Yêu Lại Từ Đầu

Chương 389


Mấy lời này của Ninh Tương hẳn là nói cho Trì Uyên nghe.
Trì Uyên cảm thấy có lẽ Ninh Tương đã điều tra được điều gì đó, biết anh và Chương Tự Chi đang điều tra cô ta, hoặc nói đúng ra là đang điều tra nhà họ Ninh.
Nhưng anh không thèm để ý.

Thậm chí khi người phụ nữ bị ngã vì bị đánh bằng gậy bóng chày của Ninh Tương, mọi người xung quanh anh đã hét lên còn anh thì nở nụ cười.
Ninh Tương đứng ở nơi đó, nhìn thấy vẻ mặt cười giễu cợt của Trì Uyên, có chút không khống chế được cảm xúc.
Gần đây có thể nói cô ta xui tận mạng, làm gì cũng không suôn sẻ, công việc không tốt, cuộc sống cũng không tốt, chẳng đâu vào đâu cả.
Trước đây cô ta chưa bao bị như thế này, vì thế cô ta biết rằng mình có lẽ đã bị ai đó nhằm vào.
Có đôi lúc Ninh Tương vẫn còn có chút đầu óc nên vội vàng đi tìm Trang Lệ Nhã và nhờ Trang lệ Nhã điều tra xem có người đang tính kế sau lưng cô ta hay không.

Ninh Tương không hiểu mấy chuyện ngầm nhiễu này, nhưng Trang Lệ Nhã thì hiểu rất rõ.
Bà ta vừa nghe xong cũng nghĩ ra tới, vội vàng liên lạc nhờ người điều tra những chuyện xảy ra gần đây.
Trên thực tế, có nhiều chuyện vẫn chưa điều tra ra cái gì, chỉ biết rằng Chương Tự Chi có một số chuyện lén lút trong chuyện của nhà họ Ninh, sau đó Trì Uyên cũng coi như có nhúng tay vào.
Chương Tự Chi có làm mấy chuyện, điều này Ninh Tương có thể hiểu được.

Dù sao thì Trang Lệ Nhã đã gài bẫy anh ta trước, mà theo như tính cách của Chương Tự Chi, anh ta sẽ không để chịu thua thiệt.
Anh ta muốn trả đũa họ thì điều đó cũng coi như là có nhân có quả.
Nhưng việc Trì Uyên nhúng tay vào, Ninh Tương lại không hiểu.
Người này tại sao cũng tham gia vào chuyện này chứ, quan hệ của anh với Ninh Tôn cũng không tốt, không lý nào lại phải đối phó với nhà họ Ninh vì Ninh tôn được.
Trang Lệ Nhã nói với cô ta rằng Trì Uyên có lẽ đã làm điều đó vì Cố Tư.
Ninh Tương càng không hiểu, bọn họ đều đã ly hôn, bây giờ lại chơi kiểu gì vậy?

Ninh Tương ném gậy bóng chày xuống đất, mím chặt miệng, vẻ mặt ta đây không dễ đụng vào, nói, “Muốn gài bẫy tao à.

Tao nói cho mày biết mày không có cửa đâu, bà đây nhất định có biện pháp trả lại cho bọn mày gấp trăm lần ngàn lần.”
Trì Uyên ôm vai với vẻ mặt bình thản, trông rất kỳ quái so với những người đang hoảng loạn xung quanh.
Ninh Tương bây giờ chưa bị xã hội quật, vì vậy cô ta quen làm mọi chuyện theo ý mình.
Cô ta dường như không biết mình vừa phạm phải một chuyện khiến cho mọi người tức giận.
Vốn dĩ có người đã gọi cảnh sát báo có một vụ tai nạn giao thông ở đây, nhưng bây giờ thì tốt rồi, chuyện này không còn chỉ là một vụ tai nạn giao thông nữa.
Cảnh sát giao thông vừa lúc đi tới, nhưng khi nhìn thấy tình hình ở đây, anh ta đã choáng váng.
Mấy người vây xem lấy điện thoại di động bắt đầu chụp ảnh Ninh Tương.

Ninh Tương nâng cằm lên, không sợ hãi chút nào.
Trì Uyên vẫn khá thích loại người này, chết đến nơi rồi mà cái gì cũng không biết.
Thật hay, không biết mới có thể không sợ.
Trì Uyên đã rất hài lòng khi nhìn thấy điều này, anh quay người đi về phía xe của mình.
Phía bên kia có tiếng la hét, và khung cảnh rất hỗn loạn.
Nhưng mà có nhiều người xem như vậy, Ninh Tương lần này thật sự là đã gây ra rắc rối rồi.
Sau khi Trì Uyên lên xe, anh ngả người ra ghế, nhìn chiếc xe trước mặt.
Một lúc sau, chiếc xe phía trước bắt đầu chuyển động chậm rãi.
Trì Uyên lái xe đi.

Lúc đi ngang qua vị trí Ninh Tương đâm phải xe, có thể thấy người bị thương đã được khiêng sang một bên đường.
Họ đang chờ xe cấp cứu đến.

Mà Ninh Tương đã bị người bắt lại.
Cảnh sát giao thông đã đến nhưng tổng cộng cũng chỉ có hai người, trong đó phải có một người đến để khơi thông dòng xe.
Một người còn lại căn bản không thể khống chế được Ninh Tương.
Ninh Tương la lối om sòm, hoàn toàn không để cho bất kỳ ai chạm vào mình.
Cuối cùng, một số người xem không nổi nữa, đậu xe sang một bên, chạy tới, trực tiếp đè tay Ninh Tương lên hàng rào bên đường.

Cho dù Ninh Tương có nhảy nhót như thế nào, cô ta vẫn là nữ.
Bây giờ bị người khác khống chế rồi cô ta cũng giãy dụa không ra.
Ninh Tương cũng chỉ có thể chửi rủa.

Nhưng người đang đè tay cô ta hoàn toàn không để cô ta tùy ý.

Thấy cô ta không chịu ngoan ngoãn, anh ta trực tiếp dùng tay ấn đầu, đặt cả người cô ta vào một tư thế quái đản.
Lúc này, cô ta thực sự không gào thét được nữa.
Trì Uyên mỉm cười, nâng cửa kính xe lên rồi lái đi.
Anh đi thẳng một mạch tới công ty, bên công ty còn bận kìa.
Tử Thư vẫn chưa biết Trì Uyên đã trở lại.

Trì Uyên đi ra khỏi thang máy vừa lúc nhìn thấy Tử Thư mang tập tài liệu quay trở lại phòng làm việc.
Anh ngay lập tức gọi Tử Thư lại.
Tử Thư sửng sốt, “Anh quay về rồi đấy à? Không phải nói là đi mấy ngày sao?”

Trì Uyên gật đầu, trở về phòng làm việc trước, Tử Thư đi vào sau, “Làm sao vậy, chuyện không thuận lợi sao, một mình anh trở về à?”
Trì Uyên nói: “Tôi trở về một mình, không phải không thuận lợi, vốn cũng không phải việc hợp tác gì khó giải quyết.”
Có một số tài liệu trên bàn của anh ấy.

Tài liệu đã được xử lý xong chỉ cần phía anh ký nữa thôi.
Trì Uyên đơn giản lật xem, sau đó nhìn về phía Tử Thư, “Hai ngày nay thì thế nào? Cậu có bận không?”
Tử Thư lắc đầu, “Cũng không bận lắm, hai ngày nay khá là thảnh thơi.

Tôi thấy mấy quản lý khác cũng không ra ngoài bàn chuyện.”
Trì Uyên gật đầu, “Được rồi, tôi mang về một số tài liệu, trước tiên cậu có thể lấy đi xem qua.

Tôi đã sàng lọc một số dữ liệu cơ bản cho việc hợp tác này, cậu xem qua một lần nữa rồi tổng hợp lại cho tử tế.


Tử Thư cầm tập tài liệu, sau đó nhìn Trì Uyên, vẻ mặt lại thay đổi.
Anh ta hạ thấp giọng nói: “Anh đây là một mình trở về trước à?”
Trì Uyên không nói chuyện, Tử Thư dường như có thể đoán được anh đang suy nghĩ gì, “Là bởi vì Cố Tiểu Tư?”
Trì Uyên lần này không xụ mặt chỉ hơi hơi liếc nhìn Tử Thư.
Tử Thư tiếp tục nói: “Thực ra, trong chuyến công tác của anh mấy ngày nay, tôi đã đến cửa hàng Cố Tư và mọi thứ vẫn bình thường, cô ấy bây giờ sống rất nề nếp.”
Trì Uyên vài giây sau mới lên tiếng, “Tôi biết.”
Tử Thư suy nghĩ một lúc rồi thở dài, “Cố Tiểu Tư, cô gái đó ấy à, kỳ thực cô ấy rất không có cảm giác an toàn.

Tôi cảm nhận được đôi khi những gì cô ấy cư xử khác với những gì cô ấy nghĩ trong lòng.

Phụ nữ ấy mà, luôn thích nói bóng nói gió, vì vậy ngay cả khi cô ấy không rất lịch sự với anh, anh cũng thực sự không cần quan tâm đến điều đó ”.

Trì Uyên cong khóe miệng, “Nói cứ như thể cậu hiểu rất rõ ấy.”
Tử Thư còn có chút không vui, “Tôi thật sự rất hiểu.

Mấy ngày nay tôi đã dành rất nhiều thời gian ở cùng mấy chị mấy em.

Mấy cái này đều là tôi tự ngẫm ra, tôi nói gì chính là cái đó, anh phải tin tôi.”
Trì Uyên xua tay, “Được rồi, cậu cứ làm việc trước đi.

Tôi biết chuyện của mình phải làm như thế nào, cậu xem xem cậu sốt ruột làm gì.”
Tử Thư nắm tóc, cười rộ lên ha ha nói: “Tôi xem hai người như vậy thật sự rất sốt ruột.”
Anh ta cầm tài liệu đi ra khỏi phòng làm việc.
Trì Uyên khẽ cười, ai không sốt ruột chứ, chính anh cũng sốt ruột muốn chết.
Nhưng có một số việc, không phải cứ sốt ruột lên là có thể giải quyết được.
Trước đây anh đã từng làm một số việc ngớ ngẩn, để rồi bây giờ khiến bản thân hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Trì Uyên đã ngủ ở nhà Cố Tư đêm qua, và sau đó cô không được nghỉ ngơi tốt…
Mạnh Sướng mím môi, “Chị và Trì Uyên…”
Cố Tư hoàn toàn không nghe thấy cô ấy nói gì, cô thực sự cảm thấy hơi mệt mỏi.

Vì vậy cô đứng dậy và vẫy tay với Mạnh Sướng, “Chị về trước đây.

Nếu em xử lý không xuể, cứ dọn tiệm trước, không có việc gì đâu.”
Mạnh Sướng chỉ có thể gật đầu.
Cố Tư ra ngoài bắt taxi, cảm thấy chóng mặt suốt chặng đường.
Về đến nhà rồi cô cũng không biết mình vào bằng cách nào, vừa nhìn thấy ghế sô pha, cô liền đi tới và nằm xuống..

Bình Luận (0)
Comment