Yêu Lại Từ Đầu

Chương 911


Hứa Thanh Du đứng lên đi tắm rửa, sau đó liền ngồi ở trong phòng.

Cô không có chuyện gì để làm, cũng không có nơi nào để đi.

Cứ ngồi ngây ngốc như vậy gần nửa tiếng đồng hồ cô mới nhớ ra đang tắt điện thoại, đến giờ còn chưa mở.

Hứa Thanh Du cầm điện thoại, chậm chạp mở máy.

Cô không phải là người có nhiều bạn bè, cho nên mặc dù tắt máy cả một buổi tối cũng chẳng có ai tìm cô.

Khởi động di động một lúc, chỉ có hai tin nhắn, đều là của Tống Kình Vũ.

Hứa Thanh Du cũng không biết mình mong muốn cái gì, thật ra cô lại không hi vọng Ninh Tôn gọi điện hay nhắn tin cho mình.

Bởi vì cô không muốn đối mặt với Ninh Tôn, nhưng bây giờ thật sự là không có bất cứ tin nhắn nào của anh, trong lòng Hứa Thanh Du ít nhiều cũng có chút mất mát.

Cô mở ra xem tin nhắn của Hứa Kình Vũ, đơn giản cũng chỉ là an ủi cô.

Tống Kình Vũ còn tiện thể bảo cô động viên Ninh Tôn một chút, không cần nghĩ quá nhiều.

So sánh như vậy, Hứa Thanh Du lại càng cảm thấy Ninh Tôn lòng dạ hẹp hòi.

Tin nhắn là tối hôm qua gửi đến, một đêm không trả lời, bây giờ cũng không cần thiết phải trả lời nữa.

Hứa Thanh Du ném điện thoại sang bên cạnh, đứng lên đi tới chỗ cửa sổ.


Thời gian vẫn còn hơi sớm, người trên đường không nhiều.

Hứa Thanh Du nhìn chăm chú một lát liền xoay người, đi mặc áo khoác, ra ngoài khách sạn.

Cô không có nơi nào để đi, nhưng cũng không muốn cứ ở yên trong phòng.

Hứa Thanh Du chậm rãi đi bộ dọc theo con phố, cũng không biết là tối hôm qua ăn cơm cùng với Tống Kình Vũ tương đối no, hay là do tâm trạng vẫn chưa ổn định trở lại, dù sao bây giờ cô chẳng có khẩu vị gì cả.

Đi ngang qua mấy cửa hàng bán đồ ăn sáng, Hứa Thanh Du cũng chưa dừng lại.

Cuối cùng vẫn là điện thoại trong túi vang lên, mới làm cho cô hoàn hồn trở lại.

Hứa Thanh Du lấy điện thoại ra, nhìn tên trên màn hình, lại có thể là mẹ Ninh.

Bởi vì liên quan với Ninh Tôn, thật ra cô cũng chẳng muốn nhận cuộc điện thoại này, nhưng lại cứ cảm thấy là điện thoại của người lớn gọi đến mà không nhận, hình như là không được lễ phép lắm.

Sự tức giận nhất ngày hôm qua đã hết rồi, Hứa Thanh Du ổn định trở lại liền nghe điện thoại.

Mẹ Ninh hẳn là biết cô và Ninh Tôn cãi nhau, điện thoại vừa được kết nối bà đã gọi: “Tiểu Du, bây giờ cháu đang ở đâu thế?”
Hứa Thanh Du chần chừ một chút mới nói: “Sao vậy ạ, cháu đang ở bên ngoài.”
Mẹ Ninh thở dài: “Ngày hôm qua cháu và Ninh Tôn sao thế? Sáng sớm hôm nay bác còn muốn đến đây ăn bữa cơm, kết quả vừa đi vào cửa liền nhìn thấy Ninh Tôn một mình ngồi trên ghế sopha, tinh thần sa sút.

Bác vừa hỏi mới biết, hai đứa cãi nhau.”
Hứa Thanh Du mím môi, không biết nên nói gì.

Cãi nhau không phải là chuyện gì vẻ vang, mẹ Ninh đã biết, cô vô cũng mất mặt.


Mẹ Ninh lại nói: “Cái tính tình này của Ninh Tôn, bác cũng không biết nói như thế nào, là con trai của bác, bác hiểu rất rõ.

Bác hỏi nó nửa ngày, nó cũng không nói cho bác vì sao cho nên bác muốn hỏi cháu một chút.

Nếu như không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, liên quan đến vấn đề nguyên tắc, vậy thì nhìn mặt mũi của bác, đừng so đo với nó, có được không?”
Hứa Thanh Du suy nghĩ, ngày hôm qua cô và Ninh Tôn cãi nhau, cả quá trình có liên quan đến vấn đề nguyên tắc không?
Hình như không có.

Nhưng cô có thể nhìn mặt mũi của mẹ Ninh liền không cần so đo chuyện này không?
Hình như cũng không được.

Cho nên Hứa Thanh Du liền im lặng.

Mẹ Ninh ở bên kia cũng có chút vò đầu bứt tai, bà cũng không biết rõ quá trình sự việc, vì thế cũng không thể nào mở lời khuyên nhủ, chỉ có thể nói vài lời đạo ý: “A Tôn nhà bác lớn đến như thế này cũng chưa từng qua lại với cô gái này, cho nên đôi khi sẽ có chút tùy hứng, mấy cái này cần cháu phải từ từ thay đỏi, làm gì có đôi nào yêu nhau mà không cãi nhau đâu, ở điểm này, bác thay nó xin lỗi cháu.”
Khiến cho mẹ Ninh đứng ra xin lỗi, Hứa Thanh Du khẳng định là áy náy, cô nói một câu không cần.

Mẹ Ninh thở dài: “Bác thật sự vô cùng thích cháu, muốn thấy hai đứa thật tốt đẹp.

Hôm nay bác tới đây nhìn thấy nó một mình ngồi ủ rũ ỉu xìu trên ghế sopha, bác liền biết trong lòng nó cũng không thoải mái.

Hai người cãi nhau chính là như vậy, lời nào khó nghe nói lời đó, làm thế nào khiến cho đối phương khó chịu, liền hoàn toàn không suy xét, trực tiếp làm.

Bác tin nếu lúc đó nó nói ra lời gì khiến cháu chịu không nổi, thật sự cũng không phải là suy nghĩ thật sự của nó, bây giờ hẳn là nó cũng đang rất hối hận.”
Mẹ Ninh nói mấy lời này thật sự khiến cho Hứa Thanh Du không có cách nào phản bác.


Thật ra hai người cãi nhau, sợ nhất là liên lụy đến người khác, hơn nữa còn là người lớn trong nhà.

Lời khuyên của đối phương lại thật sự có lý, cô thật sự là chống đỡ không nổi.

Cho nên Hứa Thanh Du chần chừ một chút, liền nói: “Bác à, bây giờ không cần khuyên cháu, cháu cảm thấy cháu và Ninh Tôn đều cần bình tĩnh một chút, đúng lúc hiện tại công việc của cháu đều dừng cả rồi.

Cháu ở đây cũng có thể nghỉ ngơi, cháu muốn về nhà.

Chờ chuyện của anh ấy ở đây giải quyết xong, lúc đó chúng ta lại nói tiếp.”
Mẹ Ninh khẳng định là không đồng ý để Hứa Thanh Du rời đi như vậy.

Bà biết nhà của Hứa Thanh Du ở xa, hai người vừa cãi nhau một trận liền xa nhau như vậy, không giải quyết được khúc mắc, sau này có thể hòa thuận trở lại hay không còn chưa biết được.

Hai người yêu nhau cãi nhau là điều rất bình thường, nhưng cãi nhau xong hai người liền không qua lại nữa, đều tự mình bình tĩnh, rất có thể đoạn tình cảm này bình tĩnh, bình tĩnh thì bình tĩnh hết rồi.

Mẹ Ninh vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, Bây giờ cháu đang ở đâu vậy? Bác đi tìm cháu, cháu có uất ức gì thì nói với bác, bác giúp cháu lấy lại công bằng, hai chúng ta dạy dỗ nó.”
Trong lòng Hứa Thanh Du có hơi phức tạp, trước đây rõ ràng là mẹ Ninh tỏ rõ không thích cô, nhưng bây giờ lại bày ra thái độ đứng về phía cô.

Cô cảm thấy chuyện này càng ngày càng khó giải quyết.

Cô thà rằng mẹ Ninh vẫn là thái độ trước đây, từ đầu đến cuối không tiếp nhận cô, như vậy cô và Ninh Tôn không còn quan hệ gì nữa cũng thuận tiện.

Bây giờ mẹ Ninh cũng bị trộn lẫn vào, tương lại cô và Ninh Tôn chia tay, cô còn sẽ cảm thấy thật sự vô cùng có lỗi với mẹ Ninh, đã lừa dối bà.

Thấy Hứa Thanh Du không nói lời nào, mẹ Ninh vội vàng hỏi: “Đứa bé này, ở thành phố này cũng không có bạn bè họ hàng, cũng không thể một mình ở bên ngoài được.

Cháu ở đâu, bác tới tìm cháu, cháu có gì muốn nói cứ nói với bác.

Bác đã sớm coi cháu là người một nhà, cháu đừng khách sáo với bác.”
Hứa Thanh Du ở trên đường phố, nhìn dòng người qua lại, nghe mẹ Ninh nói như vậy, đột nhiên hốc mắt nóng lên.


Vì thế cô nói cho mẹ Ninh biết khách sạn mình ngủ lại.

Không cần cô dặn dò, mẹ Ninh đã nói: “Yên tâm đi, bác sẽ không nói cho ai biết đâu.

Bác bảo nó không tìm thấy cháu, dọa chết nó đi.”
Mẹ Ninh bảo cô ở khách sạn chờ đợi, nói lập tức tới đó, sau đó liền cúp điện thoại.

Thật ra Hứa Thanh Du đã cách rất xa khách sạn rồi, cô quay người lại, hai tay bỏ vào túi áo trở về.

Mới đi được vài bước, điện thoại trong túi lại reo lên.

Hứa Thanh Du có thể bởi vì vừa rồi nói chuyện điện thoại cùng mẹ Ninh, tâm trạng cũng đã dễ chịu hơn rất nhiều.

Lần này cô không do dự, lấy điện thoại ra nghe máy.

Là Tần Niên gọi điện tới.

Tần Niên thấy cô nghe máy, ở bên kia trực tiếp nói: “Cậu đó, tối hôm qua tớ gọi điện thoại cho cậu, cậu lại không nghe máy.”
Tần Niên không biết chuyện của cô và Ninh Tôn, Hứa Thanh Du làm cũng giả bộ như không có chuyện gì: “Sao thế? Hôm qua tớ không để ý điện thoại, có hơi đau đầu, ngủ khá sớm.”
Tần Niên thở dài: “Không xem điện thoại cũng tốt, trên mạng toàn mấy lời khó nghe, tớ cũng không có chuyện gì quan trọng, chủ yếu là sợ cậu bị ảnh hưởng trên mạng, muốn gọi điện thoại khuyên cậu một chút thôi.”
Cô nói như thế Hứa Thanh Du liền biết, trên mạng khẳng định lại đưa ra mấy chuyện không có lợi với Ninh Tôn.

Cô không hỏi, chỉ cười cười: “Không sao.

Bây giờ tâm trạng tớ rất tốt.

Gần như tớ cũng không lên mạng, căn bản không cần làm cho mình ngột ngạt.”
Cô nói như vậy Tần Niên liền nở nụ cười: “Vẫn là Tiểu Du nhà chúng ta suy nghĩ thoáng, cậu nghĩ thông suốt như vậy, khẳng định sẽ sống lâu trăm tuổi đấy.”.

Bình Luận (0)
Comment