Yêu Lại Từ Đầu

Chương 216


Trì Uyên ôm Cố Tư vào phòng cô, đặt cô lên giường.

Ngay lúc này đã là buổi trưa, đi qua đi lại một vòng, hai người cũng đã đói.

Trông chờ vào Trì Uyên nấu cơm, đó là điều không thể.
Cố Tư cầm điện thoại lên: “ Tôi gọi đồ ăn ngoài, anh muốn ăn gì?”
Trì Uyên vốn định quay người đi ra, kết quả Cố Tư nói câu đó, anh liền dừng lại.

Anh đi qua, ngồi xuống bên giường Cố Tư, cầm điện thoại Cố Tư xem qua.

Trên trang gọi đồ ăn, có nhiều món na ná giống nhau, anh nhìn qua rồi đặt điện thoại xuống: “Tôi gọi người qua đây, đừng đặt mấy thứ này.”
Cố Tư lập tức gật đầu: “Được.”
Trì Uyên ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích, ánh mắt rơi trên cửa, dường như đang do dự điều gì đó.

Cố Tư nghĩ nghĩ tìm ra chủ đề: “Lần trước gặp Trì Cảnh, anh ta nói chú hai anh sắp tổ chức sinh nhật, chuyện này, tôi có cần ra mặt không?”
Trì Uyên sững sờ, quay đầu nhìn Cố Tư: “Cậu ta đã nói với cô như thế nào?.”
Cố Tư có vẻ ngạc nhiên: “ Không nói gì nhiều, chỉ nói chú hai anh tổ chức sinh nhật, có thể là tổ chức ở nhà tổ, nhờ tôi giúp anh ta chọn quà.”
Trì Uyên nhướng mày: “ Cùng nhau chọn quà sinh nhật?”
Cố Tư không biết ý kỳ lạ này của anh là gì, giọng điệu liền nặng nề: “ Đúng vậy, anh ta nói không biết chọn, nhờ tôi giúp anh ta tham khảo, có chuyện gì sao?”
Giọng điệu ba từ cuối đặc biệt nặng nề.

Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư, vẻ mặt vô cùng bình đạm: “Tôi hỏi cũng không được?”
Anh đứng lên, nói tiếp: “Cố Tư, cô cùng Ninh Tôn thân thiết như nào,tôi không quan tâm, nhưng Trì Cảnh thì không được, hai chúng ta thực sự đã ly hôn, cô có quyền chọn người khác, cô phải hiểu một người nào khác, trừ những người nhà họ Trì.”
Cố Tư nhìn Trì Uyên, cô hiểu ý của anh.


Hai người họ đã ly hôn, cô càng không thể dính líu tới người nhà họ Trì nữa.

Nhà họ Trì không thể mất người nào nữa.

Nếu không trong tương lai hai anh em cùng vướng víu với một người phụ nữ, quả thực có thể gọi là lịch sử gia đình bí mật của giới thượng lưu.

Cố Tư giễu cợt: “Chuyện này, còn cần anh nói? Tôi lại không phải không có não.”
Cô dựa vào giường: “Huống hồ, đàn ông nhà họ Trì các anh, tôi bây giờ cũng không coi trọng.”
Trì Uyên quay đầu nhìn chằm chằm Cố Tư một hồi: “Hi vọng cô có thể nhớ rõ những lời mình vừa nói.”
Nói xong anh trực tiếp đi ra ngoài.

Cố Tư ngồi trên giường, đảo mắt khinh thường.

Thật sự không hiểu, Trì Uyên nhấn mạnh chuyện này với cô để làm gì.

Nhưng hiển nhiên, cô cùng Trì Cảnh, cũng không có liên hệ gì bất thường.

Cô chỉ là giúp Trì Cảnh chọn quà, cũng không phải là hành động mơ tưởng gì.

Cố Tư cúi đầu nhìn chân của mình.

Vừa rồi bác sĩ băng bó rất cẩn thận, cô không cảm thấy đau, chỉ khi xử lí vết thương, cảm thấy hơi lạnh.

Bây giờ vết thương đã được che phủ, cô không thấy nó như thế nào, cảm thấy hơi thoải mái.

Cố Tư từ từ nằm xuống, duỗi chân thẳng ra.

Có lẽ một năm nay ở nhà họ Trì, cơ thể được chăm sóc tốt.

Rõ ràng trước đây va chạm đều là chuyện thường ngày.

Cố Tư nằm như vậy một lúc, mê man ngủ thiếp đi.

Trì Uyên xuống lầu, gọi điện thoại cho Tử Thư, bảo anh ta mua một ít thức ăn bổ dưỡng đến.

Tử Thư hơi ngạc nhiên: “Anh đang ở đâu? Không ở nhà sao?”
“ Ở nhà.”Trì Uyên trực tiếp nói.

Tư Thư hơi khó hiểu: “ Anh ở nhà, sao lại gọi đồ ăn ngoài, Cố Tư đâu, cô ấy không nấu cơm sao?”
Trì Uyên hít một hơi thật sâu: “ Cố Tư bị thương, bây giờ đang nằm trong phòng nghỉ ngơi.”
“Bị thương sao?” Tử Thư ngạc nhiên “ Tại sao lại bị thương, có nặng hay không?”
Trì Uyên ôn hòa nói: “ Không có gì nghiêm trọng, chỉ là chân bị mảnh vỡ làm xước, ước chừng mai sẽ hồi phục.”
Tử Thư thở phào: “Vậy anh đợi một chút, bây giờ tôi ra ngoài mua cơm, lập tức qua đó.”
Trì Uyên ừ một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.

Anh đi lại sofa ngồi, nhìn chăm chú vào màn hình TV màu đen trước mặt.


Im lặng như vậy cho đến khi Tử Thư đến.

Tử Thư rõ ràng mang thức ăn nhiều hơn hai người vào nhà: “Cố Tư đâu, gọi cô ấy xuống ăn cơm.”
Trì Uyên nhìn đồ trong tay Tử Thư, không nói gì, trực tiếp đi lên lầu.

Tử Thư đem đồ ăn và bát đũa dọn ra, bên kia Trì Uyên cũng ôm Cố Tư đi xuống.

Cố Tư rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ, dựa vào vai Trì Uyên, có chút mất kiên nhẫn.

Biểu hiện trên mặt Trì Uyên cũng không tốt hơn nhiều.

Tử Thư đi qua, nhìn thoáng qua vết thương trên chân Cố Tư.

Anh ta hét lên hai câu: “ Cô làm sao vậy? Tại sao lại bị thương?”
Cố Tư càu nhàu một tiếng, Trì Uyên đi tới đặt cô lên ghế tựa.

Tử Thư đến gần: “ Cô làm gì vậy, tại sao lại thành bộ dạng này?”
Cố Tư dụi mắt: “Tôi như vậy là ổn rồi, anh biết không, lúc mảnh vỡ bình kia bay qua, tôi nghĩ mình bị hủy dung nhan rồi, may mà có Ninh Tôn, nếu không có anh ta tôi hôm nay nhất định so với hiện giờ tệ hơn nhiều.

Tử Thư ngạc nhiên: “Ninh Tôn?”
Trì Uyên đi tới ngồi xuống chỗ kế bên, không nặng nhẹ nói: “Nếu không là anh ta, cô cũng sẽ không bị thương.”
Cố Tư mở miệng, một hồi lâu mới nói: “ Có vẻ cũng giống như vậy.”
Sự chú ý của Tử Thư dời sang điểm khác: “Cô cùng Ninh Tôn tại sao lại gặp nhau, hai người có phải là thường xuyên qua lại không?”
Trì Uyên bên cạnh chế giễu, thât hiếm thấy, lời hôm nay lại nhiều hơn: “ Cậu nhìn ngón tay cô ấy xem.”
Tử Thư nghe câu nói của Trì Uyên, nhìn tay Cố Tư.

Chiếc nhẫn với một viên kim cương ở trên, thật sự khá bắt mắt.

Tử Thư vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra: “ Sao vậy, ngón tay làm sao?”
Vẻ mặt Trì Uyên mỉa mai: “ Chiếc nhẫn đó, là do cậu hai nhà họ Ninh tặng.”
“ Cái gì?” Tử Thư suýt chút nữa nhảy dựng lên: “ Cái này là do Ninh Tôn tặng, phải không?”

Chiếc nhẫn này, lần trước cùng chủ tiệm tráng miệng nói chuyện, Tử Thư đã thấy.

Anh ta vẫn nghĩ là do Trì Uyên tặng.

Lại có thể là không phải.

Mà do một người đàn ông khác tặng.

Điều này, điều này, làm sao có thể chịu được.

Trì Uyên dựa người vào ghế, không biết nghĩ gì, cười lạnh: “ Cũng khá tốt, tôi ngược lại khá mong đợi nhìn thấy cô thu thập những người nhà họ Ninh kia.”
Cố Tư xị mặt: “ Các anh không phải muốn ăn cơm sao? Tôi đang ngủ ngon lại gọi tôi dậy, không phải là nói ăn cơm sao, bây giờ là đang làm gì vậy, đang nói chuyện phiếm về tôi sao?”
Tử Thư nhìn Trì Uyên, lại nhìn Cố Tư, cảm thấy bầu không khí không thích hợp, thế là anh ta nhanh chóng chuyển chủ đề: “ Được được, đến ăn cơm nào, tôi mua rất nhiều, thử canh này đi, là tôi đặc biệt mua cho cô đấy, Cố Tư, cô phải uống hết, rất tốt cho dạ dày của cô.”
Tử Thư đưa cho Cố Tư một chén canh.

Trì Uyên cầm đũa.

Tử Thư cũng ngồi xuống bên cạnh cầm đũa lên.

Cố Tư cau mày: “ Sao anh cũng ngồi xuống?”
Tử Thư nghi hoặc: “Tôi chạy từ xa đến đây, hai người lại bảo tôi nhìn hai người ăn, tôi nhất định phải ngồi xuống cùng hai người ăn chứ.”
Trì Uyên quay đầu nhìn Tử Thư: “Tôi phát hiện, anh hình như không còn sợ tôi nữa.”
Tử Thư cười hì hì: “ Tôi cũng phát hiện, thật sự chỉ cần có Cố Tư ở đây, tâm trạng anh tốt hơn nhiều.”
Anh lại nhìn Cố Tư: “Boss, khó trách anh không phát hiện, những lúc có Cố Tư, tính khí anh thường rất tốt.”
- ---------------------------.

Bình Luận (0)
Comment