27/8/2020
Ngày mai mình sẽ sang Anh. Mong rằng cuộc sống học thạc sĩ sẽ thật thuận lợi và suôn sẻ.
12/6/2020
Mình nhận bằng tốt nghiệp rồi. Lúc đang chụp ảnh kỷ yếu, mình nhận được một bất ngờ lớn — Tinh Tinh xin nghỉ học, vội vã bay về nước chỉ để kịp chụp ảnh tốt nghiệp cùng mình.
Sau bữa tối, trên đường tiễn cô ấy ra sân bay, mình hỏi: "Vất vả như vậy, có đáng không?"
Cô ấy cười: "Tớ không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc quan trọng nào trong cuộc đời cậu."
20/5/2020
[Ảnh chụp màn hình]
Có kết quả Tiếng Anh cấp 8 rồi! Mình đậu rồi qaq!
31/12/2019
Lần cuối cùng làm MC cho đêm văn nghệ. Kết thúc chương trình, ban Chủ tịch hẹn nhau cùng đi ăn và hát karaoke.
Lúc chơi "Thật hay Thách", mọi người gán ghép hai người đang mập mờ trong ban Chủ tịch thành một cặp. Cuối cùng cả nhóm còn ép họ trả tiền luôn.
Không biết từ khi nào, trò chơi bỗng biến thành một chương trình chia sẻ cảm xúc. Có lẽ là ai cũng uống hơi nhiều. Mọi người bắt đầu ôn lại những mối tình thời đại học.
Còn mình thì... chẳng có gì để kể.
Thật sao?
...Ừ, chắc vậy.
22/11/2019
Lại một năm nữa trôi qua.
12/8/2019
Tinh Tinh sắp đi du học hai năm. Trên đường tiễn cô ấy ra sân bay, cô ấy nắm tay mình, bắt mình hứa rằng trong thời gian cô ấy ở nước ngoài, mình tuyệt đối không được quen thân với ai khác.
Nếu có quen, cũng được... nhưng trong lòng mình cô ấy vẫn phải là người quan trọng nhất.
Mình cứ thấy những lời này nghe quen lắm...
Hình như là năm lớp 12, lúc cô ấy chuyển từ lớp mình sang lớp bên cạnh.
16/4/2019
Thầy trưởng khoa nói sẽ viết thư giới thiệu du học cho mình. Phải bắt đầu chuẩn bị thật nghiêm túc thôi.
Cố lên nhé, Thư Ngâm.
22/11/2018
Nam Thành có trận tuyết đầu tiên. Mình có hẹn ăn tối với chị khóa trên.
Trong lúc trò chuyện, mình chợt nhận ra chị ấy đến là để thuyết phục mình.
Chị ấy nghĩ mình có cảm tình với Bùi Tùng Chỉ — dù sao thì trong Hội sinh viên, mình và anh ta cũng hay trao đổi nhiều.
Nhưng mình đã từ chối lời tỏ tình rồi.
Mình không thích anh ta, chỉ là cảm thấy tên anh ta rất hay.
Trên đường về nhà, tuyết rơi dày đặc. Mình vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn những dấu chân vừa in xuống đã nhanh chóng bị tuyết phủ kín.
Giống như hình bóng anh trong ký ức mình vậy — càng bước tiếp, mọi ký ức về anh lại càng nhạt nhòa.
Z.
Hóa ra em vẫn luôn âm thầm thích anh.
18/9/2018
Năm học mới bắt đầu, vừa nhận được học bổng, mình đã mua tặng Tinh Tinh bộ son môi cô ấy thích từng hỏi khắp nơi nhưng không chỗ nào có.
Chắc chắn cô ấy sẽ rất vui.
7/7/2018
Người ta bảo quên không được người cũ là vì chưa gặp được người mới đủ tốt.
Nếu người sau tốt hơn người trước trong ký ức, chắc chắn sẽ quên được người cũ thôi.
Mình hiểu hết đạo lý đó. Có thể sẽ có người tốt hơn anh, nhưng không ai có thể vượt qua ký ức về anh trong lòng mình.
Ngay cả chính anh cũng không thể.
30/3/2018
Tinh Tinh có bạn trai rồi. Phòng ký túc của mình có sáu người, giờ chỉ còn lại mình độc thân.
Mọi người rôm rả muốn giới thiệu bạn trai cho mình nhưng Tinh Tinh nghe được thì lập tức không đồng ý.
Tinh Tinh nói: "Cậu không được yêu ai! Tớ sợ cậu bị mấy gã ngoài kia lừa. Sau này bạn trai cậu phải qua cửa tớ kiểm duyệt trước."
Haiz, vẫn bá đạo như thế.
Mình cười, mà trong đầu lại chợt nghĩ tới anh.
Anh... chắc cũng đang yêu ai rồi, đúng không?
Xin lỗi vì em là người ích kỷ nhỏ nhen, không thể chúc anh hạnh phúc được.
Em chỉ có thể chúc anh tiền đồ rộng mở, mọi điều như ý.
22/11/2017
Hôm nay lại có tuyết nhẹ.
Hôm nay... mình vẫn chưa quên được anh ấy.
24/5/2017
Lần đầu tiên mình đứng trên sân khấu đọc bài diễn thuyết tranh cử, sau đó trở thành Trưởng ban Dẫn chương trình của Hội sinh viên.
Xuống sân khấu, chị khóa trên nói: "Thư Ngâm, chị yên tâm giao ban cho em đấy, phải cố gắng nhé."
Vâng, em sẽ cố. Em nhất định sẽ làm tốt.
09/5/2017
Mình chưa từng nói với ai ngày sinh nhật của mình.
Vậy mà Tinh Tinh lại đột nhiên xuất hiện ở trường, tổ chức sinh nhật cho mình.
Thì ra có người cùng mình thổi nến, ăn bánh kem, lại hạnh phúc đến vậy.
22/11/2016
Lại một năm có tuyết nhẹ.
Anh vẫn ổn chứ?
24/7/2016
Mình được giấy báo trúng tuyển rồi.
Còn nhớ năm ngoái, cũng vào khoảng thời gian này, là lần cuối mình gặp anh ấy.
25/6/2016
Tra điểm thi xong. Vẫn thiếu một chút để vào Thanh Hoa Bắc Đại, nhưng chắc là đủ để vào trường mà mình đặt mục tiêu.
8/6/2016
Kỳ thi đại học kết thúc rồi. Mọi thứ đã khép lại.
Nhưng dường như, cũng là một khởi đầu mới.
Z.
Lần này, em thật sự muốn quên anh rồi.
19/3/2016
Thi thử lần hai kết thúc. Xếp hạng của mình vẫn ổn định trong top 15.
Lúc đi ngang bảng thành tích, mình đứng nhìn rất lâu. Mọi người nghĩ mình đang ganh tị với top 10 vì được treo ảnh.
Nhưng không phải.
Mình chỉ đang nhớ anh ấy. Nhớ ngày xưa đứng ở vị trí này có thể thấy ảnh của anh.
Giờ anh thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?
Mình không dám hỏi Tinh Tinh về anh ấy.
Chỉ nghe tên anh qua vài lời đồn thôi cũng đủ làm tim mình loạn nhịp hàng vạn lần.
1/1/2016
Năm mới đến rồi.
Ước một điều nhé: Hãy để em quên anh, có được không?
28/12/2015
Mình là người ngoài miệng nói không nghĩ tới nhưng trong lòng lại luôn nhớ.
Nhớ đến nỗi không thể không viết về anh.
Nếu cả câu chữ cũng không thể ghi lại được cảm xúc em dành cho anh thì tương lai em phải dùng cách gì để chắc rằng em từng thích anh thật lòng?
Z.
Tại anh quá tốt, nên em chẳng thể nào quên nổi.
1/9/2015
Tân học sinh lớp 10 nhập học. Họ bàn tán về hoa khôi và nam thần của trường.
Tinh Tinh tức giận vì hoa khôi không phải là cô ấy mà là một bạn nữ ở lớp xã hội, nghe đâu tên là Phương Thanh Y, chỉ nghe cái tên thôi đã thấy xinh rồi.
Còn về "nam thần", chẳng ai chốt được cho đến khi một bạn lớp trên đăng ảnh của anh lên.
Và thế là ai cũng nhất trí: Anh chính là người xứng với danh nam thần nhất.
Có người còn nói: "Nếu cậu ấy mà học lớp tôi chắc tôi lên lớp không nhìn bảng mà chỉ nhìn cậu ấy thôi."
Mình thì không ngốc đến thế, mình chỉ tranh thủ 10 phút nghỉ giữa giờ để ra hành lang lầu 3 nhìn anh thôi.
Nói vậy... chắc cũng không khôn ngoan hơn là bao.
Sau khi Thư Ngâm sang nước ngoài học cao học, một tháng sau thì bị mất điện thoại.
Cô dùng dịch vụ trực tuyến để làm lại sim, rồi nhờ gia đình gửi qua đường chuyển phát quốc tế. Sim được lắp vào chiếc điện thoại mới mua ở đây, trong máy chỉ có vài ứng dụng cơ bản.
Cô bận rộn học hành, không còn thời gian để vào Weibo. Lâu dần, cô cũng quên mất luôn việc cài lại ứng dụng đó.
Hai năm du học, cô gần như không đụng tới Weibo.
Mãi đến hôm nay khi Thẩm Dĩ Tinh đến nhà ăn cơm, cô nàng vô tình nhắc: "Cậu biết gì không tài khoản Weibo của tớ có hơn 6 triệu follow rồi đó."
Đến lúc đó Thư Ngâm mới sực nhớ mình từng có một tài khoản Weibo.
Khi đăng nhập và xem lại từng dòng trạng thái cũ mình viết, cô bỗng thấy lòng nhẹ bẫng, như con thuyền vượt muôn trùng sóng gió đã về bến.
Thẩm Dĩ Tinh gọi điện xong quay lại thấy Thư Ngâm cuộn người trong sofa, nhìn chằm chằm vào điện thoại với vẻ mặt ngẩn ngơ liền hỏi: "Cậu nghĩ gì mà nhìn giống như thất tình vậy?"
"Không có gì đâu."
Thư Ngâm khóa màn hình, mỉm cười hỏi lại: "Gọi xong rồi à?"
"Ừm... Thật ra vẫn chưa. Bên Đoạn Hoài Bắc có việc nên phải cúp máy."
Thẩm Dĩ Tinh học ngành 3+2 — ba năm trong nước, hai năm nước ngoài.
Trong một buổi gặp mặt của du học sinh, cô ấy quen Đoạn Hoài Bắc — người hơn bản thân hai tuổi.
Lúc được theo đuổi, cô ấy từng gửi ảnh anh ta cho Thư Ngâm xem.
Nhìn cũng khá bình thường nhưng lại toát lên vẻ nho nhã, đậm chất con nhà học giả.
Thư Ngâm hỏi: "Anh ấy học ngành gì vậy?"
Dĩ Tinh đáp: "Học vật lý. Chưa về nước mà đã được mấy viện nghiên cứu mời rồi."
Thư Ngâm cười khẽ, không ngờ Thẩm Dĩ Tinh lại thích người trông bình thường như vậy.
Cô nhớ lại hồi còn học cấp ba, Dĩ Tinh từng bị một nam sinh chặn trước cửa lớp để tỏ tình. Khi đó cô nàng còn cau mày ghét bỏ, chê người ta xấu.
Nghĩ lại cậu chàng kia còn đẹp trai hơn Đoạn Hoài Bắc.
Thẩm Dĩ Tinh nói: "Tớ thật sự rất thích anh ấy."
Thư Ngâm hỏi lại: "Vậy sao không nhận lời luôn?"
Dĩ Tinh rầu rĩ: "Mới theo đuổi có một tuần mà tớ gật đầu liền thì anh ấy có nghĩ tớ dễ dãi quá không? Liệu có thấy tớ là kiểu con gái tùy tiện không nhỉ?"
Thư Ngâm chưa từng yêu ai nên cũng chẳng thể cho cô ấy một câu trả lời.
Câu chuyện trôi qua ba ngày.
Ba ngày sau, Thẩm Dĩ Tinh nói: "Tớ và Đoạn Hoài Bắc ở bên nhau rồi."
Thư Ngâm tò mò hỏi: "Thật hả?"
Thẩm Dĩ Tinh thao thao kể: "Tối hôm qua tớ không ngủ được bèn nhắn tin cho anh ấy, hỏi nếu giờ tớ nói muốn đi ngắm biển thì có bị coi là phiền phức không. Anh ấy trả lời: 'Đi ngắm biển thì phải có đồ uống chứ, em thích Coca mà, lúc qua đón em, anh mua Coca và Pepsi cho em nhé?'"
"Thư Ngâm, tớ nhớ lại hồi lớp 11, khi hỏi cậu tớ có nên làm beauty blogger không, cậu bảo: 'Muốn làm beauty blogger thì phải mua nhà to mới đủ chỗ để đựng hết mỹ phẩm và đồ skincare của tớ.'"
"Anh ấy cũng giống cậu, luôn nghiêm túc lắng nghe tớ, còn đưa ra giải pháp thực tế. Thế là tớ không do dự nữa, đồng ý ở bên anh ấy."
Sau đó Thẩm Dĩ Tinh và Đoạn Hoài Bắc bên nhau từ năm cuối đại học đến tận bây giờ — yêu nhau suốt năm năm, chưa từng cãi nhau một lần.
Cả hai vẫn mặn nồng như thuở mới yêu, ngọt ngào như tình đầu chưa hề phai nhạt.
Ban đầu dự định sẽ cưới vào năm sau, nhưng người lớn trong nhà mê tín, bảo năm sau là năm "góa phụ", không hợp cưới hỏi nên lễ cưới dời sang năm sau nữa.
Đoạn Hoài Bắc không vui nhưng cũng đành chịu.
Thẩm Dĩ Tinh thì lại vui vẻ: "Coi như mình lại cách xa cái danh 'vợ người ta' thêm một chút."
Họ không sống chung trước hôn nhân. Đoạn Hoài Bắc làm việc ở viện nghiên cứu vật lý, nơi cách xa trung tâm thành phố, thời gian lại không cố định, thường xuyên phải tăng ca nên đa phần đều ở ký túc xá.
Lúc rảnh mới chạy đến nhà Thẩm Dĩ Tinh thăm cô ấy.
Những lời hứa hẹn khi còn trẻ, giờ nghe cứ như chuyện đùa. Nhưng lời Thẩm Dĩ Tinh từng nói về việc trở thành beauty blogger lại trở thành hiện thực.
Hiện tại, một bài quảng cáo của cô ấy có giá cả trăm triệu. Nhiều thương hiệu lớn nhỏ tranh nhau mời cô ấy hợp tác.
Từ một học sinh đội sổ trong lớp, nay Thẩm Dĩ Tinh là một trong những người thành công nổi bật, khiến ai cũng phải cảm thán: số phận đúng là biết trêu người.
Còn Thư Ngâm, từng là học sinh top đầu lớp, cũng không phụ những năm tháng học hành nghiêm túc.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô nhận học bổng vào học thạc sĩ tại Đại học Bath (Anh) — một trong ba đại học dịch thuật hàng đầu thế giới. Ngành phiên dịch hội nghị và thông dịch ở đây đứng top 1 toàn cầu.
Chỉ tiếc là, sau khi tốt nghiệp Thư Ngâm không đi theo nghề phiên dịch.
Cô vẫn sợ giao tiếp, không giỏi biểu đạt, không thích xã giao.
Ảnh hưởng từ gia đình thời thơ ấu như lớp khói mờ kéo dài mãi về sau — dù bây giờ có bằng cấp nổi bật, thu nhập ổn định, Thư Ngâm vẫn thường nhớ lại những năm tháng cũ, sợ rằng lời nói và hành động của mình sẽ lộ ra nét tự ti, rụt rè ngày xưa.
Công việc hiện tại của cô liên quan đến chuyên môn: dịch sách chuyên ngành, chủ yếu Anh - Trung.
Thi thoảng, cô nhận thêm việc từ đàn chị khóa trên — Hùng Tử San, người cùng ngành đại học, hiện đang điều hành một studio dịch phụ đề phim. Lúc bận rộn không kịp, Hùng Tử San sẽ gọi cô giúp đỡ.
Dịch phim ở Trung Quốc vốn có thù lao thấp, dịch qua lại Anh - Trung thì cả một bộ phim chỉ được tầm 10.000 tệ, lại còn phải hoàn thành trong vòng một tuần.
Việc này không thường xuyên, một quý chỉ có vài dự án.
Thư Ngâm hiểu rõ đó là Hùng Tử San đang âm thầm giúp đỡ cô, tạo cơ hội để cô có thêm thu nhập.
Nhưng Thư Ngâm bây giờ không còn quá bận tâm về tiền.
Hồi đi học, cô không sợ bị so điểm số, vì học hành còn có thể cố gắng, chăm chỉ thì sẽ đuổi kịp.
Cô sợ nhất là so về nhan sắc, quần áo, đồ ăn vặt đắt tiền, hay những chuyến đi chơi cần tiền. Mỗi lần như thế, cô chỉ biết im lặng, co mình lại trong mặc cảm và tự ti.
Sau này, gia đình cô được đền bù tái định cư, bỗng chốc trở nên khá giả khiến cô càng tin rằng:
Tiền thật sự là một điều tốt.
Thư Ngâm và Thẩm Dĩ Tinh ở cùng khu chung cư, cùng một tòa nhà, khác tầng.
Nhà của Thẩm Dĩ Tinh là do cô ấy tự bỏ tiền ra mua, trả hết một lần.
Nhà của Thư Ngâm thì dùng 80% tiền đền bù để trả trước, phần còn lại vay ngân hàng. Cô bắt đầu làm thêm từ đại học, tiết kiệm kỹ lưỡng, tổng cộng trong 6 năm cả đại học và cao học cũng để dành được khoảng 500.000 tệ — trong đó 300.000 là kiếm ở nước ngoài.
Năm ngoái tốt nghiệp về nước, sau một năm, cô trả hết phần còn lại của khoản vay mua nhà.
Từ đó, Thẩm Dĩ Tinh thường xuyên chạy lên nhà Thư Ngâm, gần như coi đây là nhà mình.
Vì đồ ăn Thư Ngâm nấu ngon hơn ngoài tiệm gấp mấy lần.
Hai người ở nhà suốt, ngày ngày chạm mặt, nhưng chưa từng thấy chán nhau.
Hơn 10 giờ đêm. Sau khi xem xong phim, Thẩm Dĩ Tinh hỏi: "Mai đi xem phim nữa không? Dịp lễ Quốc Khánh có nhiều phim lắm."
Thư Ngâm nói: "Mai tớ phải đi thăm thầy chủ nhiệm hồi đại học. Sinh nhật thầy vào ngày Quốc tế Lao động, chắc hôm đó đông người đến nên tớ muốn đi sớm vài ngày."
"Ủa... sinh nhật ngày 1/5 à? À nhớ ra rồi! Chủ nhiệm của cậu tên là gì ấy nhỉ? Giang... Giang Ngũ Nhất?"
"Ừ."
"Ủa sao không phải tên là Giang Lao Động?"
"......Tinh Tinh!"
Thẩm Dĩ Tinh lè lưỡi, rồi lảm nhảm tiếp: "Nếu sinh nhật thầy vào ngày 12/3, chắc thầy tên Giang Trực Thụ luôn quá."
Thư Ngâm bật cười.
Thẩm Dĩ Tinh hỏi tiếp: "Mai cậu đi lúc nào?"
"Chiều nhé."
Thẩm Dĩ Tinh chớp mắt: "Vậy tớ sẽ đợi cậu về rồi cùng ăn tối."
Thư Ngâm đáp: "Ừ, được."
Hôm sau, Thư Ngâm mang theo quà sinh nhật đã chuẩn bị, bắt taxi đến nhà thầy.
Hồi đại học thầy rất quan tâm cô, biết cô thiếu tiền nên giới thiệu cho cô rất nhiều việc làm thêm.
Những lần dịch cho khách từ Ả Rập Saudi sang, khách rất rộng rãi, có lần làm cả ngày nhận được 5 - 6 nghìn tệ cả tiền tip.
Công việc hiện tại của cô cũng do thầy giới thiệu.
Nhiều dự án dịch sách chuyên ngành cũng từ thầy mà đến.
Vì thế, sinh nhật thầy cô nhất định phải đến.
Thầy sống ở căn hộ do trường phân, chỉ có 7 tầng, không thang máy. Thư Ngâm phải leo 6 tầng, lúc leo còn th.ở d.ốc vì lâu không vận động.
Hồi sức xong cô mới gõ cửa.
Người ra mở là vợ thầy – cô Hoa.
"Là Thư Ngâm đúng không?" Cô Hoa có trí nhớ rất tốt, vừa vào là nhận ra cô ngay.
"Dạ, em chào cô, lâu rồi không gặp ạ."
Cô Hoa rót nước, bảo: "Thầy đi siêu thị rồi, em ngồi đây đợi chút nhé."
Thư Ngâm ngoan ngoãn gật đầu.
Cô cúi đầu uống nước, cảm nhận được ánh mắt của cô Hoa đang âm thầm quan sát mình.
Ánh mắt ấy hiền hòa, thân thiện... thậm chí có phần giống ánh nhìn của một người đang xem xét con dâu tương lai.
Nhưng Thư Ngâm nhớ thầy chỉ có con gái, không có con trai.
Đúng lúc ấy, cô nghe cô Hoa hỏi: "Thư Ngâm này, em có bạn trai chưa?"
Suýt chút nữa cô bị sặc nước.
Không ngờ cô Hoa cũng tám chuyện kiểu này.
"...Dạ, chưa ạ." Cô cười gượng.
Chưa kịp nói thêm gì, thì cửa mở — thầy về.
Thư Ngâm như được giải cứu, đứng dậy chào: "Dạ thầy về rồi ạ!"
Thầy thấy cô thì vui, nói: "Đến rồi à? Vừa hay thầy mua ít đồ, em ở lại ăn cơm tối nhé."
Thư Ngâm vội từ chối, nhưng thầy nghiêm nghị: "Không được, đã đến rồi là phải ăn cơm mới được về."
Cô đành gật đầu đồng ý.
Giờ mới ba giờ chiều, vẫn còn sớm.
Thầy dẫn cô vào thư phòng trò chuyện — chủ yếu hỏi chuyện du học và công việc hiện tại.
Hai tiếng trôi qua, mùi cơm thơm nứclan tỏa.
Thầy bỏ kính xuống, cười: "Nói chuyện vui quá quên cả thời gian rồi. Ra ngoài ăn cơm thôi."
Hai thầy trò ra phòng khách, ngồi vào bàn ăn.
Thầy vào bếp phụ vợ dọn bàn.
Khung cảnh đó khiến Thư Ngâm nhớ đến ba mẹ mình.
Đúng lúc đó, điện thoại cô đổ chuông — là Thẩm Dĩ Tinh.
Thư Ngâm nghe máy: "Có chuyện gì vậy Tinh Tinh?"
Thẩm Dĩ Tinh nói: "Bao giờ cậu về? Hôm nay anh tớ nấu cơm, đợi cậu về mới bắt đầu ăn đấy nha!"
Anh trai của Thẩm Dĩ Tinh, Trần Tri Nhượng, cũng sống ở chung cư này, còn ở cùng tầng.
Thư Ngâm ngẩng đầu nhìn về phía bếp thì nghe thấy thầy cũng đang gọi điện.
"Con qua đây ăn cơm à? Vừa hay thầy và dì con cũng đang nấu, đến thì cùng ăn luôn nhé."
Một giọng nam, một người họ hàng, chuẩn bị cùng ăn tối...
Thư Ngâm cảm thấy ngột ngạt, không hợp với không khí có người lạ.
Cô tắt máy, lấy cớ rời đi.
"Dạ thầy ơi, em có việc gấp nên xin phép về trước ạ."
Thầy hơi sững người, nhưng vẫn hỏi: "Việc công ty à? Gấp lắm không?"
Thư Ngâm thấy sống mũi cay xè vì câu hỏi đó, vì sự quan tâm ấy.
Cô nuốt xuống nghẹn ngào.
"Dạ, gấp ạ."
Thầy không trách móc, chỉ mở cửa tiễn cô, dặn dò: "Trưa 1/5 thầy và dì con đặt bàn, dù gì cũng là mừng thọ 60 tuổi, ăn uống đơn giản. Thầy chỉ mời vài bạn sinh viên cũ với mấy bạn nghiên cứu sinh thôi. Nếu con rảnh thì tới ăn với mọi người nhé?"
Giọng thầy ôn tồn, dịu dàng, ánh mắt mang theo chút mong đợi.
Qua gương mặt thầy, Thư Ngâm lại nhớ đến một người khác cũng dịu dàng như thế.
Cô mỉm cười nhẹ: "Dạ, con nhất định sẽ đến."
Cô xuống lầu, gọi xe qua app.
Vừa đến cổng khu, một chiếc xe đen chậm rãi tiến đến, sau đó lướt qua cô, dừng lại ngay phía sau.
Ngay lúc ấy, chiếc xe cô đặt tới nơi— màu trắng — biển số chính xác.
Cô bước nhanh đến, mở cửa xe, ngồi vào trong.
Gần như cùng lúc, chiếc xe đen phía sau cũng mở cửa.
Một người đàn ông bước xuống — ánh mắt dịu dàng hơn cả khói mưa Giang Nam.