Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 186 - Chương 186 - Ta Muốn Được Chia Lợi Ích Từ Truyền Tống Trận

Chương 186 - Ta Muốn Được Chia Lợi Ích Từ Truyền Tống Trận
Chương 186 - Ta Muốn Được Chia Lợi Ích Từ Truyền Tống Trận

"Truyền tống trận trung cấp, nghĩa là gì?"

Sở Ninh Hải nghi hoặc, Vân Thiên Thiên cũng dựng lỗ tai lên, trước kia bọn hắn chỉ cho người dẫn Tô Hàn đi đến nơi cần xây truyền tống trận, nhưng cũng không có tự mình thấy quá trình xây dựng truyền tống trận.

"Các ngươi không phát hiện ra tài liệu ta để các ngươi cung cấp lần này không giống lần trước à?" Tô Hàn hỏi.

Sở Ninh Hải gật đầu: "Đúng là không giống nhau, có thêm Cố Không thạch và mộc linh trung cấp."

"Cố Không thạch dùng để ổn định không gian, mộc linh trung cấp dùng để chữa trị truyền tống trận." Tô Hàn thản nhiên nói.

Sau khi Tô Hàn giải thích rõ, Sở Ninh Hải và Vân Thiên Thiên cũng hiểu ra.

"Vậy truyền tống trận trung cấp có thêm điểm tốt nào?" Sở Ninh Hải hỏi một cách gấp gáp.

"Thứ nhất, khoảng cách truyền tống sẽ xa hơn rất nhiều, khoảng cách truyền tống có thể truyền tống giữa hai quận thành, thứ hai, một lần có thể truyền tống hơn một ngàn người, trình độ tiêu hao linh thạch giảm mạnh." Tô Hàn trả lời.

"Như thế rất tốt!"

Sở Ninh Hải vỗ tay một cái, đứng lên một cách đột ngột, dọa cả Vân Thiên Thiên.

"Thật có lỗi, thật có lỗi, lão phu có chút thất lễ." Sở Ninh Hải lộ ra thần sắc (mặt) xin lỗi.

Hắn thật sự hưng phấn vô cùng, bởi vì giảm bớt tiêu hao linh thạch, đồng nghĩa với giảm bớt chi phí, đại biểu cho gia tăng lợi nhuận!

Nếu có thể tăng khoảng cách truyền tống giữa quận thành và quận thành thì tương đương với gia tăng vô số người sử dụng truyền tống trận!

Truyền tống giữa quận thành và quận thành, cũng không phải từ Quận thành Vân Dương truyền tống đến Huyện Viễn Sơn có thể so sánh được, dù sao đi nữa Huyện Viễn Sơn cũng thuộc về Quận thành Vân Dương.

Trong một cái quận thành đã có gần ức nhân khẩu, hai cái quận thành thì có gần hai ức người!

Ba cái quận thành, bốn cái quận thành. ..

Nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc sau này, Sở Ninh Hải cười không ngậm miệng lại được.

Trong nháy mắt hắn liền hiểu rõ, truyền tống trận xuất hiện sẽ mở ra một thời đại mới trong lịch sử của Đại lục Long Võ.

Đến khi truyền tống trận hoàn toàn trải rộng toàn bộ Đại lục Long Võ, nói không chừng ở Huyện Viễn Sơn có thể gặp được người của tông môn siêu cấp!

"Ta chờ ở nơi này, là dự định thương lượng với các ngươi một chuyện." Tô Hàn cuối cùng nói ra ý định của mình.

"Chuyện gì?"

Sở Ninh Hải hào khí vỗ ngực: "Chỉ cần lão phu có thể làm được, ta nhất định sẽ đồng ý!"

"Chỉ bằng ngươi sao? Tên cáo già, nếu không có lợi ích, ngươi có thể làm được việc gì?." Tô Hàn giống như cười mà không phải cười nói.

Sở Ninh Hải: ". . ."

"Nói đi, cuối cùng là chuyện gì?"

Vân Thiên Thiên nói: "Có một số việc, có lẽ sở Các chủ làm không được, nhưng ta có thể."

"Chỉ sợ ngươi cũng không có tư cách này."

Tô Hàn hít vào một hơi, nói: "Ý của ta là, từ nay về sau, lợi ích từ truyền tống trận, Vạn Bảo các và ta chia đều năm năm."

"Cái gì? !"

Sở Ninh Hải lập tức mở to hai mắt nhìn: "Tô Các chủ , ngươi đang nói đùa phải không?"

Chia đều lợi ích truyền tống trận?

Ngon ngọt của truyền tống trận, Sở Ninh Hải là người thứ nhất nếm được, ngoại trừ Vạn Bảo các ra, một người duy nhất nếm đến.

Trong khoảng thời gian này, túi tiền của hắn đã phồng lên, tùy tiện cầm ra 180 vạn kim tệ, cũng không tính là cái gì.

Bởi vì chỉ có chính hắn mới có quyền quản lý truyền tống trận!

Cho dù là cấp cao của Vạn Bảo các, cũng là mở một con mắt, nhắm một con mắt đối với việc này, bởi vì ai cũng biết, người xây dựng truyền tống trận này là Tô Hàn, là khách hàng của Sở Ninh Hải, là Tô Hàn nể mặt của Sở Ninh Hải.

Nhưng bây giờ, Tô Hàn lại muốn chia đều lợi ích từ truyền tống trận?

"Ta đã nói rồi, việc không có lợi ích, hắn chắc chắn đều làm không được, hơn nữa còn để hắn chia lợi ích ra." Tô Hàn lắc đầu cười nói.

"Tô Các chủ, không phải là lão phu hẹp hòi, thật sự là điều kiện này của ngươi. . . có chút nào là thương lượng chứ!"

Sở Ninh Hải trợn trắng mắt lên, hắn có chút lớn tuổi, lúc này bộ dáng trợn trắng mắt, cũng làm người khác cảm thấy có chút buồn cười.

" Lúc trước chúng ta đã nói xong rồi, không phải sao? Vạn Bảo các ra tài liệu, ngươi hỗ trợ xây dựng truyền tống trận, tiền thù lao của ngươi ta đã trả cho ngươi, ngươi nói chuyện này. . ." Sở Ninh Hải gấp giống như là kiến bò trên chảo nóng.

Nếu như là người khác, hắn chắc chắn đã từ chối rồi, nhưng bây giờ trước mặt hắn chính là Thần Tài của hắn đó!

Tuy trong lòng hắn rất không nguyện ý, nhưng hắn cũng không có dứt khoác nói từ chối, sợ nếu chọc giận Tô Hàn, thì về sau sẽ không ai xây dựng truyền tống trận cho hắn.

"Tiền thù lao nên trả, ngươi chính xác đã trả rồi, nhưng xây truyền tống trận trung cấp thì nên tính thế nào?"

Tô Hàn nhướng mày nói: "Lợi ích của truyền tống trận trung cấp lớn bao nhiêu, ta nghĩ rằng trong lòng ngươi cũng hiểu rõ, nếu không cũng sẽ không hưng phấn như vậy. Ngươi là thương nhân, chỉ nghĩ đến lợi ích, ta hiểu rõ, nhưng ngươi cũng không phải là Tỳ Hưu (thần giữ của), không thể nào chỉ có vào mà không có ra, đúng không?"

"Ngươi mới là Tỳ Hưu, cả nhà ngươi đều là Tỳ Hưu!"

Trong lòng Sở Ninh Hải nghĩ thầm, tuy nhiên lời này hắn không dám nói ra.

"Vậy ngươi nói đi, xây truyền tống trận trung cấp, ngươi muốn tiền thù lao bao nhiêu?" Sở Ninh Hải hỏi.

Từ đầu tới giờ, hắn đã đưa cho Tô Hàn tài liệu giá trị gần năm mươi tỷ kim tệ, Tô Hàn nếu yêu cầu thêm mấy trăm ức, hắn cũng có thể lấy ra.

Nhưng Tô Hàn lại lắc đầu nói: "Ta không muốn thù lao, ta chỉ muốn lợi ích từ truyền tống trận."

"Chuyện này. . ."

Sở Ninh Hải bó tay rồi, nhìn về phía Vân Thiên Thiên, ý là nhờ Vân Thiên Thiên hỗ trợ nói một câu.

Trên thực tế, Tô Hàn đã sớm dự tính đến một ngày như thế này, ban đầu hắn xây dựng truyền tống trận cho Vạn Bảo các cũng chính là vì một ngày này!

Bảy cái truyền tống trận được thành lập trước kia, tuy có không ít lợi ích, nhưng mục đích thực sự của Tô Hàn chính là để cho Vạn Bảo các nếm thử ngon ngọt, không thể rời bỏ chính mình.

Mà lúc này, Tô Hàn đã làm được.

"Trách không được ngươi nói ta cũng không có tư cách làm chủ việc này, khẩu vị của Tô Các chủ thật là lớn!"

Vân Thiên Thiên bước nhẹ lên phía trước, cúi xuống eo thon, một đôi mắt to mang theo vũ mị ngập nước nhìn chằm chằm Tô Hàn, giống như muốn nhìn rõ tâm tư của Tô Hàn.

"Ngươi lại quên sự tình phát sinh trong bao sương rồi đúng không?" Tô Hàn nói.

Gương mặt Vân Thiên Thiên đỏ lên, vội vàng đứng lên, nũng nịu, nói nhẹ: "Đừng lúc nào cũng nói đến sự tình trong bao sương, ta cũng không bị tổn hại gì."

"Vậy ngươi tránh cái gì?" Tô Hàn hỏi.

"Ngươi!"

Vân Thiên Thiên nổi giận, nửa ngày cũng không giảm bớt.

"Hai người này. . . Giống như có việc gì đó?"

Sở Ninh Hải nhìn một chút Vân Thiên Thiên, lại nhìn một chút Tô Hàn, âm thầm suy nghĩ trong lòng.

Tuy hắn không có lòng dạ nào để quan tâm sự tình của bọn hắn, nhưng hắn sốt ruột là chuyện của truyền tống trận.

"Tô Các chủ, điều kiện này của ngươi ta thật sự không thể đồng ý, ta đoán nếu cấp trên biết thì cũng chắc chắn sẽ không đồng ý." Sở Ninh Hải tiếp tục lắc đầu.

"Ngươi gấp gì chứ?"

Tô Hàn nói: "Ta cũng sẽ không lấy không tiền của Vạn Bảo các, thứ nhất, về sau ta sẽ vì Vạn Bảo các xây dựng truyền tống trận mà không tính phí, nhưng Vạn Bảo các phải cung cấp tài liệu. Thứ hai, theo tu vi của ta gia tăng, truyền tống trận xây dựng được cũng sẽ càng ngày càng cao cấp, lợi ích cũng sẽ càng ngày càng nhiều, ngày mà truyền tống trận trải rộng khắp Đại lục Long Võ, cũng là ngày Vạn Bảo thương hội trở thành đệ nhất thương hội của Đại lục Long Võ!"

"Thế nhưng là. . ."

Sở Ninh Hải không thể không thừa nhận, lời Tô Hàn nói ra thật sự làm cho máu nóng trong hắn có chút sôi trào, nhưng hắn vẫn do dự như cũ.

* Theo truyền thuyết kể lại thì loài rồng sinh ra 9 đứa con là: Si vẫn, Phụ hí, Bệ ngạn, Bí hí, Toan nghê, Bồ lao, Trào phong, Nhai xế và Tỳ Hưu là đứa con thứ 9. Sở hữu thân hình với bề ngoài đẹp nhất, ở Tỳ Hưu luôn toát lên vẻ đẹp tuyệt vời mà trong 9 đứa con của rồng không có con nào có được. Vẻ đẹp đó của Tỳ Hưu là sở hữu tất cả những thứ đẹp nhất của các loài vật khác: đầu như Kỳ Lân, có sừng trên đầu, thân to như thân gấu, trên lưng có cánh. Nhưng trên đời này vốn đâu có sự hoàn hảo, khi sinh ra Tỳ Hưu đã mang trong mình dị tật là không có hậu môn. Sinh ra chưa được vài ngày thì Tỳ Hưu chết, chết từ khi còn rất bé, làm cho Ngọc Hoàng cảm động nên cho về làm linh vật nhà trời chuyên phò trợ về tài lộc.

Bình Luận (0)
Comment