Yêu Lại Từ Đầu

Chương 1125


Hứa Thanh Du cả buổi trưa đều ngồi xem tài liệu Giang tổng chuẩn bị cho cô, đúng là lợi hại hơn nhiều so với loại nhắm mắt mò đại như cô.

Chí ít cô nhìn ra có rất nhiều chi tiết về mặt xử lý, chính cô làm không được tốt.

Cô đúng là có một vài thói quen nhỏ, lúc thiết kế váy sẽ cho nhiều nguyên tố một chút, lúc thiết kế quần áo, toàn bộ đường nét của bộ quần áo lại luôn luôn cố định thành một hình dạng.

Quả nhiên vẫn là kiến thức quá ít, vẫn là phải xem nhiều hơn, xem nhiều rồi, tự nhiên cũng liền hiểu biết nhiều hơn, tầm mắt của mình được mở rộng rồi, đồ thiết kế ra mới đa dạng hơn một chút.

Đợi đến buổi trưa tan ca, Hứa Thanh Du bên này còn chưa xem xong, lúc những đồng nghiệp kia rời đi, lượn lờ bên cạnh bàn làm việc của cô, chỉ là nhìn ngó những văn kiện đang bày trên bàn của cô.

Hứa Thanh Du cảm giác được những người kia đều cảm thấy hứng thú với tài liệu Giang tổng cho cô.

Ai cũng biết bên trong tài liệu này thật sự có kiến thức, học hỏi từ trong này so với Quách Châu trực tiếp chỉ dạy cho cô cũng không khác biệt lắm.

Hứa Thanh Du chỉ coi như cái gì cũng không nhìn thấy, cúi đầu làm công việc của mình.

Chờ tới khi người trong văn phòng đều đi hết, cô mới thở ra một hơi, sau đó cô bỏ tài liệu xuống, cầm điện thoại lên.

Ninh Tôn bên kia vẫn là không có liên lạc với cô, Hứa Thanh Du chỉ có thể thở dài một hơi, chỉ có thể chủ động gọi điện thoại sang cho Ninh Tôn.

Ninh Tôn bên kia rất nhanh liền nghe điện thoại, không đợi Hứa Thanh Du nói chuyện, anh mở miệng trước, “Anh còn tưởng trưa nay em có hẹn rồi chứ.”

Người đàn ông nay lòng dạ thật hẹp hòi, Hứa Thanh Du chỉ có thể giải thích, “Em vừa làm xong.”
Ninh Tôn không nói chuyện, Hứa Thanh Du lại hỏi anh buổi trưa ăn cơm chưa, kết quả Ninh Tôn không nói chuyện, anh trai tài xế bên cạnh liền hét vào điện thoại, “Anh ấy quay phim xong vẫn luôn chờ điện thoại của cô, chờ cả nửa ngày rồi, kết quả bây giờ cô mới gọi tới.”
Anh tài xế nói xong, Ninh Tôn có lẽ đã bịt điện thoại lại, Hứa Thanh Du nghe được bên kia hàm hàm hồ hồ hai tiếng không biết nói cái gì, nhưng là nghe không rõ nữa.

Qua vài giây sau, Ninh Tôn mới mở miệng, “Em ăn cơm chưa?”
Hứa Thanh Du nói một câu chưa ăn, sau đó còn nói, “Không có khẩu vị gì.”
Ninh Tôn có lẽ là trải qua một đêm, ít nhiều có chút nguôi giận, rốt cục dành ra tâm tư đến quan tâm cô, “Không có khẩu vị cũng phải ăn, bằng không thân thể chịu không được, bây giờ thời gian còn sớm, đi ăn một bữa cơm đi.”
Hứa Thanh Du nghĩ một lúc, cũng liền đứng lên, từ văn phòng đi ra ngoài, đi về phía thang máy bên kia.

Vốn dĩ cô là muốn hỏi một chút Ninh Tôn khi nào có thời gian có thể trở về, không nghĩ tới Ninh Tôn nói với cô, “Qua hai ngày nữa anh có thể nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta tổ chức lễ đính hôn đi.”
Hứa Thanh Du ngẩng người, liền vội vã hỏi, “Chừng nào, là xin nghỉ rồi sao?”
Ninh Tôn chậm rãi mở miệng, “Ừ, xem như nghỉ phép, trước đó anh đã cùng tổ đạo diễn nói mình giữa chừng có thể có chút chuyện, cho nên khoảng thời gian này đuổi tiến độ tương đối nhanh, hiện tại tiến độ đã vượt xa rồi, anh có thể nghỉ ngơi một chút.”
Hứa Thanh Du cũng theo đó mà thở dài một hơi, đi, “Vậy cụ thể là ngày nào? Đến lúc đó em đặt vé máy bay.”
Ninh Tôn cản cô lại, “Anh tự mình tới là được rồi, đến lúc đó báo cho em biết, em thu dọn hành lý là được, không cần chuẩn bị quá nhiều đồ đạc, sang bên kia thì đặt mua mới.”
Cho dù là ngồi máy bay đi thẳng đến, nhưng mà trên đường cũng không cần thiết khiến hai người mệt mỏi như vậy.

Hứa Thanh Du nghĩ một thoáng liền đồng ý, cuộc điện thoại này gọi xong cô vừa lúc cũng đến nhà ăn.

Ninh Tôn bên kia cũng phải đi ăn cơm, thế là cúp điện thoại, Hứa Thanh Du đi mua cơm, lần này tìm một chỗ không có ai đến ngồi xuống.

Cô bên này vừa ngồi xuống, đối diện lại có hai người đến ngồi.


Hứa Thanh Du giương mắt nhìn một chút, là cô gái lần trước trấn an cô, giống như cô đều là đi cửa sau vào đây.

Người này cũng không biết nghe được tin tức ở đâu, biết cô quen biết Giang tổng, thế là cười với cô, “Không nghĩ tới cô là do Giang tổng lo cho vào.”
Những tin đồn này truyền đi thật là nhanh, Hứa Thanh Du hơi có chút bất đắc dĩ, bất quá cũng mở miệng, “Đồng nghiệp trong công ty đều biết hết cả rồi?”
Cô gái kia khẽ gật đầu, “Những người này nắm tin linh hoạt lắm, cô bị gọi đến văn phòng của Giang tổng xong, bọn họ đều biết hết cả rồi.”
Hứa Thanh Du cười một cái, cuối cùng lắc đầu, không nói gì nữa.

Cô gái kia đợi một chút còn nói, “Hôm nay A Mai đến tìm cô, vừa từ chỗ cô đi ra người bên ngoài liền biết cả.

Hứa Thanh Du ừ một tiếng, cuối cùng lại nghe thấy cô gái này nói, “Nghe nói A Mai đưa qua cho cô rất nhiều tài liệu.”
Hứa Thanh Du dừng lại một chút, sau đó hiểu ra ý của cô gái này, nói không chừng những tài liệu trong tay cô bị rất nhiều người nhắm tới, đoán chừng rất nhiều người đều muốn nhìn một chút những tinh tuý bên trong.

Chỉ là thứ này cô cũng là nhận ân tình của người ta mà có được, cũng không rõ lắm có tiện đem cho người khác xem hay không.

Cô vốn là định xem xong những thứ này thì đem trả lại, cô cũng không xác định trong này có cái gì cái gọi là cơ mật.

Hứa Thanh Du nói một câu phải, sau đó còn nói, “Hôm nay mới đưa tới, tôi mới xem được một chút.”
Cô gái mím môi nghĩ nghĩ liền nói, “Bên trong hẳn là có rất nhiều đồ có ích.”
Hứa Thanh Du cũng không hề giấu giếm, “Hẳn là vậy, chí ít những cái hiện tại tôi xem được rất có ích.”

Người trưởng thành chính là như vậy, rất nhiều lời sẽ không trực tiếp nói rõ, luôn luôn thăm dò các kiểu.

Chẳng qua như vậy vừa vặn tiện cho Hứa Thanh Du giả ngốc, đối phương không nói rõ, cô cũng làm như làm cái gì cũng nghe không hiểu.

Cô gái kia cũng không tiện nói thẳng quá, thấy Hứa Thanh Du không tiếp lời cũng liền thôi.

Ăn xong bữa cơm Hứa Thanh Du trở lại văn phòng, cô thật là có chút do dự rồi, về sau không muốn đến nhà ăn bên kia ăn cơm nữa.

Mỗi lần qua đó bị người ta vây xem không nói, cô phỏng đoán một chút, đoán chừng tiếp đến cũng sẽ có người tới bắt chuyện với cô, vì những tài liệu trong tay cô mà chạy đến.

Cuộc sống chốn văn phòng này không thể đơn giản một chút sao, làm cho tất cả mọi người bực mình như vậy.

Hứa Thanh Du trở lại văn phòng, những người trong văn phòng cũng không biết thế nào nữa, tất cả đều không trở về.

Văn phòng trống trơn cũng chỉ có một mình, chẳng qua ngược lại cô thật sự thích loại cảm giác này.

Cuộc sống chốn văn phòng mà cô muốn nhất chính là như vầy, không có người quấy rầy.

Hứa Thanh Du tiếp tục xem tài liệu Giang tổng cho người mang tới, có lúc xem đến ý tưởng đột nhiên bùng phát, cô còn tự mình cầm bút vẽ ra một bức.

Có thể những tài liệu này thật sự giúp ích cho cô, lúc trước khi cô thiết kế bản thảo, cho dù là ý tưởng tràn ngập, cũng sẽ có lúc vò đầu bứt tóc.

Nhưng mà lần này số lần bị bí ý tưởng cũng đặc biệt ít đi.


Hứa Thanh Du cả buổi trưa đều đang bận rộn với công việc của mình, cảm thấy thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.

Buổi tối lúc sắp tan ca, cô lại nhận được điện thoại của Tống Kình Vũ, kết quả Tống Kình Vũ lần này không phải hẹn cô ăn cơm.

Anh ta chính là gọi điện thoại cho Hứa Thanh Du, trước tiên trò chuyện vài câu, sau đó hỏi cô công việc thuận lợi hay không.

Hứa Thanh Du cảm thấy Tống Kình Vũ hẳn là biết chuyện Giang tổng đưa cho cô tài liệu, cho nên cô liền tự mình đem chuyện này nói ra trước.

Tống Kình Vũ ừ một tiếng, “Giang tổng luôn rất biết cách làm người, cho nên tôi nói cho cô biết, cô có chuyện gì đều có thể đi tìm anh ta.”
Hứa Thanh Du có chút muốn cười, Tống Kình Vũ hẳn là suy nghĩ có chút hơi ít, cô làm sao có thể đi tìm Giang tổng được.

Lại nói Giang tổng bình thường cũng không tới công ty, cho dù cô muốn tìm cũng tìm không được.

Cô vẫn là ừ ừ đồng ý, “Được, tôi đã biết rồi.”
Tống Kình Vũ bên kia hẳn không bận lắm, trò chuyện với cô hẳn một lúc.

Tiếp đó hai người cũng không nói gì có ích, chỉ kể vài việc vặt trong cuộc sống hằng ngày.

Đợi cúp điện thoại xong, thời gian tan sở buổi chiều cũng liền đến, Hứa Thanh Du lần này không dám la cà nữa, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc đi ra ngoài đón xe về nhà.

Lúc về đến nhà vừa vặn Ninh Tôn gọi điện thoại tới, Hứa Thanh Du vội vã nghe điện thoại, “Anh bên kia cũng bận xong rồi sao?”
Ninh Tôn hỏi, “Bây giờ em ở đâu?”
Hứa Thanh Du lần này nói rất thẳng thắng, “Em ở nhà nè, còn có thể ở đâu?”.

Bình Luận (0)
Comment