Yêu Lại Từ Đầu

Chương 692


Ba Lương trở về nhà ngay buổi chiều hôm ấy.

Tuy nhiên, cuối cùng, Chương Tự Chi không để cho ông bắt xe buýt đi về, mà thay vào đó, anh cho tài xế lái xe chở ba Lương về.

Ba Lương nhìn thấy xe chạy tới, lại nhìn thấy người tài xế kính nể Chương Tự Chi, biểu cảm trên mặt ông càng thêm phức tạp.

Ông không phải là người thích sự phù phiếm, hư vinh, ông cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc để con gái mình trèo cao.

Ông chỉ muốn con gái mình tìm được một người đàn ông lương thiện, sống một cuộc đời không tai tiếng, đau buồn là được.

Vốn dĩ tưởng Chương Tự Chi là người như vậy, nhưng hiện tại xem ra ông vẫn là hiểu biết quá ít về chàng trai này.

Nhà họ Lương thực chất cũng không khá giả gì, giờ con gái lại có ý định gả vào chốn hào môn khuê các, thật lòng mà nói, ba Lương không tin tưởng chút nào.

Ông sợ con gái sau khi lấy chồng mà không môn đăng hộ đối sẽ phải chịu khổ.

Sau khi lên xe, Chương Tự Chi đi đến bên cạnh còn cẩn thận dặn dò tài xế đi trên đường chú ý một chút.

Ba Lương nhìn hành động của Chương Tự Chi, thầm nghĩ có vẻ cậu thanh niên này rất thật lòng với con gái ông.

Ông chậm rãi thở dài, vẫy tay tạm biệt với Chương Tự Chi và Lương Ninh Như, “Được rồi, hai đứa bận gì thì mau đi làm đi, ba đi về đây!”
Lương Ninh Như cũng đến cạnh chiếc xe, làm nũng với ba Lương, nói ông lần sau đến nhất định phải ở lại nhà con gái một đêm
Chương Tự Chi ngượng ngùng quay đầu lại nói: “Đến lúc đó, cháu cùng Ninh Như sẽ đích thân đưa bác trở lại quê nhà.”
Ba Lương không từ chối, gật đầu nói: “Được!”
Lương Ninh Như khẽ thở dài sau khi chiếc xe vừa đi khuất dạng.

Chương Tự Chi cũng do dự một chút, quay đầu nhìn cô: “Anh cảm thấy hình như lần này ghé thăm, ba em có vẻ không hài lòng chuyện gì đó với anh thì phải.”
Lương Ninh Như xoay người đi về phía phòng tập: “Hôm nay, lúc anh đưa ba em đi tham quan câu lạc bộ của anh, có khi làm ba em phát hoảng rồi!”
Chương Tự Chi có chút bất lực: “ Anh biết làm sao bây giờ được chứ! Câu lạc bộ kia thực sự là sản nghiệp mà ba anh xây cho anh mà!”

Đây là điều mà anh ấy không thể thay đổi.

Anh nghiêng người huých nhẹ vào vai Lương Ninh Như thắc mắc: “Nhưng tại sao ba em lại không vui khi gia đình anh khá giả như vậy?”
Lương Ninh Như trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: “Anh thì biết cái quái gì?” Chương Tự Chi bị dọa cho nghẹn lời, tuyệt không dám nói thêm một câu nào nữa.

Buổi chiều hôm đó, cả hai người đều ở lại phòng tập thể hình của Lương Ninh Như.

Khi ba Lương được đưa về nhà an toàn, người lái xe đã gọi cho Chương Tự Chi báo cáo lại.

Trong cốp xe có rất nhiều quà, anh nói với người tài xế mang vào nhà họ Lương giúp anh.

Tất cả đều do Chương Tự Chi tự chọn từng món nhỏ một.

Tuy nhiên, người lái xe nói rằng cha của Lương không tỏ ra có gì đặc biệt vui vẻ cả.

Tài xế thấp giọng nhắc nhở: “Cậu chủ, cũng không phải ông cụ Lương không để ý đâu, nhìn ánh mắt của ông ấy, tôi thấy ông cụ có vẻ không thích anh cho lắm!”
Chương Tự Chi cũng nhận ra điều đó.

Anh vốn tưởng rằng mình đã lấy được lòng ba Lương.

Nhưng ngày hôm nay, có vẻ như mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Chương Tự Chi thở dài, dặn dò thêm một vài điều gì đó rồi cúp điện thoại.

Buổi tối, anh và Lương Ninh Như đi ăn tối.

Giữa chừng, Lương Ninh Như nhận được một cuộc gọi từ ba của Lương, mấy lời đầu tiên, Chương Tự Chi vẫn còn có mặt ở đó nên có thể nghe rõ ràng từng câu từng chữ.

Mà những lời phía sau, Ninh Như khẽ liếc mắt về phía Chương Tự Chi, anh hiểu ý liền tự giác đi ra ngoài nên không nghe được gì thêm nữa.


Điều đó có nghĩa là gì?
Chương Tự Chi quá rõ ràng.

Điều này có nghĩa rằng những câu chuyện ha ba con họ nói về sau này đều có liên quan đến anh, nhưng anh không nên nghe, và cũng không được phép nghe.

Nói cách khác, lời nói không nên là lời tốt đẹp.

Cảm giác này thật sự rất tệ, Chương Tự Chi ăn không nổi nữa nên ngồi luôn trong phòng riêng chứ không trở lại phòng ăn vội.

Anh lấy hộp thuốc lá ra, châm một điếu thuốc, vừa nhìn điện thoại vừa hút thuốc.

Lương Ninh Như thực hiện cuộc gọi này trong hơn mười phút.

Cuối cùng khi anh quay lại, Chương Tự Chi nhìn chằm chằm vào Lương Ninh Như trong vài giây.

Nhưng từ biểu cảm khuôn mặt của Lương Ninh Như, anh không thể nhìn ra bất cứ điều gì cả.

Lương Ninh Như che giấu cảm xúc của mình rất tốt, và Chương Tự Chi cũng biết rằng anh không phải là đối thủ của Lương Ninh Như về chiến thuật tâm lý.

Vì vậy, anh chần chờ một chút, rồi hỏi thẳng: “Ba em có nói gì về anh không?”
Lương Ninh Như sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nở nụ cười: “Không sao, đừng lo lắng gì hết, ba em không có nói gì đâu, ba em có ấn tượng rất tốt về anh đó!”
Chương Tự Chi mím miệng, cảm thấy có chút không chắc, lẩm bẩm nói: “Nếu như ba em có nói anh có chỗ nào chưa tốt, em nhất định phải nói luôn cho anh để anh sửa nhé!”
Lương Ninh Như nhìn chằm chằm Chương Tự Chi một lúc, sau đó liền phá lên cười: “Sao anh phải căng thẳng như thế, làm đến mức đó luôn.

Nhưng không sao thật mà, anh mau thu cái bộ dạng buồn cười ấy lại đi.”
Lương Ninh Như đã nói như vậy, Chương Tự Chi thật sự không thể nói thêm điều gì.


Ăn xong, Lương Ninh Như sẽ về nhà.

Vốn dĩ hai người hẹn nhau đi dạo phố.

Kết quả, Lương Ninh Như nói rằng mình có chút buồn ngủ, muốn về nhà ngủ.

Cô ấy nói hôm nay ba Lương đến hơi sớm, buổi sáng ngủ chưa đủ giấc đã phải dậy.

Chương Tự Chi không biết chính xác khi nào ba của Lương đến, vì vậy anh ta không biết trong những lời Lương Ninh Như nói lời nào là thật lời nào là giả.

Vì vậy anh chỉ có thể lái xe chở Lương Ninh Như về nhà.

Lương Ninh nói rằng anh cũng mau chóng trở về nhà ngủ đi, Chương Tự Chi vẻ mặt ngượng ngùng không thể tiếp tục đi theo nữa, thật đáng tiếc.

Hai người chào tạm biệt ở tầng dưới, Lương Ninh Như vẫy vẫy tay tạm biệt anh rồi nở một nụ cười tươi rói.

Có vẻ như không có vấn đề gì cả.

Chương Tự Chi mặc dù cảm thấy có chút không yên tâm, nhưng cũng chỉ có thể lái xe rời đi.

Anh đang cảm thấy rối rắm trong lòng nên không có trở về hội quán, đi một vòng liền trở lại nhà tổ nhà họ Chương.

Ông Chương đang xem tivi ở trong nhà, gần đây sức khỏe đã bình phục rất nhiều, tinh thần cũng khá tốt.

Nhìn thấy Chương Tự Chi trở về, ông Chương thở dài nói: “Cái tên khốn kiếp nhà anh, không phải anh đi nhầm nhà đấy hả?” Chương Tự Chi lần này không có cười khúc khích với ông như mọi khi, dùng sức ngồi phịch xuống ghế sô pha thở dài.

Ông Chương nhìn con trai mình có chút kinh ngạc, ông haha cười, hỏi thăm: “Làm sao vậy? bộ dạng như vậy là có chuyện gì không vui sao? Anh kể tôi nghe chút xem có buồn cười không nào?”
Chương Tự Chi sắc mặt xám xịt, nhìn về phía bố mình: “Ba ạ, nếu mỗi lần con trở về, ba đều phải châm chọc con mấy câu mới hả dạ thì sau này con không bao giờ về đây với ba nữa đâu!”
Ông Chương một chút cũng không chịu thua con trai mình, đáp lại: “Nếu anh dám không quay trở về cái nhà này thêm một lầ nào nữa, tôi sẽ cho chị ba anh náo loạn, lật tung cái thành phố này lên tìm anh, có trói lại cũng phải lôi anh trở về!”
Tốt lắm, quả là gừng càng già càng cay, một chiêu này quả thật cũng quá hiểm rồi.

Chương Tự Chi mím miệng không nói gì.

Ông Chương nhìn thấy cái vẻ mặt ỉu xìu không thèm cãi lại này của anh, trong lòng cũng đã lờ mờ đoán được đã có chuyện gì đó xảy ra.


Ngoài việc vấn đề tình cảm đang gặp trục trặc ra, trên đời này chả còn bất cứ một cái gì khác có thể làm ông tướng con nào ủ rũ như vậy cả.

Vì vậy, ông Chương nghiêm túc hỏi lại con trai: “Làm sao vậy? Có phải là lại cãi nhau với bạn gái đúng không?”
Chương Tự Chi lại thở dài.

Ông cảm thấy con trai ông sắp không thiết sống nữa vì đau lòng rồi.

Ông Chương đành vỗ vai anh an ủi: “Nhóc con, tôi hỏi anh nhé? Anh với cô gái kia đang tiến triển đến mức nào rồi?”
Tiến triển đến mức nào rồi sao?
Chương Tự Chi có chút sửng sốt, anh đang suy nghĩ thật kỹ về việc mối quan hệ này ở mức nào.

Sau đó, anh tự nhiên cảm thấy tức giận và muốn chửi thề.

Rốt cuộc là mối quan hệ này đang ở mức nào?
Anh thậm chí còn chưa chạm nổi vào bàn tay nhỏ bé của Lương Ninh Như.

Anh ta có lúc muốn trao cho cô một cái ôm từ phía sau nhưng ngay lập tức bị Lương Ninh Như đá ra khỏi bếp.

Anh ngượng ngùng không dám nói.

Nếu nói ra, nhất định sẽ bị ba anh cười nhạo.

Vì vậy Chương Tự Chi mím môi, cứng họng không nói được thêm lời nào.

Ông Chương có chút hiểu sai phản ứng của con trai, tiến lại gần Chương Tự Chi khẽ hỏi: “Hai đứa đang sống cùng nhau à?”
Lại còn nghĩ đến chuyện sống chung?
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm vào ông Chương.

Tốt lắm, nhìn phản ứng này của con trai mình, ông lập tức hiểu ra ngay vấn đề nằm ở đâu.

Ông lập tức làm ra vẻ rất mất mặt, ghét bỏ hướng Chương Tự Chi mỉa mai: “Chậc chậc, nhìn anh không có tiền đồ như vậy, chắc là chẳng nên cơm nên cháo gì rồi!”.

Bình Luận (0)
Comment