Trong lời nói của nam tử trung niên kia xen lẫn uy áp, như có loại cảm giác có thể làm chấn động tâm tính của mỗi người.
Lại thêm bốn phía mấy chục vạn người đều hướng nơi này nhìn chằm chằm, ngoại trừ Tô Hàn ra, bốn người Liên Ngọc Trạch, lập tức cảm thấy thân thể có chút run rẩy, bộ dáng trong lúc mơ hồ như muốn quỳ xuống.
Việc này không liên quan tới tu vi, mà là tâm tính, tâm tính của bọn hắn, cuối cùng vẫn còn quá thấp, không có bị ma luyện đủ, chịu không được loại ánh mắt áp bách như này.
Mà Tô Hàn cũng có thể nhìn ra, nam tử trung niên kia trong lúc nói chuyện, mang theo Long lực, có thể khiến tâm tính bốn người bọn họ chấn động.
"Bành!"
Tô Hàn phất tay, ở trên thân bốn người đập một chưởng, toàn thân bốn người chấn động, lập tức cảm thấy được giải thoát rồi.
"Ừm? Cũng có chút bản sự, có thể phá Ngôn Xuất Pháp Tùy của ta."
Nam tử trung niên đồng tử ngưng tụ lại, chợt quát: "Ta hỏi ngươi, nhìn thấy Thái Bình công chúa, vì sao không quỳ xuống? !"
"Người này thật lớn mật!"
"Dám không quỳ, xem ra là không có đem Thái Bình công chúa để vào mắt!"
"Hừ, tới quan sát thì cũng thôi đi, cũng không hiểu một chút quy củ như thế, hôm nay người Thái Bình tông phải dạy cho hắn thêm kiến thức rồi."
Bốn phía cũng truyền đến từng đợt quát khẽ.
Mười đại tông môn siêu cấp, đứng sừng sững giữa Đại lục Long Võ, như thần như thánh, phụng lâm chí cao.
Nhưng chỉ cần có người nhìn thấy người trong mười đại tông môn siêu cấp, bất cứ thời gian nào hay ở chỗ nào, người bình thường đều nhất định phải quỳ xuống, đây là quy cũ do vô số năm trước được lập nên và bắt đầu hình thành thói quen.
Ai cũng không nghĩ tới, nơi đây còn có người đứng như vậy.
Nam tử trung niên kia muốn lập uy cho Thái Bình công chúa, tên tuổi của Doãn Lạc Huyên cũng không quá lớn, nếu không phải lần xuất hiện này, có người còn không biết rõ bên trong Thái Bình tông , còn có một vị tiểu công chúa như thế, dù sao nội tình trong tông môn siêu cấp, người biết được vẫn rất ít, cũng không ai dám đi tìm hiểu.
Sau lần xuất hiện này, Thái Bình công chúa tất nhiên sẽ thanh danh vang xa.
Mà đám người Tô Hàn, trong mắt nam tử trung niên này đã trở thành cái bàn đạp cho Thái Bình công chúa vang danh thiên hạ.
"Trả lời ta!"
Nam tử trung niên lại quát lên, âm thanh truyền khắp nơi toàn bộ bình đài thậm chí có cả tiếng vọng lại, quanh quẩn trong Tê Phượng Hà, làm cho những con chim giật mình cất cánh bay mất.
"Vì sao ta phải quỳ xuống?"
Tô Hàn cuối cùng cũng mở miệng, lời nói của hắn bình thản, lại có thể làm cho tất cả mọi người đều nghe được.
"Thái Bình công chúa là người, chúng ta cũng là người, nếu bàn về tu vi, nói không chừng nàng còn phải gọi ta một tiếng tiền bối, chẳng qua là ra đời ở một nơi tốt một chút thôi, dựa vào cái gì để cho chúng ta quỳ xuống?"
"Người này quá mức cuồng vọng!"
"Cái tên này là người đầu tiên dám nói chuyện cùng người tông môn siêu cấp như thế."
"Xong rồi xong rồi, không đợi đến lúc tiến vào Tranh Giành chi môn, nơi đây chỉ sợ phải gặp máu tanh rồi."
Sau khi nghe được lời nói của Tô Hàn, những người xung quanh triệt để sợ ngây người.
Bọn hắn không thể tin được, khí tức của Tô Hàn, chỉ là Long Mạch cảnh thôi, một cái Long Mạch cảnh, vậy mà dám nói chuyện cùng tông môn siêu cấp như thế ?
Long Mạch cảnh là tầng dưới áp chót trên Đại lục Long Võ, tông môn siêu cấp, chính là tầng cao nhất trên Đại lục Long Võ, cả hai như là một trời một vực, đủ để trong lòng bọn hắn khiếp sợ.
"Ngươi thật to gan!"
Nam tử trung niên kia bắt đầu giận dữ, lúc này lao ra, bàn tay lớn hướng tới phía đỉnh đầu Tô Hàn chộp tới.
Tô Hàn ngẩng đầu, trong mắt có hàn quang bắn ra.
"Được rồi."
Đúng lúc này, âm thanh Doãn Lạc Huyên bình thản lần nữa truyền đến.
"Không quỳ thì không cần quỳ đi, hắn nói cũng không sai, chúng ta ai cũng đều là người, không cần thiết phải vì ta mà quỳ xuống."
"Vâng."
Nam tử trung niên kia lập tức dừng tay lại, lần nữa về tới bên cạnh Doãn Lạc Huyên, nhưng trong đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Hàn, có sát khí lướt qua.
"Chỉ là ta cũng không cho rằng ngươi là tiền bối của ta."
Doãn Lạc Huyên nhìn về phía Tô Hàn, đôi mắt phượng kia có thể làm cho bất kỳ nam tử nào cũng phải hãm sâu vào trong đó.
"Ta có thể cảm nhận được, tu vi của ngươi chỉ là Long Mạch cảnh, nếu chỉ đơn độc chiến đấu, ngươi không phải là đối thủ của ta."
"Khí độ của ngươi ta bội phục, nhưng tầm mắt của ngươi, cuối cùng vẫn quá thấp." Tô Hàn lắc đầu.
"Thật sao?"
Doãn Lạc Huyên bỗng nhiên cười một tiếng, như phù dung sớm nở tối tàn, cực kỳ xinh đẹp.
"Tiểu tử cuồng vọng, có dám đem tên của ngươi nói ra?" Nam tử trung niên lại nói.
"Chẳng lẻ bản công tử còn sợ các ngươi truy sát hay sao?"
Tô Hàn hừ lạnh một tiếng, nói: "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Quận thành Vân Dương trong Vương quốc Đông Lăng , Lương gia Lương Thiệu Huy, chính là lão tử!"
Bốn người Liên Ngọc Trạch : ". . ."
Bộ dáng Tô Hàn dịch dung, đúng là dáng vẻ của Lương Thiệu Huy.
Bất quá Tô Hàn cho tới bây giờ chưa nói qua, nên bọn hắn cũng không có hỏi nhiều, nhưng bọn hắn vẫn có nghe nói Tô Hàn cùng Lương Thiệu Huy có chút ân oán.
Lương Thiệu Huy đã chết, chết trong tay Tô Hàn, nhưng Tô Hàn hiện tại vẫn như cũ giả mạo Lương Thiệu Huy, đắc tội Thái Bình tông, tâm tư này. . . Con mẹ nó cũng quá độc ác.
"Cái tên này đầu óc không tốt sao?"
"Thái Bình công chúa đã tha cho hắn một mạng, hắn còn không biết tốt xấu như thế."
"Lần này người này triệt để xong rồi, Tranh Giành chi môn đi qua, chỉ cần ‘Lương gia’ trong miệng hắn gọi kia, cũng phải bị tru di cửu tộc."
Những người khác nhìn về phía Tô Hàn bên trong tầm mắt giống như đang nhìn một người đần độn.
"Lương gia phải không? Ta nhớ kỹ."
Nam tử trung niên cũng không nói nữa, bất quá ai cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.
Điều khiến đám người thấy khiếp sợ là đám người Tô Hàn cũng không có rời đi, mà đẩy đám người ở phía trước ra, từng bước một hướng phía trên bình đài đi tới.
Sau cùng, năm người đi tới rìa bình đài, cùng một lấy ra ngọc bài.
"Thư mời?"
"Bọn hắn có thư mời của Vạn Bảo các ? Cái này sao có thể? !"
"Bọn hắn vậy mà cũng được mời tới tham gia Tranh Giành chi môn, chuyện này. . ."
Tô Hàn xuất ra khối ngọc bài này , đúng là thư mời Vạn Bảo các đưa ra .
Những người mới vừa rồi còn đang nghị luận bỏ đá xuống giếng, lúc này lập tức im lặng.
Có thể nhận được thư mời, tiến vào Tranh Giành chi môn, thế lực nào không phải là đại gia tộc?
Bọn hắn trước đó nghĩ Tô Hàn chẳng qua chỉ tới đây nhìn xem mà thôi, cho nên có đủ kiểu châm chọc cùng xem thường, muốn làm cho người Thái Bình tông xem, để chiếm được chút hảo cảm của Thái Bình tông.
Không nghĩ tới. . . Người ta cũng được mời tới!
Ngươi nói ngươi tới thì tới đi, ngươi không thấy người ta ra sân như thế nào sao? Ngươi biết điều như vậy làm cái gì?
Nếu biết ngươi cũng tới tham gia Tranh Giành chi môn, lão tử tuyệt đối không dám thả nhiều rắm!
Những người vây xem lên tiếng trước kia đều rụt cổ lại, cũng không dám thò đầu ra lại, sợ bị đám người Tô Hàn thấy được.
Bọn hắn đã nhận định, đám người Tô Hàn, chắc chắn cũng là người trong thế lực lớn , bằng không mà nói, không có khả năng dám đối nghịch cùng Thái Bình tông .
"Các ngươi cũng nhận được thư mời tiến vào Tranh Giành chi môn?" Doãn Lạc Huyên cũng hơi kinh ngạc.
"Không thể sao?" Tô Hàn cười khẽ.
"Tất nhiên có thể."
Doãn Lạc Huyên đầu nhẹ nhàng nghiêng, nói: "Nhưng các ngươi cũng quá vô danh nha, vậy mà lẫn trong đám người, nếu sớm biết như thế, cũng không cần mọi chuyện biến thành như thế đúng không?"
Hết sức tất nhiên, Doãn Lạc Huyên cũng cảm thấy sau lưng Tô Hàn có thế lực lớn tồn tại.
Bất quá nam tử trung niên kia thì không sợ chút nào, thế lực lớn thì như thế nào?
Thái Bình tông, chính là một trong mười đại tông môn siêu cấp, không cần phải sợ hãi!
"Ngươi cũng không cần đoán, ta không nhiều thế lực lắm , lão tử chính là Lương gia Lương Thiệu Huy bên trong Quận thành Vân Dương !" Tô Hàn ngữ khí vô cùng cuồng vọng.