Yêu Lại Từ Đầu

Chương 702


Lương Ninh Như ngừng lại một chút rồi đột nhiên cười hì hì, “Ây dà, không nói, không nói nữa.”
Chương Tự Chi buông tay xuống rồi bẹo má cô ta, “Em nói không lại anh cho nên lại giở trò này đúng không?”
Lương Ninh Như không nói tiếng nào mà chỉ núp vào ngực của Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi nghiêng đầu hôn trán cô ta một cái.

Anh ta cảm thấy tim được lấp đầy, rất thỏa mãn, cũng rất hạnh phúc.

Một lát sau, hai người bọn họ lại đi chơi mấy trò nhẹ nhàng hơn một chút như đu quay ngựa.

Chương Tự Chi còn chụp không ít ảnh cho Lương Ninh Như.

Đương nhiên hai người bọn họ cũng chụp ảnh chung.

Chương Tự Chi cảm giác giống như anh ta được quay lại thời còn trẻ con, ngây thơ vậy.

Thậm chí anh ta còn nắm cằm Lương Ninh Như rồi hôn để tự chụp một tấm.

Nếu như là bình thường anh ta nhất định không làm được mấy chuyện như vậy.

Nhưng bây giờ anh ta nhìn Lương Ninh Như là lại cảm thấy không có chuyện gì là anh ta không làm được.

Trước kia anh ta còn chưa hiểu mấy chuyện như thế này nhưng bây giờ tình cảm đang vô cùng mãnh liệt.

Dường như anh ta muốn bù đắp tất cả những gì còn thiếu sót trong quá khứ.

Lúc đầu Lương Ninh Như còn cảm thấy hơi ngại.

Cô ta cũng không phải là kiểu người thích làm mấy hành động sến súa như vậy trước mặt mọi người.


Nhưng sau đó không biết có phải bị Chương Tự Chi lôi kéo hay không nhưng cô ta cũng không để ý đến ánh mắt của những người khác nữa.

Cô ta cùng với Chương Tự Chi chụp ảnh, tạo dáng, thay đổi biểu cảm rồi đến cuối cùng là hôn.

Chỉ cần làm cùng với Chương Tự Chi thì cho dù là làm cái gì cô ta cũng cảm thấy lãng mạn và tươi đẹp.

Dường như cô ta cũng đang dần xem nhẹ ánh mắt của những người xung quanh.

Đây là điều mà trước đây cô ta không thể làm được.

Hai người bọn họ chơi đến chạng vạng tối mới về nhà.

Đừng tưởng là ra ngoài chơi không mệt, bọn họ đi nguyên nửa ngày như vậy cũng thấy mệt bở hơi tai.

Lương Ninh Như không có sức đi nấu cơm nên lại muốn gọi đồ ăn ngoài.

Nhưng Chương Tự Chi lại ngăn cô ta lại rồi lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Club nhà anh ta.

Anh ta nói liên tục mấy món ăn rồi bảo bọn họ đóng hộp mang qua đây.

Lương Ninh Như cũng đang cảm thấy rất đói, bây giờ cô ta cảm thấy bản thân có thể ăn hết nguyên một con trâu luôn.

Cô ta dựa vào ghế sô pha rồi quay lại nhìn Chương Tự Chi.

Lúc Chương Tự Chi đang dặn dò bên kia nhất định phải làm nhanh một chút rồi nhân lúc đồ ăn còn nóng đưa qua đây thì Lương Ninh Như đã giơ tay nhéo tai Chương Tự Chi.

Cô ta đột nhiên nhớ tới lúc đầu cô ta qua Club của Chương Tự Chi kiểm tra.

Lúc đó Chương Tự Chi có đứng ra rồi vung cái sợi dây chuyền vàng lớn của anh ta hùng hùng hổ hổ nhưng cuối cùng lại bị cô ta một tát đánh ngã.

Chương Tự Chi chắc là không ngờ tới cô ta sẽ ra tay đánh anh ta.


Cho nên lúc cô ta đè Chương Tự Chi xuống đất rồi dùng đầu gối ép vào lưng của anh ta thì Chương Tự Chi trực tiếp dùng sức hất cô ta ra khỏi lưng anh ta luôn.

Lần đó Lương Ninh Như bị thương.

Cô ta cũng không ngờ Chương Tự Chi khỏe như vậy.

Lúc cô ta bị Chương Tự Chi hất đi thì đụng vào cái bàn bên cạnh, chỗ khuỷu tay bị sướt da.

Sau đó cô ta còn qua Club nhà Chương Tự Chi kiểm tra thêm mấy lần, lần nào cũng phát sinh xung đột, lần nào cô ta cũng đè Chương Tự Chi xuống đất như vậy.

Nhưng Chương Tự Chi không hất cô ta xuống nữa.

Lúc trước Lương Ninh Như không nghĩ nhiều như vậy nhưng bây giờ ngẫm lại cô ta lại nhận ra Chương Tự Chi đúng là hơi ngang ngược một chút nhưng anh ta lại rất lịch sự với phụ nữ.

Chương Tự Chi còn chưa cúp điện thoại, anh ta quay đầu nhìn Lương Ninh Như, “Em có muốn ăn cái gì nữa không?”
Lương Ninh Như lắc đầu, cô ta cười tươi nhưng không nói gì.

Chương Tự Chi lại dặn dò bên kia thêm mấy câu rồi cũng cúp điện thoại.

Sau đó anh ta ngả người ra sau dựa lưng vào ghế sô pha, rõ ràng anh ta cũng rất mệt mỏi.

Lương Ninh Như nghĩ một chút rồi trực tiếp nằm xuống gối lên đùi Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi hạ tay xuống vuốt tóc cô ta.

Anh ta thật sự rất thích động tác này, anh ta cứ như đang vuốt ve một con mèo nhỏ, động tác vô cùng cưng chiều.

Lương Ninh Như kéo tay Chương Tự Chi rồi nắm lấy các ngón tay của anh ta, “Chương Tự Chi, nhà anh có yêu cầu gì với bạn gái của anh không?”
Chương Tự Chi hơi bất ngờ.


Anh ta cúi đầu nhìn Lương Ninh Như đang nằm gối đầu lên đùi anh ta.

Tay anh ta khẽ chuyển động rồi nắm lấy tay Lương Ninh Như, “Anh không biết yêu cầu cụ thể là như thế nào nhưng anh biết em đủ tiêu chuẩn vượt qua bài kiểm tra.”
Lương Ninh Như bật cười, “Có phải là đến bây giờ anh không có lấy một cô bạn gái nào cho nên người trong nhà đều thấy nóng ruột luôn hay không vậy?”
Chương Tự Chi cũng cười, “Anh không có bạn gái đó là bởi vì anh không thích ai cả.

Em không biết nhưng yêu cầu của anh cao lắm đấy.”
Lời nói này của anh ta vừa có thể nâng cao anh ta lại vừa có thể khen Lương Ninh Như.

Lương Ninh Như quay mặt về phía anh ta rồi vòng tay qua ôm eo Chương Tự Chi, “Anh cũng qua nhà bọn em rồi thì anh cũng biết nhà em là như thế nào rồi đấy.

Em muốn hỏi, nhà em như vậy gia đình anh sẽ đồng ý chứ?”
Chương Tự Chi kinh ngạc.

Lương Ninh Như chôn mặt ở chỗ eo Chương Tự Chi nên anh ta cũng không nhìn được biểu cảm của cô ta.

Anh ta chỉ có thể nắm tay Lương Ninh Như, “Em vẫn đang luôn lo lắng vấn đề này à? Người nhà anh cũng không thèm để ý đến những cái kia đâu.

Lúc trước anh về nhà thì ba anh còn bảo anh nhanh chóng cưới em về nhà vì sợ em chạy mất nữa là.

Anh có thể thấy được bọn họ thật sự rất thích em.”
Chương Tự Chi thở nhẹ ra một hơi rồi nói tiếp, “Đương nhiên có rất nhiều người để ý đến tiền tài, nhưng anh nói một câu này hơi tự cao.

Nhà bọn anh thiếu gì chứ không thiếu tiền, anh không cần phải tìm một người có tiền khác để giúp anh nữa, cho nên nhà anh cũng chỉ coi trọng nhân phẩm thôi.”
Giọng nói của Chương Tự Chi vô cùng dịu dàng, “Đừng sợ, em sẽ không gặp cản trở gì từ nhà anh đâu.”
Lương Ninh Như nghe anh ta nói vậy thì mới xem như hơi an tâm, chẳng qua cô ta cũng ít nhiều hơi lo lắng, “Em sợ sau này về nhà anh lại không có quyền lên tiếng, dù sao địa vị kinh tế quyết định địa vị trong nhà mà.”
Chương Tự Chi bật cười ha ha, “Đừng sợ, anh mới là người thấp cổ bé họng nhất nhà, con cá mà em bảo muốn nuôi bữa trước còn có địa vị cao hơn cả anh đấy.”
Lương Ninh Như cười rồi véo lưng Chương Tự Chi một cái, cô ta không nói gì thêm.

Lại chờ một lúc thì có điện thoại đến.

Là bên Club gọi nói là đồ ăn đã làm xong và đưa đến, người giao đồ đang ở dưới lầu.

Chương Tự Chi nói số phòng rồi bọn họ lại chờ thêm khoảng hơn một phút thì có tiếng gõ cửa.


Chương Tự Chi nhanh chóng chạy qua mở cửa.

Ồ, anh ta gọi đồ ăn hơi nhiều nên phải có tận bốn người mang đồ ăn qua.

Người nào cũng xách theo một cái túi.

Lương Ninh Như chậm rãi đi qua nhìn một chút, thật là khoa trương quá đi.

Vừa rồi gọi qua điện thoại nên cô ta không cảm thấy gì nhưng bây giờ nhìn thấy mấy món này cô ta lại cảm thấy bản thân thật sự hơi quá rồi.

Nhiều đồ như vậy mà không ăn hết thì không phải là quá lãng phí à?
Những người kia thấy Lương Ninh Như thì đồng thanh gọi, “Chào chị dâu.”
Đừng nói Lương Ninh Như, Chương Tự Chi cũng bị giật nảy mình.

Mấy cái tên này chắc chắn đã bàn trước với nhau rồi mới đến.

Anh ta tức giận đến giơ chân lên làm bộ muốn đá bọn họ, “Dọa bạn gái anh mày đấy.”
Bốn nhân viên phục vụ qua đưa đồ ăn cười rộ lên.

Bọn họ xách đồ vào bên trong nhà rồi còn vô cùng chu đáo giúp lấy ra bày ở trên bàn ăn.

Đồ ăn ngập tràn một bàn.

Lương Ninh Như cứ có cảm giác giống như trong nhà đang mở tiệc vậy.

Bốn người kia dọn xong đồ rồi lại lén lút đi đến bên cạnh Chương Tự Chi.

Sau đó có một người lấy một bình rượu từ trong ngực ra đưa tới tay Chương Tự Chi, “Đây là bọn tôi chuẩn bị cho anh.”
Chương Tự Chi cầm bình rượu, đầu tiên anh ta hơi sửng sốt một chút nhưng sau đó bật cười.

Anh ta giơ tay vỗ vai người kia, “Suy nghĩ chu đáo thật đấy.”
Người kia cười tủm tỉm nói, “Được rồi, cậu chủ nhỏ.

Các anh cứ ăn thong thả nhé, bọn tôi không quấy rầy nữa.”.

Bình Luận (0)
Comment