Yêu Lại Mối Tình Đầu - Mộ Chi

Chương 50

Mọi chuyện đều có dấu vết.

Nếu chỉ là mối quan hệ bạn học cấp ba bình thường thì Thư Ngâm hà cớ gì phải nhận lời công việc phiên dịch của anh?

Nếu đêm đó người qua đêm với cô không phải Thương Tòng Châu, liệu Thư Ngâm có đồng ý với lời "chịu trách nhiệm" vô căn cứ của đối phương không?

Nếu không thích vậy tại sao đêm qua cả hai đều tỉnh táo mà vẫn quấn quýt bên nhau?

Những lần ánh mắt lẩn tránh, những động tác giả vờ không quan tâm, những khoảng cách cố ý tạo ra thời học sinh, ẩn sau lưng tất cả là những tâm sự thiếu nữ rụt rè của cô.

Sau hội trường sân khấu cô gọi anh lại, chúc anh thi tốt; sự va chạm vô ý ở cầu thang, nỗi sợ hãi và sự bỏ chạy của cô chẳng qua là để che giấu bản thân; cửa hàng tiện lợi trong đêm mưa, khi anh xuất hiện trước mặt cô, ánh mắt lướt qua một tia ngạc nhiên...

Cô là một bài thơ u ám, từng câu từng chữ ẩn chứa tình yêu nhưng không nói ra.

Còn Thương Tòng Châu là một bài thơ tỏ tình từng chữ đều nói về tình yêu, thẳng thắn và chân thành.

Tình yêu biến con người thành những kẻ hèn nhát ti tiện.

Càng trân trọng, càng cẩn trọng.

Thư Ngâm tựa vào lòng anh, cảm nhận hai trái tim cùng đập dồn dập.

Tuyết rơi liên miên dường như tan chảy ngay lập tức, anh mang đến sự nóng bỏng của vô số mùa xuân.

Não Thư Ngâm đờ đẫn: "Anh nói, anh yêu em?"

Thương Tòng Châu cúi người xuống, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười khổ.

Anh cười khổ: "Thư Ngâm, em dựa vào đâu mà nghĩ anh sẽ say xỉn làm bậy? Đêm đó anh hoàn toàn không uống chút rượu nào. Cũng không phải là mê muội, anh vẫn luôn rất tỉnh táo."

Tỉnh táo ôm hôn, tỉnh táo nhiệt liệt đáp lại.

Chính vì tỉnh táo nên anh nghiễm nhiên đắm chìm trong cơ thể cô, đắm chìm trong tiếng thở d.ốc của cô như một con nghiện, còn cô là chất độc anh không thể cai.

Thư Ngâm trợn tròn mắt, cả người như ngâm mình trong mây, hoặc chìm đắm trong biển cả, bốn phía đều là anh.

Thì ra những điều mơ hồ trong lòng cô đều là sự thật.

"...Đêm đó em cũng không say." Cổ họng cô khô khốc, chậm rãi nói.

Vẻ mặt Thương Tòng Châu bình tĩnh: "Anh biết."

Thư Ngâm ngạc nhiên: "Anh biết?"

Thương Tòng Châu cười: "Vừa trong dự đoán, vừa ngoài dự đoán."

Thư Ngâm lại hỏi: "Anh biết từ lúc nào?"

Thương Tòng Châu nói: "Lúc nhìn thấy bức ảnh thì đoán ra."

Anh bình tĩnh mà hỗn loạn, trong đầu nhanh chóng quay cuồng hồi tưởng lại quá khứ, phát hiện mỗi khoảnh khắc sau khi gặp lại đều có thể tìm thấy dấu vết cô nhìn về phía mình.

Tình yêu đó im lặng, không hề ôm bất kỳ hy vọng xa vời nào.

Và cảm giác mà cô mang lại cho anh cũng vậy.

Nhưng anh hy vọng cô có thể sống náo nhiệt hơn một chút.

Anh hy vọng trong mắt cô là hồ nước xanh biếc vạn dặm, chứ không phải vũng nước chết.

Thư Ngâm khẽ cười: "Một bức ảnh dường như đã nói hết tất cả những điều em muốn nói mà không thể nói ra."

Thương Tòng Châu nói: "Không phải bức ảnh, mà là dòng chữ dưới bức ảnh."

Thư Ngâm từ trong vòng tay anh ra, cầm lấy bức ảnh trong tay anh.

"Lúc đó em cứ tưởng anh không biết tên em."

Nên mới viết dòng chữ này.

"Không ngờ anh lại nhớ."

"Ừm, hôm đó ở Park Hyatt, khi anh gọi tên em." Con sóng trong lòng cuộn trào từ ngày đó vẫn còn vang vọng trong lồng ng.ực, Thư Ngâm ngây người nói: "Chúng ta đã gần mười năm không gặp, sao anh lại nhớ, sao anh vẫn còn nhớ?"

"Em luôn xem thường bản thân," Thương Tòng Châu nói: "Anh hy vọng em có thể xem trọng bản thân mình hơn một chút, em không hề bình thường."

Thư Ngâm khựng lại, trong lòng có một cảm xúc khó tả.

Thương Tòng Châu nắm chặt tay cô, lòng bàn tay anh có chút ẩm ướt.

Khó tin, cuộc trò chuyện vừa rồi lại khiến anh căng thẳng đến mức đổ mồ hôi tay.

Thương Tòng Châu còn có việc, tình cảm nóng bỏng không kéo dài quá lâu, và họ cần thời gian để bình tĩnh lại —

Tình yêu này, mối tình thầm kín này.

Vẫn là một đêm ngủ riêng phòng.

Vẫn là thao thức suốt đêm.

Còn hơn đêm qua.

Thư Ngâm không thể ngủ được.

Dù thừa nhận mình thích anh nhưng cô lại bình tĩnh đến mức ngay cả bản thân cô cũng không thể tin nổi. Làm sao có thể tin được chứ?

Người mà năm xưa ngay cả nói chuyện với anh cũng tốn hết sức lực lại có một ngàycó thể bình tĩnh nói rằng, Thương Tòng Châu, em đã từng thích anh, em cũng đã cố gắng từ bỏ anh, nhưng thời gian không nghe lời, đẩy mỗi ngày mai mà em quyết tâm không thích anh nữa, đến một ngày mai không bao giờ đến.

Điện thoại trên đầu giường sáng lên, chiếu sáng phòng ngủ.

Thư Ngâm có linh cảm, là Thương Tòng Châu tìm cô.

Cầm điện thoại lên xem, quả nhiên là anh.

Thương Tòng Châu: [Ngủ chưa?]

Thư Ngâm: [Chưa.]

Thương Tòng Châu: [Không ngủ được sao?]

Thư Ngâm: [Ừm, còn anh?]

Thương Tòng Châu: [Hoàn toàn không thể ngủ được, trong đầu toàn là đến em.]

Thương Tòng Châu: [Anh muốn ôm em.]

Thương Tòng Châu: [Thư Ngâm.]

Thương Tòng Châu: [Được không?]

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi xuống, tạo ra những âm thanh khẽ khàng.

Thư Ngâm như bị tuyết rơi trúng, ngũ quan túm tụm lại, nhìn kỹ, tràn đầy niềm vui.

Cô dùng sức mím môi, nén lại nụ cười khóe miệng: [Chỉ ôm thôi sao?]

Cô không thể tin lời anh, mọi chuyện xảy ra đêm qua vẫn còn rõ mồn một.

Anh nói anh muốn hôn, nhưng thực tế anh được đằng chân lân đằng đầu, hôn khắp người cô.

Thương Tòng Châu: [Khoảnh khắc này, anh chỉ muốn ôm em.]

Thương Tòng Châu: [Nhưng sau khi ôm em có lẽ anh còn muốn hôn em, em biết đấy, anh không thể không có những ý nghĩ khác về em, anh thừa nhận mình là một người đàn ông tham lam vô độ.]

Đây chính là Thương Tòng Châu, một sự thẳng thắn tồi tệ.

Từ năm lớp mười đến bây giờ, từ tuổi mười lăm của cô đến tuổi hai mươi sáu hiện tại.

Người giam giữ tuổi thanh xuân của cô đã đưa cô vào tương lai của anh.

Không có lúc nào hạnh phúc hơn lúc này.

Đối mặt với sự thành thật thanh thoát như gió trăng của anh Thư Ngâm không thể từ chối, thậm chí cô còn cảm thấy vô cùng hạnh phúc – anh chỉ như vậy trước mặt cô.

Cô có được một Thương Tòng Châu hoàn chỉnh không chút che giấu trải rộng trước mặt cô.

Phải tin tưởng đến mức nào mới có thể không chút e dè phơi bày toàn bộ con người mình trước mặt người khác?

Thư Ngâm thậm chí còn không thể tự nhìn nhận bản thân.

Cô dùng sức chớp mắt, gạt đi sự ẩm ướt trong mắt.

Cô trả lời anh: [Hai giờ rồi.]

Thương Tòng Châu: [Nhưng anh nhớ em.]

Lòng Thư Ngâm mềm nhũn không tả xiết: [Vậy thì ôm một cái đi.]

Thương Tòng Châu: [Được]

Trả lời tin nhắn xong, Thư Ngâm tắt đèn ngủ, cô đi dép lê bước ra ngoài.

Cánh cửa mở ra, cô còn chưa kịp ngẩng đầu đã bị một cánh tay từ bên ngoài vươn tới, kéo cô vào một vòng ôm ấm áp. Một nụ hôn không thể chối từ đè xuống.

Môi anh mềm mại, hôn rất nhẹ, hơi thở khẽ khàng len lỏi vào khoang miệng cô. Sự dịu dàng khiến cô không nỡ rời đi.

Cô không nhắm mắt, anh cũng không, họ hôn nhau nồng nhiệt trong bóng tối mờ ảo, đôi mắt cả hai đều rất sáng, sáng đến mức có thể chứa đựng cả một bầu trời sao.

Họ hôn rồi hôn nữa, dừng lại, tách ra, rồi lại dính chặt vào nhau.

Dần dần, cô nhắm mắt lại, toàn thân mềm nhũn được anh ôm bế về phòng.

Dưới thân là chiếc giường vẫn còn hơi ấm của cô.

Trước mặt là sự nóng bỏng cuồng nhiệt của anh trút xuống.

Đèn đầu giường tắt lịm, thế giới chìm vào màn đêm u tối, chỉ còn tiếng gió tuyết rì rào.

Không ai có thể nắm giữ gió, ôm lấy tuyết.

Nhưng trong mắt họ, là phong hoa tuyết nguyệt.

Đêm tối rõ ràng đến lạ, sự quấn quýt cũng rõ ràng đến lạ, khi tình cảm dâng trào, Thương Tòng Châu dùng tay đỡ lấy mặt cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh.

"Em nhìn xem trong mắt anh là yêu nhiều hơn, hay d.ục v.ọng nhiều hơn?" Giọng anh khản đặc mê hoặc tâm trí cô.

Mồ hôi lấm tấm, toàn thân cô nóng bừng.

Không cho cô thời gian suy nghĩ, động tác bất ngờ của anh đã cho cô câu trả lời.

Toàn là d.ục v.ọng.

Người bình thường ôn hòa như ngọc, tưởng chừng không dính dáng đến tình ái không ngờ cũng có một mặt phóng túng, trăng hoa đến vậy.

Đã qua bao lâu rồi? Cô không biết.

Cô chỉ biết bóng của họ trên tường rất điên cuồng.

Cuối cùng, nước mắt cô khẽ trào ra, qua làn nước mắt, cô nhìn thấy khuôn mặt anh, vừa dịu dàng lại vừa cuồng loạn, vô cùng mâu thuẫn, lại vô cùng hài hòa.

Đây là buổi sáng đầu tiên Thư Ngâm tỉnh dậy mà không cần phải lén lút rời đi.

Nếu cô định nghĩa ba giờ chiều là buổi sáng.

Cô mơ màng kéo chăn tựa vào đầu giường. Vừa động đậy liền nhận ra ga trải giường đã được thay một bộ khác.

Ga trải giường tối qua ướt sũng và lộn xộn đến mức không dám nhìn, không biết Thương Tòng Châu đã thay ga từ lúc nào.

Cô đến cuối cùng không thể mở mắt, nhưng trong lòng lại rất yên tâm vì biết có anh ở đó.

Dường như chỉ cần có Thương Tòng Châu ở đó cô sẽ không cần phải đối mặt và không cần phải suy nghĩ đến bất kỳ vấn đề nào. Điều này trái với thái độ sống mà Thư Ngâm đã xây dựng suốt hơn hai mươi năm qua - cô không cần dựa dẫm vào bất kỳ ai, vì không ai có thể hoàn toàn để cô dựa dẫm.

Ngẩn người một lúc, cô lấy điện thoại trên đầu giường.

Có không biết bao nhiêu tin nhắn chưa đọc.

7:30 sáng.

Thương Tòng Châu: [Anh đi đây, bữa sáng trên bàn nhé.]

7:55 sáng.

Thương Tòng Châu: [Anh đến công ty rồi.]

8:10 sáng.

Thương Tòng Châu: [Anh sắp đi họp rồi, em chưa dậy sao? Dậy nhớ ăn sáng nhé.]

9:30 sáng.

Thương Tòng Châu: [Vừa họp xong, em vẫn chưa dậy sao?]

10:30 sáng.

Thương Tòng Châu: [Em dậy rồi nhớ nhắn tin cho anh nhé?]

11:50 sáng.

Thương Tòng Châu: [Anh hứa lần sau sẽ tiết chế hơn, em mau dậy đi nhé?]

1:35 chiều.

Thương Tòng Châu: [Thư Ngâm.]

Một giờ bốn mươi.

Thương Tòng Châu: [Em đâu rồi.]

Hai giờ.

Thương Tòng Châu: [Vợ anh đâu rồi.]

Hai giờ mười lăm.

Thương Tòng Châu: [Vợ ơi.]

Ba giờ mười.

Thương Tòng Châu: [Anh nghĩ anh cần về nhà một chuyến xem em có chạy trốn nữa không.]

Thì ra khi anh ấy yêu sẽ như thế này.

Thật là bám người quá đi.

Nhưng nghĩ kỹ lại anh vốn là một người rất dịu dàng, đối với Thư Ngâm khi còn là đàn em thôi đã có thể chăm sóc chu đáo, huống chi là đối với người mình yêu?

Thư Ngâm sợ anh sẽ thật sự bỏ việc, vội vàng trả lời: [Em vừa mới tỉnh.]

Cô cụp mắt xuống, biết rõ hai lần bỏ đi trước đó có chút... không đúng đắn. Nhưng trong tình huống đó Thư Ngâm không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Cô nói: [Sẽ không chạy đâu.]

Thương Tòng Châu gần như trả lời ngay lập tức: [Đói chưa? Anh cho người mang đồ ăn đến.]

Thư Ngâm cười: [Hình như lúc nào anh cũng lo xem em đã ăn chưa.]

Thương Tòng Châu: [Có sao?]

Thư Ngâm nói: [Có.]

Thương Tòng Châu: [Anh có mua cho em một chiếc khăn quàng cổ, trời lạnh rồi ra ngoài nhớ quàng khăn nhé.]

Thư Ngâm: [À?]

Thương Tòng Châu: [Để ở phòng khách đó, lát nữa em đi xem thử, nếu không thích thì anh mua cái khác.]

Chiếc khăn quàng cổ Thương Tòng Châu tặng là mẫu hot của một thương hiệu nào đó, cũng vì là mẫu hot nên rất khó mua.

Mấy hôm trước Thư Ngâm nhận được tin nhắn của Thẩm Dĩ Tinh, cô ấy than thở sao bây giờ các hãng xa xỉ ngày càng không ra gì, một chiếc khăn quàng cổ nhỏ xíu cũng làm trò tiếp thị kiểu "đói hàng".

Lúc đó cô phóng to ảnh nhìn chiếc khăn quàng cổ thấy quả thật rất đẹp, thảo nào được mọi người tranh giành.

Dường như lúc đó Thương Tòng Châu đi ngang qua sau lưng cô.

Nhưng anh không hỏi, chỉ âm thầm ghi nhớ chuyện này.

Thư Ngâm khó mà tưởng tượng được anh đã mô tả chiếc khăn này cho người khác như thế nào, và đã hỏi bao nhiêu người mới mua được chiếc khăn này. Điều khó tưởng tượng nhất là anh để tâm đến chuyện của cô, vì chuyện này mà vắt óc suy nghĩ.

Trong lòng cô luôn có cảm giác tuyết rơi đầy thành phố, đè nặng khiến cô nghẹt thở.

Tâm sự nặng trĩu nhưng cơ thể lại nhẹ bẫng, như được ai đó nâng đỡ, dù thế giới có nổ tung vào giây tiếp theo cũng không sợ hãi.

Cô lật xem lịch.

Sinh nhật Thương Tòng Châu là một ngày trước tiết Tiểu Tuyết.

Còn mười ngày nữa là đến sinh nhật anh.

Trước ngày sinh nhật Thương Tòng Châu, Thư Ngâm nhận được điện thoại của bạn học đại học Kim Đình.

Vì chuyện tài trợ, Thư Ngâm vẫn luôn giữ liên lạc với Kim Đình.

Điện thoại vừa kết nối, Kim Đình đã tặc lưỡi, giọng điệu ngạc nhiên đến mức khoa trương: "Hôm nay có một người đến quyên góp rất nhiều thứ cho trường, toàn là cho học sinh nghèo, nào là đồ ăn, quần áo, đồ dùng thì khỏi nói. Tất cả học sinh nghèo chỉ cần thi đậu cấp ba, đại học, học phí và sinh hoạt phí anh ấy đều bao hết. Hơn nữa—"

Cô ấy cố ý dừng lại một chút, tạm dừng đầy ẩn ý.

Trái tim Thư Ngâm bị treo ngược: "Cái gì?"

"Anh ấy cam kết sinh hoạt phí của các bạn nữ sẽ gấp đôi các bạn nam, nếu thi đậu đại học, anh ấy còn thưởng cho gia đình các bạn nữ năm vạn tệ."

"...Thật khoa trương." Thư Ngâm kinh ngạc.

"Thật sự rất khoa trương, mình nghe nói người đó còn là đàn ông, vậy mà lại chăm sóc các bạn nữ đến vậy."

Họ nói chuyện một lúc về chuyện đó, rồi lại nói đến cô bé mà Thư Ngâm đang tài trợ.

Cho đến khi Thương Tòng Châu về nhà Thư Ngâm mới cúp điện thoại.

Thư Ngâm: "Anh về rồi."

Thương Tòng Châu đặt áo khoác lên ghế sofa bên cạnh, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thư Ngâm, vươn tay ôm cô vào lòng.

Trên người anh có mùi gió tuyết, lạnh lẽo và sắc bén. Giữa hai hàng lông mày có vài phần mệt mỏi, Thư Ngâm đưa tay, động tác không mấy thuần thục giúp anh xoa bóp sau gáy.

"Hôm nay vất vả lắm sao?" Cô hiếm khi thấy anh mệt mỏi như vậy.

"Có một đối tác rất khó chịu, là một kẻ nhà giàu mới nổi, thích văn hóa bàn rượu." Trong mắt Thương Tòng Châu lóe lên một tia chán ghét và bực bội: "Ngày mai còn phải đi uống rượu với cậu ta."

"Ngày mai... sao?" Tay cô dừng lại.

"Ừm, sao vậy?"

"Ngày mai là sinh nhật anh."

"Hình như anh chưa từng nói với em, sao em biết vậy?" Anh hứng thú nhìn cô chằm chằm.

Câu trả lời của Thư Ngâm không như anh mong đợi: "Trên giấy đăng ký kết hôn có số chứng minh thư và ngày sinh của anh."

Thương Tòng Châu có chút thất vọng: "Cứ tưởng em lén lút điều tra anh."

"Em thích anh, nhưng em không phải biến thái, lén lút điều tra cái này cái kia của anh." Thư Ngâm thấy buồn cười: "Em không phải anh, giả vờ đi ngang qua, thực chất là nhìn trộm điện thoại của em."

Thương Tòng Châu ngẩng đầu, mắt nheo lại thành một khe nhỏ, nhìn cô: "Không thích chiếc khăn quàng cổ anh tặng sao?"

"Thích."

"Sau này thích gì cứ nói với anh."

"Không được."

"Đừng tiếc tiền anh chi ra."

"Nói ra thì còn gì là bất ngờ nữa." Thư Ngâm nói: "Em thích sự bất ngờ."

Thương Tòng Châu sững sờ một chút, sau đó bắt gặp ánh mắt như đang cười của cô, anh cũng bật cười, vẻ mệt mỏi trên gương mặt lập tức tan biến hết.

Đêm tối tràn ngập sự ấm áp, sau khi tắm xong, Thương Tòng Châu định vào phòng làm việc.

Thư Ngâm gọi anh lại, trên tay cô cầm một chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay.

Thương Tòng Châu mơ hồ đoán được bên trong là gì, nhưng không dám thừa nhận, anh luôn cảm thấy không thể nào.

Thư Ngâm nói: "Ban đầu em định tặng anh làm quà sinh nhật vào ngày mai, nhưng ngày mai anh còn phải làm việc, cũng không biết mấy giờ mới về nhà được. Em nghĩ đi nghĩ lại hay là tặng anh bây giờ luôn nhé."

Thương Tòng Châu: "Cái gì vậy?"

Thư Ngâm: "Anh mở ra xem đi."

Thương Tòng Châu cầm lấy, mở ra.

Trong chiếc hộp màu đen tuyền, có một chiếc nhẫn.

Thiết kế rất đặc biệt, với những đường nét lồi lõm.

Anh khó hiểu: "...Đây là?"

Thư Ngâm nói: "Em đã ghi âm giọng nói của mình, sau khi dữ liệu âm thanh được tối ưu hóa bằng hình học topo tạo thành cấu trúc tốt nhất – rồi làm thành chiếc nhẫn này." Cô cầm điện thoại trên bàn đưa cho anh, ra hiệu: "Bên trong còn có chip NFC, anh quét thử xem, sẽ nghe được giọng của em."

Ánh mắt Thương Tòng Châu rũ xuống, u tối khó lường.

Chiếc nhẫn làm từ giọng nói của cô...

Dù anh không nghe thấy, anh vẫn có thể cảm nhận được giọng nói của cô khi gọi tên anh, thăng trầm như thế nào.

Bàn tay anh rũ xuống bên người bỗng chốc mất hết sức lực. Một lâu sau anh mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, véo lòng bàn tay rồi cầm lấy điện thoại quét qua chiếc nhẫn.

Bên tai vang lên một câu nói được cô ghi âm trong không gian kín. Trống rỗng mà du dương, mềm mại như thể đã ngấm trong sương khói.

Cô nói: "Thương Tòng Châu, em thích anh."

Dù một ngày nào đó anh không còn nghe được nữa nhưng vẫn có thể nhìn thấy khi em nói thích anh, giọng nói đầy cảm xúc thăng trầm thế nào.

Bình Luận (0)
Comment