"Ở tuổi mười bảy nhạy cảm, tự ti và mong manh ấy, em nhận ra mình đang gánh trên vai kỳ vọng của cả gia đình — còn anh, chỉ cần đứng đó thôi, đã là một ánh sáng rực rỡ rồi."
— "Mười sáu, mười bảy"
"...Cảm ơn anh."
Một lúc lâu sau, Thư Ngâm mới lấy lại được giọng mình, nhẹ giọng nói lời cảm ơn.
Cô cúi đầu, nhìn những hạt mưa bắn tung tóe trên mặt đất.
Lách tách, lách tách — như thể đang đập thẳng vào ngực cô, khuấy lên từng đợt sóng ngầm trong tim.
Chiếc ô đủ lớn, đủ để họ cùng đứng dưới mà không hề chạm vào nhau.
Trong không khí ẩm ướt và lành lạnh, Thư Ngâm dường như ngửi thấy một mùi hương mát lạnh phảng phất — như hương bạc hà mùa hạ, lại như gỗ tuyết tùng giữa mùa đông. Kỳ lạ thay, hiện tại đang là mùa xuân.
Vài mét ngắn ngủi, quãng đường ấy trôi qua chỉ trong một nhịp thở.
Khi sắp đến gần xe, Thương Tòng Châu bước nhanh một bước, chủ động mở cửa ghế sau cho cô.
Sự chu đáo của anh không chừa ai, dù chỉ là người xa lạ.
Giống như lần trước, khi cô lục tìm không thấy thẻ xe buýt, chính anh đã quẹt giúp cô.
Thư Ngâm nhẹ giọng: "Cảm ơn anh."
Thương Tòng Châu đáp: "Không có gì, lên xe đi."
Phía sau xe, Thẩm Dĩ Tinh đã đợi sẵn. Thấy Thư Ngâm vừa ngồi xuống, cô nàng liền như một cánh bướm lao đến: "Bạn cùng bàn, cậu có bị ướt không?"
"Không." Thư Ngâm khẽ liếc về phía ghế phụ nơi Thương Tòng Châu đang ngồi, giọng nói nhỏ đến mức chỉ hai người nghe được: "Tớ đã nói là tự tớ chạy qua được rồi mà."
"Nhưng mưa to thế, lỡ cậu cảm lạnh thì sao?" Thẩm Dĩ Tinh chẳng để tâm gì nhiều, cô ấy nhấc chân lên, bắt chéo, rồi ra hiệu cho Thư Ngâm nhìn: "Mẹ tớ mua cho tớ đôi giày cao gót này đó, có đẹp không?"
Lúc này Thư Ngâm mới hiểu thì ra vì đi giày cao gót nên cô ấy mới nhờ Thương Tòng Châu xuống đón mình.
Xe lướt đi êm ái trong màn mưa lất phất, ánh đèn đường xuyên qua màn nước, trở nên nhòe mờ và ấm áp.
Trong ánh sáng chập chờn ấy, đôi giày cao gót trên chân Thẩm Dĩ Tinh lấp lánh ánh bạc. Cô ấy da trắng, dáng người mảnh mai, mang đôi giày bảy phân, cả người như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Hình ảnh ấy khiến Thư Ngâm bất giác liên tưởng đến đôi giày thủy tinh của cô bé Lọ Lem.
Nhưng Thẩm Dĩ Tinh không phải Lọ Lem.
Cô là công chúa, được tất cả mọi người nâng niu trong lòng bàn tay.
"Rất đẹp." Thư Ngâm không tiếc lời khen ngợi.
"Mẹ tớ cũng mua cho cậu một đôi rồi đấy, nhưng đang để ở nhà. Tớ định đến thứ Hai đi học sẽ mang cho cậu." Thẩm Dĩ Tinh cong mắt cười thành một đường cong dịu dàng: "Lúc cậu lên sân khấu dẫn chương trình là có thể mang đôi giày ấy rồi."
Thư Ngâm thoáng hoảng hốt: "Thôi tớ không cần đâu."
Thẩm Dĩ Tinh xua tay: "Đừng mà, mua thì cũng mua rồi, cậu từ chối cũng vô ích thôi!"
Thư Ngâm lén nhìn ghế trước, thấy Thương Tòng Châu đang đeo tai nghe. Không rõ là đang nghe nhạc hay nghe gì khác.
Không biết anh có nghe thấy họ nói chuyện không. Nhưng đeo tai nghe rồi, chắc là không muốn bị làm phiền.
Dù vậy, Thư Ngâm vẫn thấy khó mở lời, mặt bắt đầu nóng lên: "...Đôi giày đó... chắc là đắt lắm nhỉ?"
"Sao cậu lại lấy tiền để đo lường tình cảm của tụi mình?" Thẩm Dĩ Tinh xị mặt, rõ ràng không vui: "Cậu còn đan khăn tặng tớ đấy thôi. Cậu có biết không, đó là lần đầu tiên trong đời tớ được ai đó tặng khăn choàng tự tay đan đó!"
Người giàu thường nói về chân tình, còn người bình thường lại hay nghĩ đến tiền bạc.
Khoảnh khắc ấy, Thư Ngâm bỗng thấy bản thân thật tầm thường.
Nhưng cái nghèo đã ăn sâu vào tận xương tủy. Hiệu ứng cánh bướm mà nó mang lại mạnh mẽ đến mức khiến cô trở nên tự ti, rụt rè, nhạy cảm và hay suy nghĩ. Cô sợ bạn bè đối xử với mình quá tốt, còn mình lại không thể đáp lại như vậy. Sợ rằng nếu một mối quan hệ chỉ có một bên cho đi, thì sớm muộn gì cũng sẽ tan vỡ.
Thư Ngâm thầm nghĩ, mình đã cho Dĩ Tinh quá ít. Trong khi Dĩ Tinh thì lại luôn nghĩ mình vẫn chưa đối xử đủ tốt với Thư Ngâm.
Nghĩ đến đây, Thư Ngâm nở một nụ cười nhẹ nhàng:
"Mùa đông năm sau tớ sẽ đan thêm cho cậu một chiếc khăn nữa."
Thẩm Dĩ Tinh lập tức hết giận dỗi: "Tớ muốn màu đen, ít bẩn hơn!"
Thư Ngâm: "Được."
Ghế sau vang lên tiếng cười nói rộn ràng, ấm áp.
Còn ở ghế trước, Thương Tòng Châu vẫn đeo tai nghe.
Nhưng thực ra tai nghe ấy chẳng phát ra âm thanh gì cả.
Chiếc tai nghe ấy thực ra không hề tương thích với điện thoại của anh, thậm chí còn không thể cắ.m vào nổi.
Giọng nói cô gái kia nhỏ đến mức gần như chỉ muốn cho Thẩm Dĩ Tinh nghe, như thể không muốn để bất kỳ ai khác nghe thấy.
Vì thế, Thương Tòng Châu đeo tai nghe lên, giả vờ đang nghe nhạc.
Dùng cách ấy để nói với cô rằng: "Không sao đâu, em cứ nói chuyện thoải mái. Tôi không nghe thấy gì hết, đừng lo lắng."
Không biết từ lúc nào, xe đã đến trước sảnh khách sạn Park Hyatt.
Nhân viên phục vụ bước tới, lễ phép mở cửa xe cho họ.
Thư Ngâm để ý thấy một người đàn ông đeo bảng tên "Quản lý" bước nhanh về phía Thương Tòng Châu, thân thiết lên tiếng: "Chị Hoa đã đến rồi. Hình như hôm nay tâm trạng người không được tốt lắm."
Thương Tòng Châu cười nhạt, giọng như có chút đùa cợt: "Ừ, tại tôi chọc bà ấy giận."
Giọng điệu hoàn toàn không mang chút hối lỗi nào.
Đến thang máy, Thương Tòng Châu nói với hai cô gái:
"Em và Thẩm Dĩ Tinh đi thẳng lên phòng tiệc trước đi, tôi lên gặp chị Hoa một chút."
Thẩm Dĩ Tinh kinh ngạc: "Chị Hoa cũng đến à?"
Thương Tòng Châu nhướng mày: "Mẹ em mời mà, bà ấy có thể không đến sao?"
Thẩm Dĩ Tinh chép miệng: "Vậy chắc chắn bà ấy đang rất tức giận."
Thương Tòng Châu bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng vậy."
Cuộc đối thoại của họ không đầu không đuôi, khiến Thư Ngâm nghe xong cũng chẳng hiểu gì.
Khu tiệc và khu lưu trú dùng hai hệ thống thang máy khác nhau.
Chờ đến khi cô và Thẩm Dĩ Tinh vào thang máy rồi, Thư Ngâm mới nhẹ giọng hỏi:
"Chị Hoa là ai vậy?"
Thẩm Dĩ Tinh từ tốn giải thích cho cô: "Chị Hoa là mẹ của Thương Tòng Châu, à, chắc cậu biết bà ấy đấy, Hoa Ánh Dung, người dẫn chương trình của đài truyền hình. Tụi tớ vẫn gọi bà ấy là 'Chị Hoa', ngay cả Thương Tòng Châu cũng gọi vậy."
Thư Ngâm chợt nhớ ra.
Hoa Ánh Dung trên sóng truyền hình trung ương, ngũ quan thanh tú, khí chất đoan trang, luôn toát lên vẻ điềm đạm và tao nhã. Nếu để ý kỹ sẽ thấy, ánh mắt và đường nét khuôn mặt của Thương Tòng Châu thực sự rất giống bà.
Thư Ngâm khó hình dung ra dáng vẻ tức giận của Hoa Ánh Dung. Cô cũng không tài nào tưởng tượng nổi Thương Tòng Châu sẽ là kiểu con trai có thể khiến mẹ mình tức giận.
Cô còn muốn hỏi tiếp, Thương Tòng Châu đã làm gì khiến mẹ anh tức giận?
Nhưng rồi cô nhận ra, hỏi quá sâu về chuyện gia đình người khác là không lịch sự. Vì thế, cô im lặng, không nhắc đến nữa.
Thang máy nhanh chóng dừng ở tầng 63.
Phòng tiệc Yue Jing rộng rãi bày hơn chục bàn tiệc, toàn là người lớn tuổi, phần lớn là bạn bè và người thân trong gia đình.
Chỉ có duy nhất một bàn là ngồi toàn các bạn trẻ, trạc tuổi với họ. Có người nhận ra Thẩm Dĩ Tinh liền vẫy tay gọi. Cô cũng cười đáp lại rồi kéo Thư Ngâm đến ngồi cùng bàn.
Một vài gương mặt ở bàn bên cạnh trông rất quen, đều là những người mà Thư Ngâm đã gặp lần trước ở nhà Thẩm Dĩ Tinh.
Tối nay nhân vật chính là Trần Tri Nhượng. Là em gái của anh, Thẩm Dĩ Tinh đương nhiên cũng bị kéo theo để cùng anh trai chào hỏi các bậc trưởng bối.
Trước khi rời đi, Thẩm Dĩ Tinh hỏi Thư Ngâm: "Cậu ngồi một mình có ổn không?"
Thư Ngâm gật đầu: "Không sao, tớ chỉ ngồi đây ăn uống, sẽ không đi lung tung đâu."
Thẩm Dĩ Tinh cười: "Được rồi, nếu có chuyện gì thì ra hiệu cho tớ một cái, tớ sẽ lập tức quay lại."
Thư Ngâm mỉm cười.
Thẩm Dĩ Tinh đi chưa được bao lâu, điện thoại trong túi Thư Ngâm reo lên.
Là mẹ cô gọi đến.
Sảnh tiệc quá ồn ào, Thư Ngâm đứng dậy đi ra ngoài. Tình cờ cô phát hiện một lối cầu thang thoát hiểm của khách sạn.
Cô đẩy cửa bước vào, đi xuống vài bậc, rồi dừng lại ở chiếu nghỉ.
"Alo, mẹ ạ."
Từ đầu dây bên kia, giọng bà Vương Xuân Linh vang lên đầy chất vấn: "Mẹ nghe bà nội nói tối nay con ra ngoài ăn với bạn hả?"
Thư Ngâm cắn môi, nhẹ nhàng đáp: "Hôm nay là Chủ nhật mà mẹ."
Ra ngoài chơi một chút vào Chủ nhật, chắc cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng bà Vương hỏi vặn lại: "Con đi đâu? Con có biết ba mẹ kiếm tiền vất vả thế nào không? Tiền đó là để nuôi con ăn học, không phải để con đi ăn uống vui chơi!"
Thư Ngâm cố gắng giải thích theo cách dễ chấp nhận nhất: "Là bạn con mời. Nhà bạn ấy đãi tiệc, con chỉ tới ăn ké thôi."
Vương Xuân Linh lại hỏi: "Con kết bạn từ bao giờ vậy?"
Thư Ngâm đáp: "Là bạn cùng lớp với con."
Bà lại tiếp lời: "Vậy chắc bạn ấy học cũng giỏi. Con phải chơi với những người học giỏi, đừng dính vào đám học kém. Chơi với họ rồi cũng bị ảnh hưởng theo đó."
Thư Ngâm khẽ nói: "Thành tích không liên quan đến nhân cách."
Từ trước đến nay, cô luôn là đứa con ngoan, ít khi cãi lại bố mẹ. Dù có phản bác, giọng cô cũng nhỏ đến mức mẹ chẳng thể nghe rõ.
"Con đang lầm bầm cái gì đấy?" Vương Xuân Linh nghi ngờ hỏi.
"Không có gì đâu mẹ." Thư Ngâm đáp khẽ.
Cuộc đối thoại giữa hai mẹ con lúc nào cũng đơn giản, quanh đi quẩn lại chỉ là hỏi han về việc học và tiền sinh hoạt.
Bà lại tiếp tục nhắc nhở: "Con nhất định phải học hành tử tế. Bố mẹ làm việc cực khổ cũng là vì muốn con vào đại học, để còn nở mày nở mặt với họ hàng."
Áp lực như một tòa nhà sắp sập, đè nặng đến mức Thư Ngâm không thể đứng thẳng nổi.
Đúng lúc đó, bên ngoài lối cầu thang vang lên tiếng giày cao gót, mỗi lúc một gần.
Thư Ngâm giật mình, có cảm giác như bản thân vừa vô tình bước nhầm vào địa phận riêng tư của ai đó. Cô nhẹ nhàng đi xuống thêm nửa tầng nữa rồi dừng lại. Điện thoại vẫn kề bên tai, tiếng mẹ cô vẫn không ngừng vang lên bên kia đầu dây.
Rồi đột nhiên, trong không gian lạnh lẽo khép kín, vang lên một giọng nữ đầy tức giận:
"Thương Tòng Châu!"
Tiếng quát vang vọng trong cầu thang trống trải khiến Thư Ngâm giật bắn người.
Cô lập tức che loa điện thoại lại, sợ mẹ nghe thấy.
Bằng trực giác, cô cảm thấy giọng nói đó thuộc về mẹ của Thương Tòng Châu – Hoa Ánh Dung.
Quả nhiên, cô nghe thấy giọng Thương Tòng Châu vang lên, bình thản và có phần bông đùa: "Chị Hoa, nếu khán giả biết mẹ ngoài đời nóng nảy như vậy, liệu họ còn nhận ra người trên TV nữa không?"
Giọng anh nhẹ tênh, thong dong, như thể mọi chuyện đều nằm ngoài phạm vi khiến anh phải bận tâm.
Hoa Ánh Dung nói: "Chẳng phải con đã hứa với mẹ sẽ đi du học sao?"
Thương Tòng Châu đáp: "Con nhớ lúc đó mình chỉ nói là sẽ xem xét thêm thôi mà."
"Vậy sau khi cân nhắc kỹ càng, con lại thấy ba con nói đúng, nên quyết định ở lại trong nước thi đại học, vào Học viện Ngoại giao để sau này làm ở Bộ Ngoại giao?"
Thương Tòng Châu khẽ ừ một tiếng, giọng bình thản, không còn vẻ bông đùa ban nãy.
Bầu không khí rơi vào im lặng. Thư Ngâm cứ ngỡ đó là điềm báo cho một trận cãi vã sắp nổ ra — như những lần mẹ cô mắng cô, thường sẽ có một khoảng lặng để "lấy đà" trước khi bùng nổ.
Nhưng ngoài dự đoán...
Hoa Ánh Dung chỉ khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng nói: "Làm ở Bộ Ngoại giao vất vả lắm con à. Con nhìn cô chú của con thì biết, mẹ thấy hết cả rồi. Mẹ biết ba con đặt kỳ vọng vào con rất lớn, con cũng không muốn khiến ông ấy thất vọng nên việc gì cũng muốn làm cho tốt nhất. Nhưng Tòng Châu này, mẹ chỉ mong con có thể sống nhẹ nhàng một chút."
Thương Tòng Châu cười nhẹ: "Mẹ à, con chọn Học viện Ngoại giao không phải vì ba muốn, mà là vì con thực sự muốn học ở đó."
"Thật sao?"
"Con muốn làm điều đó vì bản thân mình." Anh dừng một chút, rồi tiếp lời:
"Mẹ, con trai mẹ có ước mơ riêng. Mẹ nên ủng hộ con."
Hoa Ánh Dung có vẻ lúng túng: "Mẹ có bảo là không ủng hộ đâu."
Thương Tòng Châu: "Mẹ mới vừa giận con đấy thôi."
"Vì con đứng về phía ba con, không chọn mẹ."
Anh trêu: "Nghe mẹ nói cứ như ba mẹ đã ly hôn, còn con thì phải chọn theo ai vậy."
Nghe đến đó, Hoa Ánh Dung cao giọng: "Nói bậy gì đấy! Mẹ với ba con sẽ không ly hôn! Con biết không, ngày xưa mẹ theo đuổi ba con suốt hai năm đấy!"
Thương Tòng Châu lười nhác đáp: "Biết rồi, chuyện này mẹ kể tám trăm lần rồi còn gì."
"Không thích nghe chuyện tình của mẹ à? Không có mẹ theo đuổi ba con thì làm gì có con hôm nay."
"Vâng vâng vâng, con cảm ơn mẹ. Nhờ câu chuyện tình yêu quả cảm của mẹ mà mới có con như bây giờ." Anh bật cười.
"Hết giận chưa, chị Hoa? Mình ra ngoài thôi, hôm nay là tiệc mừng đậu đại học của Trần Tri Nhượng đấy. Mẹ nể mặt chút, đừng để người ta chờ lâu."
Hoa Ánh Dung lườm con:
"Nếu con chịu chọn du học, hôm nay lẽ ra cũng là tiệc của con đấy."
Dù lời nói vẫn sắc bén, nhưng giọng điệu của bà đã không còn chút tức giận nào.
Hai mẹ con trò chuyện thoải mái, nhẹ nhàng, như hai người bạn thân thiết. Họ thấu hiểu, tôn trọng nhau, cho nhau không gian và tự do lựa chọn.
Chỉ cách một tầng lầu.
Trong điện thoại Thư Ngâm vẫn là tiếng mẹ cô đang quát tháo không ngừng: "Con có nghe mẹ nói không đấy, Thư Ngâm? Mẹ bảo con về nhà sớm! Học sinh cấp ba gì mà tối mịt còn lang thang ngoài đường? Tâm tư còn đâu mà học hành! Học hư thì dễ, học ngoan thì khó, con phải hiểu điều đó!"
Giọng bà gắt gỏng, đầy áp đặt.
Lông mi Thư Ngâm cụp xuống, bóng mắt phủ một màu xám lạnh.
Bóng tối đó dường như đang vây chặt lấy cô.
Không chừa ra một chút ánh sáng.
Tiếng bước chân rời đi trên tầng trên, cửa cầu thang đóng lại, phát ra một tiếng cạch nặng nề.
Thư Ngâm ngoan ngoãn đáp lại:
"Con biết rồi, mẹ. Con sẽ về sớm, về rồi con sẽ học bài chăm chỉ."
Lúc này Vương Xuân Linh mới yên tâm cúp máy.
Đèn trong cầu thang là loại cảm biến âm thanh. Khi không còn tiếng động, bóng đèn tắt ngấm.
Thư Ngâm đứng lặng trong bóng tối mờ mịt, đôi mắt hoe đỏ, long lanh nước.
Càng đến gần anh, cô càng thấy rõ khoảng cách giữa họ xa đến thế nào.