Yêu Lại Mối Tình Đầu - Mộ Chi

Chương 74

Kể từ khi Thư Ngâm và Thương Tòng Châu tổ chức đám cưới, bố mẹ hai bên đã cố ý hoặc vô ý hỏi khi nào họ dự định có con.

Thông thường những lúc như vậy, Thương Tòng Châu đều trả lời: "Hai tụi con mới kết hôn, cứ sống cuộc sống vợ chồng son vài năm rồi tính."

"Hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, vài năm nữa Thư Ngâm lớn tuổi rồi, lỡ mất tuổi sinh sản tốt nhất thì không hay đâu."

"Tuổi sinh sản tốt nhất là bao nhiêu?"

"Ba mươi lăm tuổi phải không?"

"Trước ba mươi lăm tuổi làm gì mà không phải là tốt nhất?" Thương Tòng Châu nói một câu đã chặn đứng lời nói của bố mẹ hai bên.

Bố mẹ của Thư Ngâm thấy không thuyết phục được Thương Tòng Châu bèn quay sang khuyên Thư Ngâm.

Dù sao con gái và con rể khác nhau, con gái là con ruột, nói chuyện không cần nhìn sắc mặt đối phương, muốn nói gì thì nói nấy.

Vương Xuân Linh nói: "Tranh thủ bây giờ còn trẻ có con sớm một chút. Bây giờ tay chân bố mẹ vẫn còn linh hoạt, có thể giúp hai đứa trông con."

Thư Ngâm cứng rắn đáp: "Không cần hai người trông, khi con bé sinh ra Thương Tòng Châu sẽ thuê bảo mẫu."

Vương Xuân Linh: "Vậy thì hai người bọn ta cũng phải trông nó chứ, dù sao cũng là cháu ngoại."

Thư Ngâm nói: "Để sau rồi tính đi, hai đứa con tạm thời chưa có kế hoạch có con."

Vương Xuân Linh: "Hai đứa con định khi nào thì có con?"

Thư Ngâm nói: "Để sau."

Vương Xuân Linh: "Con phải cho mẹ một câu trả lời chính xác chứ!"

Giọng điệu Thư Ngâm bình tĩnh: "Khi nào có sẽ nói với mẹ, mẹ đừng vội, cũng đừng giục, đợi con chuẩn bị sẵn sàng làm mẹ rồi con sẽ có con."

Cô nhìn thẳng vào mắt Vương Xuân Linh, giọng nói rất nhẹ, nhưng mỗi lời nói ra lại nặng trĩu, như những cây kim đâm vào tim Vương Xuân Linh. Cô nói: "Con hy vọng con của con sẽ có một tuổi thơ hạnh phúc, bố mẹ có thể đáp ứng mọi yêu cầu của con bé, có thể ở bên con bé mỗi ngày, khi con bé không vui con sẽ tìm mọi cách để làm con bé vui vẻ. Con bé muốn đi công viên giải trí, con sẽ đi cùng con bé, con bé thi trượt, con sẽ an ủi con bé rằng không sao cả, học không tốt không có nghĩa là con bé là một học sinh thất bại. Con muốn nói với con bé rằng, cuộc đời là một trải nghiệm, đừng quá quan tâm đến kết quả, chỉ cần mỗi ngày sống vui vẻ là được."

"Con hy vọng con bé khác với con."

Nói xong Thư Ngâm quay người rời đi.

Cô không muốn nghe câu trả lời của Vương Xuân Linh, không muốn nghe lời biện minh của bà, không muốn nghe cái gọi là—"Mẹ cũng muốn ở bên con, nhưng..."

Quá nhiều "nhưng", trong mắt Vương Xuân Linh, mọi chuyện đều quan trọng hơn việc mang lại cho Thư Ngâm một gia đình trọn vẹn, hạnh phúc.

Thư Ngâm không muốn tự lừa dối mình, cũng không muốn tìm cớ an ủi mình vì bố mẹ nữa.

Cuộc đời cô bắt đầu trở nên tươi đẹp sau mười tám tuổi, sau khi cô vào đại học.

Bởi vì cô không còn dựa dẫm vào bố mẹ nữa, không cần xin tiền bố mẹ, học phí, chi phí sinh hoạt đều là do cô tự kiếm được.

Mối ràng buộc duy nhất giữa cô và bố mẹ chỉ là tiền.

Cô không muốn hỏi họ những câu hỏi ngây thơ như liệu họ có yêu cô hay không nữa.

Không cảm nhận được tức là không có.

Lời nói suông không có bằng chứng.

Kể từ khi kết bạn với Thẩm Dĩ Tinh, cô biết thế nào là tình bạn;

Kể từ khi ở bên Thương Tòng Châu, cô cũng biết thế nào là tình yêu đôi lứa.

Tình yêu không phải nói bằng miệng, mà phải chứng minh bằng hành động thực tế.

Cô rất biết ơn bố mẹ đã đưa cô đến thế giới này, nhưng họ không phải là những bậc cha mẹ đủ tư cách.

Thư Ngâm không muốn trở thành những bậc cha mẹ không đủ tư cách trong mắt con cái, cô phải chuẩn bị sẵn sàng làm mẹ mới có thể đón chào đón đứa con của mình.

Bởi vì đã từng trải qua, nên cô hy vọng con mình không phải trải qua.

Cô luôn muốn bù đắp những tiếc nuối của mình, lấp đầy tuổi thơ đầy khiếm khuyết của mình.

Thương Tòng Châu đối với việc có con tỏ ra không quan trọng, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Thư Ngâm cũng luôn nghĩ anh không thích trẻ con lắm.

Cho đến Tết Nguyên Tiêu năm sau khi cả gia đình họ Thương quây quần bên nhau, không khí vui vẻ, hòa thuận.

Thư Ngâm và Thương Tòng Châu ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.

Đột nhiên một cô bé xinh xắn, nét mặt như tranh vẽ chạy sà vào lòng Thương Tòng Châu, giọng nói non nớt, rất ngoan ngoãn: "Chú Hai, Yểu Yểu muốn đèn hoa sen, bố nói chú biết làm, chú có thể làm cho Yểu Yểu một cái được không ạ?"

Cô bé là con gái của anh cả nhà họ Thương, tức là anh họ của Thương Tòng Châu, tên là Thương Thời Yểu.

Thương Tòng Châu nói: "Được, chú Hai sẽ làm cho cháu một cái."

Vừa nói anh vừa cúi người bế Thương Thời Yểu lên.

Cô bé bất ngờ được bế lên không trung, vui vẻ cười tít mắt.

Thương Tòng Châu trực tiếp đặt cô bé lên vai mình.

Thương Thời Yểu vui sướng không thôi: "Chú Hai đưa con đi máy bay rồi!"

Đó là lần đầu tiên, Thư Ngâm cảm thấy, nếu Thương Tòng Châu có con gái, anh hẳn sẽ là một người bố tốt.

Tết Nguyên Tiêu, gần đó có hội đèn lồng Nguyên Tiêu.

Thương Thời Yểu nhìn thấy một chiếc đèn hoa sen đặc biệt thích, tiếc là không ai biết làm.

Bố cô bé nhanh trí nói chú Hai của con biết làm đèn hoa sen đấy, tìm chú Hai đi.

Cô bé liền lẽo đẽo chạy đến.

Thương Tòng Châu cam chịu làm đèn hoa sen cho cô bé, anh ngồi xổm, Thương Thời Yểu đứng nghiêng đầu nghiêng cổ: "Chú Hai, chú giỏi quá, ước gì bố con cũng giỏi như chú."

Thương Tòng Châu trêu cô bé: "Hay là con gọi chú là 'bố'?"

Thương Thời Yểu rất dứt khoát: "Bố!"

Vẻ mặt Thương Tòng Châu vô cùng hưởng thụ, nhưng lời nói lại ngăn cản cô bé: "Cái này không thể gọi bừa được, bố con biết sẽ không vui đâu."

Thế nhưng Thư Ngâm rõ ràng nhìn thấy trong mắt anh một cảm xúc tương tự như sự ghen tị.

Sau đó chiếc đèn hoa sen được làm xong, đẹp như chiếc đèn hoa sen mà nữ chính trong phim cổ trang khi gặp người yêu thì thả trôi trên sông. Ánh sáng trong vắt, nương theo dòng nước hồ bồng bềnh trôi.

Thương Thời Yểu chạy theo chiếc đèn hoa sen, Thương Tòng Châu sợ cô bé lạc giữa dòng người, bám sát phía sau.

Bên cạnh Thư Ngâm là những người anh chị em họ khác của Thương Tòng Châu, nhìn thấy cảnh này, họ không ngạc nhiên mà chỉ cảm thấy quen thuộc.

"Hồi nhỏ anh Hai toàn dỗ chúng em như vậy, lớn rồi anh ấy không cần dỗ chúng em nữa, mà lại bắt đầu dỗ con của chúng em."

"Trước đây khi phạm lỗi, việc đầu tiên làm là tìm anh Hai, hình như chỉ cần có anh Hai ở đó, trời có sập xuống cũng có anh ấy đỡ."

"Đúng vậy, anh Hai đáng tin cậy hơn bất kỳ ai khác."

"Không biết sau này anh Hai có con sẽ cưng chiều nó đến mức nào nữa."

"Người khác thì tôi không dám nói, chứ anh Hai chắc chắn là một người bố tốt."

"..."

"..."

Họ líu lo bàn tán, đột nhiên phát hiện ra Thư Ngâm trong đám đông, từng người một ngay lập tức thay đổi chủ đề: "Chúng em không có ý giục hai người sinh con đâu, chị dâu, chị đừng hiểu lầm."

"Đúng đúng đúng, hồi trước anh Hai chưa kết hôn, chúng em cũng hay buôn chuyện như vậy."

Thư Ngâm cười hiền hòa: "Ừm, chị biết mà."

Nhưng trong lòng cô đã có một niềm khao khát về tương lai rồi.

Cô hiếm khi lên kế hoạch cho tương lai, bởi vì cô cảm thấy tương lai không thể đoán trước được, ngay cả dự báo thời tiết bằng công nghệ cũng thỉnh thoảng không đúng, huống hồ ngày mai không thể biết trước được điều gì. Vận mệnh cũng không thể cam đoan mang lại cho cô điều gì.

Cô đã tự mình xây dựng tâm lý rất nhiều, đọc rất nhiều sách, học cách làm một người mẹ tốt, nhưng rốt cuộc thế nào mới thực sự là một người mẹ tốt? Càng do dự, càng suy nghĩ, càng mông lung.

Cho đến giờ phút này, cô nghĩ, có lẽ, cô có thể có một đứa con rồi.

Tương lai rất khó lường, nhưng Thương Tòng Châu có thật.

Chỉ cần có anh ở đó, mọi chuyện đều có thể giải quyết.

Giống như những người anh chị em họ của anh nói, anh đáng tin cậy hơn bất kỳ ai khác.

Và cũng đáng để Thư Ngâm dựa dẫm hơn bất kỳ ai khác.

Ánh đèn lồng Tết Nguyên Tiêu rực rỡ đan xen lung linh, Thư Ngâm nhìn thấy bóng mình cô đơn tựa vào một cái bóng khác.

Cô nghiêng đầu.

Không biết từ lúc nào, Thương Tòng Châu đã đến bên cạnh cô.

Anh cầm một xiên kẹo hồ lô: "Nghe nói ngọt lắm, em thử xem."

Thư Ngâm dựa vào tay anh, ngẩng đầu cắn một miếng.

Lạnh, nhưng rất ngọt.

Cô cong mắt: "Ngọt quá."

Thương Tòng Châu: "Thật sao?"

Thư Ngâm: "Ừm."

Cô chợt kiễng chân, ngẩng đầu hôn một cái lên khóe môi Thương Tòng Châu.

Thương Tòng Châu hơi ngẩn ra.

Thư Ngâm mỉm cười: "Ngọt không?"

Anh bật cười: "Ngọt."

Sau khi hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu kết thúc, Thương Tòng Châu và Thư Ngâm cùng đoàn người trở về biệt thự cũ của gia đình Thương để nghỉ đêm.

Đêm đó Thư Ngâm chủ động hơn mọi khi rất nhiều.

Thương Tòng Châu muốn lấy đồ, nhưng bị cô ngăn lại.

"Đừng đeo nữa."

"...Sẽ mang thai đó." Thương Tòng Châu vẫn dừng lại vào phút cuối.

"Mang thai không tốt sao?" Thư Ngâm nói: "Hôm nay thấy anh chơi với Yểu Yểu, em đột nhiên cảm thấy, nếu chúng ta cũng có một đứa con, anh nhất định sẽ cưng chiều nó vô cùng. Thương Tòng Châu, chúng ta có con đi được không? Em muốn nhìn thấy anh làm bố."

Trong ánh mắt đẫm mồ hôi đối diện nhau, hơi thở của Thương Tòng Châu nóng bỏng, giọng nói run rẩy không kiểm soát: "Em thật sự muốn có con sao?"

Thư Ngâm: "Ừm, muốn, thật sự muốn."

Thương Tòng Châu khàn giọng: "Được."

Khi đó Thư Ngâm không hề nhận ra, với sự tiếp xúc thân mật mà không có biện pháp bảo vệ, Thương Tòng Châu đã mất kiểm soát đến mức nào.

Tối hôm đó, Thư Ngâm thực sự trải nghiệm thế nào là "chết đi sống lại".

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cơ thể cô dường như không còn cảm giác là của cô nữa. Cô nằm trên giường với vẻ mặt không thiết sống, cả người đặc biệt an nhiên.

Chỉ là Thư Ngâm không ngờ em bé lại đến dễ dàng như vậy, Thương Tòng Châu đã chứng minh bằng hành động cụ thể thế nào là "một phát ăn ngay".

Một tháng sau, kinh nguyệt của Thư Ngâm chậm trễ mãi không đến. Trong lòng cô có linh cảm, nhưng lại không muốn đến bệnh viện kiểm tra rầm rộ, sợ rằng linh cảm thất bại nên đã mua que thử thai về nhà tự kiểm tra.

Liên tục thử ba que, đều hiện lên hai vạch.

Thư Ngâm hít sâu, điều chỉnh cảm xúc.

Cô lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh gửi cho Thương Tòng Châu.

Khi nhận được bức ảnh, Thương Tòng Châu đang ăn trưa.

Anh và giám đốc bộ phận nước ngoài vừa họp xong, để phù hợp với múi giờ bên đó, cuộc họp kéo dài từ mười một giờ sáng đến hai giờ rưỡi chiều. Sau khi kết thúc, Dung Ngật đến tìm anh, tiện tay xách hộp cơm vào.

"Bữa trưa của anh." Dung Ngật đặt hộp cơm lên bàn, trên người anh ta không hề có chút ấm áp nào, đại thiếu gia từ trước đến nay không biết chăm sóc người khác, không có hành động tốt bụng là giúp Thương Tòng Châu lấy từng hộp cơm ra.

Thương Tòng Châu đã nói chuyện hơn ba tiếng đồng hồ, miệng sắp khô đến nơi, lê lết cơ thể mệt mỏi lấy từng hộp cơm ra.

Bữa trưa tiêu chuẩn, hai món mặn, một món rau, một món canh.

Vì làm việc quá sức, anh không có khẩu vị, thỉnh thoảng mới đưa thức ăn vào miệng.

"Sao lại đến tìm tôi, có chuyện gì à?"

"Không có gì, rảnh rỗi quá." Vẻ mặt Dung Ngật lạnh lùng, nhưng giọng điệu lại ẩn chứa vài phần oán trách: "Phương Thanh Y đã bốn tiếng rồi không trả lời tin nhắn của tôi."

"Cô ấy đi phỏng vấn tin tức à?"

"Không, gần đây đang nghỉ phép, đưa Dung Tứ về nhà ngoại rồi." Dung Ngật phàn nàn: "Cô ấy mỗi lần về nhà ngoại là không trả lời tin nhắn của tôi, cứ như là bỏ rơi tôi rồi vậy."

"Bỏ chồng bỏ con, ít nhất cô ấy không bỏ con." Thương Tòng Châu an ủi anh ta.

Dung Ngật mặt lạnh xuống: "Anh im miệng."

Thương Tòng Châu cười.

Yên lặng một lúc, Dung Ngật nói: "Tôi thấy vợ anh cũng không nhắn tin cho anh."

Vừa dứt lời, điện thoại của Thương Tòng Châu đặt trên bàn làm việc rung lên.

Anh đặt đũa xuống, cầm điện thoại lên xem, màn hình hiển thị một tin nhắn, người gửi là – Vợ.

"Vợ ai mà không nhắn tin cho chồng chứ?" Thương Tòng Châu cố tình giơ màn hình điện thoại lên trước mặt Dung Ngật, giọng điệu khoe khoang nói: "Nhìn đi, vợ tôi nhắn tin cho tôi này."

Dung Ngật ghen tị đến nghiến răng, giọng điệu chua loét: "Cô ấy có thể có việc cần anh giúp, chắc chắn không phải là nhớ anh."

Thương Tòng Châu thản nhiên: "Vợ cậu cả ngày chả có việc gì cần người khác giúp, à, cũng có thể là có người giúp cô ấy rồi, không cần cậu giúp."

Dung Ngật tức đến biến sắc.

Anh ta quay người lại, quay lưng về phía Thương Tòng Châu, hờn dỗi.

Rất lâu sau trong văn phòng không có tiếng động nào, yên tĩnh đến kỳ lạ.

Dung Ngật quay lại, chỉ thấy Thương Tòng Châu đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, bất động.

Vẻ mặt không thể nói là sốc hay không thể tin nổi.

Dung Ngật vươn tay lắc lắc trước mặt anh.

"Anh Hai?"

"Thương Nhị?"

"Mẹ kiếp Thương Tòng Châu anh nói gì đi chứ!" Dung Ngật sốt ruột, giật lấy điện thoại của Thương Tòng Châu, nhìn thấy hai vạch trên màn hình, trái tim treo lơ lửng của anh ta cuối cùng cũng buông xuống: "Tôi cứ tưởng chuyện gì ghê gớm lắm chứ, hóa ra là chị dâu Hai có thai thôi mà. Anh cứ im lặng mãi, đáng sợ thật đấy."

Thương Tòng Châu hồn bay phách lạc, xác nhận với Dung Ngật: "Đây là có thai phải không?"

Dung Ngật: "À."

"Cậu chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn, đây chẳng phải là hai vạch sao, dù sao thì que thử thai là xem như vậy mà."

"...Tôi thật sự làm bố rồi sao?"

"...Cũng không chắc, que thử thai không nhất định chuẩn đâu, tốt nhất anh vẫn nên đưa chị dâu đi bệnh viện kiểm tra."

Thương Tòng Châu mừng ra mặt: "Cậu nói đúng, anh đưa cô ấy đi kiểm tra."

Nói rồi anh vội vàng cầm chiếc áo khoác treo trên ghế, vừa mặc áo vừa đi ra ngoài.

Dung Ngật gọi anh lại: "Anh chưa lấy chìa khóa xe."

Thương Tòng Châu quay lại lấy chìa khóa xe.

Đi thêm vài bước.

Dung Ngật lại gọi anh: "Anh không mang điện thoại à?"

Thế là Thương Tòng Châu lại quay lại lấy điện thoại.

Đi ra ngoài, khi gần đến cửa văn phòng, Dung Ngật không thể chấp nhận được người anh Hai đã mất lý trí này, anh ta thở dài một hơi, giọng điệu bất lực, gọi Thương Tòng Châu: "Anh Hai, anh cầm nhầm điện thoại của em rồi."

Thương Tòng Châu dừng lại.

Những hạt bụi trong không khí lắng xuống chậm rãi.

Mãi lâu sau Thương Tòng Châu mới phát ra một tiếng cười từ lồng ng.ực.

Anh tự giễu: "Sao anh lại giống một thằng nhóc con thế này?"

Dung Ngật cũng nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh thế này đấy. Anh Hai, chị dâu Hai mới có thai thôi, đợi đến ngày cô ấy sinh, anh sẽ hoảng loạn đến mức nào đây?"

Thương Tòng Châu nói: "Tôi cũng không biết, e rằng đến ngày đó tôi còn phải nhờ cậu trông chừng mới được."

Dung Ngật thật sự phục anh: "Thôi được rồi, tôi thấy hôm nay cũng phải trông chừng anh rồi. Đưa chìa khóa xe đây tôi đưa anh về nhà."

Ngày thường có thể trêu chọc, đùa giỡn thế nào cũng được, đó là chuyện riêng tư. Nhưng khi liên quan đến chuyện hệ trọng, họ vẫn là anh em ruột thịt.

Dung Ngật không chỉ đưa Thương Tòng Châu về nhà, tiện thể còn gánh luôn công việc buổi chiều của Thương Tòng Châu.

Nhưng anh ta ghét nhất cái kiểu thể hiện tình anh em thâm sâu này, cuối cùng lạnh lùng nói thêm một câu: "Tôi giúp anh làm việc không phải là vô điều kiện đâu, vài ngày nữa tôi phải đi đón Phương Thanh Y về nhà, hôm đó tôi không đi làm, công việc của tôi anh phải giúp tôi giải quyết đấy."

Thương Tòng Châu nói: "Được."

Trên đường về nhà, Thương Tòng Châu không khỏi nhớ lại cảnh Dung Tứ chào đời.

Hôm đó anh là người đi cùng Dung Ngật đến bệnh viện.

Dung Ngật căng thẳng đến mức mồ hôi làm quần áo ướt sũng dán chặt vào da.

Cơ thể anh ta căng cứng, vốn dĩ đã hẹn sẽ vào phòng sinh nhưng bị Phương Thanh Y đuổi ra. Anh ta quá căng thẳng, cứ căng thẳng là mặt mày không biểu cảm gì, vốn đã u ám lại càng thêm lạnh nhạt, khiến các bác sĩ và y tá đỡ đẻ đều sợ đến không nói nên lời.

Sau này khi Dung Tứ chào đời, Dung Ngật còn không thèm nhìn con, vội vàng chạy đi xem Phương Thanh Y có ổn không.

Chính Thương Tòng Châu là người bế Dung Tứ từ tay y tá.

Bé tí tẹo, nhắm mắt, trông rất yếu ớt.

Tiếng khóc rất lớn, như thể đang chào thế giới này.

Sau này mọi việc ở bệnh viện đều do Thương Tòng Châu lo liệu cho Dung Ngật.

Bởi vì hôm đó Dung Ngật cứ thất thần, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất là xem Phương Thanh Y có ổn không.

Thương Tòng Châu từng nghĩ, nếu Thư Ngâm có thai và sinh con, anh nhất định phải giữ bình tĩnh, tuyệt đối không thể như Dung Ngật.

Nhưng thực sự đến ngày này.

Mọi lý trí đều không thể đè nén được niềm vui trong đầu anh.

Thì ra từ "hớn hở" là có thật.

Anh gần như phát điên.

Không lâu sau về đến nhà.

Thư Ngâm ngạc nhiên khi anh đột ngột về nhà: "Sao anh lại về rồi?"

Suốt quãng đường này, Thương Tòng Châu liên tục cố gắng bình phục tâm trạng của mình, khi đối mặt với Thư Ngâm, trông anh vẫn khá bình tĩnh và kiềm chế: "Que thử thai đâu?"

"Đây này—"

Thư Ngâm đưa cho anh.

Anh cầm lấy nhìn đi nhìn lại, sau đó động tác đầy vẻ trịnh trọng bỏ que thử thai vào túi.

"Anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra kỹ hơn."

"Ừm, cũng được." Thư Ngâm nói.

Kết quả kiểm tra trùng khớp với kết quả que thử thai.

Thư Ngâm quả nhiên đã mang thai.

Cuộc sống của Thư Ngâm sau khi mang thai không khác gì trước khi mang thai.

Vẫn đi làm bình thường.

Thời gian nghỉ phép sau giờ làm, cô hẹn Thẩm Dĩ Tinh đi chơi.

Khi Thư Ngâm mang thai được bốn tháng, Thẩm Dĩ Tinh hẹn cô đi ăn tối.

Bữa tối là lẩu.

Thẩm Dĩ Tinh nhìn thấy cô, vừa tò mò vừa khó hiểu: "Đôi khi tớ thực sự không tin rốt cuộc cậu có thai thật không vậy? Bụng nhìn cũng không lớn mấy, còn không bằng bụng tớ ăn một bữa no căng nữa."

"Có thai rồi, hôm đó không phải đã cậu xem phiếu báo cáo rồi sao?" Thư Ngâm bất lực.

Sau khi có kết quả báo cáo, Thương Tòng Châu và Thư Ngâm là những người đầu tiên nhìn thấy, tiếp theo là Thẩm Dĩ Tinh.

Biết Thư Ngâm mang thai, Thẩm Dĩ Tinh vui mừng khôn xiết, khi nói chuyện với Thư Ngâm luôn miệng nhắc đến đứa bé.

"Bé con có nhớ dì không? Dì nhớ bé con lắm."

"Tớ mua quần áo cho bé con rồi, đẹp lắm!"

"Tớ thấy trên mạng nói chiếc xe đẩy trẻ em này rất tốt, tớ cũng mua một chiếc rồi!"

Thẩm Dĩ Tinh với h.am mu.ốn mua sắm mạnh mẽ, không hề kiềm chế.

Khiến Thư Ngâm gần như mỗi ngày đều nhận được bưu phẩm do Thẩm Dĩ Tinh đặt hàng, mười món thì có tám món là tặng cho đứa bé chưa chào đời của Thư Ngâm. Hai món còn lại thì là đồ linh tinh mua cho bà bầu.

Thư Ngâm rất đau đầu: "Con bé còn chưa sinh ra, cậu mua xe đẩy trẻ em làm gì?"

Thẩm Dĩ Tinh lý lẽ: "Để phòng hờ lúc cần thiết, hơn nữa tớ mua xe đẩy trẻ em thì sao chứ? Cậu biết Chu Dương đã tặng con gái đỡ đầu của mình một chiếc xe thể thao làm quà sinh nhật một tuổi không. Đứa trẻ một tuổi đấy! Xe thể thao đấy! Còn chưa ngồi được mà cậu ta đã tặng rồi! Tớ tặng một chiếc xe đẩy trẻ em còn có vẻ keo kiệt nữa."

Sợ Thẩm Dĩ Tinh cũng làm ra chuyện vĩ đại như vậy, Thư Ngâm vội vàng nói: "Xe đẩy trẻ em tốt lắm, tốt lắm."

May mà Thẩm Dĩ Tinh không học theo hành động hào phóng ngút trời của Chu Dương, những thứ cô ấy tặng đều là những thứ trẻ con mới sinh có thể dùng được.

Chỉ là đã bốn tháng trôi qua, bụng của Thư Ngâm không có bất kỳ dấu hiệu to lên nào.

Thẩm Dĩ Tinh thắc mắc: "Nếu không phải tận mắt nhìn thấy phiếu báo cáo, tớ sẽ thật sự nghi ngờ cậu đang lừa tớ."

Thư Ngâm bật cười: "Tớ việc gì phải lấy chuyện mang thai này ra lừa cậu chứ?"

Thẩm Dĩ Tinh: "Cũng phải."

Hai người vừa ăn lẩu vừa trò chuyện.

Bỗng nhiên nói đến Trần Tri Nhượng.

Thẩm Dĩ Tinh nói: "Anh trai tớ sắp kết hôn rồi, tớ đã gặp đối tượng kết hôn của anh ấy một lần, trông khá xinh đẹp, nghe nói là tiểu thư con nhà gia thế xuất thân từ giới văn học."

Đã lâu không có tin tức gì về Trần Tri Nhượng, vừa nghe thấy không ngờ lại là tin anh ấy sắp kết hôn.

Thư Ngâm vô thức làm chậm lại động tác nhúng rau vào lẩu: "Con mắt của anh cậu chắc sẽ không tệ đâu."

Thẩm Dĩ Tinh nói: "Có lẽ vậy, nhưng nghe nói hai người họ không tổ chức đám cưới, chỉ đăng ký kết hôn thôi."

Thư Ngâm: "Tổ chức đám cưới mệt lắm đấy—cậu không thấy vậy sao?"

Thẩm Dĩ Tinh tổ chức đám cưới vào tháng Tư năm ngoái, bốn giờ sáng đã dậy trang điểm rồi.

Nghĩ đến cô ấy, một người quen thức khuya dậy muộn, việc bắt cô ấy ngủ sớm dậy sớm là không thể, nên hôm đó cô ấy thức trắng đến bốn giờ sáng. Chính vì thế, một người thiếu ngủ trầm trọng, ngày hôm đó bận túi bụi, vài giọt nước mắt rơi xuống trong lễ cưới, sau đó cô ấy nói: "Toàn là nước mắt vì mệt thôi! Không phải vì hạnh phúc! Tổ chức đám cưới hạnh phúc cái nỗi gì, bận từ sáng đến tối, lại còn phải cười ngây ngô với một đám người không quen biết! Tớ sẽ không bao giờ tổ chức đám cưới nữa!"

"Cũng phải, nhưng tớ cứ thấy anh tớ không thích cô gái đó."

"Anh ấy có thích hay không làm sao cậu biết được?"

"Tớ là em gái anh ấy, sao tớ lại không biết?"

"Vậy anh trai cậu thích ăn gì, cậu nói xem."

Câu hỏi này trực tiếp khiến Thẩm Dĩ Tinh cứng họng.

Thẩm Dĩ Tinh như có gai trong cổ, cuối cùng chọn bỏ cuộc: "...Xin lỗi, tớ thực sự không biết anh ấy thích gì."

Thư Ngâm nói: "Hơn nữa anh cậu chẳng phải thích người ngoan ngoãn, dịu dàng, xinh đẹp sao? Tiểu thư con nhà gia thế... hẳn là kiểu con gái mà anh cậu thích phải không?"

Thẩm Dĩ Tinh gật đầu lý lẽ: "Nói cũng phải, anh ấy là một người kiệm lời, thích gì cũng giấu trong lòng, có lẽ thật sự rất thích cô ấy cũng không chừng. À đúng rồi—tớ còn thấy anh tớ tặng cô ấy một bó hoa hồng, nhưng tớ thấy gu thẩm mỹ của anh ấy thật kỳ lạ, sao anh ấy lại tặng bạn gái hoa hồng vàng chứ. Vàng vàng trông kỳ cục làm sao ấy."

Thư Ngâm cười: "Đoạn Hoài Bắc còn thích tặng cậu hoa hồng xanh yêu kiều nữa, tớ cũng không thể thưởng thức được."

"Đừng nói cậu, ngay cả tớ cũng không thể thưởng thức được." Thẩm Dĩ Tinh tỏ vẻ khá chán ghét, nhưng lại rất tự hào: "Gu thẩm mỹ của anh Đoạn nhà tớ tốt nhất là lúc anh ấy nhìn trúng tớ, tất cả gu thẩm mỹ và tất cả may mắn của anh ấy đều dùng hết cho tớ rồi."

"Đúng đúng đúng, cậu là công chúa xinh đẹp nhất." Thư Ngâm khen cô ấy.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện không ngớt.

Bạn bè thật sự là một sự tồn tại kỳ diệu, mỗi ngày đều trò chuyện trên mạng, cứ ngỡ đã nói hết mọi chuyện rồi. Nhưng thực tế khi gặp mặt lại có rất nhiều chuyện để nói.

Trong thời gian mang thai, Thư Ngâm thường xuyên gặp Thẩm Dĩ Tinh.

Thẩm Dĩ Tinh cũng từng chút một chứng kiến toàn bộ quá trình bụng Thư Ngâm dần lớn lên và tròn hơn.

Cô ấy không dám chạm vào, chỉ ngạc nhiên: "Bụng cậu thật sự có em bé rồi, kỳ diệu thật."

Thư Ngâm nắm tay cô ấy: "Không sao đâu, cậu sờ thử xem."

Tay Thẩm Dĩ Tinh run rẩy cẩn thận chạm một chút rồi rụt lại.

"A a a a tớ không dám chạm, Thư Ngâm Ngâm."

Thư Ngâm dở khóc dở cười: "Nó không yếu ớt đến thế đâu, chạm một cái cũng không sao."

Thẩm Dĩ Tinh đột nhiên rơi nước mắt: "Sao cậu lại có thai rồi, sao chỉ còn một tháng nữa là sinh rồi? Lúc tớ và cậu quen nhau chúng ta mới mười lăm mười sáu tuổi, ngày nào cũng mặc đồng phục học sinh, sao thoáng cái cậu đã sắp làm mẹ rồi?"

Thư Ngâm rút khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy: "Chúng ta đã quen nhau rất lâu rồi, Tinh Tinh."

Thẩm Dĩ Tinh khóc nức nở không ngừng: "Sao thời gian trôi nhanh quá vậy?"

Thư Ngâm nghẹn lời, cô cũng muốn khóc nhưng lại kìm nén: "Ừm, thời gian trôi rất nhanh, thời gian chúng ta quen nhau, từ một ngày thành một năm, rồi từ một năm thành mười năm. Sau này tính thời gian chúng ta quen nhau phải dùng đơn vị mười năm rồi."

Nước mắt Thẩm Dĩ Tinh hoàn toàn không ngừng được tuôn trào xuống.

Có lẽ bị Thẩm Dĩ Tinh ảnh hưởng, về đến nhà lồng ng.ực Thư Ngâm như bị thứ gì đó chặn lại, nặng nề u uất.

Thực ra sau khi mang thai cô không bị ảnh hưởng nhiều bởi hormone thai kỳ, tâm trạng luôn giữ ở trạng thái bình hòa.

Bản thân cô là một người không có nhiều cảm xúc thăng trầm, thêm vào đó, trong thời gian mang thai, Thương Tòng Châu đã mang lại cho cô giá trị cảm xúc đầy đủ. Vì vậy tâm trạng của Thư Ngâm trong thai kỳ luôn vui vẻ và thoải mái.

Nhưng tối nay, cô lại mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ, cô đã sinh con xong.

Công việc của Thương Tòng Châu ngày càng bận rộn, dần dần anh thức đêm không về nhà. Có lần khi anh về nhà lúc nửa đêm, Thư Ngâm ngửi thấy mùi nước hoa nữ lạ trên người anh, hơn nữa còn nhìn thấy vết son môi chói mắt in rõ trên áo sơ mi của anh.

Phản ứng của Thư Ngâm trong mơ vô cùng chân thực, không khác gì Thư Ngâm ngoài đời thực.

Cô bình tĩnh nói lời ly hôn với Thương Tòng Châu, Thương Tòng Châu không còn là công tử văn nhã, lịch sự như trước, anh giống một thương nhân tính toán kỹ lưỡng, bình tĩnh đàm phán điều kiện với Thư Ngâm.

"Quyền nuôi con thuộc về tôi, tôi sẽ bồi thường ly hôn cho cô, chi phiếu ở đây, số tiền trên đó cô muốn điền bao nhiêu tùy ý."

Rõ ràng vẫn là Thương Tòng Châu đó, Thư Ngâm dùng ánh mắt từ từ phác họa từng đường nét trên khuôn mặt anh, chỉ cảm thấy xa lạ đến lạnh lẽo.

Giọng cô run rẩy: "Em không cần gì cả, em chỉ cần con."

"Không thể nào, Thư Ngâm, tôi không thể đưa con của tôi cho cô. Trừ con ra, cô muốn gì tôi cũng có thể đáp ứng cô."

"Em không quan tâm tiền bạc."

"Nhưng còn con thì sao? Cô cũng không muốn nó giống cô, sống một tuổi thơ nghèo khó, nhạy cảm và tự ti phải không?"

Chính câu nói này đã hoàn toàn đánh gục Thư Ngâm.

Sự bình tĩnh mà Thư Ngâm duy trì bấy lâu bị xé nát, từ trước đến nay anh luôn bảo vệ cô rất tốt, chăm sóc cô rất tốt. Dù là lúc còn trẻ hay khi trưởng thành, trong các mối quan hệ với cô, anh luôn dành cho cô sự tôn trọng, khiến cô không có chút cảm giác nào về sự chênh lệch địa vị giữa hai người.

Thì ra những người yêu nhau khi hết yêu lại đơn giản đến thế, chỉ một câu nói thôi cũng đủ để làm tổn thương đối phương đến tan nát.

Nước mắt của Thư Ngâm không thể kìm nén được mà tuôn rơi, còn Thương Tòng Châu nhìn cô khóc, ánh mắt tràn đầy sự chán ghét và ghẻ lạnh.

Khi Thư Ngâm tỉnh dậy, cả người đang nằm gọn trong một vòng tay ấm áp.

"Em gặp ác mộng sao?" Thương Tòng Châu lo lắng nhìn cô, rút vài tờ giấy lau nước mắt trên mặt cô, động tác cẩn thận, dịu dàng. Anh cũng vừa mới tỉnh dậy, vừa tỉnh đã lập tức nhìn cô, kết quả không ngờ thấy cô đang ngủ nhưng lại cau mày chặt, nước mắt không biết từ lúc nào đã rỉ ra từ khóe mắt.

"Sao vậy? Gặp ác mộng hay khó chịu ở đâu?" Giọng Thương Tòng Châu trầm thấp khàn khàn, hỏi Thư Ngâm hết lần này đến lần khác.

Thư Ngâm hiếm khi khóc, lúc này khóc, nước mắt như vỡ đê không ngừng tuôn.

Khóc một lúc lâu mới dừng lại.

Khóc quá lâu, cổ họng cũng khô khốc.

Cô không nói gì, trước mắt bỗng xuất hiện một ly nước ấm.

Vì sự chu đáo tỉ mỉ của anh, mắt Thư Ngâm lại đỏ hoe: "Em mơ thấy ác mộng."

Thương Tòng Châu nói: "Ừm, anh biết, em khóc đến khản cả giọng rồi, uống chút nước làm ẩm họng trước đã, rồi kể anh nghe em mơ thấy gì."

Thư Ngâm nhấp từng ngụm nước nhỏ, đè nén cảm giác nghẹn ứ trong lồng ng.ực, nhẹ giọng nói: "Em mơ thấy sau khi em sinh con xong anh thường xuyên không về nhà vào ban đêm, sau này em phát hiện anh ngoại tình."

Cả hai đều im lặng một lúc lâu.

Vẻ mặt Thương Tòng Châu phức tạp: "Là lỗi của anh."

Thư Ngâm nghẹn lại một tiếng: "À?"

Anh nhận lỗi nhanh đến kinh ngạc, Thư Ngâm muốn giận cũng không thể giận nổi.

Thế nhưng: "Sao anh lại xin lỗi?"

Thương Tòng Châu nói: "Để em mơ thấy giấc mơ như vậy, là lỗi của anh."

Thư Ngâm nói nhỏ: "Chẳng lẽ anh không nên nói, mơ đều là giả, ngoài đời anh tuyệt đối sẽ không ngoại tình sao?"

"Nhưng mơ đã rồi, nước mắt của em là thật sự rơi xuống, anh cũng phải xin lỗi vì chuyện này chứ." Anh chợt cúi người hôn lên má cô, ánh mắt đau lòng nhìn cô: "Làm sao đây, anh hình như không thể kiểm soát anh trong giấc mơ của em, hay là sau này em đừng mơ thấy anh nữa, được không?"

"Trước đây anh toàn bắt em phải mơ thấy anh mà." Thư Ngâm bật khóc thành cười.

"Ừm, vì anh luôn mơ thấy em, nhưng anh toàn mơ thấy mộng xuân thôi."

"..."

Thư Ngâm im lặng vài giây: "Mơ đều là giả."

Thương Tòng Châu đáp nhẹ: "Mơ đều là giả, cho nên, anh sẽ không ngoại tình, càng không thức đêm không về nhà."

"Vạn nhất có chuyến công tác thì sao?" Tâm trạng của Thư Ngâm đã tốt hơn nhiều, lại trở về Thư Ngâm thản nhiên như thường ngày, bắt đầu tự trêu chọc mình: "Sao em lại mơ thấy giấc mơ kỳ lạ như vậy chứ? Thật kỳ cục."

"Anh sẽ cố gắng không đi công tác." Thương Tòng Châu cụp mắt xuống, che đi vẻ u ám trong đáy mắt.

Thư Ngâm dùng ngón tay chọc chọc vào ngực anh: "Toàn là mơ thôi mà, hơn nữa nếu anh thật sự muốn ngoại tình có cần phải thức đêm không về nhà đâu? Đàn ông muốn ngoại tình thì ban ngày cũng có thể ngoại tình."

Thương Tòng Châu bật cười: "Nói gì thế? Chồng em chỉ yêu em thôi."

Thư Ngâm cười: "Sến quá."

Thương Tòng Châu: "Thai giáo đó, em hợp tác chút đi."

Thư Ngâm: "Anh tính thai giáo kiểu gì vậy? Dạy cái gì?"

Thương Tòng Châu nghiêm túc: "Dạy bé con rằng bố mẹ yêu nhau, nó được nuôi dưỡng trong tình yêu, được bao bọc bởi tình yêu, được mong đợi chào đời."

Tim Thư Ngâm mềm nhũn, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng và sâu lắng.

Cô nhẹ giọng nói: "...Ừm, chúng ta yêu nhau."

Buổi sáng, Thương Tòng Châu đến công ty.

Chỉ còn một tháng nữa là đến ngày dự sinh của Thư Ngâm, Thương Tòng Châu không sắp xếp quá nhiều công việc cho mình. Ba người còn lại cũng nghĩ cho anh, chia đều công việc của anh ra.

Sau khi xử lý xong đống tài liệu chất chồng, anh gọi điện thoại nội bộ cho Tề Dật Lễ.

Điện thoại kết nối, giọng nói lạnh lùng của Tề Dật Lễ vang lên: "Có việc thì nói."

Thương Tòng Châu hỏi anh ta: "Ở văn phòng sao?"

Tề Dật Lễ: "Ừm."

Thương Tòng Châu: "Tôi đến tìm cậu."

Cúp điện thoại xong, anh vội vàng đến văn phòng của Tề Dật Lễ.

Tề Dật Lễ đang xem tài liệu trên tay, nghe tiếng mở cửa, nhưng không ngẩng đầu nhìn Thương Tòng Châu một cái.

"Có chuyện gì quan trọng đến mức cần phải nói trực tiếp với tôi vậy?"

"Tôi muốn nói chuyện với cậu về lịch làm việc năm tới." Thương Tòng Châu nói: "Tôi có thể sẽ không thể đi công tác nữa."

Nghe vậy động tác lật sang trang của Tề Dật Lễ khựng lại, anh ta ngẩng đầu, ánh mắt vô cảm nhìn thẳng vào Thương Tòng Châu, khí chất mạnh mẽ lan tỏa bốn phía.

"Ý gì?"

"Hôm nay Thư Ngâm mơ một giấc mơ, mơ thấy tôi thường xuyên không về nhà ngủ, rồi ngoại tình."

"Ồ, gã tồi." Tề Dật Lễ mắng anh.

Thương Tòng Châu không có tâm trạng đùa giỡn với anh ta: "Nói nghiêm túc đi, tôi cảm thấy tôi vẫn chưa mang lại đủ cảm giác an toàn cho cô ấy, nên muốn dành nhiều thời gian hơn cho cô ấy."

Sau đó bị Tề Dật Lễ châm chọc: "Cảm giác an toàn không phải chứng minh bằng cách này."

"Tôi biết, nhưng tôi..." Lần đầu tiên Thương Tòng Châu có cảm giác bất lực này: "Tề Tam, tôi không nghĩ ra cách nào khác."

"Cần tôi nói sao? Tôi cũng có vợ con, cậu bảo tôi đi công tác, vậy vợ con tôi thì sao?"

"Các công việc ở tỉnh ngoài thì cố gắng liên lạc trực tuyến, còn đối với các công việc ở nước ngoài thì tìm thêm một người phụ trách khác."

Nhìn nhau hồi lâu, Tề Dật Lễ nói: "Chuyện này phải nói với anh cả một tiếng."

Thương Tòng Châu: "Ừm, tôi sẽ nói."

Tề Dật Lễ khẽ cười một tiếng, trong lời nói không có ý châm biếm nào, như một lời cảm thán chân thành: "Trước đây khi còn lăn lộn ở Phố Wall tôi chưa từng nghĩ rằng có ngày bốn anh em chúng ta sẽ vì vợ mà nhượng bộ."

Thương Tòng Châu không đồng tình cũng không phản đối: "Đối với tôi, tất cả mọi thứ trên thế giới này đều đứng sau cô ấy."

Ngày dự sinh của Thư Ngâm là vào giữa đến cuối tháng Mười âm lịch.

Tức là tháng Mười Một dương lịch.

Ngày đứa bé chào đời đúng vào tiết Tiểu Tuyết.

Thư Ngâm nhìn những bông tuyết rơi lả tả ngoài phòng bệnh, ký ức theo những bông tuyết xoáy tròn mà quay về rất rất lâu trước đây.

Hình như tất cả những khoảnh khắc quan trọng liên quan đến Thương Tòng Châu đều gắn liền với tiết Tiểu Tuyết.

Thương Tòng Châu vào phòng sinh cùng cô, tiêm thuốc gây tê không đau, cô không phải chịu quá nhiều đau đớn.

Anh nhận chiếc kẹp cầm máu từ bác sĩ, cắt dây rốn nối giữa em bé và mẹ.

Trong tiếng khóc chào đời của trẻ sơ sinh, bác sĩ bế đứa bé lên, nói: "Mẹ tròn con vuông."

Thương Tòng Châu cảm ơn tất cả nhân viên y tế: "Cảm ơn."

Sau đó anh nhìn về phía Thư Ngâm: "Cảm ơn em, Thư Ngâm, em vất vả rồi."

Thư Ngâm mồ hôi đầm đìa, cô yếu ớt lắc đầu: "Không vất vả đâu."

Có thể có một kết tinh tình yêu với anh, có thể trở thành mẹ của con anh, em không thấy vất vả, em chỉ thấy hạnh phúc.

Trước đây vẫn luôn nghĩ rằng đánh giá độc ác nhất đối với phụ nữ là cô ấy là lựa chọn tốt nhất cho một người vợ hiền, mẹ đảm. Bởi vì theo nghĩa phổ biến, định nghĩa của mọi người về vợ hiền, mẹ đảm là không đi làm, ở nhà chăm sóc con cái, làm việc nhà, giống hệt như một người vợ đóng vai trò bảo mẫu. Dường như giá trị của phụ nữ không nằm ở nơi công sở, mà nằm ở gia đình.

Nhận thức của đại chúng về những bà nội trợ toàn thời gian cũng mang tính tiêu cực, cho rằng cô ấy chẳng qua là một người phụ nữ vô dụng chỉ biết làm việc nhà, cả đời chỉ có thể sống dựa vào chồng.

Vì vậy cô đã bài xích hôn nhân, kháng cự việc kết hôn.

Cho đến khi gặp Thương Tòng Châu, kết hôn với anh, Thư Ngâm mới biết, thì ra mỗi cuộc hôn nhân đều khác nhau.

Cũng có rất nhiều cuộc hôn nhân hạnh phúc, tự do, thuần khiết, không có bất kỳ sự hạ thấp nào, chỉ có sự hỗ trợ và khẳng định giá trị của nhau liên tục từ cả hai phía.

Anh sẽ liên tục khẳng định cô, khen cô rực rỡ đến nhường nào khi làm việc, khen cô là người phụ nữ đẹp nhất thế giới, khen anh thật may mắn khi có thể kết hôn với cô.

Anh cũng sẽ đón nhận tất cả những tính khí xấu của cô, ôm chặt cô vào lòng khi cô khóc, ở bên cô khi cô buồn bã, an ủi cô.

Hôn nhân là gì?

Đối với Thư Ngâm, hôn nhân là cùng người mình yêu tạo dựng một cuộc đời mới.

Trong cuộc đời đó, họ là nam nữ chính, kết cục là một cái kết hạnh phúc đã được định trước.

Bình Luận (0)
Comment