Yêu Lại Từ Đầu

Chương 770

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ninh Tôn thật sự rất hiểu Chương Tự Chi, vội vàng bảo anh ấy không cần nghĩ nhiều mau dẫn Lương Ninh Như về khách sạn nghỉ ngơi.

Bản thân để Chương Tự Chi và Lương Ninh Như đi cùng anh ấy chạy ngược chạy xuôi như thế này, đã khiến anh ta cảm thấy rất có lỗi.

Bây giờ Lương Ninh Như còn gặp vấn đề đến không thoải mái, trong lòng Ninh Tôn càng thêm áy này.

Đây vốn là tuần trăng mật của hai người bọn họ, kết quả lại kết thúc như thế này.

Chương Tự Chi bảo Ninh Tôn không cần để ý, anh ấy nói hơn nửa tháng này bọn họ cũng đã chơi rất vui.

Ninh Tôn ở bên cạch thở dài: “Đợi tôi tìm được thời gian rảnh, rồi sẽ về cùng mọi người tụ tập.”
“Không sao, hiện giờ công việc của cậu quan trọng, cậu càng phát triển tôi càng mừng cho câu, sau này ở nhà họ Ninh sẽ không có người bắt nạt cậu nữa.”
Buổi tối có gió, Lương Ninh Như hít sâu vào một hơi cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều.

Cô ấy khoác lấy tay của Chương Tự Chi, giọng nói chứa đầy sự mong mỏi: “Anh nói xem thật sự có thai sao, vậy thì sẽ là con trai hay là con gái?”
Chương Tự Chi cười cười: “Còn chưa xác định mà, đừng ôm hy vọng quá.”
Lương Ninh Như gật đầu: “Cũng phải, nhưng mà chúng ta nghĩ trước xem, anh thích con trai hay là con gái?”
Chương Tự Chi không chút đắn đo nói: “Anh đều thích cả.”
Từ trước đến giờ anh ấy chưa từng nghĩ đến mình sẽ có con, cho nên nếu thật sự có vậy bất kể là con trai hay con gái thì đều là bảo bối của anh.

Lương Ninh Như bật cười ngốc nghếch: “Ngày đó nhìn thấy con trai của Tiểu Tư em đã rất thích rồi, em nghĩ sinh một đứa con trai cũng tốt.


Con trai thì không quá chú ý tiểu tiết, khoẻ mạnh là được.

Như vậy, chúng ta cũng không cần quá mệt mỏi.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.31
yeu-lai-tu-dau-2-770-0.jpg
Sau đó lại tự tay giúp cô ấy mặc đồ ngủ.

Lúc đầu Lương Ninh Như không cảm thấy buồn ngủ, kết quả vừa lên giường đã ngáp liên tục.

Chương Tự Chi bên này dọn dẹp xong đi ra, Lương Ninh Như đã ngủ gà ngủ gật rồi.

Anh ấy mỉm cười đi đến tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ mờ nhạt ở trên đầu giường.

Lương Ninh Như quay lưng về phía anh ấy, lúc Chương Tự Chi sát lại gần cô ấy đưa tay ra sau lưng đẩy đẩy nói: “Anh đừng qua đây, em muốn ngủ một mình.”
Người của cô ấy bày ra một tư thế rất khoa trương.

Nằm trên giường một ngày nằm sao cũng thấy mệt rã rời, sau khi làm tư thế kì lạ như thế cũng cảm thấy toàn thân dễ chịu hơn một ít.

Chương Tự Chi sờ sờ ở dưới chăn sau đó cười ra tiếng: “Em đây là đang luyện loại võ công nào vậy?”
Lương Ninh Như cọ trên gối: “Nằm thế này rất dễ chịu mà.”
Mình cô ấy chiếm hết hơn nửa chiếc giường.

Chương Tự Chi không có lựa chọn chỉ có thể tránh sang bên cách chút.

Chân của Lương Ninh Như hận không thể duỗi hẳn ra bên ngoài giường, Chương Tự Chi cười giúp cô ấy kéo chăn đắp lên.

Trưa nay anh ấy đã ngủ rất lâu, bây giờ không ngủ được vì vậy gối đầu lên tay nhìn chằm chằm trần nhà.

Chương Tự Chi nhớ lại vừa rồi cùng Lương Ninh Như ở bên ngoài vừa đi vừa sắp xếp cho tương lại tươi đẹp sau này.

Anh ấy khẽ cong khéo miệng, nhịn không được mà muốn cười.

Ngày trước mỗi ngày đều trôi qua ngây ngây ngốc ngốc, chưa hề nghĩ đến những ngày tiếp theo sẽ sống như thế nào.

Bây giờ không giống như vậy nữa, đối với tương lai anh ta rất mong chờ, mỗi ngày đều cảm thấy rất thú vị.

Nằm như vậy một lúc, Chương Tự Chi quay đầu nhìn lưng của Lương Ninh Như: “Chuyến bay ngày mai thời gian cất cánh muộn, em có thể dậy muộn hơn chút cũng được.”
Lương Ninh Như không trả lời, Chương Tự Chi nghĩ nghĩ rồi tiến lại gần kết quả phát hiện cô ấy đã ngủ rồi.


Còn ngủ rất nhanh đấy chứ.

Chương Tự Chi tắt chiếc đèn ngủ bên cạch mình quay qua ôm cô ấy nhắm mắt lại.

Chương Tự Chi sau gần nửa đêm mới ngủ thiếp đi bởi vì thời gian chuyến bay ngày mai muộn vì vậy anh ấy cũng ngủ một lúc.

Anh ấy tỉnh dậy là do Lương Ninh Như gọi.

Lương Ninh Như ngồi ở bên cạnh giường cúi đầu nhìn anh ấy: “Tự Chi, tỉnh dậy đi em có chuyện muốn nói với anh.”
Chương Tự Chi chớp mắt nói: “Sao vậy?”
Vẻ mặt Lương Ninh Như lộ chút phúc tạp, nói là cười lại giống như không cười thần thần bí bí.

Chương Tự Chi trở mình trực tiếp nằm ở đó: “Muốn nói gì với anh?”
Lương Ninh Như không nói, chỉ lấy một thứ ở sau lưng ra đưa đến trước mặt Chương Tự Chi.

Cái này là Chương Tự Chi mua về tối hôm quá.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.32
yeu-lai-tu-dau-2-770-1.jpg
Chương Tự Chi không biết vì sao cảm thấy toàn thân run rẩy.

Anh ấy hơi sợ ôm lại Lương Ninh Như: “Vui, làm sao có thể không vui được?”
Nhẹ nhàng vuốt vuốt trên lưng Lương Ninh Như sau đó Chương Tự Chi buông cô ấy ra ôm mặt cô rồi dùng lực hôn một cái: “Anh không biết phải làm như nào mới tốt, em nói xem bây giờ anh nên làm gì?”
“Anh bây giờ nên rời giường rửa mặt đánh răng, chúng ta thu dọn hành lý, ăn cơm xong rồi đến sân bay.” Lương Ninh Như cười nói.

Chương Tự Chi vội vàng nói đúng đúng mấy lần: “Hôm nay phải về nhà, hôm nay trở về nói cho bọn họ biết chuyện này.”
Động tác của anh rất khí thế từ trên giường bước xuống vội vàng vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân, đi lại còn mang theo cả gió.


Lương Ninh Như đã thu dọn xong, chỉ cần thay quần áo thôi.

Sau đó ngồi ở phòng nhỏ bên ngoài đợi Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi thu dọn hành lý, hành lý không nhiều, hơn nửa là những thứ linh tinh mua được lúc đi dạo chơi.

Xong xuôi mọi thứ, hai người xuống nhà hàng của khách sạn ăn uống đơn giản sau đó ra cửa bắt xe đi sân bay.

Thời gian vừa đẹp, đến sân bay đợi không lâu liền lên máy bay.

Chương Tự Chi hơi mất kiềm chế, ban đầu là muốn về nhà tạo cho những người kia một kinh hỉ.

Kết quả anh ấy nhân lúc máy bay còn chưa cất cánh, vẫn gọi cho ông Chương một cuối cùng điện thoại.

Ông Chương nhận điện thoại, giọng điệu bình thường, chỉ biết anh ấy hôm nay về còn chưa biết chuyện của Lương Ninh Như bên này.

Đoán chừng, chị Cả và chị Ba nhà họ Chương lo lắng cho thân thể của ông mà không nói thẳng ra.

Chương Tự Chi không thể giấu, kìm không được nói: “Ba, con có chuyện muốn nói với ba, ba phải bình tĩnh.”
Ông Chương lúc này mới bắt đầu sợ: “Tên tiểu tử chết tiệt này không phải anh lại làm ra chuyện thất đức gì đó chứ? Tôi nói anh biết, gây ra chuyện lớn thì tự mình lo đi, tôi không quản anh.”.

Bình Luận (0)
Comment