Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 137 - Chương 137 - Tô Viễn Sinh

Chương 137 - Tô Viễn Sinh
Chương 137 - Tô Viễn Sinh

"Tô Hàn."

Tô Vân Liệt mở miệng, phảng phất già nua đi vô số tuổi, trầm giọng nói: "Ngươi đã bị trục xuất khỏi Tô gia, cùng Tô gia không có bất cứ quan hệ nào, cho nên lúc ban đầu bọn hắn bức bách chuyện của ngươi, cũng không coi là thắng."

"Ngươi cho rằng như vậy sao?"

Tô Hàn nhìn về phía Tô Vân Liệt: "Vậy thì tốt, ta cho Tô gia hai lựa chọn, thứ nhất, để Tô gia chủ cùng Tô Vân Bằng hai người ở trước mặt ta quỳ xuống đất sám hối, thứ hai, mang theo người của Tô gia, rời khỏi Huyện Viễn Sơn."

Thời điểm nói đến ba chữ "Tô gia chủ", Tô Hàn cắn răng đến cực nặng.

"Rời khỏi Huyện Viễn Sơn?"

Tô Vân Liệt không có mở miệng, Tô Vân Sâm cùng Tô Vân Bằng hai người sắc mặt đại biến.

Để bọn hắn quỳ xuống đất sám hối, ngay trước mặt nhiều vãn bối Tô gia như vậy, tuyệt đối không thể nào.

Đã như vậy, vậy bọn hắn chỉ có lựa chọn thứ hai.

Nhưng lựa chọn thứ hai này là rời khỏi Huyện Viễn Sơn?

Trong lòng Tô Vân Sâm đối với Tô Hàn quả thực là hận tới cực điểm, hắn mới vừa lên làm gia chủ Tô gia a!

Mà trong khoảng thời gian này, bởi vì sự việc Vạn Bảo các có truyền tống trận, cùng với việc Đồ Thần các thu đệ tử, dẫn đến Huyện Viễn Sơn lưu lượng người tăng lên dữ dội, kinh tế Tô gia cũng nhanh chóng tăng lên.

Để bọn hắn cứ như vậy rời khỏi Huyện Viễn Sơn? Cái này sao có thể làm được?

Căn cơ của bọn họ đều ở bên trong Huyện Viễn Sơn, nếu bọn họ rời đi tới địa phương khác căn bản không có chỗ nương tựa, còn phát triển thế nào được? Chẳng lẽ phải làm lại từ đầu hay sao?

Huyện Viễn Sơn có tứ đại gia tộc, từ thế hệ trước gây dựng cơ sở, bọn hắn tuy nói đều là Long Linh cảnh, nhưng cũng có thể hưởng vinh hoa phú quý mà người khác khó với tới.

Nhưng đến địa phương khác, không quan trọng ngươi là một cái Long Linh cảnh, mà là ngươi có đồ vật đáng giá gì?

Đám người Tô Vân Sâm biết, dựa vào tu vi của nhóm người mình trong Huyện Viễn Sơn có thể làm gia tộc bá chủ nhưng đi địa phương khác, thì không phải!

"Chúng ta làm không được."

Tô Vân Sâm lắc đầu nói: " Ở Huyện Viễn Sơn này, là lão gia tử bọn hắn gây dựng căn cơ, chúng ta nếu từ bỏ, chẳng phải là khiêng tổ cách tông, bị người phỉ nhổ."

"Khiêng tổ cách tông? Bị người phỉ nhổ? Ha ha ha. . ."

Tô Vân Minh chợt cười to nói: "Ta xem các ngươi là biết mình ở địa phương khác, thì sẽ không có an ổn như ở Huyện Viễn Sơn a?"

"Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, tóm lại chúng ta sẽ không dời xa Huyện Viễn Sơn." Tô Vân Sâm kiên quyết lắc đầu.

Trong lòng của hắn cảm thấy, Tô Hàn cùng Tô Vân Minh hai người, một cái là cháu ruột của mình, một cái là anh em ruột của mình, có tầng quan hệ máu mủ này, chẳng lẽ bọn hắn còn có thể chân chính hạ sát thủ hay sao?

Huống hồ. . . Còn có lão gia tử lá bài tẩy này chưa lật đâu!

"Các ngươi nếu không dời đi, Đồ Thần các ta có thể giúp các ngươi."

Tô Hàn bàn tay nhẹ nhàng vung lên, sau đó đám người Liên Ngọc Trạch lập tức lao ra, đứng ở trong phòng khách.

"Giúp Tô gia dọn nhà, nếu có người phản kháng, giết không tha." Tô Hàn thản nhiên nói.

"Vâng."

Liên Ngọc Trạch cung kính gật đầu.

"Ngươi thật đúng muốn động thủ?"

Tô Vân Sâm biến sắc, hiển nhiên không nghĩ tới Tô Hàn quả quyết như vậy.

Tô Hàn căn bản cũng không có để ý tới hắn, không nhìn đến hắn.

Mà đám người Liên Ngọc Trạch xách bàn ghế bốn phía bịch một tiếng ném ra phía ngoài , tóe lên một đống tro bụi.

Thế này sao gọi là dọn nhà?

Hoàn toàn là đang đe dọa!

Dù cho Tô gia thật muốn dời xa, cũng sẽ không muốn những cái bàn này, hiển nhiên ý tứ Tô Hàn, cũng không phải đang thật giúp bọn hắn dọn nhà, chỉ là đang tìm phiền phức mà thôi.

Hắn chờ có người của Tô gia dưới sự phẫn nộ động thủ.

"Chờ một chút."

Đúng lúc này, một giọng nói già nua bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến.

Mặc dù còn không có nhìn thấy người, nhưng nghe được âm thanh này nháy mắt thân thể Tô Vân Minh chấn động, lập tức nhìn lại.

Trái lại đám người Tô Vân Sâm trên mặt đều lộ ra vẻ mặt nhẹ nhàng thở ra cũng hướng phía bên ngoài nhìn tới.

Bên trong ánh mắt của bọn hắn một thân ảnh lão giã lưng còng xuống chậm rãi đi vào phòng khách, bên cạnh hắn còn đi theo mấy cái hậu bối Tô gia, hiển nhiên là đám hậu bối này đem lão gia tử gọi tới.

Tô Viễn Sinh, gia gia Tô Hàn, phụ thân của Tô Vân Minh!

Đồng dạng, cũng là phụ thân của Tô Vân Liệt, Tô Vân Sâm, Tô Vân Bằng!

Bắt đầu lúc Tô Hàn trùng sinh đến nơi đây, Tô Viễn Sinh đang bế quan, bây giờ qua thời gian dài như vậy, rốt cục xem như gặp được Chân Nhân.

Ở Tô gia, Tô Viễn Sinh là tinh thần trụ cột, nói một không nói hai, không người nào dám chống lại ý chỉ của hắn.

Vị trí gia chủ của Tô Vân Minh, là Tô Viễn Sinh truyền cho hắn, nếu không phải Tô Viễn Sinh bế quan thời gian dài như vậy, hai người Tô Vân Sâm cùng Tô Vân Bằng cũng không dám rục rịch, muốn đoạt vị trí gia chủ này.

"Phụ thân, ngài đã tới."

Tô Vân Sâm vội vàng hấp tấp chạy tới, hữu mô hữu dạng (làm dáng) đỡ lấy Tô Viễn Sinh, thở dài nói: "Ngài thân thể khó chịu, hãy trong phòng nghỉ ngơi, chuyện nơi đây, chúng ta có thể xử lý."

"Ngươi có thể xử lý?"

Tô Viễn Sinh liếc mắt nhìn Tô Vân Sâm, ánh mắt kia tựa như thấy được tất cả trong nội tâm Tô Vân Sâm, khiến cho Tô Vân Sâm không khỏi rùng mình một cái.

Hắn có thể xử lý? Xử lý cái rắm!

"Phụ thân."

Tô Vân Minh cũng thở sâu, đứng lên.

Tô Viễn Sinh khẽ gật đầu, lúc thấy Tô Vân Minh, mới xem như lộ ra vẻ tươi cười.

Tô Vân Minh ở trong bốn cái nhi tử khác của hắn, tuổi tác nhỏ nhất, mà tâm cảnh tinh khiết nhất, chưa từng có nhiều dục vọng, Tô Viễn Sinh cũng yêu thích hắn nhất, cho nên mới đem vị trí gia chủ truyền cho Tô Vân Minh.

Nhưng Tô Viễn Sinh không nghĩ tới, chính mình chỉ bế quan một quãng thời gian, gia chủ Tô gia, vậy mà lệch vị trí đi!

Chẳng những gia chủ lệch vị trí, Tô Vân Minh còn bị trục xuất ra khỏi gia tộc.

Hai người Tô Vân Sâm cùng Tô Vân Bằng thêm mắm thêm muối nói rõ lí do rốt cuộc là vì cái gì, mà Tô Vân Liệt thì giống như cái gì cũng không muốn quản, cũng không nói đúng, cũng không nói không đúng, làm Tô Viễn Sinh cho đến bây giờ, cũng không biết hai người Tô Vân Sâm nói đến là thật hay giả.

"Một quãng thời gian không có gặp, tu vi của ngươi vậy mà tăng lên nhiều như vậy."

Tô Viễn Sinh nói một câu, sau đó lại quét qua Tô Hàn, vui mừng nói: "Chuyện của các ngươi, ta đều đã nghe nói, Vân Minh, ngươi sinh ra một đứa con trai tốt a!"

Tô Vân Minh không có mở miệng. Hắn sớm đã nghĩ đến hôm nay, sẽ cùng Tô Viễn Sinh đứng đối lập.

Tô Vân Minh biết, cho dù chính mình bị đại ủy khuất (lớn), cho dù Tô Vân Sâm cùng Tô Vân Bằng phạm vào sai lầm lớn, nhưng Tô Viễn Sinh, vẫn như cũ sẽ đứng ở góc độ Tô gia suy nghĩ.

Mà kể từ đó, ở giữa mình cùng Tô Viễn Sinh, chắc chắn sẽ không hết sức vui sướng.

Coi như Tô Vân Minh đã chuẩn bị tốt tâm lý, lúc một ngày này chân chính đến hắn vẫn còn có chút cảm giác áy náy.

Dù như thế nào, cũng là phụ thân của mình.

"Phụ thân, lão tứ hôm nay cùng cháu trai Tô Hàn đến đây, là muốn. . . Đem Tô gia đuổi ra khỏi Huyện Viễn Sơn."

Tô Vân Sâm cúi đầu thở dài: "Aizz, cũng đều do ta lúc đầu làm việc không đúng, có chút thiếu cân nhắc, tuy nói cháu trai Tô Hàn lúc trước kém chút liên lụy Tô gia, nhưng Tô gia còn có lão gia tử ngài tồn tại, cháu trai Tô Hàn xem như phạm vào sai lầm lớn, ta cũng không nên đem hắn trục xuất khỏi gia tộc."

. ..

Bình Luận (0)
Comment