Yêu Lại Mối Tình Đầu - Mộ Chi

Chương 71

Phù Quang Hội Sở.

Đây là câu lạc bộ cao cấp nổi tiếng nhất thành phố, nổi tiếng với việc chỉ dành cho hội viên.

Điều kiện sàng lọc hội viên cực kỳ khắt khe, những người ra vào đều là người của giới thượng lưu.

Thương Tòng Châu có chỗ đậu xe riêng, sau khi đỗ xe xong hai người đi thang máy lên lầu.

Trên đường đến đây Thư Ngâm đã được phổ cập kiến thức kha khá.

Bốn người của Hoắc thị xếp theo tuổi.

Anh Cả Hoắc Dĩ Nam, Thương Tòng Châu xếp thứ hai, Tề Dật Lễ thứ ba, nhỏ nhất là Dung Ngật.

Thật trùng hợp, Thương Tòng Châu và Tề Dật Lễ cũng xếp thứ hai và ba trong gia đình.

Bạn gái của Hoắc Dĩ Nam là Hoắc Nam Sanh, người đã được nuôi dưỡng trong gia đình anh ấy nhiều năm. Khi nhắc đến chuyện này, giọng Thương Tòng Châu có vẻ ẩn ý. Thư Ngâm đoán chắc chắn có vài bí mật cay đắng không thể nói với người ngoài.

Vợ của Tề Dật Lễ là Nam Yên, người đã đính hôn với anh ấy nhiều năm trước. Còn Nam Yên và Hoắc Nam Sanh là chị em họ.

Thương hiệu sườn xám nổi tiếng toàn quốc "Cẩm Lang Phủ" là tài sản của gia đình Nam Yên, hiện tại Nam Yên đang tiếp quản Cẩm Lang Phủ. Thương Tòng Châu nói nếu muốn đặt may sườn xám có thể tìm cô ấy.

Còn về Dung Ngật—

Thư Ngâm nhận ra, khi Thương Tòng Châu nhắc đến Dung Ngật giữa lông mày anh lộ ra vài phần dung túng. Giống như đang dung túng cho đứa em trai ruột nghịch ngợm của mình.

"Vị hôn thê của Dung Ngật lớn hơn cậu ta vài tuổi, thằng nhóc con đó để lấy lòng cô ấy, chuyện gì cũng dám làm." Thương Tòng Châu nhướng mày, dường như nghĩ đến điều gì đó, nói: "Em còn nhớ lần chúng ta ở quán bar trong khu nghỉ dưỡng không? Tối đó anh vốn là đi uống rượu cùng Dung Ngật, kết quả thằng nhóc con đó vừa thấy Phương Thanh Y ở cùng một người đàn ông khác liền tức điên lên, lập tức kéo người ta đi luôn."

"À..." Thư Ngâm sững sờ: "Còn có chuyện đó nữa sao?"

"Ừm."

"Kết quả ngày hôm sau, cả hai chúng ta đều bị đá."

Thương Tòng Châu nói khẽ.

Thư Ngâm nghẹn lời.

Thương Tòng Châu đưa tay bóp má cô: "Lúc đó thật sự anh đã nghĩ có nên bảo người chặn em lại không, nhưng nghĩ lại thì thôi, chắc em sẽ hoảng sợ lắm."

Thư Ngâm cúi đầu nhìn mũi: "Anh không hoảng sao?"

Thương Tòng Châu nói: "Hoảng chứ, sợ em chạy thật xa, khiến anh tìm mãi không thấy."

Thư Ngâm: "Em nói là, tình một đêm ấy."

Thương Tòng Châu khẽ cười: "Có gì mà phải hoảng chứ? Không phải em đã nói sao, giữa người lớn với nhau là đôi bên cùng có lợi."

Anh dùng chính lời cô nói để đáp trả: "Sao em có thể giả vờ bình tĩnh mà nói ra câu đó được vậy?"

Thư Ngâm nhìn những con số đang lớn dần trên thang máy, lựa lời, nhẹ nhàng nói: "Chứ còn sao nữa? Thời đại nào rồi, chẳng lẽ lên giường một cái là phải bắt anh chịu trách nhiệm sao? Ngược lại, anh mới là người mặt dày đòi em chịu trách nhiệm, còn muốn em kết hôn với anh nữa chứ."

Thương Tòng Châu hít một hơi thật sâu: "Em không phải vẫn đồng ý kết hôn với anh đó sao?"

Khi đầu óc quay cuồng, đương nhiên không còn tâm trí để xem xét nguyên nhân hậu quả.

Đến khi bình tĩnh và xem xét lại mới biết lời nói của đối phương đầy rẫy sơ hở.

Cả hai đều tự xưng là người bình tĩnh, nhưng lại hoàn toàn mất lý trí trong chuyện kết hôn.

Có lẽ đây chính là định mệnh.

Một định mệnh mà không ai có thể thoát khỏi.

Nơi họ ở khá xa, khi đến nơi, những người khác đã có mặt đầy đủ.

Một cô gái với vẻ ngoài rạng rỡ, cuốn hút chào cô: "Chào."

Thư Ngâm: "Chào."

"Tôi là Hoắc Nam Sanh."

"Tôi là Thư Ngâm."

"Ừm, tôi biết, vợ mới cưới của Thương Tòng Châu, đối tượng yêu sớm, đúng không?" Hoắc Nam Sanh nói ra một câu kinh người khiến bốn phía chấn động.

Ngay cả Thương Tòng Châu và Thư Ngâm cũng quay sang nhìn với ánh mắt nghi ngờ.

Thương Tòng Châu: "Đối tượng yêu sớm?"

Thư Ngâm: "Tôi và anh ấy không hề yêu sớm."

Hoắc Nam Sanh khựng lại: "Hai người không phải là đối tượng yêu sớm, gương vỡ lại lành sao?"

Cô ấy làm việc ở bộ phận PR của Hoắc thị, những lúc rảnh rỗi cũng thích nghe ngóng chuyện phiếm. Chuyện nhân viên bàn tán về Thương Tòng Châu thì không đến tai anh, nhưng lại đến tai Hoắc Nam Sanh.

Hoắc Nam Sanh vốn dĩ giỏi giữ bí mật, đợi đến lúc này mới xác nhận với hai người họ.

Thương Tòng Châu cụp mắt, bật cười: "Nói linh tinh gì vậy?"

Thư Ngâm cũng cười: "Tôi và anh ấy hồi đi học không có giao tiếp gì mấy."

Hoắc Nam Sanh: "Vậy cái gọi là gương vỡ lại lành là giả sao?"

Thư Ngâm: "Cùng lắm thì là lâu ngày gặp lại thôi."

Hoắc Nam Sanh chớp chớp mắt: "Nghe có vẻ cũng thú vị, ít nhất là thú vị hơn cái gọi là thanh mai trúc mã của chúng ta, Nam Yên, cậu nói đúng không?"

Cô gái ngồi cạnh Hoắc Nam Sanh còn xinh đẹp hơn cô ấy, lại thêm phần quyến rũ.

Nam Yên khẽ nhếch môi: "Cậu đi du học nước ngoài bốn năm, cũng coi như là lâu ngày gặp lại rồi đấy."

Hoắc Nam Sanh nghẹn lời: "Vậy cậu và Tề Tam cũng coi như là lâu ngày gặp lại rồi."

"Xin lỗi, đính chính một chút, khi tớ học ở nước ngoài, anh ấy cũng làm việc ở nước ngoài. Hai chúng tớ cơ bản là mỗi cuối tuần đều gặp nhau." Nam Yên mỉm cười, nhếch cằm nhìn Phương Thanh Y: "Cậu và Dung Tứ chắc là lâu ngày gặp lại rồi nhỉ?"

Một cô gái ngồi đối diện sofa, khí chất thanh tú, rạng rỡ.

Thư Ngâm nhận thấy ba cô gái ngồi trong phòng bao này ai cũng xinh đẹp tuyệt trần.

So với các nữ diễn viên trên TV, họ còn hơn thế nữa.

Phương Thanh Y im lặng rất lâu, như thể đang cân nhắc: "Nói chính xác hơn, tớ và Dung Tứ là gương vỡ lại lành."

Hoắc Nam Sanh tò mò: "Hai người trước đây thật sự đã 'lành' rồi sao? Tớ cứ nghĩ từ trước đến nay cậu chỉ đùa giỡn tình cảm của Dung Tứ thôi chứ."

Phương Thanh Y tỏ vẻ rất khiêm tốn: "Hình như trước đây đúng là tớ có đùa giỡn cậu ta thật."

Hoắc Nam Sanh giơ ngón cái lên với cô ấy: "Đúng là cậu có khác."

Khi bốn cô gái đang trò chuyện, ở một phía khác, bốn người đàn ông cũng đang nói chuyện.

Tề Dật Lễ mỉa mai: "Tôi nghe nói dạo trước cửa văn phòng của ai đó khóa chặt, có phải chuyện này không?"

Dung Ngật bổ sung: "Nghe nói ai đó và vợ của ai đó ở cùng nhau trong văn phòng, khóa cửa hơn một tiếng đồng hồ."

Nghe vậy, Hoắc Dĩ Nam không khỏi tán đồng: "Hành vi của ai đó quả là quá táo bạo."

Thương Tòng Châu chậm rãi nói: "Đừng nói như thể các cậu chưa từng đưa bạn gái vào văn phòng nhé."

"..."

"..."

"..."

Mũi tên phản đòn trúng tim đen ba người.

Ba người im lặng.

Một mình Thương Tòng Châu chống lại mọi lời nói, dễ dàng ứng phó.

Trong bốn người, Thương Tòng Châu là người ăn nói khéo léo nhất, kỹ năng ăn nói của anh không thể chê vào đâu được. Dù sao thì trước đây anh từng là người sẽ làm việc ở Bộ Ngoại giao, những lúc bình thường người ta có thể lợi dụng anh chẳng qua là vì anh đối phó hời hợt, không để bụng. Một khi liên quan đến nguyên tắc và giới hạn của anh, không ai có thể lợi dụng.

Đối với bốn người họ, nguyên tắc và giới hạn đều rất rõ ràng.

Gia đình, người thân, người yêu.

Và Thư Ngâm là sự kết hợp của cả ba yếu tố đó.

Là nguyên tắc và giới hạn quan trọng nhất của Thương Tòng Châu.

Dung Ngật lầm bầm: "Tôi nhịn không biết bao lâu rồi, ban đầu định nhân chuyện này mà trêu chọc cậu đấy, bình thường trông cậu đáng tin cậy nhất, chẳng phải cũng làm chuyện không đáng tin cậy như vậy sao?"

"Hơn nữa, cậu mẹ nó làm sao mà biết chúng tôi đều đưa bạn gái vào văn phòng?"

Không chỉ Dung Ngật muốn biết, Hoắc Dĩ Nam và Tề Dật Lễ cũng rất tò mò.

Vẻ mặt Thương Tòng Châu trong sạch: "Tôi không biết."

Dung Ngật: "?"

Hoắc Dĩ Nam: "?"

Tề Dật Lễ: "?"

Thương Tòng Châu cười lớn: "Chuyện này không phải dễ đoán sao? Ngày nào Hoắc Nam Sanh cũng nghênh ngang ra vào văn phòng tổng giám đốc, với tính cách của anh Cả khó mà không đè cô ấy xuống văn phòng; còn thằng ba, một tên biến thái đội lốt người dù ở đâu cũng được; còn cậu, Dung Tứ, tôi thật sự không ngờ Phương Thanh Y lại chịu làm trò hề cùng cậu trong văn phòng."

Dung Ngật đắc ý vênh váo: "Tôi đã nói rồi, tôi không phải là kẻ bợ đỡ, cô ấy đối xử rất tốt với tôi! Có cầu tất ứng!"

Ba người im lặng.

Vẫn là Thương Tòng Châu nói: "Cũng không ai nói cậu là kẻ bợ đỡ."

Ánh mắt Dung Ngật mắt oán hận: "Hoắc Nam Sanh cứ nói tôi như vậy mãi."

Hoắc Dĩ Nam: "Tôi thay cô ấy xin lỗi cậu."

Dung Ngật khịt mũi: "Thôi được rồi, tôi không quan tâm."

Tề Dật Lễ nói thẳng vào vấn đề: "Là không quan tâm, hay là lời cô ấy nói là sự thật?"

Dung Ngật cao giọng, kiên quyết: "Tôi thật sự không phải kẻ bợ đỡ."

Tề Dật Lễ: "Cậu chắc chứ?"

Dung Ngật: "Chắc chắn."

Tề Dật Lễ nhìn Thương Tòng Châu: "Lão nhị, Dung Tứ luôn do cậu quản, cậu nói một câu công bằng đi."

Dung Ngật nhìn Thương Tòng Châu, nghiêm nghị nói: "Anh Hai, anh nói đi!"

Thương Tòng Châu khó nói nên lời, nhưng vẫn rất nể mặt Dung Ngật, giọng điệu uyển chuyển, nói: "Chuyện tình cảm, sao lại có thể dùng từ 'bợ đỡ' để hình dung chứ? Dung Tứ nhà tôi, chẳng qua là sẵn lòng dốc hết sức mình vì người mình yêu mà thôi."

Dung Ngật gật đầu một cách có lý: "Đúng vậy! Tôi có thể làm mọi thứ vì Phương Thanh Y."

Lời nói vừa dứt, ba người còn lại nhìn nhau, trong mắt họ hiện rõ ràng — Xem kìa, đây chính là kẻ bợ đỡ thuần túy nhất.

Thương Tòng Châu thậm chí còn không nói nên lời mà đỡ trán.

Dung Tứ nhà anh trên bàn đàm phán thông minh đến vậy, sao gặp chuyện tình cảm lại đần độn đến mức không nghe ra lời hay hay dở vậy chứ?

Rõ ràng anh đang mỉa mai Dung Ngật, nhưng Dung Ngật lại tưởng anh đang khen mình.

Khen Dung Ngật điều gì?

Khen cậu ấy vì một người phụ nữ mà khiến gia đình mình tan nát sao? Đến nỗi cả giới hào môn Nam Thành hễ thấy Dung Ngật là đều tránh xa, sợ lỡ không cẩn thận mà đắc tội vị thiếu gia Dung Tứ này.

Thậm chí ông nội Thương Tòng Châu còn nhiều lần nhắc nhở anh, bảo anh quản lý vị thiếu gia Dung Tứ có tiếng xấu này.

Ngày hôm đó, Thư Ngâm và vài người trong số họ đã thêm WeChat lẫn nhau.

Nhưng họ hiếm khi trò chuyện, mỗi người đều có công việc, cuộc sống riêng, điểm chung duy nhất là người yêu của đối phương. Chỉ khi các ông chồng tụ tập, các bà vợ mới gặp mặt.

Thương Tòng Châu có rất nhiều bữa tiệc và tiệc rượu.

Những buổi xã giao công việc, anh chỉ báo cáo Thư Ngâm lịch trình của mình và khi nào về nhà.

Những buổi gặp mặt riêng tư với bạn bè, anh đều đi một mình, không đưa Thư Ngâm theo. Chỉ khi gặp gỡ ba người của Hoắc thị này, anh mới đưa cô theo.

Thư Ngâm không thích giao tiếp xã hội, vì thế cô cảm thấy vui vẻ khi được thảnh thơi.

Chỉ là có một người bày tỏ sự bất mãn.

Người đó chính là Thẩm Dĩ Tinh.

Thẩm Dĩ Tinh hỏi cô: "Cậu không sợ anh ấy ra ngoài gặp gỡ những cô gái khác sao? Tớ không nói là anh ấy sẽ ngoại tình gì cả, nhưng anh ấy đẹp trai như vậy mà."

Thư Ngâm hỏi: "Anh ấy đẹp trai như thế nào?"

Thẩm Dĩ Tinh: "Đẹp rạng rỡ, lộng lẫy."

Thư Ngâm cười, khá tán thành cách nói của Thẩm Dĩ Tinh.

Vẻ ngoài của Thương Tòng Châu quả thật là số một, đặc biệt là đôi mắt đào hoa đó dễ dàng khuấy động lòng người.

"Tớ đâu thể ngày nào cũng kè kè bên anh ấy được chứ?" Cô hỏi ngược lại.

"Không phải bảo cậu ngày nào cũng kè kè bên anh ấy, mà là, anh ấy đi tụ tập bạn bè, cậu cũng có thể đi cùng, tuyên bố chủ quyền một chút chứ."

Thư Ngâm nghĩ một lúc, rồi vẫn lắc đầu: "Thôi bỏ đi, cậu cũng biết mà, tớ không giỏi giao tiếp lắm."

Thẩm Dĩ Tinh muốn nói lại thôi: "...Cũng đúng."

Thư Ngâm mỉm cười dịu dàng: "Đàn ông không phải là thứ có thể cướp được, cũng không phải nói mình tuyên bố chủ quyền là anh ấy thuộc về mình. Con người dựa vào sự thu hút lẫn nhau, nếu có người phụ nữ khác thu hút ánh mắt của anh ấy, thì mình có cố gắng đến mấy cũng chỉ là trò hề."

Thẩm Dĩ Tinh cảm thấy như có một cục sắt trong miệng, nuốt khó khăn.

Cô ấy mở to mắt: "...Cậu rốt cuộc có thích anh ấy không vậy?"

"Thích chứ, rất thích." Thư Ngâm nói.

"Đã thích rồi sao lại có suy nghĩ bi quan như vậy?"

"Không phải bi quan, mà là phải lý trí nhìn nhận mỗi mối quan hệ." Vẻ mặt Thư Ngâm thanh tĩnh, chậm rãi nói: "Cũng như tớ và cậu vậy, nếu cậu gặp bạn mới, và mối quan hệ với cô ấy vượt hơn mối quan hệ với tớ, tớ cũng sẽ bình tĩnh chấp nhận, sau đó thuyết phục bản thân – không có bất kỳ mối quan hệ nào là vĩnh cửu, ngay cả bố mẹ cũng không phải lúc nào cũng yêu mình đúng không?"

Nếu Thẩm Dĩ Tinh không hiểu được nỗi thất vọng trong lời nói của Thư Ngâm thì cô ấy đã làm bạn thân của Thư Ngâm hơn mười năm một cách vô ích rồi.

Không phải là đã trải qua đủ thứ phản bội mới tự an ủi mình rằng ngay cả tình yêu của bố mẹ cũng dễ thay đổi.

Mà là—

Cô chưa từng cảm nhận được quá nhiều tình yêu từ cha mẹ, nên tất cả những mối quan hệ tình cảm mà cô gặp sau này, cô đều chuẩn bị sẵn sàng cho việc đối phương có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Thẩm Dĩ Tinh dứt khoát phủ nhận: "Tớ sẽ không kết bạn được ai tốt hơn cậu đâu, cậu cứ yên tâm."

Thư Ngâm khẽ cười.

Thẩm Dĩ Tinh: "Cậu không tin tớ sao?"

Thư Ngâm nói: "Tớ tin cậu mà."

Lời thề là có thật, giây phút thốt ra lời thề đó sẽ được ghi nhớ mãi mãi.

Thư Ngâm nói: "Tớ cũng tin tớ và Thương Tòng Châu yêu nhau, nhưng Tinh Tinh à, trên đời này tớ chỉ có thể chắc chắn một điều duy nhất – dù tất cả mọi người đều không yêu tớ cũng không sao cả, bởi vì có tớ đang yêu tớ."

Tình yêu đơn phương được đền đáp, nhưng Thư Ngâm không vì thế mà mất đi lý trí.

Trong nửa đời người của cô, cô đã dựa vào niềm tin này để đi đến bây giờ.

Tôi đang toàn tâm toàn ý yêu chính bản thân mình.

Nhiều chuyện trên đời nếu trải lòng ra đều không có chút lãng mạn nào, sự thật thường khô khan đến tan nát lòng người.

Thẩm Dĩ Tinh không còn là cô gái tuổi teen ngây thơ nữa, đã qua cái tuổi chỉ biết nghe lời đường mật về tình yêu, biết rằng trên đời này không có gì là vĩnh cửu.

Nhưng cô ấy vẫn cảm thấy...

"Cậu bi quan quá."

"Có lẽ là quá lạc quan thì sao? Lạc quan đối mặt với được mất." Thư Ngâm cười một cách phóng khoáng.

Thẩm Dĩ Tinh không thể phản bác, lời Thư Ngâm nói dường như đúng, nhưng cô ấy lại cảm thấy hình như không nên như vậy.

Trong khoảnh khắc, cô ấy cảm thấy rối bời.

Thẩm Dĩ Tinh không nghĩ ra, dứt khoát không nghĩ nữa: "Thôi bỏ đi, nếu cậu không đi ăn với Thương Tòng Châu, vậy cậu đi ăn với tớ đi?"

Thư Ngâm: "Khi nào?"

Thẩm Dĩ Tinh: "Hôm nay."

Thư Ngâm: "Được thôi, đúng lúc tớ không có việc gì. Cậu muốn ăn gì?"

Thẩm Dĩ Tinh: "Ăn gì cũng được, nhưng ăn xong cậu đi cùng mình đến một quán bar nhé. Chủ quán bar đó là bạn của tớ, hôm nay sinh nhật anh ấy, cậu đi cùng mình đến tặng quà cho anh ấy. Tặng xong quà thì chúng ta về."

Bạn bè từ thuở nhỏ của Thẩm Dĩ Tinh nhiều vô kể, những năm qua Thư Ngâm đã gặp rất nhiều, nhưng lần nào cũng có những gương mặt mới. Cô đã quen với điều này.

Thư Ngâm nói: "Được, vậy mình nhắn tin cho Thương Tòng Châu trước."

"Oa — cậu còn phải báo cáo với anh ấy sao?" Thẩm Dĩ Tinh ngạc nhiên.

"Không phải đâu, tớ nói với anh ấy là tớ về nhà muộn một chút, khỏi để anh ấy về nhà lại không tìm thấy tớ." Thư Ngâm nhìn cô ấy: "Nói cứ như cậu đi chơi không nói với Đoạn Hoài Bắc vậy."

Thẩm Dĩ Tinh cười không chút kiềm chế, rạng rỡ khoe khoang: "Thì không còn cách nào khác, bọn mình ít gặp nhau, chỉ có thể thường xuyên nhắn tin trao đổi tình cảm thôi. Cậu đừng nói bọn tớ bây giờ cứ như là yêu online vậy, mỗi lần gặp mặt đều như là lần gặp mặt trực tiếp sau yêu online, cảm giác mới mẻ lắm. Hay cậu và Thương Tòng Châu cũng thử xa nhau nửa tháng xem sao."

Thư Ngâm chớp mắt: "Cuối tháng này anh ấy phải đi công tác nửa tháng."

Thẩm Dĩ Tinh: "Yêu! Online!"

Thư Ngâm khẽ cười: "Nửa tháng thôi mà, không gặp mặt thì có sao đâu."

Thẩm Dĩ Tinh không tin, nhưng nghĩ lại, với tính cách lạnh lùng, thờ ơ của Thư Ngâm.

Đừng nói nửa tháng không gặp mặt, ngay cả nửa tháng không nhắn tin chắc cũng được.

Người này nhớ nhung không bao giờ nói ra bằng lời, đối xử tốt với ai đều âm thầm thể hiện bằng hành động.

Haizzz.

Thở dài xong Thẩm Dĩ Tinh lại hớn hở đi thay đồ trang điểm.

Dù chỉ là xuất hiện chớp nhoáng nhưng dù sao cũng là dịp sinh nhật, trong đó sẽ gặp rất nhiều người. Thẩm Dĩ Tinh đương nhiên phải ăn mặc thật lộng lẫy mới được.

Cô ấy còn kéo Thư Ngâm ngồi xuống bàn trang điểm, cầm bông phấn trang điểm cho Thư Ngâm.

"Ngày nào cậu cũng dám để mặt mộc cũng chỉ vì da đẹp thôi."

"Mặc dù cậu rất xinh đẹp nhưng tớ vẫn hy vọng cậu thỉnh thoảng hãy trang điểm làm tớ kinh ngạc một chút."

"Tớ mới học được một kiểu trang điểm mới, rất đẹp và rất hợp với cậu, tớ trang điểm cho cậu nhé!"

Thư Ngâm như một con rối mặc cho cô ấy điều khiển, không chút phản kháng.

Khi trang điểm, Thư Ngâm không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên bật cười.

Thẩm Dĩ Tinh hỏi cô: "Cậu nghĩ đến chuyện vui nào sao?"

Thư Ngâm nói: "Nghĩ đến hồi đi học cậu cũng kéo tớ ra trang điểm. Kỹ thuật của người mới rất tệ, đánh phấn mắt mạnh tay quá, trực tiếp trang điểm cho tớ thành mắt khói luôn."

Trong ký ức những chuyện xấu hổ tương tự không ngừng xuất hiện, Thẩm Dĩ Tinh đương nhiên không quên: "Nhưng lần nào cậu cũng khen kỹ thuật của tớ tốt."

Thư Ngâm cười.

Rất nhanh sau khi trang điểm xong, hai người ra ngoài ăn tối.

Nơi ăn tối khá gần quán bar, đúng vào tiết cuối xuân, khí trời dễ chịu. Họ chọn đi bộ, trong không khí thoang thoảng hương hoa tàn.

Con phố quán bar nhấp nháy đèn neon mang một vẻ quyến rũ đặc biệt, như mời gọi người ta sa ngã, lại như khiến người ta tỉnh táo.

Quán bar họ sắp đến có tên là "Việt Sắc".

Bạn thân của Thẩm Dĩ Tinh là chủ quán bar "Việt Sắc", nghe nói bằng tuổi với hai cô.

Sau khi gặp mặt thật, Thư Ngâm nghi ngờ Thẩm Dĩ Tinh đã báo sai tuổi, trông anh ta như một thiếu niên ngoài đôi mươi. Giống như một yêu nghiệt.

Cả quán bar là của anh ta, anh ta đứng giữa sàn nhảy, với khuôn mặt quá trẻ trung, cầm micro hát. Giọng anh ta cũng trong trẻo và sạch sẽ, những bài hát nhanh với âm bass mạnh mẽ, anh ta đứng trên sân khấu trình diễn một cách phóng khoáng.

Xung quanh vang lên những tiếng reo hò không ngớt.

Không phải là sự náo nhiệt cố tình tạo ra bầu không khí, mà là từ tận đáy lòng.

Lồng ng.ực Thư Ngâm cũng như hòa vào làn sóng âm thanh, ồn ào náo nhiệt.

Anh chàng chủ buổi tiệc sinh nhật vẫn đứng trên sân khấu hát, mãi không chịu xuống.

Thẩm Dĩ Tinh chưa tặng quà, không tiện rời đi, vì thế kéo Thư Ngâm ngồi xuống khu ghế sofa.

"Đợi cậu ấy hát xong đã."

"Ừm." Thư Ngâm không có ý kiến, khen ngợi: "Giọng cậu ấy có thể ra mắt làm ca sĩ được đấy."

"Đừng nói, nhà anh ấy có mấy công ty giải trí, chỉ cần anh ấy có ý định vào giới giải trí, chắc chắn sẽ nổi đình nổi đám."

Hai người ngồi co ro trong khu ghế sofa, trò chuyện luyên thuyên.

Chưa được bao lâu, bài hát trên sàn nhảy chuyển sang giọng khàn khàn của loa trầm.

Có một con bướm hoa bay lượn trong khu ghế sofa, cuối cùng bay đến chỗ họ.

Chủ nhân buổi tiệc ghé thăm, Thẩm Dĩ Tinh không nể mặt chút nào, thậm chí không đứng dậy, lười biếng ngồi trên ghế sofa, ra vẻ sai bảo và chào hỏi anh ta: "Lâu rồi không gặp, sao cậu lại đẹp trai thế?"

"Vậy cậu nói xem, tôi đẹp trai hay Trần Tri Nhượng đẹp trai?"

"Chu Dương cậu có biết xấu hổ không vậy?" Thẩm Dĩ Tinh bực bội: "Sao cứ suốt ngày so sánh với anh trai tôi thế?"

"Ai bảo cậu cứ khen anh trai cậu đẹp trai." Mặt Chu Dương hơi đỏ vì hơi rượu, anh ta nhìn ra ngoài, chú ý thấy Thư Ngâm trong khu ghế sofa, liền không đứng đắn nói: "Cô em xinh đẹp này là ai vậy? Sao tôi chưa gặp cô ấy bao giờ?"

"Bạn thân của tôi."

"Có người bạn xinh đẹp như vậy mà cậu còn giấu diếm, Thẩm Dĩ Tinh, chúng ta có còn là bạn tốt của nhau không vậy?"

"Ai là bạn tốt của cậu? Tôi và cậu là chị em tốt."

"Được rồi, chị em tốt, vậy cô bạn này tên gì, giới thiệu một chút đi."

"Thư Ngâm." Để tránh xảy ra chuyện lớn, Thẩm Dĩ Tinh nói thêm ngay: "Cô ấy đã kết hôn rồi, cậu nghiêm túc một chút đi."

Vẻ mặt Chu Dương rất khoa trương: "Tôi không đứng đắn chỗ nào? Tôi là người đứng đắn mà!"

Ngay lập tức, anh ta nâng ly rượu trên bàn đưa cho Thư Ngâm, giọng điệu mập mờ như đang tán tỉnh: "Cô em xinh đẹp, tôi mời cô một ly."

Thẩm Dĩ Tinh lườm một cái: "Cậu đi chết đi Chu Dương—"

Chu Dương như cố ý đối đầu với cô ấy, lại giơ một ly rượu lên đưa cho Thẩm Dĩ Tinh: "Được rồi, có phải tôi bỏ bê cậu nên cậu mới giận không? Càng lớn tuổi cậu càng nóng tính đấy, làm sao Đoạn Hoài Bắc mà chịu nổi tính cách công chúa nhỏ của cậu chứ? Nào, anh trai mời cậu uống rượu."

Thẩm Dĩ Tinh: "Tôi muốn nôn quá, cậu càng lớn tuổi càng béo ú rồi."

Hai người không hiểu sao lại cãi nhau.

Họ cãi nhau khá thú vị, không phải so xem ai chửi ai khó nghe hơn, mà chỉ so xem ai chửi ai buồn nôn hơn.

Bất ngờ, Chu Dương lỡ tay làm đổ một ly rượu, rượu bắn tung tóe lên người Thư Ngâm.

Mặt Chu Dương đầy vẻ hối lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý."

Thư Ngâm cười: "Không sao đâu, lau đi là được."

Cô đưa tay vào túi lấy giấy, trước mắt bỗng nhiên bị một bóng đen che phủ.

Chưa kịp nhìn rõ người đến là ai, Chu Dương ngồi trong khu ghế sofa đã lớn tiếng nói: "Thương Nhị, sao cậu lại đến đây? Không phải nói về nhà bầu bạn với vợ sao?"

"Chẳng lẽ vợ cậu bỏ cậu đi với người khác rồi sao?"

"Ai dà, tôi vẫn không tin, sao cậu lại kết hôn rồi chứ? Cậu không thể đưa vợ cậu ra đây cho anh em xem một chút sao? Suốt ngày giấu giếm làm gì, sợ tôi cướp vợ cậu sao?"

Đèn laser tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhiều màu sắc.

Thư Ngâm nhìn Thương Tòng Châu đột nhiên xuất hiện, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên.

Khóe môi Thương Tòng Châu nở nụ cười, không vội trả lời câu hỏi của Chu Dương, mà như đang làm ảo thuật lấy ra một chiếc khăn tay, cúi người xuống, lau đi vết rượu trên đầu gối Thư Ngâm.

Động tác dịu dàng, tỉ mỉ.

Anh chăm sóc Thư Ngâm như không có ai ở đó, khiến Chu Dương ngây người.

Chu Dương: "Cậu đang làm gì vậy?"

Một ý nghĩ không thể tin nổi vụt qua đầu anh ta, anh ta quay đầu lại, hỏi Thẩm Dĩ Tinh để xác nhận: "Cậu nói bạn cậu kết hôn rồi sao?"

Thẩm Dĩ Tinh gật đầu.

Chu Dương: "Chẳng lẽ... là..."

Anh ta bỏ qua rất nhiều lời, Thẩm Dĩ Tinh vỗ vai anh ta, lại gật đầu: "Đúng vậy, người mà cậu vừa trêu chọc, là vợ của Thương Tòng Châu."

Mắt Chu Dương tối sầm lại.

Bình Luận (0)
Comment