Yêu Lại Mối Tình Đầu - Mộ Chi

Chương 27

Chỉ trong chớp mắt, đèn đỏ ba mươi giây đã chuyển sang xanh.

Thương Tòng Châu đạp ga, xe lao vút đi.

Ánh đèn đường bên ngoài chiếu qua từng khoảng tối sáng đan xen, lướt qua gương mặt anh, khắc họa rõ từng đường nét góc cạnh. Anh mang khí chất như mưa thấm đất — nhẹ nhàng mà sâu sắc — đủ sức hóa giải mọi bầu không khí gượng gạo.

Cũng đủ khả năng chỉ vài ba câu đã khiến tình thế chuyển hướng đúng theo ý anh.

Giống như lúc này.

Trước ánh mắt đầy mong đợi của Hoa Ánh Dung, Thương Tòng Châu thản nhiên nói: "Chỉ cần đầu dây bên kia là con gái có phải mẹ muốn ngày mai con dắt người ta đi đăng ký kết hôn luôn không?"

Bị vạch trần, Hoa Ánh Dung không hề tỏ ra xấu hổ, ngược lại còn thản nhiên: "Con cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc nên lập gia đình rồi."

"Nhưng con còn chưa từng yêu đương, mẹ đã mong con kết hôn rồi à?"

Hoa Ánh Dung chăm chú quan sát gương mặt con trai như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật: diện mạo nho nhã, khí chất đĩnh đạc, tính tình dịu dàng một cách đáng ngạc nhiên.

Bà thật sự không thể hiểu nổi — một người sở hữu nhan sắc đến mức có thể làm người mẫu catwalk, vóc dáng chuẩn, gia cảnh ổn, sự nghiệp và học vấn đều xuất sắc — vậy mà đến giờ vẫn chưa từng yêu ai?

"Không thể nào, mẹ không tin con chưa từng yêu," Bà cho rằng con trai chỉ không muốn chia sẻ chuyện tình cảm với mẹ: "Con trai à, con cũng biết mẹ không phải người cổ hủ, cho dù con từng có mười cô bạn gái, cùng lắm mẹ chỉ mắng con một câu 'đồ sở khanh' thôi."

Thương Tòng Châu nhướng mày: "Yêu mười người là sở khanh à?"

Hoa Ánh Dung: "Tất nhiên rồi."

Anh nói: "Mỗi năm yêu một người, con hai mươi tám tuổi, tính từ năm mười chín tuổi học xong cấp ba bắt đầu yêu, giờ cũng xấp xỉ mười người rồi."

Hoa Ánh Dung nghẹn lời.

Cách tính toán này... nghe cũng có lý một cách khó hiểu.

Một giây sau, bà híp mắt, giọng đanh lại: "Vậy tức là con đã bí mật yêu tới mười người rồi hả?"

Ánh mắt sắc lẹm như thể chỉ cần Thương Tòng Châu gật đầu, bà sẽ lập tức đá cậu con trai "sở khanh" này xuống xe.

"Không có," Thương Tòng Châu vừa xoay vô lăng vừa đạp thắng, chiếc xe dừng lại nhẹ nhàng trước cổng khu nhà: "Mẹ, tới nhà rồi."

"Con có về ngủ không?"

"Không đâu, mai con phải đi làm. Nếu ở đây sáng mai đã phải dậy từ lúc sáu giờ."

Nhà bố mẹ anh nằm ở ngoại ô, cách trung tâm thành phố hơn một tiếng lái xe. Khu này yên tĩnh, thanh bình, từ sau khi nghỉ hưu Hoa Ánh Dung đã chuyển hẳn về đây sống. Căn nhà được xây theo phong cách kiến trúc Tô Châu, ngói xám tường trắng, do kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế. Bố cục kiểu vườn cổ, có hòn non bộ, lầu gác hiên nhà, tất cả tạo thành một không gian sống thư thái.

Xe dừng lại trước cổng lớn, nhìn từ trong xe ra, hàng rào kéo dài tưởng chừng như vô tận.

Con đường lát đá đen xám, dưới ánh đèn pha xe chiếu sáng rực, hai bên đường là những bông thược dược đang nở rộ.

Hoa Ánh Dung không níu kéo: "Lái xe cẩn thận nhé."

"Vâng."

Hai mẹ con tạm biệt nhau, đến khi Hoa Ánh Dung bước vào nhà, bà vẫn cảm thấy dường như mình đã quên điều gì đó quan trọng.

Mãi đến lúc đang ngâm mình trong bồn tắm, bà mới sực nhớ ra.

Ngay lập tức nghiến răng ken két — Bà bị thằng nhóc đó lái sang chuyện khác mất rồi, nãy giờ hỏi cả buổi, vậy mà quên béng mất việc phải truy cho ra cái cô gái gọi video là ai và có quan hệ gì với nó!

Sau khi đưa mẹ về, Thương Tòng Châu lái xe quay về nhà mình.

Về đến nơi đã gần mười giờ tối.

Giữa đêm khuya tĩnh lặng, Thương Tòng Châu ngồi ở khu vực ra vào, khẽ day tai, ngửa đầu tựa ra sau, ánh mắt trầm tĩnh.

Một lát sau, anh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Thư Ngâm.

Thương Tòng Châu: [Anh vừa về đến nhà.]

Thương Tòng Châu: [Sao tự nhiên lại gọi video cho anh vậy?]

Trên khung chat, hiện rõ dòng chữ: "Đối phương đang nhập tin nhắn..."

Thư Ngâm: [Gọi nhầm thôi.]

Thương Tòng Châu cũng đoán được.

Cô không phải kiểu người sẽ gọi điện cho anh — lại còn là gọi video.

Mà bản thân anh trước giờ cũng chẳng có thói quen gọi video cho ai. Theo anh thấy, gọi video với người cùng giới thì kỳ quặc hết sức; còn gọi video với người khác giới thì lại... mập mờ quá mức.

Còn cuộc gọi video ban nãy với Thư Ngâm——

Có lẽ cô không nhận ra rằng, lúc đó mình đang mặc đồ ngủ.

Khung hình đầu tiên của điện thoại chỉ hiện lên phần cằm của cô. Có lẽ lúc đó điện thoại cô đang được đặt trên đùi.

Dường như cô vừa tắm xong, trên người là bộ đồ ngủ kẻ ô trắng hồng. Sạch sẽ, kín đáo, không khiến người ta nảy sinh bất kỳ suy nghĩ mờ ám nào. Nhưng chính vì thế, một khoảnh khắc trong khung hình lại khiến người ta khó mà rời mắt — đó là đường nét đầy đặn nơi vòng một của cô.

Khi Thương Tòng Châu lên tiếng, giọng anh khàn khàn, không hợp hoàn cảnh chút nào.

May là Thư Ngâm ý thức được rằng mình đang gọi video, vội vàng đưa điện thoại lên cao.

Lúc này, gương mặt cô hiện rõ trên màn hình, cùng với đường xương quai xanh mảnh mai và trắng trẻo.

Làn da của cô rất trắng, ánh đèn khiến sắc da càng thêm tươi sáng, mịn màng như ngọc thạch thượng hạng.

Tính năng lọc hình ảnh trên cuộc gọi video khiến khung hình phủ một lớp hạt nhẹ, càng làm cô trở nên mờ ảo như một giấc mộng.

Lúc đó Thương Tòng Châu vẫn giữ dáng vẻ nghiêm túc, đúng mực.

Giờ phút này, anh cũng như vậy — nghiêm chỉnh gửi tin nhắn cho Thư Ngâm, định nhắc nhở cô: [Lần sau chú ý một chút.]

Nhưng tin nhắn chưa kịp gửi đi, anh đã nhấn xóa.

Câu này nghe như đang trách móc chuyện cô lỡ tay gọi nhầm.

Suy nghĩ một lúc lâu, Thương Tòng Châu đổi cách hỏi: [Trước đây em cũng thường gọi nhầm như vậy à?]

Bên kia màn hình, Thư Ngâm trợn tròn mắt.

Sao có thể chứ...

Cô gõ trả lời: [Lần đầu tiên thôi.]

Thư Ngâm: [Thật sự là vô tình ấn nhầm.]

Thương Tòng Châu: [Anh không có ý trách em, nếu trách thì anh đã không nhận cuộc gọi đó rồi.]

Thư Ngâm mím môi.

Hình như... đúng là vậy.

Dù cô có vô tình gọi nhầm đi chăng nữa thì Thương Tòng Châu hoàn toàn có thể lựa chọn không bắt máy.

Cả buổi tối cô cứ thấp thỏm không yên, rụt rè nhắn thêm một câu: [Hình như mẹ anh đã hiểu lầm gì đó rồi.]

Thương Tòng Châu: [Hiểu lầm gì?]

Hiểu lầm rằng cô là bạn gái anh.

Nhưng Thư Ngâm không dám nói ra miệng.

Cô vòng vo: [Ờm, chắc là hiểu lầm gì đó thôi. Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường.]

Tin nhắn vừa gửi đi, không gian liền rơi vào tĩnh lặng.

Ngay cả dòng chữ "đối phương đang nhập văn bản" cũng không xuất hiện.

Chắc là anh đang bận, Thư Ngâm thầm nghĩ.

Nhưng thực tế thì Thương Tòng Châu không hề bận. Anh đi đến phòng khách, ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại, thân thể theo đó cũng lún xuống một chút. Tựa như trái tim anh lúc này cũng đang trĩu nặng.

Sự xa cách trong lời nói của cô như tảng đá đè nặng trong lòng anh.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn từ muôn ngàn nhà bên ngoài rọi qua cửa sổ sát đất, mờ mờ sáng.

Thương Tòng Châu cụp mắt xuống, hàng mi phủ bóng lên mí mắt, như vẽ một vệt u sầu.

Anh bắt đầu gõ chữ, lặp lại nguyên văn lời cô: [Chúng ta tất nhiên chỉ là bạn bè bình thường.]

Không muốn dây dưa ở chủ đề này nữa, anh chuyển hướng câu chuyện: [Ngày mai chín giờ sáng, em đến chỗ này.]

Anh gửi đến một địa chỉ.

Sau đó bổ sung: [Chín giờ anh có một cuộc họp, không thể rời đi được, anh sẽ nhờ người ra đón em.]

Thư Ngâm: [Không phải em làm phiên dịch cho anh à?]

Thương Tòng Châu: [Không, là cho người khác.]

Thương Tòng Châu: [Được chứ?]

Thư Ngâm: [Được thôi.]

Cuộc trò chuyện kết thúc ở đó.

Thương Tòng Châu vứt điện thoại qua một bên.

Chiếc điện thoại lăn vài vòng rồi rơi xuống khe hở giữa sofa.

Đối diện với màn đêm vô tận, đôi mắt Thương Tòng Châu ẩn trong bóng tối, rất bình tĩnh, như sự yên bình kỳ lạ trước cơn địa chấn.

Ngày hôm sau, bước vào công ty, việc đầu tiên Thương Tòng Châu làm là dặn dò Dung Ngật đi đón phiên dịch.

Dung Ngật: "Anh đưa cho tôi thông tin liên lạc của cô ấy đi."

Thương Tòng Châu: "Tôi chỉ có WeChat của cô ấy thôi, để tôi gửi cho cậu được không?"

Dung Ngật nhăn mày, giọng vẫn còn lơ mơ vì mới ngủ dậy, hơi khó chịu: "Tôi không thích dùng WeChat, bảo cô ấy gửi số điện thoại cho tôi."

Thương Tòng Châu đành chịu, vẫn hỏi Thư Ngâm xin số điện thoại.

Một lúc lâu sau Thư Ngâm mới trả lời tin nhắn.

Thương Tòng Châu suy nghĩ rồi nói: "Tôi sẽ báo với lễ tân, khi cô ấy đến lễ tân sẽ gọi cho cậu, cậu xuống đón cô ấy nhé."

Dung Ngật uể oải đáp: "Ừ."

Thấy thái độ thiếu tập trung của anh ta, Thương Tòng Châu khó chịu đá nhẹ một cái: "Cô ấy là phiên dịch, liên quan đến cuộc họp hôm nay đấy, cậu chú ý chút được không?"

Dung Ngật nhanh tay tránh được: "Biết rồi!"

Anh ta lẩm bẩm: "Biết là phiên dịch của tôi, người ngoài nhìn vào tưởng chị dâu tôi ấy chứ."

Thương Tòng Châu liếc anh ta một cái: "Kể từ khi nào cậu có thói quen nói chuyện một mình thế? Nói gì vậy?"

Dung Ngật mặt không biểu cảm: "Tôi chỉ nói bữa sáng hôm nay khó ăn thôi mà."

Bữa sáng hôm nay do Thương Tòng Châu mua.

Anh ghé qua tiệm ăn sáng gần khu nhà, mua mang về cho Dung Ngật và mọi người ăn.

Nghe vậy, Thương Tòng Châu giật lại phần thức ăn còn sót trên bàn: "Không ngon thì đừng ăn, tôi thà đem cho chó còn hơn."

Dung Ngật cạn lời: "Tôi chỉ đánh giá bữa sáng thôi mà, sao anh phản ứng dữ vậy?"

Bên cạnh, Hạ Dĩ Nam thong thả nói: "Bởi vì bữa sáng là do anh ấy mua mà."

Dung Ngật nghẹn lời.

Chết tiệt.

Hẹp hòi.

Trẻ con!

Chưa ăn no, tranh thủ còn sớm, Dung Ngật buồn chán xuống dưới lầu mua một ly cà phê đá Americano.

Sảnh tòa nhà văn phòng kinh doanh đông người qua lại.

Khi Dung Ngật đi qua cửa soát vé, vô tình nghe được giọng nói từ phía lễ tân.

Giọng nữ rất dễ nghe, chất giọng mềm mại như tơ, tiếng vang văng vẳng nhẹ nhàng vương vấn bên tai. Dung Ngật không phải người thích nghe giọng nói, nhưng thứ khiến anh ta dừng bước là câu nói đó: "Xin chào, tôi là bạn của Thương Tòng Châu, anh ấy nói khi tôi đến đây sẽ có người dẫn lên tầng."

Dung Ngật đang bước đến thì dừng lại.

Nhìn xa xa, người phụ nữ đứng ở quầy lễ tân mặc bộ vest đồng phục chỉnh tề. Vest đen, váy bút chì đen, vì người gầy nên nhìn ngang thấy eo mảnh như thể một bàn tay có thể siết gãy. Chính vì vậy đường cong cơ thể càng thêm nổi bật.

Cô quay người lại.

Ánh mắt Dung Ngật không hề né tránh, chăm chú nhìn cô.

Khi nhìn rõ mặt, Dung Ngật cúi đầu, nhấp một ngụm cà phê.

Không phải tuyệt sắc giai nhân, chỉ gọi là cô gái xinh xắn.

Điểm cộng là khí chất tốt. Khí chất cô ấy rất hiếm thấy, có chút gì đó tách biệt khỏi đám đông, vừa thơ mộng vừa lạnh lùng. Đôi môi cong nhẹ nở nụ cười dịu dàng, tựa ánh nắng mùa đông. Có thể không ấm áp, nhưng không thể không tồn tại.

Có vẻ là kiểu mà Thương Tòng Châu thích, nhưng lại không hẳn vậy.

Dù sao anh ta chưa từng thấy Thương Tòng Châu yêu ai, cũng chưa từng nghe anh khen người con gái nào đẹp.

Dung Ngật quăng ly cà phê đá vào thùng rác rồi bước thẳng tới.

Thư Ngâm đang trao đổi với lễ tân, đột nhiên lễ tân nhìn cô với vẻ lo lắng, quay sang sau lưng cô.

"Dung tiên sinh."

"Dung tiên sinh."

Mọi người đồng loạt nói cùng một lúc.

Thư Ngâm nhìn theo mọi người, thấy một người đàn ông trước mặt, vừa kiêu hãnh vừa lạnh lùng. Trông anh ta còn khá trẻ tuổi.

"Dung Ngật." Anh ta nhìn thẳng vào cô, giới thiệu về mình: "Là tôi nhờ anh hai tìm phiên dịch, chắc cô chính là phiên dịch đó đúng không?"

Anh hai.

Từ này vừa lạ vừa quen.

Trước đây khi Thẩm Dĩ Tinh nhờ Thương Tòng Châu tập đàn piano cũng gọi anh như vậy.

Thư Ngâm mỉm cười nhẹ: "Chào anh, tôi tên là Thư Ngâm."

Dung Ngật mặt không đổi sắc, lạnh lùng: "Đi thôi, phiên dịch Thư."

Khác với Thương Tòng Châu, Dung Ngật toát ra khí chất cao ngạo của người bề trên.

Thư Ngâm không mấy để ý, bước theo phía sau Dung Ngật. Có anh ta đi cùng, bảo vệ quẹt thẻ, cửa an ninh tòa nhà mở ra dễ dàng, cô nhẹ nhàng đi vào.

Lên đến tầng 67.

Trợ lý đã đứng chờ bên ngoài thang máy từ lâu: "Dung tổng."

Trợ lý nở nụ cười thân thiện: "Chào cô Thư."

Thư Ngâm bất giác cảm thấy mình được ưu ái: "...Chào anh."

Trợ lý tiến đến bên cạnh, trao đổi với cô vài điều về công việc phiên dịch sắp tới.

Cuối cùng, ba người cùng bước vào phòng họp.

Phòng họp được thiết kế đặc biệt, bức tường gần hành lang là kính, được xử lý mờ để ngăn tầm nhìn. Nhưng khi cuộc họp bắt đầu, Thư Ngâm phát hiện kính vẫn trong suốt, không hề mờ đi.

May mà bên ngoài phòng họp không có ai đi lại hay nhìn vào.

Cô tập trung tối đa tinh thần.

Chẳng bao lâu sau, phía đối tác Pháp đến phòng họp.

Đối tác mang theo một phiên dịch viên, trong lúc Thư Ngâm phiên dịch cho Dung Ngật, cô còn phải nghe kỹ xem phiên dịch viên bên đối tác có truyền đạt đúng thông tin không.

Hôm nay là cuộc họp báo cáo quý của phòng Quảng cáo.

Cuộc họp trải qua một nửa thời gian, đã đến giờ nghỉ giải lao.

Nhiều người bận họp nên chưa kịp ăn sáng. Trưởng phòng Quảng cáo đã đi mua rất nhiều đồ ăn uống, để trên bàn cho mọi người dùng. Ngay cả Thương Tòng Châu cũng được tặng một chai sữa chua lên men.

"Thương tổng uống chút đi." Giọng nói và thái độ như đang mời rượu vậy.

Thương Tòng Châu cười nhẹ, không nói gì.

Anh vốn không thích uống rượu, cũng không mấy khi uống đồ uống đóng chai, thói quen sống rất giống cán bộ già, thích uống trà.

Nhìn chai sữa chua trước mặt chợt dâng lên cảm giác thân quen.

Hình như, vào một ngày nào đó, vào một năm nào đó, anh cũng từng mua một chai sữa chua như vậy.

Giống như mọi người bị số phận trói buộc, chẳng thể thoát ra, trong đầu Thương Tòng Châu lóe lên ký ức xa xưa.

Chín năm trước.

Khi bà Hoa nhập viện.

Ba anh ở trong quân khu, đang vào giai đoạn quan trọng của sự nghiệp, rất khó xin nghỉ phép.

Mẹ bị đâm, nằm ICU lâu ngày.

Lúc đó là giai đoạn quan trọng chuẩn bị thi đại học, khi Thương Tòng Châu đang nỗ lực trở thành thủ khoa cấp tỉnh, thời gian đã rất eo hẹp.

Anh như một chiếc lò xo bị nén chặt đến mức không thể nén thêm được nữa, dây đàn căng đến mức muốn đứt, sống trong cảm giác như đang bước trên mảnh kính vỡ.

Sợ mẹ ra đi, sợ ba không thể kịp trở về, sợ bản thân không chăm sóc tốt cho mẹ.

Cuối cùng mới đến nỗi sợ không đạt kết quả tốt trong kỳ thi đại học.

Khi bà Hoa vừa được cấp cứu xong nhưng vẫn chưa tỉnh lại, Thương Tòng Châu nhìn mớ đề cương trước mặt, mắt mờ đi.

Đầu óc rối bời, hoàn toàn không thể tập trung học được.

Anh nghĩ sẽ đi mua chút gì đó uống cho tỉnh táo.

Ở cửa hàng tiện lợi, bất ngờ gặp một người.

Là bạn thân của Thẩm Dĩ Tinh.

Mỗi lần Thẩm Dĩ Tinh nhắc tới cô ấy đều gọi là Thư Ngâm Ngâm.

Nhưng Thương Tòng Châu biết, cô ấy tên là Thư Ngâm.

Trên bảng xếp hạng học sinh giỏi lớp 11 của trường, anh từng thấy tên cô. Lễ tổng kết đầu tháng Năm, cô còn tự giới thiệu trên sân khấu, nói mình tên là Thư Ngâm.

Trông cô lúc đó có vẻ buồn ngủ, gục đầu lên bàn ngủ say.

Trên bàn vẫn để tập vật lý lớp 11 đang làm dở.

Thương Tòng Châu đứng đối diện bàn, nhìn khuôn mặt nghiêng lúc cô ngủ, trong lòng đang sốt ruột chợt bình tĩnh lạ thường. Đồng thời trong lòng anh cũng dâng lên một cảm giác quen thuộc như đã từng gặp cô ở đâu đó.

Sân trường, nhờ cô nhặt bóng? Không, không phải lúc đó, phải quay lại xa hơn.

Lễ tuyên thệ 100 ngày, cô đưa micro cho anh? Vẫn chưa đúng, phải lùi xa hơn.

Đêm mưa tầm tã, anh xuống xe đón cô? Còn phải xa hơn nữa.

Anh nhớ ra rồi,

Là cô gái ngủ gục trên bàn ở thư viện thành phố.

Khi tỉnh dậy, cô luôn quay mặt sang một bên, không hề nhìn anh lấy một cái.

Trong mắt anh có ánh sáng lấp lánh. Đứng một lúc, Thương Tòng Châu đi vòng qua cô, lấy từ tủ lạnh một chai sữa chua lên men, thanh toán rồi đặt lên bàn.

Sau đó anh rời đi.

Thương Tòng Châu rời đi rất đột ngột.

Trước khi đi, trên mặt anh không biểu hiện gì khác thường, nói nhẹ nhàng: "Nếu chưa ăn sáng thì mọi người có nửa tiếng nghỉ dùng bữa, tôi có chút việc, nửa tiếng sau quay lại."

Mọi người trong phòng quảng cáo nhìn nhau, thì thầm bàn tán.

"Chắc không phải Thương tổng đang nói móc đâu nhỉ?"

"Không phải đâu, Thương tổng không phải kiểu gây áp lực cho nhân viên như giám đốc Dung."

"Đừng nghĩ nhiều, Thương tổng vốn là ông chủ biết thông cảm với nhân viên mà, cứ từ từ ăn đi."

Trưởng phòng Quảng cáo trấn an mọi người.

Rời khỏi phòng họp, Thương Tòng Châu đi thang máy lên tầng 67.

Sàn trải thảm len, tiếng bước chân bị thảm hấp thụ hết.

Anh đứng trước cửa phòng họp số 3.

Từ góc nhìn này chỉ thấy được bóng lưng Thư Ngâm.

Lưng cô gầy gò thẳng tắp, tóc búi gọn sau đầu, bộ đồng phục màu đen khiến cô trông rất chuyên nghiệp.

Cô chăm chú lắng nghe người Pháp nói, toát ra vẻ nghiêm túc, lạnh lùng.

Đối tác vốn khó tính, nghe cô nói thỉnh thoảng gật đầu, mặt đầy vẻ tán thưởng.

Thương Tòng Châu không biết rằng ánh mắt anh dành cho cô lúc này như phát hiện được kho báu.

Anh chỉ biết nếu đi vào sẽ làm phiền cuộc họp.

Vì vậy, khi anh chuẩn bị quay người rời đi thì cửa phòng họp mở ra, chặn bước anh.

Thư ký mang cà phê và bánh nhẹ ra, thấy anh thì có chút ngạc nhiên, đang định nói gì đó thì bị ánh mắt anh chặn lại.

Cửa phòng khép lại.

Âm thanh lọt ra từ trong phòng, là một giọng nữ.

Giọng nói quen thuộc như trong ký ức, như những lần nghe trên sóng phát thanh.

Dịu dàng, du dương.

Chỉ là lúc này trong bầu không khí khác, giọng nói điềm tĩnh, lạnh lùng.

Cửa đóng lại.

Giọng nói lạnh lùng báo hiệu sự kết thúc.

Thương Tòng Châu cũng quay người, lặng lẽ rời đi.

Trông anh chẳng khác gì lúc đến hay lúc bình thường. Chỉ có hàng mi rủ xuống, như màn mưa lạnh, dần trở nên nghiêm trang.

Hình như trí nhớ của anh còn tốt hơn anh tưởng.

Anh nhớ rất rõ về một đàn em mà anh gần như chẳng có quan hệ gì.

Bình Luận (0)
Comment