Yêu Lại Mối Tình Đầu - Mộ Chi

Chương 44

Trong phòng kho, vẻ mặt Thương Tòng Châu dần tối đi, anh đang suy tính kỹ lưỡng từng bước đi sắp tới.

Còn trong phòng làm việc, Thư Ngâm ngồi dưới ánh đèn trần trắng trong, mềm mại.

Cô cúi đầu, đập vào mắt là câu nói: "My brain agrees with every word you say, but my heart simply won't."

Tạm dịch: "Mỗi lời anh nói đều rất có lý, về mặt lý trí, em đồng ý với quan điểm của anh, nhưng về mặt cảm tính, em không chấp nhận." Hoặc, một cách dịch khác: "Lý trí đã chấp nhận chuyện này, nhưng tình cảm lại không thể chấp nhận."

Giống như hiện tại.

Lý trí đã chấp nhận sự thật rằng cô và Thương Tòng Châu đã kết hôn.

Nhưng cảm xúc vẫn không thể thuyết phục bản thân rằng đây là thật, không phải một giấc mơ hão huyền.

Trước mặt cô là đủ loại tài liệu dịch thuật, cô âm thầm gạt sang một bên. Cuốn giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ ẩn mình trong đó.

Có giấy tờ làm bằng chứng, cô không ngừng thuyết phục bản thân tất cả đều là thật.

Trong một khoảnh khắc nào đó, một ý nghĩ chợt len lỏi trong tâm trí cô –

Có lẽ tờ vé số đó đã rơi ra từ túi cô? Có lẽ, người trúng giải đặc biệt đã định trước là cô?

Bữa tối có ba món mặn, hai món chay, hai món ăn và một món canh.

Mùi vị, màu sắc và hương thơm đều hoàn hảo.

Thư Ngâm ngạc nhiên: "Anh thật sự biết nấu ăn sao?"

Thương Tòng Châu bật cười: "Tưởng anh lừa em à?"

Thư Ngâm nói: "Em cứ nghĩ những đứa trẻ xuất thân từ gia đình như anh thì hẳn là 'thập chỉ bất triêm dương xuân thủy' (không động tay vào việc nhà)." Cô dừng lại, đưa ví dụ: "Có lần Thẩm Dĩ Tinh còn tưởng bông cải xanh mọc trên cây nữa kìa."

"Trần Tri Nhượng thì sao?" Anh bất động thanh sắc nhắc đến Trần Tri Nhượng.

Thư Ngâm không hề nhận ra điều bất thường nào, cô nói: "Anh ấy thì biết nấu ăn, em và Thẩm Dĩ Tinh thường xuyên qua nhà anh ấy ăn cơm."

Thương Tòng Châu nói rất nhạt: "Thật sao?"

Thư Ngâm: "Ừm."

Cô chậm chạp nhận ra điều gì đó.

"Em với anh ấy không giao tiếp nhiều," Cô mở lời: "Nếu không có Thẩm Dĩ Tinh chắc em và anh ấy cũng chẳng nói chuyện với nhau."

Với tính cách của cô, e rằng với bất kỳ ai cũng chỉ là bạn bè xã giao.

Duy nhất chỉ có một Thẩm Dĩ Tinh.

Tất nhiên Thương Tòng Châu hiểu đạo lý này, ngay cả anh cũng nhờ có Thẩm Dĩ Tinh mới để lại chút ấn tượng trong lòng cô. Khiến cô sau bao năm vẫn có thể gọi tên anh.

Anh biết mình nổi tiếng đến mức nào khi còn đi học, sức ảnh hưởng lớn đến nỗi cả những đàn em kém anh bốn khóa cũng biết anh. Nhưng bản tính xấu của đàn ông – thói tự luyến tự cho mình là trung tâm. Anh không thể chắc chắn nếu không có Thẩm Dĩ Tinh liệu Thư Ngâm có còn nhận ra anh không.

Cô luôn cho anh cảm giác yếu ớt, lơ lửng bên rìa đám đông, cái lạnh lẽo có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Giống như sương sớm mờ ảo, gió thổi qua, sương tan biến. Anh không thể nắm giữ cô, cũng không thể giữ cô lại.

Thương Tòng Châu cười lười biếng: "Nếu không có Thẩm Dĩ Tinh chắc anh và em cũng chẳng nói chuyện được với nhau."

Thư Ngâm ngẩn người: "Dường như cũng đúng."

Sau đó lại phủ nhận: "Giữa chúng ta, ngoài Thẩm Dĩ Tinh, còn có Giáo sư Giang."

Là những sợi dây liên kết chằng chịt, cắt đứt một sợi, vẫn còn một sợi khác.

Thương Tòng Châu khẽ nhướng mày, cười khẩy: "Đúng vậy, chúng ta còn là đối tượng xem mắt của nhau."

"Xem mắt..." Thư Ngâm cười: "Anh vẫn còn nhớ chuyện này sao."

"Tại sao không? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh xem mắt."

Điều này khiến Thư Ngâm kinh ngạc: "Trước đây anh chưa từng xem mắt sao?"

"Trước đây biết trước là xem mắt anh đều tìm đủ lý do để từ chối. Ngày hôm đó đúng là không thể từ chối được, dù sao cũng là sinh nhật cậu của anh, anh nghĩ đến đó lộ mặt, thanh toán xong là về thôi." Thương Tòng Châu khẽ nheo mắt, giọng nói ẩn chứa sự nguy hiểm khó nhận ra: "Trước đây em từng xem mắt sao?"

"..." Thư Ngâm từ từ cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ dần, mềm mại, ẩn chứa sự tủi thân và bất lực, không nghe kỹ sẽ không nhận ra: "Mẹ em đã muốn em kết hôn từ lâu rồi. Mỗi lần em gọi điện cho bà, bà đều kể cho em một đống đàn ông, bảo em kết bạn WeChat làm quen với họ."

"Em đã kết bạn sao?"

"Không." Thư Ngâm chớp mắt với anh, như một đứa trẻ nghịch ngợm: "Em cúp máy của mẹ."

Thương Tòng Châu bị vẻ mặt của cô chọc cười: "Sau đó thì sao? Bà ấy không gọi lại à?"

Thư Ngâm nói: "Có, nhưng em để điện thoại bên cạnh, bà ấy nói chuyện của bà ấy, em làm việc của em."

Dừng lại vài giây, cô hỏi anh: "Có phải anh thấy em rất... không tôn trọng mẹ không?" Cô cũng không nghĩ ra từ nào khác, chỉ có thể dùng từ "không tôn trọng" để miêu tả.

"Không, em chỉ là không muốn làm những gì em không muốn làm." Câu nói này nghe có vẻ lủng củng, Thương Tòng Châu chăm chú nhìn cô, mang theo một chút khó hiểu: "Em quá quan tâm đến ý kiến của người khác, Thư Ngâm. Ý kiến của người khác chỉ là để tham khảo, đừng vì lời nói của người khác mà thay đổi suy nghĩ của mình, người có thể quyết định cuộc đời em, chỉ có em."

"Nhưng mà..." Vẻ mặt cô mơ hồ, món ăn vừa ra lò vẫn còn bốc hơi nóng, phả vào mắt cô, đôi mắt đọng sương: "Anh không phải là người khác."

Nếu nói có khoảnh khắc nào đó Thương Tòng Châu nhận ra anh yêu cô thì chắc chắn là lúc này.

Rõ ràng đó chỉ là một câu nói bình thường "Anh không phải là người khác", thậm chí còn chẳng liên quan đến lời tỏ tình nhưng trái tim anh lại mềm nhũn ra từng mảng, từng mảng đó đều được cô lấp đầy.

Thương Tòng Châu ngả lưng ra sau, trong mắt ánh lên vẻ đào hoa: "Đúng vậy, anh không phải người khác, anh là chồng em."

Chồng...

Từ này thật xa lạ.

"Em biết kiểu mẫu vợ chồng hòa hợp là như thế nào không?" Không cho Thư Ngâm kịp phản ứng, Thương Tòng Châu truy hỏi.

"...Em không biết, đây cũng là lần đầu em kết hôn, không có kinh nghiệm."

Thư Ngâm rất khiêm tốn, khiêm tốn đến nỗi Thương Tòng Châu muốn cạy miệng cô ra xem bên trong có ẩn ý gì không "Hay là em cứ kết hôn với người khác trước, rồi cho anh câu trả lời nhé."

Ấy vậy mà trên mặt cô lại trắng trơn, là sự thuần khiết không giấu giếm bất cứ ý đồ nào.

Thương Tòng Châu có cảm giác bất lực chưa từng có: "Là chồng em, về mặt tình cảm anh ủng hộ em vô điều kiện. Về mặt lý trí, anh sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng, sau khi cân nhắc, rồi sẽ chọn cách ủng hộ em một cách vô điều kiện."

Im lặng một lúc lâu.

Thư Ngâm khẽ cười: "Chẳng phải đều là ủng hộ em sao? Vậy anh suy nghĩ kỹ lưỡng làm gì?"

Thương Tòng Châu khẽ nhướng mày: "Thuyết phục chính mình."

"..."

"Dù là sai, nhưng vì là em nên sẽ đúng."

"...Cái gì vậy." Thư Ngâm nói vậy nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên.

Cô chính là như vậy, miệng mềm mại nhưng lại thích nói những lời cứng rắn.

Điều anh thích nhất vẫn là khi hôn cô.

Nhưng cơ hội đó không thường xuyên, anh cũng chỉ có được nụ hôn nồng nàn của đêm đó.

Ngày đầu tiên của cuộc sống tân hôn.

Hai người ăn cơm một cách khách sáo, sau khi ăn xong Thương Tòng Châu đặt bát đĩa vào máy rửa bát.

Căn phòng yên tĩnh lạ thường, Thư Ngâm đảo mắt, lưỡng lự không biết nên nói gì.

"Em làm việc xong chưa?"

Vẫn là Thương Tòng Châu mở lời trước. Ở bên anh, Thư Ngâm không cần phải vắt óc suy nghĩ chủ đề.

"Chưa."

"Vạy về phòng làm việc đi."

"Được," Thư Ngâm nhìn anh một cái: "Còn anh thì sao?"

Thương Tòng Châu nói: "Anh cũng về phòng làm việc."

Đêm tân hôn trôi qua thật bình lặng.

Chính Thư Ngâm cũng không thể tin nổi, trước khi vào phòng, tay cô đang đẩy cửa mở ra bỗng chuyển sang khép lại.

Cô quay người, gọi Thương Tòng Châu đang định vào phòng khách: "Cái đó... chúng ta có nên nói chuyện một chút không?"

Thương Tòng Châu khẽ nhướng mày: "Nói chuyện gì?"

Thư Ngâm nghĩ nghĩ: "Nói về cuộc sống hôn nhân của chúng ta. Ví dụ anh có việc gì cần em làm không, anh có yêu cầu gì đối với vợ mình không?"

Lời nói hơi ngừng lại, cô khô khan nói: "Dù sao em cũng phải chịu trách nhiệm với anh."

Chịu trách nhiệm.

Thương Tòng Châu không ngờ cô lại tự đào hố chôn mình.

Anh hứng thú: "Em định chịu trách nhiệm thế nào?"

Thư Ngâm bị hỏi khó: "...Cái này chẳng phải vẫn phải hỏi anh sao? Anh muốn em chịu trách nhiệm thế nào, chỉ cần trong khả năng của em, em sẽ đáp ứng anh."

Thương Tòng Châu nuốt khan, có những chuyện anh muốn làm nhưng lại không thể nói ra, anh sợ sẽ dọa cô chạy mất.

Suy nghĩ một lát, anh nói: "Anh cũng không có muốn gì đặc biệt cả. Hay là, để phù hợp với danh phận vợ chồng, mỗi ngày chúng ta trao nhau một nụ hôn chào buổi sáng và một nụ hôn chúc ngủ ngon?"

Hơi thở bị nén trong lồng ng.ực Thư Ngâm từ từ tan biến.

Chỉ là một nụ hôn thôi, không phải là yêu cầu quá đáng.

Hơn nữa họ đã làm những chuyện còn thân mật hơn cả hôn.

Cô bình thản đáp lời, vẻ nhẹ nhàng tự nhiên, đúng là khá giống một cô vợ bé nhỏ gương mẫu.

"Được thôi, nhưng có lẽ buổi sáng em không dậy nổi, nụ hôn chào buổi sáng thì sao?"

"Không sao, em ngủ đừng khóa cửa, sáng anh sẽ qua hôn em một cái." Thương Tòng Châu nói với giọng điệu thư thái bình thản, chẳng khác gì nói "Sáng anh ăn đậu phụ".

"Được."

Thế là cặp vợ chồng son hứa hẹn với nhau.

Đôi mắt trong veo của Thư Ngâm nhìn chằm chằm Thương Tòng Châu: "Vậy nụ hôn chúc ngủ ngon tối nay, khi nào thì hôn đây?"

Phòng ngủ chính và phòng khách chỉ cách nhau một lối đi nhỏ.

Không khí bỗng chìm vào sự yên lặng kỳ lạ, họ nhìn nhau, ánh mắt thăm dò, kìm nén, mong chờ, khao khát.

Không khí như bị hút cạn, hơi thở trở nên khô khan, cổ họng căng cứng, nóng rát, cần một thứ gì đó mềm mại để giải cứu.

Ánh mắt Thương Tòng Châu hạ thấp, vẻ nho nhã vốn có trên gương mặt anh nhẹ nhàng áp xuống Thư Ngâm.

Giọng anh vẫn dịu dàng như thường lệ: "Bây giờ, được không?"

Tần suất nuốt khan của anh cực kỳ chậm rãi, nguy hiểm, quyến rũ, tỏa ra hormone mê hoặc lòng người.

Chẳng biết từ lúc nào hai người đã bước thêm vài bước về phía trước.

Khoảng cách cực gần.

Không ai nói lời nào.

Nhưng hành động lại vô cùng ăn ý.

Anh cúi đầu, cô nhón chân, ngẩng mặt lên.

"Thương Tòng Châu..."

Hành động hôn khựng lại, cô lên tiếng, muốn hỏi là hôn má hay hôn môi.

Tuy nhiên ngay giây phút cô chuẩn bị lên tiếng, anh đột nhiên nghiêng mặt sang.

Môi chạm môi.

Mềm mại, khô khốc, nhẹ nhàng áp vào nhau.

Nụ hôn bất ngờ khiến Thư Ngâm trợn tròn mắt.

Trong khoảnh khắc đó, không ai cử động, nụ hôn chỉ là nụ hôn, dừng lại trên môi. Không có bất kỳ ý nghĩa dâm dục nào, cũng không có sự thăm dò ha.m m.uốn nào. Họ hôn nhau trong sáng, vừa ngây thơ lại vừa thân mật.

Không biết bao lâu sau, họ tách ra.

Mắt Thư Ngâm chớp chớp, cô hắng giọng, cố tỏ ra bình tĩnh: "Cái đó... chúc ngủ ngon."

Thương Tòng Châu nói: "Chúc ngủ ngon."

Cô hoảng loạn gật đầu rồi nhanh chóng quay người vào phòng.

Thương Tòng Châu vẫn đứng tại chỗ, anh cúi đầu, đầu lưỡi lướt qua đôi môi vừa được cô hôn.

Sau đó khóe miệng anh không ngừng nhếch lên.

Thư Ngâm đóng cửa lại, không cử động, cô áp sát lưng vào cánh cửa, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.

Cái quái gì vậy, đã làm "chuyện đó" ba lần rồi, sao bây giờ chỉ hôn thôi mà vẫn đỏ mặt tim đập nhanh thế này?

Thư Ngâm, có chút bản lĩnh đi chứ?

Bình tĩnh, bình tĩnh!

Không biết qua bao lâu cô mới bình tâm lại, lấy quần áo vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính để tắm. Tắm xong cô đẩy cửa ra, trong phòng tĩnh lặng, có ánh sáng hắt ra từ khe cửa phòng khách.

Cô vô thức li.ếm môi.

Gần như là một hành động theo bản năng.

Nhận ra mình vừa làm gì, Thư Ngâm hít sâu, cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, rồi bước vào phòng yên tâm làm việc.

Cô có một ưu điểm là dù xung quanh có ồn ào đến mấy cô vẫn có thể nhanh chóng tập trung vào công việc, làm việc mà không bị phân tâm.

Thời học sinh cũng vậy. Khi đi học cô thường thấy bạn bè lén lút viết thư tình dưới gầm bàn trong giờ thầy cô giảng bài. Thư Ngâm không thể hiểu nổi điều đó, một ngày có nhiều thời gian như vậy, tại sao cứ phải viết thư tình trong giờ học? Giờ giải lao không viết được sao? Dành thời gian giờ ra chơi để viết thư tình không được sao?

Học sinh phải ưu tiên việc học, tình yêu là thứ yếu.

Người lớn dĩ nhiên phải ưu tiên công việc và kiếm tiền, tình cảm lứa đôi là thứ yếu.

Ban ngày có quá nhiều việc, những công việc chưa làm xong đều phải dời sang buổi tối. Làm việc xong đã là nửa đêm, Thư Ngâm vươn vai, định đi vệ sinh.

Điện thoại cô đặt trên bàn làm việc bật chế độ im lặng, màn hình sáng lên, tin nhắn liên tục xuất hiện.

Thẩm Dĩ Tinh: [Thư Ngâm Ngâm ơi cậu có nhà không?]

Thẩm Dĩ Tinh: [Tớ ngủ một mình không được.]

Thẩm Dĩ Tinh: [Tớ qua nhà cậu ngủ nhé.]

Thẩm Dĩ Tinh: [Cậu chưa làm việc xong đúng không?]

Thẩm Dĩ Tinh: [Vậy tớ tự qua nhé.]

Thẩm Dĩ Tinh: [Bảo bối của cậu đang đáng thương ôm gối hồng nhỏ qua nhà cậu ngủ nè huhu.]

Thư Ngâm làm việc đến mức đầu óc quay cuồng, cô vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng "tít tít tít".

Là tiếng mở khóa vân tay.

"Thư Ngâm Ngâm—" Thẩm Dĩ Tinh kéo dài âm cuối, như đang làm nũng, gọi tên Thư Ngâm.

Phòng ngủ được cách âm rất tốt, nửa đêm giọng Thẩm Dĩ Tinh yếu ớt nên Thư Ngâm hoàn toàn không nghe thấy tiếng Thẩm Dĩ Tinh.

Khi Thư Ngâm đi vệ sinh xong, lúc rửa tay, cô bỗng nghe thấy một tiếng hét chói tai.

Thư Ngâm mất hai giây để nhận ra đó là giọng của Thẩm Dĩ Tinh, giây thứ ba, cô nhanh chóng chạy về phía cửa phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ mở ra, đối diện là cửa phòng khách cũng đang mở toang.

Thẩm Dĩ Tinh đứng quay lưng về phía Thư Ngâm, hai tay ôm chặt chiếc gối trong lòng.

Cô ấy trợn tròn mắt, nhìn thấy Thương Tòng Châu đang ngồi trên giường gõ máy tính xách tay, sợ đến mức nói năng lắp bắp: "Thương Thương Thương Thương Thương Thương— anh Tòng Châu? Sao anh lại ở đây?"

Bình Luận (0)
Comment