Yêu Lại Từ Đầu

Chương 1108


Bên chỗ Ninh Tôn phải đợi đến tối mới hoàn thành công việc.

Anh ta đi về hướng mà tài xế đang đậu xe và vừa lấy điện thoại ra để họi điện thoại cho Hứa Thanh Du.

Điện thoại của Hứa Thanh Du có đổ chuông, nhưng cô ấy nhìn chằm chằm vào Ninh Tôn mà không nghe máy.

Ninh Tôn đưa điện thoại lên tai, lông mày cau lại vì hồi lâu không có ai trả lời.

Những không tới mấy giây, anh nhìn tứ phía thì nhìn tới Hứa Thanh Du.

Sau đó ngay lập tức anh ấy nở nụ cười.

Anh cúp điện thoại đi rồi sải bước lớn chạy về phía Hứa Thanh Du đang đứng.

“Em đến đây lúc nào vậy? Sao lại không nói gì với anh cả?” Ninh Tôn nói.

Hứa Thanh Du đi tới nắm tay anh, “Em đến đây từ sớm, em ngồi xem anh quay phim cả nửa ngày trời.”
Ninh Tôn nghiêm nghị hỏi cô ấy, “Vậy thì đạo diễn Hứa thấy diễn xuất của anh có tốt hay không?”
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, “Cũng không tồi.

Nếu như không biểu hiện quá thâm tình với nữ chính quá thì tốt hơn nhiều.”
Nói xong cô ấy lại cười phá lên.

Ninh Tôn sờ sờ đầu cô, và không nói gì nữa.

Hai người đi về hướng khách sạn.

Nhưng mà đi được nửa đường thì Hứa Thanh Du kéo tay Ninh Tôn, và đưa anh ấy đi chỗ khác.

Ninh Tôn có hơi kinh ngạc, “Sao vậy? Chúng ta phải đi đâu à?”
Hứa Thanh Du có chút muốn cười, “Anh đi gặp người này với em nhé.

Đó là người bạn cũ của em, em nghĩ nên giới thiệu cho anh biết mới được.


Chắc chắn Ninh Tôn sẽ không tin vào những lời nhảm nhí cua Hứa Thanh Du.

Giọng điệu của anh ấy có chút ý cười, “Như thế này à, giới thiệu anh với những người lớn nhà anh hay sao?”
Hứa Thanh Du cũng không nói gì.

Cô chỉ đem anh đến chỗ mà cô đã hứa với cô gái ấy.


Bên chỗ đó, đoàn phim đã nghỉ, nhưng cô gái đó vẫn nghe lời và ở yên chỗ đó để đợi Hứa Thanh Du.

Trang phục của cô vẫn là bộ áo quần giống lúc chiều.

Hứa Thanh Du đứng rất xa liền nhận ra cô gái đó.

Cô gái đứng yên tại chỗ, hình như trên tay ôm một thứ gì đó, nhìn xung quanh.

Đợi Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đi đến gần đó cô gái đó mơi quay đầu sang nhìn bọn họ.

Cô ấy thất thần trong giây lát, sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ của bọn họ.

Hứa Thanh Du buông tay của Ninh Tôn ra và đứng ra bên cạnh.

Cô gái lao thẳng tới chỗ Ninh Tôn, dường như cô ấy muốn ôm lấy anh ta.

Nhưng Ninh Tôn lại nhanh hơn cô ấy nên anh đã nhanh trí lùi xuống một bước.

Phản ứng của cô gái đó cũng rất nhanh.

Cô nhìn thấy Ninh Tôn có động tác này liền phanh lại ngay lập tức.

Sau đó, cô gái đó kích động đến nỗi không nói nên lời, cô đưa món qua mà cô cầm trong tay đưa cho Ninh Tôn, “Ninh Tôn à, em muốn tặng cái này cho anh.

Món quà này là em đặc biệt làm cho anh.

Em cũng không biết anh có thích hay không, nhưng em lại thấy nó cũng khá đẹp.


Cô làm cho Ninh Tôn một con búp bê, làm thành hình dạng nhỏ trông rất giống Ninh Tôn.

Nó vẫn trông khá dễ thương.

Ninh Tôn nhận lấy quà của cô ấy và nói lời cảm ơn.

Cô gái thoạt nhìn mỉm cười với Ninh Tôn.

Nhưng sau khi nhìn một hồi, cô nhếch mép miệng, và hốc mắt lại đỏ bừng, “Em vì muốn gặp anh mới đến đây làm diễn viên quần chúng.

Nhưng mà tin tức của đoàn phim anh giấu quá kĩ, nên em không tìm thấy được.


Em cũng đã tìm chỗ của anh hơn nửa tháng rồi, thật sự không còn cách khác nên em chỉ có thể chọn tùy tiện chọn một đoàn phim mà thôi.

Anh xem em này, bây giờ em đã ra nông nỗi như vậy này.


Cô gái trang điểm thậm chí còn bẩn hơn khi Hứa Thanh Du nhìn thấy vào buổi chiều, và cô ấy thực sự rất nhếch nhát.

Hứa Thanh Du ở bên cạnh đang nín cười.

Dù cho cô đã sớm biết chuyện này nhưng lại nghe cô gái ấy nói lại thêm lần nữa, Hứa Thanh Du vẫn còn rất muốn cười.

Ninh Tôn cũng muốn cười.

Nhưng Hứa Thanh Du có thể thấy được, anh ấy đang cố gắng nhịn cười, “Như thế này à.

Tội nghiệp em quá.”
Cả hai muốn cười, nhưng bản thân cô gái lại rơm rớm nước mắt, “Em còn tưởng rằng đoàn phim của anh không ở đây, em tuyệt vọng lắm luôn.”
Sau đó cô quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Cũng may hôm nay đã gặp chị này.

Nếu không em cũng không biết mình phải chờ bao lâu nữa.”
Cô thở dài mấy lần, “Có lẽ cuối cùng nếu không đợi được anh thì em sẽ rời đi rồi.”
Nói xong cô ấy suy nghĩ một lát, và mau chóng làm việc chính.

Cô gái cũng mang theo giấy, bút và điện thoại di động.

Sau khi Ninh Tôn ký tên, cô ấy chụp thêm vài tấm hình với Ninh Tôn.

Khi xem lại ảnh, cô gái vẫn còn hơi tiếc nuối, “Em cũng thê thảm quá.

Đáng lẽ ra em phải ăn mặc sạch đẹp mới đế đến gặp anh mới đúng.”
Hứa Thanh Du an ủi cô, “Không sao cả.

Dù sao anh ấy cũng còn ở bên này quay phim.

Lần sau nếu có thời gian cũng có thể gặp nhau nữa mà.”
Cô gái lại đột nhiên chớp chớp mắt, “Như vậy hả.

Vậy thì quá tốt rồi.


Đúng rồi đoàn phim của anh ấy ở đâu vậy, nếu em có thời gian thì có thể qua đó xem cũng được?”
Ninh Tôn cũng không giấu giếm gì.

Anh nêu rõ địa điểm của đoàn phim àm mình đang quay cho cô gái.

Cô gái đó rất vui mừng.

Đến cuối cùng cô ấy không kiềm chế được bản thân mình nên đã ôm Ninh Tôn một cái.

Nhưng mà cô gái đó cũng không phải là loại mặt dày, cô ấy chỉ ôm Ninh Tôn một cái rồi ngay lập tức buông anh ấy ra.

Sau đó, cô ấy quay sang Hứa Thanh Du và nói, “Chị ơi chị đừng ghen nhá.

Em chỉ muốn lợi dụng cơi hội duy nhất trong cuộc đời của em mà thôi.”
Hứa Thanh Du nghĩ rằng cô gái nà rất đáng yêu, vì vậy cô ấy đã làm theo lời của cô gái ấy và nói: “Chị không ghen gì đâu.

Em muốn ôm thêm một cái nữa cũng được.”
Cô gái đó cười lớn lên, “Không cần đâu, không cần đâu.

Em thấy như vậy là tốt lắm rồi, em cũng đã mãn nguyện..”
Cũng không còn sớm nữa.

Bọn họ cũng không nói nhiều gì, cô gái đó vẫn chưa ăn cơm, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn phải nhanh chóng về khách sạn.

Vì thế bọn họ tạm biệt tại đây.

Ninh Tôn ôm con búp bê và cũng Hứa Thanh Du về khách sạn.

Hồi nãy, anh ấy mua đồ ăn về rất nhiều nên Hứa Thanh Du ăn mãi cũng không hết.

Ninh Tôn đến ngồi bên giường ăn chút gì đó, sau đó cầm con búp bê qua xem.

Con búp bê nhỏ thực sự rất đáng yêu.

Nhưng thật lòng mà nói, nếu cô gái đó không nói con búp bê đó là làm theo dáng vẻ của anh thì anh cũng chẳng nhìn ra được.

Nó thực sự quá trừu tượng rồi.

Hứa Thanh Du lấy con búp bê qua rồi sau đó cô lấy điện thoại chụp vài tấm.

Nhưng mà những tấm ảnh đó cô lại gửi qua cho Ninh Tôn, “Anh đăng nó lên tường của mình đi.”
Ninh Tôn cũng biết ý của Hứa Thanh Du.

Anh ấy cũng biết ra một bài viết và gắn thêm bức ảnh vào rồi đăng lên tường.

Đại khái là muốn nói cảm ơn người hâm mộ, rất thích những đồ chơi những lời nói đại loại như vậy.

Thao tác này của anh ít nhiều gì cũng tăng độ tương tác cho anh.


Ninh Tôn nắm lấy tay Hứa Thanh Du, bảo cô ngồi vào lòng mình, anh gửi xong thì hôn Hứa Thanh Du mấy cái “Một chút nữa chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?”
Hứa Thanh Du nhướng mày, “Có tiện không?”
Không có gì bất tiện cả.

Bên này có mấy đoàn phim, nghệ sĩ ở trong đó thật sự là đếm không xuể.

Nếu anh ấy ở chỗ khác thì có thể bị người khác chú ý nhưng ở đây thì cũng chưa chắc.

Cũng có lẽ mấy người khác nhìn thấy anh cũng chẳng có phản ứng gì.

Hứa Thanh Du suy nghĩ một hồi, hình như cũng đúng như vậy.

Hôm nay, lúc cô ấy ở những đoàn phim khác tham gia thì cũng có thấy rất nhiều người nghệ sĩ khác.

Có một số người nghệ sĩ lúc nghỉ ngơi còn ngồi nói chuyện phiếm với diễn viên quần chúng.

Xem thái độ của những người diễn viên quần chúng đó cũng khá bình thường.

Bọn họ cũng không xem những người nghệ sĩ đó là nhân vật to lớn gì cả.

Hứa Thanh Du gật đầu, “Được thôi.

Vậy thì buổi tối chũng ta giải quyết bên ngoài nhé.”
Ninh Tôn đi tắm trước, thay quần áo rồi hai người rời khách sạn.

Ngay cả khi không lo bị nhận ra, Ninh Tôn vẫn đội mũ.

Cả hai không bắt taxi ra khỏi khách sạn, chỉ đi bộ chậm rãi bên lề đường.

Thời gian cũng khôn còn sớm nữa nên tất cả các hàng ăn ở bên phố đều được mở ra, trông náo nhiệt hơn hắn.

Hứa Thanh Du không muốn vào nhà hàng ngồi ăn rất ngò bó, đi một lúc lâu, Hứa Thanh Du chỉ vào một quầy bán đồ ăn, “Em cảm thấy nơi này cũng không tồi đó.”
Món này thật sự là mùi vị của nó lan truyền rất xa.

Lúc trước Ninh Tôn cứ muốn ăn, nhưng mà sau này có chút độ nổi tiếng.

Vậy nên không thể đi ra ngoài thường xuyên, lúc đó thì Ninh Tôn cũng không muốn ăn nữa.

Lúc này Hứa Thanh Du thu tay về phía có khuôn mặt xinh xắn, Ninh Tôn không chút suy nghĩ gật đầu nói: “Được rồi, đi thôi.”
Trong quán ăn có khá nhiều người, Ninh Tôn và Hứa Thanh Du ngồi xuống một bàn hai người trước cửa.

Có một bàn bên cạnh bốn năm người, lúc này họ đang ăn rất vui vẻ.

Hứa Thanh Du quay lưng sang chỗ khác, lúc đầu không quan tâm lắm, nhưng sau đó cô lại nghe rõ họ đang nói gì.

Bọn nọ đang bàn tán đến Nam Nhạc..

Bình Luận (0)
Comment