Yêu Lại Từ Đầu

Chương 756

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đến hai giờ sáng hôm sau tử cung của Cố Tư mới khó khăn lắm mở một xăng-ti-mét.

Bác sĩ suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng vẫn quyết định cho cô vào phòng chờ sinh.

Người nhà không thể đi theo vào phòng chờ sinh nên chỉ có một mình Cố Tư đi qua.

Lúc ban đầu khi còn nằm trong phòng bệnh thì nước mắt rơi ào ào rồi còn nhỏ giọng khóc thút thít.

Nhưng khi vào đến phòng chờ sinh, cô lại đột nhiên nín khóc.

Bởi vì cô biết không có người nhà bên cạnh, có khóc cũng như không.

Vì vậy cô gạt hết nước mắt không làm những việc vô bổ đó nữa mà chỉ nằm trên giường hít thở đều đặn từng hơi.

Tiếng khóc trong phòng chờ sinh có chút đáng sợ, kinh hãi hơn rất nhiều so với trạng thái trước đó của Cố Tư.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.3
yeu-lai-tu-dau-2-756-0.jpg
còn nở nụ cười, “Được, vậy bây giờ tôi đi lấy xe lăn rồi chúng ta vào phòng sinh, sau đó sẽ truyền thuốc tê cho cô.”
Cũng không biết có phải là câu nói này cho Cố Tư hy vọng hay không, cô cảm thấy cả người như tràn đầy sức lực.

Thậm chí cô còn tự ngồi dậy đi xuống giường, chờ bác sĩ lấy xe lăn qua thì lại tự đi qua ngồi xuống sau đó được đẩy vào phòng sinh.

Lúc cô nằm trong phòng sinh thì có bác sĩ gây tê tới truyền thuốc tê cho cô.


Thuốc này có hiệu quả rất nhanh, chỉ mới một lúc sau Cố Tư đã cảm thấy không đau bụng nữa.

Cô cảm thấy như mình vừa bước một bước đi thẳng từ địa ngục lên thiên đường, ngay lập tức cảm thấy mình được trở lại làm một con người.

Một lát sau, Trì Uyên thay một bộ đồ vô trùng rồi vào phòng sinh.

Cố Tư vừa thấy anh là ngay lập tức méo miệng, tất cả những giọt nước mắt cô để dành trong phòng chờ sinh lúc nãy lại trào ra.

Trì Uyên thật sự nhịn không được mà bật cười ra tiếng, “Bác sĩ nói bây giờ em không đau nữa.”
Cố Tư nhỏ giọng hừ một tiếng rồi làm nũng nói, “Em tức giận, lúc em đau nhất thì anh lại không thấy được.”
Trì Uyên đi tới giúp cô lau mồ hôi trên trán, “Anh biết, anh biết em chịu khổ rất nhiều, chờ em sinh xong anh sẽ đền bù cho em tử tế.”
Anh nói kiểu như thế này lại làm cảm giác tủi thân của Cố Tư bùng lên, nước mắt tuôn rơi ào ào không nín được.

Bác sĩ đi vào sau cũng cười, “Đừng khóc, để dành sức lát nữa sinh con còn dùng nữa.”
Tử cung vẫn còn chưa mở ra hoàn toàn, cô vẫn phải chờ đợi thêm.

Chẳng qua bởi vì không đau bụng nữa nên Cố Tư có thể ngủ một giấc ngon lành.

Trì Uyên ngồi cạnh giường sinh, anh nắm tay Cố Tư rồi ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Cố Tư.

Cô gái đã phải trằn trọc gần một ngày một đêm, bây giờ dù không đau nữa nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt.

Cô như vậy khiến anh rất đau lòng.

Cố Tư ngủ không ngon, lâu lâu lại tỉnh dậy, lâu lâu lại mở mắt ra nhìn.

Trì Uyên vẫn luôn ngồi bên cạnh trông coi, “Anh vẫn đang ở đây, em cứ yên tâm ngủ đi.”
Giọng của Cố Tư trầm thấp, “Em không muốn ngủ ở đây, em muốn về nhà ngủ, lúc nào nó mới chịu ra đây?”
Cái này thì Trì Uyên cũng chịu không nói rõ được, “Lát nữa anh gọi bác sĩ sang xem một chút.”
Cố Tư nhắm mắt lại rồi ngơ ngác ngủ thiếp đi.

Một lúc sau có một bác sĩ đi ngang qua cửa phòng sinh, Trì Uyên gọi bác sĩ đến hỏi tình hình của Cố Tư.

Bác sĩ kiểm tra một chút sau đó hơi nhíu mày nói, “Tình trạng mở tử cung của cô ấy không tốt lắm.

Có lẽ là do liên quan đến độ dãn nở kém của tử cung.”
Bác sĩ quay lại đi gọi một số bác sĩ hộ sinh đến.

Trì Uyên cũng không hiểu ý của mấy bác sĩ là gì, anh chỉ có thể ở bên cạnh Cố Tư.

Bởi vì Cố Tư không bị đau bụng nữa mà lá gan lại lớn nên cho dù bị đánh thức và phát hiện nhiều bác sĩ vây quanh giường cô bàn bạc cách giải quyết như vậy nhưng cô cũng không sợ.

Cô mơ mơ màng màng, “Khi nào sắp sinh anh gọi em dậy với.”
Mặc dù biết tình huống bây giờ không đúng lắm nhưng Trì Uyên vẫn rất buồn cười.


Cô ngủ như vậy trong chốc lát thì có bác sĩ qua mở tử cung bằng tay.

Cố Tư không có cảm giác gì, bởi vì không đau không ngứa cho nên cô không có cảm giác tâm lý sợ hãi.

Thậm chí cô còn nhìn bác sĩ rồi hỏi, “Tôi thấy hơi đói, sinh xong là ăn được luôn đúng không?”
Bác sĩ ngước mắt lên nhìn cô một chút, “Tố chất tâm lý của cô vững thật đấy.”
Bận trước bận sau một lúc lâu thì cuối cùng bác sĩ cũng rút truyền thuốc tê.

Thuốc tê hết tác dụng khiến từng cơn đau lại ùa về.

Bác sĩ nói như thế này sẽ thuận tiện hơn để cô dùng sức, nếu vẫn còn thuốc tê thì cô lại không biết nên dùng sức như thế nào.

Được lắm, vừa mới đau trở lại thì nước mắt của Cố Tư cũng chực trào ra.

Trì Uyên quay đầu sang một bên, anh thực sự không thể chống lại nước mắt của Cố Tư.

Dụng cụ đặt một bên hiển thị cơn đau co tử cung đến, bác sĩ dạy Cố Tư cách dùng sức.

Điều này không phức tạp như bác sĩ nói, Cố Tư phối hợp rất tốt.

Có thể cơn đau giai đoạn trước đã quá lâu và đứa trẻ cũng cảm thấy giày vò như vậy là đủ rồi.

Giai đoạn sau đứa trẻ rất hợp tác, trong phòng sinh có một chiếc đồng hồ điện tử, chỉ mới trong vòng nửa tiếng Cố Tư đã nghe thấy bác sĩ nói sinh rồi.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.4
yeu-lai-tu-dau-2-756-1.jpg
lau vết máu trên người.

Cũng chính là lúc này, em bé đột nhiên đạp chân khóc oa oa lên, giọng khóc nho nhỏ, yếu ớt.

Cố Tư quay đầu nhìn sang, cô cũng chưa kịp thích ứng với chức mới này, cả người vẫn đang ngơ ngác.


Em bé đạp chân rồi quay nửa người sang một bên.

Một bên mắt của em bé vẫn đang nhắm mà chỉ mở một bên mắt để nhìn ra bên ngoài, cũng không biết em bé có nhìn thấy người không.

Em bé cũng chỉ khóc oa oa mấy tiếng rồi lại im lặng trở lại.

Bác sĩ ở bên cạnh bật cười, “Là một bé trai ngoan, chào hỏi ba mẹ vài tiếng rồi không khóc nữa.”
Trì Uyên vươn tay cẩn thận từng li từng tí đặt trên má đứa trẻ, anh dùng mu bàn tay vuốt nhẹ.

Da em bé mềm và non nớt khiến anh giật nảy mình.

Bác sĩ bắt đầu cho Trì Uyên kiểm tra toàn thân em bé.

Tai, mũi, mắt, ngón tay và ngón chân, bác sĩ đếm từng cái một cho Trì Uyên nghe.

Trì Uyên ở bên cạnh chỉ biết gật đầu, “Rất khỏe mạnh.”
Sau khi kiểm tra xong tất cả, bác sĩ bắt đầu mặc quần áo cho em bé.

Lúc này Cố Tư mới lờ mờ kịp phản ứng lại đây là con của cô.

Đứa nhỏ này ở nhờ trong bụng cô gần mười tháng, lăn lộn làm cô ăn không ngon ngủ không yên, giày vò làm cô ói đến rơi nước mắt.

Bây giờ đứa nhỏ này cuối cùng cũng chịu chui ra, trắng nõn nà và đang mở to một mắt nhìn cô..

Bình Luận (0)
Comment