâm Tiêu quyết định chọn vài món thanh đạm nhưng đặc sắc, thêm một bát canh bí đao hầm sườn, nấu kỹ lửa vừa mềm vừa thơm.
Trong lúc chờ món ăn được mang lên, Lâm Tiêu lại đưa tay sờ trán Lục Tuyết Minh. Nhiệt độ không khác mấy so với trước, nhưng y đã không còn cảm thấy chóng mặt nữa.
“Tôi đi vệ sinh một chút.” Lục Tuyết Minh đứng dậy nói.
“Để anh đi cùng.” Lâm Tiêu không yên tâm định đi theo. Y đáp: “Tôi thực sự đỡ nhiều rồi.”
“Thật ra anh cũng cần đi.” Lâm Tiêu chỉ vào chiếc khẩu trang trên mặt, giải thích: “Sáng nay đi vội quá, còn chưa đánh răng rửa mặt.”
Lục Tuyết Minh lúc này mới nhận ra lý do Lâm Tiêu luôn đeo khẩu trang,liền gật đầu, cùng anh đi vào nhà vệ sinh.
Khi Lục Tuyết Minh đi xong bước ra, Lâm Tiêu đã rửa mặt xong, đang buộc tóc lại. Nhưng vì không có lược, một lọn tóc bị rối mãi chưa gỡ ra được.
Lục Tuyết Minh rửa tay xong, sau khi lau khô thấy Lâm Tiêu vẫn đang loay hoay với búi tóc rối trước gương. Y tiến lại gần, khẽ nói: “Để tôi giúp anh.”
Lâm Tiêu quay người lại, cúi đầu hơi thấp để y dễ dàng xử lý. Lọn tóc trông có vẻ khô sơ, nhưng phần tóc còn lại vẫn rất mượt mà. Khi đến gần hơn, Lục Tuyết Minh thoáng ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, như hương rừng sau cơn mưa.
Y cẩn thận tách từng sợi tóc, chẳng mấy chốc đã gỡ xong. Sau khi y vuốt phẳng phần tóc đó, Lâm Tiêu quay về phía gương, bắt đầu buộc đuôi ngựa.
Trước đây, khi họ còn bên nhau, Lâm Tiêu vẫn để tóc ngắn. Lục Tuyết Minh chưa từng thấy anh buộc tóc bao giờ. Vài lọn tóc mái nhẹ nhàng lay động bên má theo từng động tác. Lâm Tiêu rất thành thạo, động tác gọn gàng và tự nhiên. Khi cúi đầu để cột dây thun, tóc mái rủ xuống, che đi hàng mi dài, chỉ để lộ một góc nghiêng trắng trẻo với đường nét tinh tế.
Khi anh ngẩng đầu lên, theo thói quen vén tóc mái hai bên ra sau tai, rồi quay sang nói với Lục Tuyết Minh: “Xong rồi, mình quay lại bàn thôi.”
Lục Tuyết Minh thoáng ngẩn ngơ khi nhìn Lâm Tiêu buộc tóc, lúc này mới phản ứng lại, liền hỏi: “Anh bắt đầu để tóc dài từ khi nào vậy?”
“Không lâu sau khi sang Đức.”
“Tại sao tự dưng lại muốn để tóc dài?”
Lâm Tiêu mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt: “Vì khoảng thời gian đó anh rất khép kín, hơn một năm trời không bước ra khỏi cổng trường.”
Ban đầu Lục Tuyết Minh chỉ hỏi vu vơ, không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy. Họ đều chưa từng thực sự biết về cuộc sống của nhau trong những năm qua. Chủ đề vừa khơi ra, y bỗng muốn tiếp tục tìm hiểu thêm.
“Tại sao lại khép kín? Do bất đồng ngôn ngữ à?”
Lâm Tiêu lắc đầu, ánh mắt nhìn y thoáng phức tạp: “Ngôn ngữ chính bên đó là tiếng Đức, nhưng nói tiếng Anh cũng không vấn đề gì.”
Sau khi Lục Tuyết Minh ngồi xuống bàn, Lâm Tiêu không chọn ghế đối diện mà ngồi xuống sofa bên cạnh, anh nắm lấy tay y để bên người, bao bọc trong lòng bàn tay mình rồi nhẹ nhàng xoa xoa.
Lâm Tiêu không có ý định nói thêm, nhưng Lục Tuyết Minh lại bắt đầu bận tâm. Tuy vậy, thấy anh không muốn chia sẻ, y cũng không tiện hỏi tới, chỉ ngẩn người nhìn bộ đồ dùng trên bàn ăn.
Một lát sau, y cảm nhận được Lâm Tiêu nghiêng người tới gần, cười khẽ bên tai: “Muốn biết lý do đến vậy sao?”
Lục Tuyết Minh quay mặt lại, không còn vẻ lạnh nhạt như trước mà thẳng thắn hỏi: “Vậy anh có muốn nói không?”
Lâm Tiêu không ngờ y lại thay đổi thái độ đột ngột như vậy, trở nên quan tâm đến chuyện của mình. Cảm giác buồn bã âm ỉ trong lòng anh giờ đây như ánh mặt trời xua tan mây mù, trở nên thoải mái hơn hẳn.
Anh lại cười, lần này nụ cười mang theo hơi ấm lan cả vào đôi mắt sáng ngời. Nhưng khi nhắc đến lý do, giọng anh vẫn phảng phất chút tiếc nuối: “Lúc đó vừa mới chia tay em, anh mãi không thể vượt qua được. Sang bên đó lại chẳng quen ai, mọi thứ đều xa lạ.”
Dù chỉ là vài câu tóm tắt đơn giản, Lục Tuyết Minh vẫn có thể cảm nhận được nỗi bức bối mà anh từng trải qua.
Lần chia tay năm đó là do Lâm Tiêu đề nghị trong lúc cãi nhau. Dù Lục Tuyết Minh không níu giữ, nhưng y luôn nghĩ rằng anh thực sự không còn yêu mình nên mới nói vậy. Mãi đến lần này, khi Lâm Tiêu trở về và giải thích mọi chuyện, y mới hiểu rằng không phải vì hết yêu. Vậy nên, khoảng thời gian vừa chia tay, chắc chắn Lâm Tiêu cũng không dễ chịu gì.
Nói xong, Lâm Tiêu cúi đầu, tiếp tục xoa bàn tay Lục Tuyết Minh. Tóc mái lại từ bên tai rơi xuống, che khuất đôi mắt có chút cô đơn của anh.
Lục Tuyết Minh từng nghĩ rằng chỉ mình y là người đau khổ sau khi chia tay, nhưng hóa ra không phải vậy. Hóa ra, người kia cũng đã từng đau đớn vì mất đi y, còn không thể vượt qua được khoảng thời gian đó.
Khi nhận ra điều này, khuôn mặt y bỗng nhẹ nhõm, đôi mày nhíu chặt cũng giãn ra. Y duỗi tay phải chưa bị nắm lấy, nhẹ nhàng vén lại lọn tóc mái của Lâm Tiêu, rồi khi anh ngẩng đầu nhìn mình, Lục Tuyết Minh mỉm cười:
“Thật ra, anh để tóc dài trông đẹp hơn tóc ngắn.”
Lâm Tiêu đã sáu năm không thấy dáng vẻ y dịu dàng như vậy, không khỏi ngẩn ra. Lục Tuyết Minh tựa lưng vào gối sofa, tiếp tục nói: “Nhưng với dáng vẻ này, chắc sẽ có nhiều người thích anh hơn nhỉ?!”
Khi nói câu này, Lục Tuyết Minh không biểu lộ cảm xúc gì, tuy nhiên Lâm Tiêu ngay lập tức hiểu được ý của y, vội vàng giải thích: “Không có đâu. Anh…”
Lâm Tiêu không muốn lừa dối Lục Tuyết Minh, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào về chuyện với Khang Văn Úc. Tuy nhiên, khi Lục Tuyết Minh vừa nói xong, y cũng nhớ lại hai mối quan hệ trước đây của mình với phụ nữ, bỗng cảm thấy như mình cũng không có tư cách để truy vấn thêm điều gì.
Lục Tuyết Minh đang nghĩ cách thay đổi chủ đề câu chuyện, nhưng Lâm Tiêu lại hiểu nhầm sự im lặng của y, liền thẳng thắn nói:
“Thực ra trong những năm qua, anh cũng đã có một mối quan hệ, nhưng chỉ kéo dài chưa đầy ba tháng rồi kết thúc.”
Lục Tuyết Minh ngẩn người, Lâm Tiêu sợ y hiểu lầm, vội vàng giải thích thêm: “Thực ra, lý do anh ở bên người đó là vì anh tưởng mình thích kiểu người giống em. Cách cậu ấy theo đuổi anh, nụ cười của cậu ấy cũng làm anh nhớ đến em.”
“Nhưng sau này anh mới nhận ra, vốn dĩ không phải vậy. Mỗi lần nhìn cậu ấy, anh lại nhớ đến em.”
Lâm Tiêu trở tay, đan những ngón tay của Lục Tuyết Minh vào tay mình, thành thật nói: “Người anh yêu vẫn là em, chỉ có em thôi.”
Lục Tuyết Minh nhìn thẳng vào mắt Lâm Tiêu, dù y hiểu rằng sau khi chia tay, Lâm Tiêu không thể sống một mình suốt sáu năm, nhưng khi nghe anh thừa nhận đã từng có mối quan hệ, y tức thì cảm thấy trong lòng như bị nghẹt thở.
Hình ảnh của đoạn video kia, vốn đã bị y cố tình quên lãng, giờ lại hiện rõ mồn một trong trí nhớ. Y nhíu mày, hỏi:
“Video lần trước trên đu quay, anh đưa tôi xem là do cậu ta quay đúng không?”
Lâm Tiêu cúi đầu như thể vừa phạm lỗi, giọng nói tràn đầy áy náy: “Hôm đó anh chỉ muốn đánh lạc hướng sự chú ý của em, nên tiện tay mở bừa thôi. Thật sự lúc đó anh đã quên mất việc này.”
Lục Tuyết Minh im lặng một lúc, nhìn thấy vẻ áy náy của Lâm Tiêu, y nghĩ lại cũng chẳng cần phải tiếp tục bận tâm về chuyện này nữa, vì dù sao thì anh đã nói rằng, người anh yêu từ đầu đến cuối vẫn chỉ có y.
Thế là y nói: “Thôi, dù sao thì cũng đã qua rồi.”
Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn y: “Không giận nữa à?”
Lục Tuyết Minh lắc đầu. Lúc này, nhân viên phục vụ mang lên hai món ăn. Mùi thơm lan tỏa khiến y không cưỡng lại được, cầm đũa lên gắp một miếng nấm sò xào thịt. Đang định khen ngon, y lại thấy Lâm Tiêu nghiêng người tới gần, hỏi một câu khiến y suýt chút nữa thì mắc nghẹn.
“Vậy còn em? Ngoài Dương Chí Hanh ra, đã quen mấy người bạn trai rồi?”