Lương Ninh Như nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi một lúc lâu, cuối cùng cô ta gật đầu, “ Nếu anh không xử lý tốt, anh cứ xem thử tôi có dám đánh chết anh không.”
Cô ta nói nhìn qua vô cùng hung dữ nhưng trong mắt của những người khác, đây lại là kiểu như mấy đôi yêu nhau đang liếc mắt đưa tình.
Chương Tự Chi cười, anh ta giơ tay véo mặt Lương Ninh Như, “Được, tuân lệnh.”
Lương Ninh Như nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải bọn họ đang ở bên ngoài cô ta thật sự muốn bẻ gãy cái tay kia của Chương Tự Chi.
Lương Ninh Như xoay người trở lại phòng làm việc, sau khi ngồi xuống cô ta vẫn nghiến răng nghiến lợi như cũ.
Cô ta không cảm thấy tức giận bởi vì mấy kẻ đến kiếm chuyện, cô ta chỉ là thấy giận cái tên đàn ông khốn kiếp Chương Tự Chi này, rõ ràng anh ta đang mượn cơ hội chiếm tiện nghi của cô ta mà.
(*) chiếm tiện nghi: ám chỉ hành vi không được đứng đắn của nhân vật nam dành cho nhân vật nữ khi hai người ở một mình trong một khung cảnh riêng tư với nhau.
Tiện nghi ở đây được ví với những điểm nhạy cảm trên cơ thể người phụ nữ mà khi người nam chiếm được thì thỏa mãn được nhu cầu của bản thân, một người nữ đầy đủ tiện nghi tức là có số đo ba vòng đạt chuẩn, vòng nào ra vòng đó.
Nhưng không phải anh ta đã có bạn gái rồi sao?
Chẳng lẽ đồ không biết xấu hổ này còn muốn làm hải vương(*) sao?
(*) hải vương: người có tính bắt cá nhiều tay, trăng hoa
Chẳng qua cho dù là như vậy đi chăng nữa, Chương Tự Chi chắc là cũng sẽ không đế ý cô ta mới đúng.
Rốt cuộc thì mối quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn luôn không được tốt cho lắm.
Lương Ninh Như có chút nôn nóng, có rất nhiều loại cảm xúc cô ta không thể ngay lập tức hình dung ra được.
Lương Ninh Như không nhìn Chương Tự Chi ở bên ngoài giải quyết mọi chuyện như thế nào.
Không hiểu sao cô ta có chút tin Chương Tự Chi có thể xử lý tốt chuyện này.
Với cái tính không sợ trời không sợ đất kia của cậu út nhà họ Chương thì mấy người nghiêm chỉnh không làm gì được anh ta nhưng mấy người hay làm việc không đàng hoàng như thế này không khéo lại càng thấy sợ anh ta hơn nữa.
Quả nhiên không lâu sau những người kia phải ra về tay trắng mà không làm gì được thêm.
Lần này thì lúc bọn họ rời đi không chửi rủa cũng không dọa dẫm mà chỉ nhỏ tiếng cằn nhằn tỏ vẻ không vui.
Chương Tự Chi đút tay vào túi và nhìn những người đó rời đi.
Chờ những người kia đi hết thì có một số huấn luyện viên từng người lần lượt đi qua đến chỗ Chương Tự Chi.
Vừa rồi có rất nhiều người đến nên những người này đã sớm trốn đi.
Bây giờ bọn họ đến cũng không kiệm lời mà khen lấy khen để Chương Tự Chi.
Một người đánh lùi mười mấy người thì anh ta cũng không phải là loại tầm thường gì.
Chương Tự Chi hoàn toàn không muốn nghe mấy lời nịnh hót sáo rỗng này, những nhân viên phục vụ trong Club nhà anh ta còn biết khen anh ta hay hơn mấy người này nhiều.
Từ lâu anh ta đã miễn nhiễm với những lời khen kiểu này rồi.
Chương Tự đợi một chút rồi lại quay trở lại phòng làm việc của Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như đang nhìn vào máy tính, vẻ mặt cô ta đang rất nghiêm túc.
Chương Tự Chi cười toe toét đi qua rồi ngồi trở lại trên ghế, “Em yêu, những người đó đã bị anh đánh chạy đi rồi, khen anh một câu xem nào.”
Lương Ninh Như mở miệng, nhẹ nhàng vô cùng khen anh ta một câu, “Cút.”
Cô ta thật sự nghĩ nát óc cũng không biết mắng Chương Tự Chi như thế nào cho xứng đáng.
Chương Tự Chi cười đến vai giật lên giật xuống.
Hình như Lương Ninh Như rốt cuộc nhớ đến chuyện gì đó cô ta ngay lập tức ngồi thẳng người đối mặt với Chương Tự Chi rồi nói, “Cô Từ biết anh như thế này không?”
Cô ta nhắc đến Từ Giai Ninh làm biểu cảm trên mặt Chương Tự Chi ngừng một chút.
Anh ta cũng không biết nên nói như thế nào mới được.
Tính ra bây giờ anh ta và Từ Giai Ninh đúng là còn chưa chính thức chia tay.
Mặc dù trong ấn tượng của anh ta, hai người bọn họ cũng chưa từng chính thức ở bên nhau.
Chương Tự Chi thở dài một hơi, “Tôi sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện giữa tôi và cô ấy cho cô ấy nghe sau.”
Lương Ninh Như hả một tiếng.
Có ý gì đây chứ?
Cái gì mà nói cho rõ ràng chuyện của hai người bọn họ hả?
Sao mà nghe cứ là lạ làm sao ấy nhỉ?
Chương Tự Chi không nghĩ nhiều như vậy, anh ta kiểm tra thời gian, “Được rồi, đến giờ rồi.
Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Lương Ninh Như vẫn từ chối, “Không đi, tôi đặt đồ về ăn.”
Chương Tự Chi cũng không tức giận, “Vậy thì tôi cũng gọi vậy.
Em gọi món nào tôi cũng sẽ gọi thêm một phần tương tự.”
Lương Ninh Như thật sự không nói nên lời, “Chương Tự Chi, sao bây giờ anh cứ như keo năm lẻ hai vậy hả? Rốt cuộc anh muốn làm cái gì vậy? Anh nói tôi nghe thử coi.”
Ánh mắt Chương Tự Chi tỏ vẻ vô tội, “Tôi có muốn làm cái gì đâu, tôi cũng chỉ muốn ăn cơm trưa với em thôi mà.”
Chương Tự Chi thay đổi có chút lớn, anh ta hoàn toàn khác so với trước đây.
Lương Ninh Như cuối cùng nhìn chằm chằm anh ta sau đó khẽ cười chế nhạo.
Cô ta đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn cô ta rồi ưỡn cổ hỏi, “Em đi làm gì đấy?”
Lương Ninh Như cũng không quay đầu nhìn lại, “Đi vệ sinh, anh muốn đi theo à?”
Chương Tự Chi cười, anh ta lại bắt đầu da mặt dày không biết xấu hổ, “Nếu em không ngại thì tôi đi theo cũng được.”
Lương Ninh Như mặc kệ anh ta rồi đi thẳng.
Chương Tự Chi ngồi ở đây đặt đồ ăn ngoài.
Anh ta đợi rồi lại đợi, Lương Ninh Như mãi vẫn chưa quay lại.
Một lúc sau anh ta mới kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, người phụ nữ kia cho anh ta leo cây rồi.
Đồ đặt đến Chương Tự Chi cũng không đi, anh ta cứ mặt dày mày dạn ngồi trong phòng làm việc của Lương Ninh Như mà ăn cơm.
Bình thường lúc này Từ Giai Ninh sẽ luôn gọi điện thoại cho anh ta.
Mấy cô gái lúc yêu đương luôn muốn quấn quýt với người yêu của mình.
Cho dù là hai người không gặp được nhau cũng phải gọi điện thoại nói cho người kia biết mình đang ở đâu, đang làm cái gì.
Hôm nay không thấy cô ta gọi thì chắc là do lúc ăn cơm sáng nay bọn họ đã có cuộc trò chuyện không vui vẻ gì mấy.
Từ Giai Ninh cũng muốn cả hai người bọn họ đều bình tĩnh lại.
Chương Tự Chi đợi mãi đến buổi chiều Lương Ninh Như đi làm mới thấy được cô ta.
Vừa thấy cô ta từ bên ngoài đi vào là anh ta đã xụ mặt ngay, “Em giỏi nhỉ, bây giờ còn biết giở trò này luôn.”.
||||| Truyện đề cử: Tình Đắng |||||
Lương Ninh Như liếc anh ta một cái, cô ta cũng đã lường trước được chuyện anh ta vẫn chưa rời đi, “Anh cũng thật đáng ghét, như vậy rồi mà vẫn còn không chịu đi, da mặt dày thật đấy.”
Chương Tự Chi đứng dậy xoay người đi đến trước mặt Lương Ninh Như.
Ai ngờ Lương Ninh Như nghiêng người một cái lách qua người anh ta trở lại trước chỗ ngồi của mình.
Chương Tự Chi vốn dĩ có chuyện muốn nói nhưng nhìn thấy thái độ của cô ta như thế này, anh ta nhất thời cũng không nói ra thành lời được.
Lúc trước cậu chủ nhỏ nhà họ Chương đâu phải chịu cảnh như thế này bao giờ đâu.
Vậy mà bây giờ anh ta lại bị người phụ nữ này làm lơ như vậy.
Ngay cả kiểu người thích đâm chọt anh ta như Cố Tư cũng chưa bao giờ làm như thế với anh ta lần nào.
Chương Tự Chi thở dài ra một hơi.
Nếu nói trong lòng anh ta không muốn trách cô ta chút nào thì đó chắc chắn là lời nói dối.
Anh ta đã ăn nói nhẹ nhàng bao dung cô ta nhiều như vậy nhưng cô ta vẫn luôn đối xử với anh ta như thế này, không hề cho anh ta một chút thái độ tốt nào cả.
Chương Tự Chi dừng lại một chút rồi sau đó không nói một câu nào mà đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Lương Ninh Như chờ đến lúc nghe thấy tiếng cửa phòng làm việc đóng lại rồi mới nhìn ra cửa.
Cô ta biết bản thân đang hành xử như giận cá chém thớt.
Bởi vì cô ta không thể hiểu rõ nổi những cảm xúc phức tạp trong lòng nên cô ta cảm thấy rất bức bối, chỉ muốn phát tiết sự khó chịu đó lên người Chương Tự Chi mà thôi.
Được rồi, được rồi.
Như thế này cũng tốt, nói không chừng sau này hai người bọn họ cũng không có chuyện gì phải qua lại với nhau nữa.
Chương Tự Chi rời khỏi chỗ của Lương Ninh Như nhưng anh ta cũng không lái xe quay về Club mà là lái xe đi nhà tổ nhà họ Trì.
Cố Tư đang ôm bụng đi dạo ở sân sau.
Cái bụng đang lớn lên một cách nhanh chóng đến nỗi mắt thường cũng có thể nhận ra được.
Cả người Cố Tư trông cũng có da có thịt hơn một chút.
Chương Tự Chi xuống xe đi về phía Cố Tư.
Cố Tư không phát hiện ra anh ta đã đến ngay, cô còn đang trò chuyện cười đùa với bà cụ.
Khi cô cười hai mắt cô cong lên.
Có lẽ là do mập lên, cả người đều có chút ngây thơ dễ thương.
Trong lòng Chương Tự Chi dễ chịu hơn một chút, anh ta lập tức đi nhanh qua đó.
Anh ta đi đến trước mặt Cố Tư thì cô mới nhìn rõ anh ta, cô kêu ra một tiếng ơ kìa, “Lão Chương, anh tới rồi à?”
Cô thật sự rất vui, cả mắt cả mặt đều hiện lên ý cười.
Cái này khiến Chương Tự Chi cảm thấy rất hài lòng.
Cuối cùng có một người gặp anh ta mà không chê.
Anh ta nhìn xuống một chút nhìn vào bụng Cố Tư, “Bụng cô cũng lớn thật đấy, ai không biết còn tưởng cô đang mang thai đôi đấy.”
Cố Tư bật cười, “Tôi cũng hy vọng là thai đôi nhưng bác sĩ nói không phải.”
Chẳng qua cũng không nhất thiết phải sinh hai đứa một lần luôn.
Trước sinh một đứa cho quen đã, nếu thích có thể sinh thêm đứa nữa cũng được.
Bà cụ thấy Chương Tự Chi thì cũng rất vui mừng.
Chẳng qua bà cụ vừa mở miệng lại hỏi chuyện khác, “Cô Lương không đến cùng với cháu à? Ôi trời, bà đang rất nhớ cô ấy đấy.”.