Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 232 - Chương 232 - Đâm Chết Bọn Hắn

Chương 232 - Đâm Chết Bọn Hắn
Chương 232 - Đâm Chết Bọn Hắn

Ở một bên khác, Liễu Phong vẫn đang chạy trốn.

Bây giờ, toàn thân trên dưới của hắn đều được bao bọc trong một hào quang màu vàng óng, quang mang kia giống nhau như đúc với hào quang phát ra từ phía trên Kim lô.

Tốc độ của hắn hơi tăng lên một chút, cũng không phải là sử dụng bước thứ hai Thiên Long Cửu Bộ, mà là bởi vì hào quang màu vàng óng này.

Bởi vậy, tiêu hao của Liễu Phong giảm mạnh.

Nhưng hắn cũng không có vì vậy mà thở phào, bởi vì gia tốc của hào quang màu vàng óng này, dĩ nhiên không sánh bằng gia tốc của bước thứ hai Thiên Long Cửu Bộ, phía sau là Ma Cửu U, Lam Y Sầm cùng với đám người Hoa Vân, đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách cùng với Liễu Phong.

"Nhanh lên nữa đi!" Liễu Phong vỗ một cái cái lên Kim lô.

"Nhanh em gái ngươi, lão tử đã bị nhỏ máu nhận chủ, có thể gia tăng tốc độ cho ngươi là dựa theo tu vi của ngươi, chỉ với tu vi thấp kém của ngươi cũng dám tới Ma Thần thế giới sao? Thật sự là không biết chết sống." Kim lô phát ra âm thanh, quanh quẩn bên tai Liễu Phong.

"Tiên sư cha mày, lão tử tới thì thế nào? Lão tử cũng không phải tới để tìm ngươi, là ngươi muốn chết muốn sống quấn lấy lão tử, nếu không lão tử làm sao lại rơi vào loại tình cảnh như bây giờ?" Liễu Phong mắng.

"Ngươi ngu ngốc à, ta nguyện ý đi cùng ngươi, đó là phúc khí của ngươi, còn không biết điều." Kim lô mắng lại.

Một người một Kim lô phát ra tiếng chửi rủa không ngừng trong suốt đoạn đường này, bọn người Ma Cửu U sau lưng nghe mà trợn mắt hốc mồm.

Chí bảo có linh tính như vậy, ai có được mà không đối xử thật tốt với nó chứ?

cái tên ở đằng trước kia. . . Lại còn mắng lên.

Ba câu thì có một câu 'Đại gia ngươi ', năm câu thì có một câu 'Ngươi ngu ngốc ', hai tên này, cũng tính là cực phẩm trong nhân gian.

"Khốn nạn, ta bảo ngươi dừng lại!"

Ma Cửu U hét lớn, bỗng nhiên tốc độ tăng lên, sau khi ném mấy viên thuốc vào trong miệng đi, đã nhanh chóng đuổi kịp Liễu Phong, cản ở phía trước của hắn.

"Bản công tử bảo ngươi dừng lại, lỗ tai ngươi điếc đúng không hả?" Ma Cửu U âm trầm nói.

"Tiêu rồi, bị đuổi kịp rồi."

Liễu Phong nhìn Ma Cửu U một chút, lại nhìn Kim lô một chút, bỗng nhiên đập một bàn tay vào phía trên Kim lô.

"Đều là tại vì ngươi, cái đồ vật đáng chết này, nhận chủ nhận chủ, nhận cái rắm đó, hiện tại lão tử phải chết, ngươi lại phải nhận chủ lần nữa, hại chết lão tử."

"Ngươi là tên ngu ngốc, nếu không phải nhìn trúng thể chất của ngươi, ngươi cho là ta nguyện ý nhận ngươi làm chủ nhân hả? Ai bảo tu vi ngươi thấp như vậy, nếu không thì đã sớm chạy thoát rồi, chính mình không có bản sự thì còn oán được ai." Kim lô cũng phản bác.

"Ngươi, mẹ nó, còn lý luận hả?"

Liễu Phong đập mấy bàn tay trên Kim lô, đập tay mình đau, nhưng Kim lô thì không có việc gì.

"Đem Kim lô giao ra, ta có khả năng sẽ tha cho ngươi khỏi chết, đây là cơ hội cuối cùng mà ta cho ngươi." Mặt Ma Cửu U âm trầm, nói.

"Vù vù!"

Hắn vừa dứt lời, liền có hai người chạy nhanh mà đến, đúng là Lam Y Sầm và Hoa Vân.

"Chúng ta cũng không có nói muốn thả hắn đi."

Lam Y Sầm hừ lạnh nói: "Người này có thể chạy như vậy, hao phí gần mười viên thuốc của chúng ta, nếu như thả hắn rời đi, thì ai bồi thường tổn thất cho chúng ta đây?"

"Kim lô này, ngươi hãy đưa đây cho ta đi!"

Hoa Vân trực tiếp ra tay, hướng về phía Liễu Phong bắt tới.

"Đâm chết bọn hắn." Kim lô nói.

"Đâm chết bọn hắn hả? đại gia ngươi chém gió vừa, ngươi nói đùa với lão tử phải không?" Liễu Phong trừng mắt.

"Ta kêu ngươi đụng thì ngươi cứ đụng, nói nhảm ở đâu ra mà nhiều như vậy hả, nếu không thì ngươi chờ chết đi." Kim lô hừ nói.

Vẻ mặt Liễu Phong âm tình bất định, cắn răng, thầm nghĩ trong lòng: "Dù sao cũng phải chết, đụng một cái rồi nói."

Thân ảnh của hắn lao ra, Thiên Long Cửu Bộ bước đầu tiên bùng nổ lần nữa, tốc độ tăng tốc rất nhiều, đồng thời thân ảnh hóa thành lưu quang, phóng tới đám người Ma Cửu U.

"Muốn chết à!"

Thấy Liễu Phong vọt tới, Ma Cửu U cười lạnh một tiếng, cái bạc trường đao màu trắng kia lại xuất hiện lần nữa, hắn bổ xuống một đao hướng về phía Liễu Phong.

"Bành!"

Tốc độ của đao ảnh cực nhanh, trong chốc lát đã bổ vào phía trên đoàn hào quang màu vàng óng ở bên ngoài cơ thể Liễu Phong.

Điều khiến mọi người khiếp sợ là, hào quang màu vàng óng kia lại không có tổn thương chút nào, Liễu Phong càng là không có chuyện gì, chẳng qua là bị lực đạo kinh người của thanh trường đao kia gây trở ngại mà tốc độ chậm lại một ít mà thôi.

"Ừm?"

Ma Cửu U cũng nhướng mày, trường đao này của hắn có thể dễ dàng chém một tảng đá ngàn vạn cân thành hai khúc, không nghĩ tới nó không có làm bị thương cái Kim lô kia một chút nào.

"Quả nhiên là chí bảo, trường đao này của ta chính là vũ khí cấp Tử kim thượng phẩm, vậy mà khi chém cái Kim lô kia lại vô dụng, nếu tính về phẩm cấp, thì cái Kim lô kia chỉ sợ đã đạt đến Cấp Thánh Linh!"

Nghĩ đến đây, trên mặt Ma Cửu U lộ ra vẻ tham lam.

Bảo vật Cấp Thánh Linh, hơn nữa Kim lô còn có thể dùng để luyện khí hoặc là luyện đan, loại bảo vật này đã rất thưa thớt rồi, không giống với vũ khí và trang bị khác có nhiều như vậy, luận về giá trị, so với bảo vật Cấp Thánh Linh bình thường còn trân quý hơn mấy lần!

"Nhất định phải chiếm được nó!"

Trong lòng Lam Y Sầm cũng âm thầm tự nói, hắn nhìn một chút hai người Hoa Vân và Ma Cửu U, chỉ thấy tầm mắt của bọn họ đều hừng hực, nồng đậm tham lam.

Phía sau bọn hắn, cũng có không ít đệ tử thế lực lớn đuổi theo, không nói hai lời, bọn hắn liền phát động công kích đối với Liễu Phong.

"Đậu má cả nhà các ngươi!"

Liễu Phong thấy lực phòng ngự của hào quang màu vàng óng này mạnh như thế, thì cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, chỉ đám người rồi quát:

"Chết tiệt, lão tử đã làm gì chọc giận các ngươi các ngươi hả? Các ngươi bây giờ cứ càn rỡ đi, chờ ta tìm được đại ca ta, ta nhất định để đại ca ta đánh các ngươi kêu cha gọi mẹ, dập đầu nhận sai với ta!"

"Đại ca của ngươi?"

Ma Cửu U cười lạnh nói: "Vậy ngươi nói một chút xem đại ca ngươi là ai? Có bản lãnh lớn như vậy sao?"

Hắn chính là Thiên tài Trường An sơn môn, tại Tranh Giành chi môn này, ngay cả người tông môn siêu cấp đều không sợ, thì nói gì đến'Đại ca' trong miệng của Liễu Phong?

"Đại ca ta chính là Lương Thiệu Huy!" Liễu Phong thiếu chút nữa là nói lộ ra miệng, nói 'Lương Thiệu Huy' nói thành 'Các chủ'.

"Lương Thiệu Huy?"

Đám người Ma Cửu U và Lam Y Sầm sửng sốt một chút, rồi bỗng nhiên cười ha hả.

"Ha ha ha, ngươi nếu nói đại ca ngươi là Lưu Thủy Vô Ngân, là Đoan Mộc Tứ, hoặc là Quân Lạc Hoa, chúng ta có lẽ sẽ kiêng kị một chút, nhưng Lương Thiệu Huy cái cứt chó gì đó, nếu đắc tội Đạo Diệp, thì chỉ sợ bản thân hắn cũng là Nê Bồ Tát qua sông, tự thân khó bảo toàn, còn có mạng mà tới giúp ngươi hả?" Lam Y Sầm nói.

"Đạo Diệp thì tính là cái gì chứ, với thực lực của đại ca ta thì đừng nói chỉ là một tên Đạo Diệp, cho dù là mười thiên tài yêu nghiệt của siêu cấp tông môn toàn bộ cộng lại, thì đại ca ta cũng có thể nhẹ nhõm nghiền ép!" Liễu Phong lớn tiếng nói.

Lời này hắn cũng không phải là nói khoác, trong lòng hắn, Tô Hàn thật sự chính là thần, có thể lấy Long Mạch cảnh giết chết Long Linh cảnh, cũng có thể lấy Long Mạch cảnh giết chết Long Thần cảnh, cho dù là Long Hoàng cảnh, Liễu Phong cũng tin tưởng, Tô Hàn có thể đánh giết.

Đây là một loại tín ngưỡng, tín ngưỡng vô địch!

"Ngươi đừng có chém gió nữa, mau trốn đi, còn thổi phồng tiếp thì lão tử cũng không bảo vệ được ngươi." Kim lô không nhịn được nói.

"Ta thật sự là không có thổi phồng, đến lúc đó ngươi sẽ biết thực lực của đại ca ta."

Liễu Phong nói một tiếng, đột nhiên bộc phát ra bước thứ hai Thiên Long Cửu Bộ, trong tay hắn cũng hiện ra mấy viên đan dược Cấp Hoàng Kim, sau khi nuốt vào liền lập tức tiêu tán.

Bình Luận (0)
Comment