Thương Tòng Châu thu mắt lại, tiếp tục bước về phía trước.
Thư Ngâm chậm rãi bước theo anh.
Chân anh dài, bước chân rộng, còn cô thì vẫn bước đều như mọi khi.
Đang vào đầu hè.
Hai hàng cây bên đường vang lên tiếng ve kêu rôm rả.
Gió cũng ồn ào theo.
Thương Tòng Châu nhanh chóng đổi đề tài: "Em vẫn thường xuyên gặp Thẩm Dĩ Tinh chứ?"
Thư Ngâm trả lời: "Cô ấy ở ngay tầng trên nhà em."
Anh khẽ nhướng mày: "Vậy sao?"
Cô gật đầu, như muốn xác nhận: "Anh gặp lại cô ấy chưa?"
"Tốt nghiệp cấp ba xong thì không gặp nữa." Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên mặt anh, khiến góc nghiêng của anh càng thêm sáng sủa, thanh mảnh. Anh giải thích: "Nhà anh cách nhà cô ấy khá xa. Trước đây thường là anh và anh trai cô ấy — Trần Tri Nhượng, em còn nhớ chứ? Khi đến nhà cô ấy, chủ yếu là để gặp Tri Nhượng."
"Trần Tri Nhượng..." Thư Ngâm nói: "Anh ấy với Thẩm Dĩ Tinh ở cùng tầng."
Thương Tòng Châu không ngờ tới.
"Vậy hai người sống cùng một tòa nhà?"
"Ừ." Thư Ngâm cũng hơi bất ngờ: "Còn anh với anh Tri Nhượng có gặp nhau không?"
Cô chỉ biết Thương Tòng Châu chưa gặp lại Thẩm Dĩ Tinh.
Còn Trần Tri Nhượng—
Anh ta lạnh lùng, ít nói, mặt không biểu cảm, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm khiến người khác có cảm giác bị soi thấu tận cùng.
Thư Ngâm sợ không khéo sẽ bị anh ta nhìn thấu tâm tư.
Thương Tòng Châu lắc đầu: "Gặp vài lần."
"...Vậy sao?" Cô hỏi.
"Ừ, gặp lúc đi xã giao. Nhưng cả hai đều bận việc, chỉ chào hỏi cho qua thôi."
Giọng anh bình thản, không giống như đang nói về bạn thân.
Thư Ngâm nhớ hồi cấp ba mọi người thường so sánh hai người họ, cô cũng từng gặp Thương Tòng Châu ở nhà Trần Tri Nhượng, nhưng dường như quên mất một điều mọi người đều xem mối quan hệ của họ như là "bạn bè của gia đình," chứ không phải bạn thân.
"Vậy em cũng thường gặp Tri Nhượng à?" Anh hỏi.
"Không, rất ít." Cô đáp: "Em thân với Tinh Tinh, còn anh trai cô ấy thì không thân."
Thương Tòng Châu bất ngờ cười nhẹ.
Thư Ngâm thấy hơi lạ nhưng không hỏi tiếp.
Không biết từ lúc nào, họ đã đến cổng khu chung cư cô ở.
Cô gãi đầu, định nói lời tạm biệt thì lại nhớ ra điều gì đó.
Cô hỏi: "Trước đây anh nói có việc nhờ em giúp, là giúp việc gì vậy?"
Thương Tòng Châu không trả lời mà hỏi lại: "Em có biết tiếng Pháp không?"
Anh không thể không biết giáo sư Giang từng nhắc về "học trò cưng" của mình nhiều lần trước mặt anh, nói cô chọn tiếng Pháp làm ngoại ngữ thứ hai, phát âm môi lưỡi rất chuẩn; nói cô học biên phiên dịch tại Đại học Bath; nói cô từng thực tập phiên dịch tiếng Pháp tại Liên Hợp Quốc.
Anh cũng chỉ nghe rồi để đó.
Nhưng tối hôm đó khi Dung Ngật nhờ anh tìm phiên dịch tiếng Pháp, ký ức như núi lửa phun trào bất ngờ tràn về.
Thư Ngâm khiêm tốn đáp: "Biết chút ít thôi."
Cô nói rõ: "Anh cần phiên dịch tiếng Pháp hả?"
"Ừ, phiên dịch hiện tại đang đi công tác." Thương Tòng Châu hỏi: "Tuần sau thứ Sáu có cuộc họp, đối tác là người Pháp, nếu em có thời gian thì có thể giúp anh phiên dịch được không?"
"Hợp tác à? Chắc sẽ có nhiều từ ngữ chuyên ngành tài chính phải không?"
"Đúng." Anh tưởng cô từ chối khéo, không ép nữa, nói: "Nếu không được thì—"
"Không phải," Cô ngắt lời: "Phiên dịch thương mại thì trước tiên phải ký thỏa thuận bảo mật, rồi anh phải gửi trước những nội dung sẽ trao đổi để em chuẩn bị, tránh sai sót khi dịch. Thương Tòng Châu, trước đây em làm phiên dịch chính trị, không quen dịch thương mại, không chắc lắm đâu."
"Ồ?"
"Nếu dịch không đúng giữa chừng thì sao?" Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc hỏi.
Ánh mắt trong trẻo của cô làm Thương Tòng Châu chợt nhớ lại những ngày cấp ba, trong lễ tuyên thệ 100 ngày trước kỳ thi đại học, trong hậu trường cô lúng túng đứng trước mặt anh, mắt trong veo nói với anh câu "Cố lên nhé."
Anh mỉm cười, hỏi: "Vậy em đồng ý giúp anh chứ?"
Thư Ngâm ngập ngừng, rồi gật đầu.
Cô mím môi: "...Trước đây, em đã hứa sẽ giúp anh mà."
Áp lực của phiên dịch thương mại rất lớn, trong những cuộc họp nghiêm túc, không khí căng thẳng khiến người ta phải giữ thần kinh thép. Phiên dịch thương mại lại còn phức tạp hơn, bởi người nước ngoài và người Trung Quốc không phải ai cũng nói tiếng phổ thông chuẩn. Phần lớn mọi người đều mang theo giọng địa phương mà chính họ cũng không nhận ra. Khó nhất của phiên dịch chính là sau khi nhận thông tin, phải chuyển đổi ý, sau đó chuyển đổi ngôn ngữ rồi truyền đạt lại chính xác.
Khi thực tập ở Liên Hợp Quốc, Thư Ngâm từng trải qua công việc căng thẳng áp lực cao như vậy. Cô nhận ra mình không hợp với môi trường làm việc quá gò bó nên đã chuyển sang phiên dịch văn bản.
Thẩm Dĩ Tinh nói cô không có tham vọng gì.
Trong lòng Thư Ngâm lại nghĩ ngược lại, cô không chỉ không tham vọng, mà còn chẳng hề tham lam.
Thương Tòng Châu: "Vậy thì phiền em rồi."
Thư Ngâm: "Không phiền, anh nhớ gửi hợp đồng cho em nhé."
Thương Tòng Châu: "Để anh gửi luôn."
Anh lấy điện thoại, nhìn đồng hồ, giọng thờ ơ hỏi: "Gần 11 giờ rồi, cùng ăn trưa không?"
Chuyển đề tài nhanh quá.
Thư Ngâm im lặng một lúc: "Chúng ta mới ăn sáng xong mà?"
Thương Tòng Châu: "Thôi được, lần sau vậy."
Anh nói lần sau.
Mí mắt cô khẽ run.
Điện thoại vang lên vài tiếng thông báo, Thư Ngâm mở hộp chat, phát hiện trước màn hình không phải là file word màu trắng mà là tin nhắn chuyển khoản màu vàng.
Số tiền: Năm nghìn tệ.
Cô hỏi: "Cái này là gì?"
Thương Tòng Châu: "Lương."
Trên thị trường, phiên dịch thương mại cao cấp cũng gần tầm này.
Thư Ngâm: "Em giúp anh không cần trả lương đâu."
Nói xong, cô nhấn vào tin nhắn chuyển khoản, dưới cùng có dòng chữ nhỏ màu xanh lá: "Nếu không xác nhận trong ngày, tiền sẽ được hoàn trả." Cuối cùng còn hai chữ nhỏ màu xanh: "Hoàn trả."
Cô đang định bấm "Hoàn trả thì cổ tay đột nhiên bị nắm chặt.
Không khí mùa hạ ngoài có chút oi bức ẩm ướt thì còn có mùi hương mát lạnh trong lành thuộc về anh. Khi cô ngửi thấy mùi quen thuộc ấy, ánh mắt chùng xuống, đầy bất lực và mệt mỏi.
Anh nắm cổ tay cô, năm ngón thon dài khép chặt, dễ dàng cầm lấy.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Thương Tòng Châu là: Cô gầy thật đấy.
Nhưng trong mắt cô, đó là bàn tay vừa sạch sẽ, vừa có chút phong trần kiệm lời.
Hai từ tưởng trái ngược nhưng đặt lên người anh lại rất hợp nhau.
Khoảng cách được thu hẹp, bóng dáng anh phủ lên cô.
Cô không dám ngẩng đầu lên, hơi thở nhẹ nhàng của anh phả trên mặt cô, dịu dàng như gió xuân. Âm thanh ấy rất dễ nghe, khiến lòng cô bồn chồn.
"Thư Ngâm, đây là thù lao công việc của em." Anh nói.
"Không cần đâu."
"..."
"Giúp bạn bè không cần tiền." Cô giải thích, rồi hỏi: "Chúng ta nên coi là bạn bè chứ?"
Thương Tòng Châu buông tay cô ra, đường viền hàm cũng mềm mại hơn.
Anh nói: "Là bạn."
Thư Ngâm thở phào nhẹ nhõm.
"Nếu là bạn, càng phải nhận tiền. Anh em ruột thịt còn phải thanh toán rõ ràng kia mà." Anh nói, giọng bình thản, cười như bị phụ lòng: "Thư Ngâm, chẳng lẽ em nghĩ anh tìm em chỉ để lợi dụng à?"
—
Cuối cùng, Thư Ngâm vẫn nhận năm nghìn tệ kia.
Sau khi chia tay Thương Tòng Châu, cô về nhà mở file dịch anh gửi, bắt đầu làm việc.
5 giờ 30 chiều, Thẩm Dĩ Tinh gửi tin nhắn: [Tớ đến nhà cậu.]
Thư Ngâm trả lời: [Ok.]
Không lâu sau, tiếng khóa vân tay vang vọng qua cửa phòng làm việc.
Giọng Thẩm Dĩ Tinh vang lên trước: "Tối nay đến nhà anh trai tớ ăn, anh ấy vào bếp rồi."
Rồi cửa phòng ngủ bật mở, cô ấy chạy vào không thấy ai, lại quay lại mở cửa phòng làm việc, nhìn chồng tài liệu in ra trên bàn, ngẩn người: "Cậu đang làm việc à?"
Thư Ngâm: "Ừ, nhận một phiên dịch gấp."
Thẩm Dĩ Tinh giật mình: "Cậu nói chỉ khi nào trả năm chục nghìn mới làm phiên dịch, lần này thật sự có năm chục nghìn sao?"
Thư Ngâm hơi không biết nói gì.
Cô đúng là đã nói vậy, chủ yếu mấy năm làm phiên dịch đồng thời khiến cô mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, nên mới bùng nổ nói lời đó.
"...Năm nghìn thôi."
Thẩm Dĩ Tinh chớp mắt: "Ai có gan mời cậu làm phiên dịch vậy?"
Thư Ngâm muốn né tránh, đặt tài liệu xuống, thân mật khoác tay Thẩm Dĩ Tinh: "Anh trai cậu nấu món gì ngon thế?"
Thẩm Dĩ Tinh kể tên món: "Khoai tây hầm bò, trứng xào cà chua, lạp xưởng xào tỏi tây, sườn chua ngọt, mướp hấp cá vược."
Thư Ngâm tưởng cô ấy đã bị đánh lạc hướng.
Ai ngờ Thẩm Dĩ Tinh không dễ bị qua mặt: "Nói nhanh đi, ai khiến cậu đổi ý, ngày nghỉ còn đi làm, lại còn quay lại nghề cũ làm phiên dịch vậy?"
Cô ấy vừa hỏi vừa mở cửa nhà Trần Tri Nhượng.
Món ăn chưa xong.
Thư Ngâm và Thẩm Dĩ Tinh ngồi bên bàn ăn.
Cô ngồi quay mặt về phía tủ cạnh bàn.
Tủ cạnh bàn là góc chuyên pha cà phê, gồm hai máy pha cà phê và nhiều thứ khác. Dù Trần Tri Nhượng phản đối vô số lần, Thẩm Dĩ Tinh vẫn kiên quyết giữ nguyên.
Ở đó còn đặt một khung hình do cô ấy tự làm.
Trong khung là loạt hình chụp bằng máy ảnh lấy liền của Thẩm Dĩ Tinh về Trần Tri Nhượng: ảnh chính diện, ảnh góc nghiêng, ảnh chụp từ phía sau, còn có cả vài tấm chụp lén. Trong khoảng mười tấm đó, chỉ có một tấm là ảnh chụp chung.
Là mùa hè năm ấy, sau khi Trần Tri Nhượng và Thư Ngâm dẫn chương trình xong, đang đứng phía sau sân khấu thì bị Thẩm Dĩ Tinh kéo lại chụp chung tấm ảnh.
Đây là tấm ảnh chụp chung duy nhất của anh em họ, khiến Thư Ngâm trong ảnh có chút lạc lõng.
Nhiều năm qua, Thẩm Dĩ Tinh không bao giờ chụp ảnh chung với Trần Tri Nhượng nữa.
Anh em ruột vốn là người thương yêu nhau nhất và cũng khó chịu nhau nhất trên đời.
Thư Ngâm không chịu nổi sự tra hỏi liên tục của Thẩm Dĩ Tinh, đành phải thừa nhận: "Là Thương Tòng Châu."
Trong bếp, máy hút khói ngừng bật.
Khi Trần Tri Nhượng đang bê món cuối cùng sườn chua ngọt ra thì nghe thấy cái tên quen thuộc.