Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 50

Lục Tuyết Minh quay lại phòng mình, rửa mặt, mở tủ quần áo lục lọi một hồi lâu mới chọn được một chiếc áo phông trắng có họa tiết cầu vồng trên ngực, kết hợp với quần short kaki rộng. Sau đó, y đứng trước gương chỉnh lại tóc, rồi lôi ra một chai nước hoa cologne đã lâu không dùng, định xịt một ít. Nhưng vừa mở nắp, y phát hiện mùi hương đã thay đổi.

Y có chút thất vọng, dù lâu rồi không dùng nhưng mùi của chai nước hoa này Lục Tuyết Minh rất thích. Đang định ra ngoài mua một chai mới để dùng tạm, thì chợt nhớ ra trong phòng tắm của Lâm Tiêu cũng có nước hoa. Thế là y quyết định dùng của Lâm Tiêu, như vậy còn có thể tạo bất ngờ cho anh.

Nghĩ đến phản ứng của Lâm Tiêu khi ngửi thấy mùi này, y không kìm được mà bật cười, rồi lấy túi đeo chéo và đi qua đó.

Y múc phần chân giò hầm đậu nành trong nồi ra ăn. Móng giò được hầm nhừ mềm, ăn vào miệng vừa thơm lại không ngấy. Y nghĩ đến việc mang một bát sang cho Lâm Tiêu, liền tìm hộp cơm để đựng. Sau đó, y đi xem qua tình hình của Điềm Đậu và Điềm Phi.

Hai con mèo tối qua đã quấn quýt với nhau, hôm nay lại cứ lười biếng nằm trên giá mèo, không thèm để ý đến y. Nhìn thấy chúng thân thiết như vậy, tâm trạng Lục Tuyết Minh cũng tốt lên, đổ thêm thức ăn và nước rồi ra ngoài.

Y muốn nhanh chóng gặp Lâm Tiêu, nên gọi một chiếc taxi. Khi tài xế dừng xe dưới tòa nhà studio, nhìn thấy ba bảo vệ đứng trước cửa, y mới nhớ ra mình chưa bao giờ đến đây, liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lâm Tiêu: 

【Em đến dưới tầng rồi, studio của anh ở tầng mấy? Tên là gì?】

Sau khi gửi xong tin nhắn, y định tìm bóng mát đứng đợi, vừa bước vài bước thì nghe thấy ai đó gọi mình. Quay lại, Lâm Tiêu đã bước ra khỏi cửa kính, mỉm cười dịu dàng đi về phía y.

Vì phải họp, Lâm Tiêu mặc khá trang trọng. Áo sơ mi màu xám nhạt, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, thắt lưng đeo một chiếc thắt lưng có khóa đính đá hình báo đen. Quần tây bó màu xám đậm và giày da bò có dây. Tóc anh gọn gàng cột phía sau, cả người nhìn qua vừa nho nhã lại vừa điển trai, chẳng có chỗ nào có thể chê được.

Lục Tuyết Minh vừa nhìn thấy Lâm Tiêu đã không thể rời mắt, cho đến khi Lâm Tiêu bước đến trước mặt y, tự nhiên nắm lấy tay y, rồi hỏi: “Có nóng không? Vào trong đi.”

Lục Tuyết Minh lấy lại tinh thần, nhìn vào tay mình đang bị Lâm Tiêu nắm chặt, đột nhiên cảm thấy hơi ngại ngùng. Nghĩ lại, đây là khu vực gần studio, liệu việc họ nắm tay nhau như thế này có ảnh hưởng gì đến Lâm Tiêu không.

Tuy nhiên, y còn chưa kịp nói ra ý nghĩ này, Lâm Tiêu đã kéo y vào trong tòa nhà, quẹt thẻ lên tầng 22, rồi quay lại nhìn y.

Trong thang máy không có ai khác, Lục Tuyết Minh ôm túi đựng cơm, không hiểu sao, bị Lâm Tiêu nhìn như vậy, y lại vô thức quay đầu đi, mắt nhìn chằm chằm vào góc thang máy.

Lâm Tiêu muốn hôn y, vừa mới cúi người lại thì ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Đó là chai nước hoa mới mà Lâm Tiêu đã mua trước khi về nước năm nay, vì là hương đào ngọt ngào nhưng không gây ngấy, nên lúc ra mắt ở đó, nó rất được ưa chuộng và nhanh chóng bán hết.

Loại nước hoa cổ điển này, Lâm Tiêu vốn dùng để xịt phòng, không ngờ lại ngửi thấy mùi đó trên cổ của Lục Tuyết Minh. Anh sững người một lúc rồi lập tức hiểu ra, đưa tay chạm vào mặt y, mỉm cười:

“Em xịt nước hoa của anh à?”

Lục Tuyết Minh cắn môi, không trả lời cũng không dám nhìn thẳng vào Lâm Tiêu, nhưng mặt y lại bắt đầu nóng lên.

Đầu ngón tay Lâm Tiêu nhẹ nhàng v.uố.t v.e khuôn mặt mịn màng của y, khi thấy vẻ xấu hổ của Lục Tuyết Minh, anh không nhịn được nữa, cho đến khi nghe thấy tiếng thông báo đến tầng của thang máy mới buông y ra. Sau đó, anh nhận ra đôi môi của y đã bị hôn đến sưng đỏ, còn hàng mi cũng hơi ươn ướt.

Lâm Tiêu không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ say mê của y, vừa ra khỏi thang máy liền trực tiếp kéo y vào văn phòng của mình.

Đợi cửa đóng lại, Lâm Tiêu đẩy y tựa vào tường, không nói một lời mà tiếp tục hôn y.

Lục Tuyết Minh ngửa đầu phối hợp, không biết có phải vì nụ hôn của Lâm Tiêu có chút bá đạo hay không, mà y lại có cảm giác như bị ép không thể động đậy.

Nhưng thật ra, y cũng chẳng muốn động đậy, vì chiếc lưỡi đang nghịch ngợm trong miệng thật sự quá nguy hiểm, khiến tay chân y mềm nhũn, ý thức mơ hồ, đến mức quên mất mình còn đang ôm bát canh, tay buông lỏng thì nghe thấy một tiếng “bịch”.

Lâm Tiêu buông môi y ra, cúi đầu nhìn xuống đồ vật bên chân: “Cái này là gì vậy?”

Lục Tuyết Minh dựa vào tường thở hổn hển, khi nhận ra thì vội vàng ngồi xổm xuống: “Là canh, thôi xong!”

Lâm Tiêu cũng ngồi xuống cùng y, nhìn y lật cái hộp lại. Do hộp không được kín lắm, canh quả nhiên bị đổ ra ngoài, thấm hết vào túi.

Lục Tuyết Minh cau mày nói: “Lần này lãng phí rồi.”

Lâm Tiêu ngửi thấy mùi thơm của chân giò hầm, liền nói: 

“Không phải bảo em uống ở nhà sao? Sao lại mang đến đây?”

“Đây là mang cho anh mà, định để anh uống chút cho đỡ đói.”

Lâm Tiêu và Lục Tuyết Minh nhìn nhau một lúc, khi Lục Tuyết Minh thở dài, định mang hộp cơm đi rửa thì đột nhiên Lâm Tiêu ôm y lên, đặt lên ghế sofa dành cho khách, rồi lập tức đ.è x.uố.ng.

Lục Tuyết Minh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lâm Tiêu hôn tiếp, Lâm Tiêu đưa hai tay của y lên đầu, vừa định sờ vào eo thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Lâm Tiêu, kế hoạch của Cố Văn đã sửa xong rồi, cậu xem qua, nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ đi sắp xếp.”

Giọng nói của Trần Hạ Hòa từ bên ngoài vọng vào, Lâm Tiêu như bị ấn nút tạm dừng, nói đúng hơn là như chiếc bóng bay bị đâm thủng, khí thế lập tức xẹp xuống.

Lục Tuyết Minh cũng cảm thấy hơi bị gián đoạn, nhưng nghĩ lại đây là văn phòng của Lâm Tiêu, không thích hợp để làm chuyện như vậy, nên y để Lâm Tiêu buông mình ra.

Lâm Tiêu vẫn lề mề, mặt đầy vẻ không tình nguyện. Không ngờ Trần Hạ Hòa lại không nghĩ nhiều, theo thói quen đã tự mở cửa đi vào.

Trước giờ, mỗi lần Trần Hạ Hòa gõ cửa mà Lâm Tiêu không trả lời, đều là vì anh đang nói chuyện điện thoại, nên hắn cứ nghĩ lần này cũng vậy, chẳng nghĩ ngợi gì mà xoay nắm cửa.

Kết quả, Trần Hạ Hòa lập tức thấy Lâm Tiêu đang đè Lục Tuyết Minh dưới thân, ở tư thế cực kỳ mờ ám, hai người tròn mắt nhìn nhau.

Trần Hạ Hòa cầm tài liệu trong tay đứng ở cửa, không biết nên vào hay nên ra, cuối cùng đành đặt tài liệu lên chiếc kệ bên cạnh: 

“Tôi để đây nhé, không làm phiền hai người nữa.”

Nói xong, hắn lập tức đóng cửa nhưng cửa còn chưa khép chặt thì lại mở ra, mỉm cười bổ sung: “À, tốt nhất cậu nên xem xong tài liệu rồi hãy làm việc khác. Kế hoạch này khá gấp, mọi người đều đang đợi đó.”

Bình Luận (0)
Comment