Cuộc điện thoại bỗng nhiên ngắt kết nối, giọng nói mất đi sự bình tĩnh.
Làm xáo trộn suy nghĩ của Thương Tòng Châu.
Buổi xã giao được sắp xếp tại Duyệt Giang Phủ, Thương Tòng Châu như mọi khi đặt món ăn với quản lý câu lạc bộ, yêu cầu gửi đến nhà Thư Ngâm.
Duyệt Giang Phủ không có thực đơn cố định, món ăn trong ngày tùy thuộc vào những nguyên liệu mà bếp nhập về. Sau khi hỏi về món ăn, Thương Tòng Châu định hỏi Thư Ngâm mấy giờ ăn, gửi sớm quá sợ đồ ăn nguội; gửi muộn quá sợ cô đói.
Thế nhưng không ngờ đầu dây bên kia lại là tiếng "Mẹ" đầy vỡ vụn.
Sau đó khi gọi lại điện thoại chỉ vang lên giọng nói vô cảm của tổng đài viên: "Số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được..."
Thương Tòng Châu có linh cảm chẳng lành.
Anh chưa từng nghe thấy giọng Thư Ngâm run rẩy đến thế.
Anh liên hệ với Dung Ngật ngay lập tức.
Dù Dung Ngật có vẻ sốt ruột nhưng khi nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của anh vẫn đồng ý.
Vị Tổng giám đốc Đằng kia khi thấy bốn gã đàn ông cao một mét chín, thân hình vạm vỡ vốn đã không vui. Vừa nghe Thương Tòng Châu nói có việc phải đi trước, cử Tiểu Dung Tổng đến thay anh uống rượu liền sợ hãi không thôi.
"...Hay là chúng ta trực tiếp ký hợp đồng luôn đi?"
Thương Tòng Châu nhìn ông ta: "Xin lỗi, vì lý do cá nhân tối nay tôi không thể cùng ngài dùng bữa. Tổng giám đốc Đằng, tôi sẽ nhờ trợ lý lập lại một hợp đồng mới, giảm cho ngài một phần trăm."
Nghe vậy, Tổng giám đốc Đằng mừng rỡ khôn xiết: "Thật không?"
"Ừm." Âm cuối của Thương Tòng Châu không hề chứa đựng bất kỳ sự lo lắng nào: "Tôi đi trước đây, xin lỗi."
Nói xong, Thương Tòng Châu quay người lập tức lên xe.
Tuy nhiên, khi nhập địa chỉ vào hệ thống định vị, anh lại không tìm thấy phương hướng.
Anh hiểu biết quá ít về Thư Ngâm.
Nghĩ kỹ lại, anh và Thư Ngâm kết hôn, sự bốc đồng chiếm đến tám mươi phần trăm.
Yêu đương là chuyện của hai người, kết hôn là chuyện của hai gia đình. Lý trí quay trở lại, nhưng nếu có làm lại Thương Tòng Châu vẫn sẽ chọn kết hôn với Thư Ngâm. Từ đầu đến cuối anh thích Thư Ngâm, thích chính bản thân cô. Bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì đều không thể ngăn cản hai người họ ở bên nhau.
Anh không biết nhà bố mẹ cô ở đâu.
May mà anh có thể liên hệ được với Thẩm Dĩ Tinh.
Thẩm Dĩ Tinh là người không rời điện thoại, gần như vừa gọi điện đi Thẩm Dĩ Tinh đã bắt máy.
Cô ấy ủ rũ, giọng điệu rất khó chịu: "Anh Tòng Châu, có chuyện gì anh cứ bảo Thư Ngâm liên hệ với em được không? Anh lén lút sau lưng Thư Ngâm liên hệ với bạn thân cô ấy, cảm giác kỳ cục lắm, cứ như hai chúng ta đang làm chuyện gì đó không đàng hoàng vậy."
"Thẩm Dĩ Tinh," Biểu cảm Thương Tòng Châu lạnh nhạt đến mức gần như không có, giọng điệu lạnh lùng: "Em có biết nhà ba mẹ Thư Ngâm ở đâu không?"
Nhận ra sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh, Thẩm Dĩ Tinh cất đi ý định trêu chọc: "Sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện này?"
Thương Tòng Châu: "Em có biết không?"
Thẩm Dĩ Tinh: "...Em chỉ địa chỉ nhà bà nội cô ấy thôi."
Thương Tòng Châu: "Vậy nhà bà nội cô ấy ở đâu?"
Thẩm Dĩ Tinh: "Dưới quê."
Thương Tòng Châu: "Có biết địa chỉ cụ thể không?"
Thẩm Dĩ Tinh: "Trong định vị của em vẫn còn, để em tìm rồi gửi cho anh."
Thương Tòng Châu: "Được, cảm ơn em."
Khoảng nửa phút sau, Thẩm Dĩ Tinh đã gửi địa chỉ nhà bà nội Thư Ngâm.
Địa chỉ chi tiết cụ thể, định vị xong, xe dừng chính xác ở nhà bà nội Thư Ngâm.
Trong sân có treo một chiếc đèn hành lang, Thương Tòng Châu đến đúng bữa cơm tối.
Bà nội Thư Ngâm đang ngồi trong phòng khách vừa xem tivi vừa ăn cơm, chợt thấy một người đàn ông lạ mặt điển trai xuất hiện trước mặt, bà rất khó hiểu: "Cháu trai, cháu tìm ai?"
Người Thương Tòng Châu đầy bụi đường, hỏi: "Xin hỏi bà có phải là bà nội của Thư Ngâm không ạ?"
"Đúng vậy, cháu quen Ngâm Ngâm nhà bà sao?"
"Bà nội, cháu chào bà." Thương Tòng Châu lấy ra chiếc giấy đăng ký kết hôn luôn mang theo bên mình từ ngày đăng ký: "Hôm nay xảy ra chuyện đột ngột, hôm khác cháu nhất định sẽ chính thức cùng Thư Ngâm đến gặp bà."
"Cháu và Thư Ngâm đã đăng ký kết hôn tháng trước, đây là giấy đăng ký kết hôn của hai cháu."
Bà cụ im lặng một lúc, cầm lấy giấy đăng ký kết hôn trong tay anh, xem đi xem lại.
Chủ nhân của bức ảnh trên giấy đăng ký kết hôn quả thật là cháu gái bà– bà chỉ học một năm, không biết chữ, ngay cả tên cháu rể cũng không nhận ra.
Bà cụ đã sống hơn nửa đời người, trải qua những ngày tháng loạn lạc, cũng từng lăn lộn trong mưa gió bùn lầy, nghe chuyện cháu gái lén lút kết hôn cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Bà cong mắt cười, những nếp nhăn đuôi mắt xếp thành từng lớp, hỏi: "Vậy sao cháu lại đến một mình, không dẫn Ngâm Ngâm theo?"
"Cô ấy đến nhà ba mẹ cô ấy ạ." Thương Tòng Châu hỏi: "Bà ơi, nhà ba mẹ Thư Ngâm ở đâu ạ?"
Để đến nhà bà ngoại Thư Ngâm, Thương Tòng Châu đã lái xe mất một tiếng đồng hồ.
Sau đó lại lái xe thêm bốn mươi lăm phút nữa mới đến khu chung cư nơi ba mẹ Thư Ngâm sinh sống.
Bà ngoại Thư Ngâm biết khu chung cư nơi ba mẹ Thư Ngâm ở, thỉnh thoảng bà cũng ghé qua, nhưng bà biết đường đi chứ không biết cụ thể là tòa nhà số mấy, căn hộ số mấy.
Thương Tòng Châu như con ruồi mất đầu tìm kiếm khắp nơi.
Khu chung cư này đã lâu đời, không có bảo vệ, anh thậm chí không có ai để hỏi.
Anh có linh cảm mơ hồ rằng Thư Ngâm đang ở bên ngoài.
Thế là anh chạy khắp các con phố xung quanh.
Cuối cùng, cuối cùng cũng tìm thấy cô.
Chỉ là tình hình của cô tệ hơn nhiều so với anh tưởng tượng.
Khuôn mặt trắng bệch vì gió tuyết, vết tát rõ ràng trên má.
Thương Tòng Châu cũng từng có những năm tháng ngông cuồng bất cần, bị chỉ huy Thương bắt được, sau đó cầm roi ngựa ra tay tàn nhẫn, đánh anh đến mức lưng máu thịt lẫn lộn. Bà Hoa khóc không thể kìm nén, như thể nỗi đau đó đang giáng xuống người bà.
Thương Tòng Châu trả giá cho lỗi lầm của mình, cam tâm chịu phạt, vì vậy dù chịu đựng cơn đau xé da chảy máu vẫn cắn chặt răng không phát ra một tiếng đau nào. Anh là đứa trẻ lớn lên trong gia đình quân nhân, có cốt cách kiên cường của người lính.
Khi đó anh không hiểu tại sao bà Hoa lại khóc thảm thiết, đau đớn đến vậy.
Giờ phút này, cuối cùng anh cũng hiểu.
Anh hận không thể để cái tát đó giáng xuống mặt mình.
Anh nén lại cơn đau âm ỉ trong lồng ng.ực, hỏi cô: "Điện thoại đâu?"
Thư Ngâm nói: "Để quên ở nhà rồi."
Anh hỏi: "Cả chìa khóa xe nữa hả?"
Thư Ngâm: "...Ừm."
Những bông tuyết lớn, căng đầy lặng lẽ rơi xuống, đọng trên đầu cô, anh đưa tay nhẹ nhàng phủi đi.
Giọng Thương Tòng Châu nhẹ nhàng, giọng điệu dỗ dành: "Xe anh ở gần đây thôi, chúng ta về xe được không?"
Thư Ngâm chậm rãi rời khỏi vòng tay anh, giọng khàn khàn: "Ừm."
Thương Tòng Châu nắm tay cô cho vào túi áo mình, dắt cô bước đi.
Trên nền tuyết để lại những dấu chân lúc sâu lúc nông.
Tuyết trắng, đường lầy lội.
Giữa tâm bão số phận, anh đưa cô chạy trốn về phương xa.
Hệ thống sưởi trong xe vẫn luôn bật.
Trong xe ấm áp, tuyết trên người Thư Ngâm nhanh chóng chảy ra, biến thành những giọt nước mưa thấm vào quần áo, nước lạnh chảy qua da cô, làm cô run lẩy bẩy.
Cô ngồi trên ghế xe, không chút sức sống.
Cứ như thể cô có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Thương Tòng Châu hoảng hốt, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, anh nghiêng người thắt dây an toàn cho cô.
Suốt chặng đường im lặng.
Đến gara xe, Thương Tòng Châu muốn gọi cô, nhunginhìn sang bên cạnh phát hiện cô đang nhắm mắt, dường như đang ngủ.
Anh không đánh thức cô, xuống xe đi vòng qua bên kia, động tác rất nhẹ nhàng, sợ làm cô tỉnh giấc, bế cô ra khỏi xe.
Vừa khóa xe xong, từ xa một chiếc Audi màu đen chậm rãi tiến đến, đèn xe rất sáng.
Không bật đèn pha, đặc tính chung của xe Audi, đèn xe sáng một cách lạ thường.
Chiếc xe chạy vào chỗ đỗ, sau khi dừng lại, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập nặng nề.
Thang máy đang đi xuống.
Cửa kim loại của thang máy hiện lên bóng dáng mờ ảo của người đang vội vã đến.
Khi còn ở xa, trong lòng Trần Tri Nhượng chợt lóe lên một ý nghĩ xấu xa. Anh ấy tưởng hai người họ đã làm gì đó trong xe, dữ dội đến mức Thư Ngâm ngất đi.
Đến gần hơn mới phát hiện vết tát trên mặt Thư Ngâm, nửa bên mặt trái hơi sưng.
Trần Tri Nhượng cau mày, hạ giọng: "Chuyện gì vậy?"
Thương Tòng Châu vẻ mặt thất bại: "Khi tôi tìm thấy cô ấy, cô ấy đã như thế này rồi."
Trần Tri Nhượng: "Cô ấy..."
"Không lẽ là ba mẹ đánh?"
Trong lòng Thương Tòng Châu bỗng chốc nặng trĩu.
Sự nặng nề này đến từ sự hiểu biết của Trần Tri Nhượng về Thư Ngâm.
Trên đời này có rất nhiều chuyện có thể bù đắp, duy chỉ có quá khứ, dù có lòng dũng cảm đến mấy cũng đành bất lực trước quá khứ.
Thang máy đến, họ lần lượt bước vào thang máy.
Trần Tri Nhượng ấn tầng cho họ.
Thương Tòng Châu không trả lời, đợi thang máy đến tầng, anh bế Thư Ngâm rời đi.
Trần Tri Nhượng đi theo.
"Cậu chắc chắn là còn tay để mở cửa không?" Giọng anh ta lạnh lùng hỏi.
"..."
"Làm phiền cậu."
"Mật khẩu."
Ở cửa có một chiếc hộp giữ nhiệt đựng đồ ăn ngoài, hình vuông, hơi lớn.
Thương Tòng Châu đọc cho anh ta một dãy số không có ý nghĩa.
Cửa mở khóa.
Trần Tri Nhượng mang chiếc hộp giữ nhiệt bước vào.
Thương Tòng Châu bế Thư Ngâm vào phòng, nhẹ nhàng cởi áo khoác của cô, đặt cô vào trong chăn.
Đắp chăn xong anh lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, đi ra phòng khách.
Ở huyền quan, ánh mắt Trần Tri Nhượng lạnh lùng, lặng lẽ nhìn anh.
Căn phòng tối mịt, hai người đàn ông có vẻ ngoài xuất chúng đứng đối mặt nhau.
Không khí chìm vào một sự im lặng kỳ lạ.
Cho đến khi Trần Tri Nhượng châm một điếu thuốc, khói thuốc màu xám xanh lượn lờ.
Giọng Trần Tri Nhượng lạnh như băng, đầy ý giễu cợt: "Đường đường là Thương Nhị Thiếu lại không bảo vệ được bạn gái mình."
Thương Tòng Châu hiếm khi bất lực như bây giờ: "Nếu chỉ đến để châm chọc tôi, cậu có thể đi ra ngoài."
"Tôi không có nhiều thời gian rảnh cho cậu."
"Vậy cũng xin cậu bớt chút thời gian quan tâm đến Thư Ngâm."
"Tôi và cô ấy không có bất kỳ liên hệ riêng tư nào." Anh ta nói với vẻ mặt nghiêm nghị, chính trực.
"Vậy cậu ở đây làm gì? Quan tâm người phụ nữ của người khác làm gì?"
"Vì tôi hiểu cô ấy hơn cậu ." Trần Tri Nhượng bước tới, trong ánh sáng mờ ảo, anh ta nhìn sâu vào mắt Thương Tòng Châu, là sự đồng cảm và đáng thương hiện rõ, còn kèm theo chút khoe khoang: "Tôi và cô ấy quen nhau mười năm, từ khi cô ấy mười sáu tuổi đến hai mươi sáu tuổi. Tôi không bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc quan trọng nào của cô ấy, tôi biết điểm thi đại học của cô ấy, biết cô ấy nhận được giấy báo trúng tuyển đại học ngày nào, biết cô ấy đã giành được bao nhiêu học bổng trong bốn năm đại học, biết có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, tôi còn từng làm lá chắn cho cô ấy. Tôi biết tại sao cô ấy và ba mẹ có mối quan hệ không tốt, thậm chí tôi còn từng đến nhà bà nội cô ấy ăn cơm."
"Nếu không có Thẩm Dĩ Tinh thì cậu là cái thá gì?" Thương Tòng Châu đột ngột ngẩng đầu, trong mắt anh tuyết bay ngàn lớp, sắc lạnh: "Cậu kiêu ngạo tự mãn cái gì? Không có em gái cậu, Trần Tri Nhượng ở chỗ Thư Ngâm, không ai biết đến."
"Còn tôi—"
Thương Tòng Châu đứng dậy, bước đến trước mặt Trần Tri Nhượng.
Ánh đèn đường từ bên ngoài chiếu qua hai người họ, vạch ra hai thế giới.
Cả hai đều chìm vào bóng tối, cả hai đều đầy gai góc.
Viên đạn từng nhắm thẳng vào trái tim anh ngày xưa, giờ đây Thương Tòng Châu trả lại nguyên vẹn cho Trần Tri Nhượng.
Trong lời nói của anh không mang theo bất kỳ cảm xúc khoe khoang nào, chỉ có sự may mắn thoát chết.
"Tôi là người mà Thư Ngâm đã thích suốt mười năm."
"Tôi không cần cậu nói với tôi về những gì cậu hiểu về cô ấy, muốn biết về quá khứ của cô ấy, tôi có rất nhiều cách để điều tra." Thương Tòng Châu hiếm khi thể hiện sự phóng khoáng và ngạo mạn như vậy, sự kiêu ngạo gai góc gần như đâm xuyên qua niềm tự hào duy nhất của Trần Tri Nhượng: "Nhưng tôi không muốn điều tra, tôi không muốn tìm hiểu người tôi thích từ người khác, người khác khen cô ấy tốt hay không tốt đó đều là những lời đồn đại, chứ không phải cảm nhận thật sự về cô ấy."
"Cái tôi muốn là chính Thư Ngâm tự miệng nói cho tôi biết cô ấy đã từng sống rất không tốt, rất tồi tệ."
Và rồi.
Anh sẽ ôm cô vào lòng, nói với cô, cảm ơn cô đã vượt qua quãng thời gian đó, cảm ơn một Thư Ngâm đã kiên cường như vậy.
Từ nay về sau, tất cả những khổ đau cô sẽ không còn phải đối mặt một mình nữa. Cô không còn cô đơn, cô vẫn còn có anh.