Tất cả mọi người đều khát vọng có được Long huyết, nhưng trong những người này, Diệp Long Hách là người làm việc quả quyết nhất.
Hắn biết, nếu như bỏ qua cơ hội được Tô Hàn trợ giúp lần này, thì hắn có khả năng sẽ không có duyên với Long huyết.
"Hưu!"
Thân ảnh Diệp Long Hách trực tiếp xuyên qua màn sáng màu đỏ, đứng ở bên cạnh Tô Hàn.
"Đa tạ Lương huynh." Diệp Long Hách cảm kích mở miệng.
"Không cần."
Tô Hàn thản nhiên nói, có thâm ý sâu sắc, liếc mắt nhìn Diệp Long Hách.
Ánh mắt này, Diệp Long Hách cảm thấy có chút phức tạp, không hiểu rõ.
"Còn có năm giây." Tô Hàn nói lần nữa.
Đám người Quỷ Thanh Thiên đều trở nên gấp gáp, bọn hắn sợ ở trong màn sáng này, Tô Hàn sẽ hại nhóm người mình, dù sao bây giờ hai bên đã coi như là kẻ thù, nếu không phải vì Long huyết, thì bọn họ đã ra tay đánh nhau từ sớm.
Nếu Tô Hàn thật sự nhân cơ hội này để ra tay, thì bọn hắn sẽ hoàn toàn không có năng lực để chống đỡ, ngọn lửa kia có thể tuỳ tiện thiêu chết bọn hắn.
"Bốn giây."
"Ba giây."
Khi nghe Tô Hàn đếm số giây giống như đòi mạng, những thiên tài này đều gấp gáp giống như là kiến bò trên chảo nóng.
"Được rồi, mặc kệ!"
Sau cùng, Quỷ Thanh Thiên hạ quyết tâm, cắn răng, đi thẳng đến màn sáng.
"Bạch!"
Thân ảnh của hắn trực tiếp vượt qua màn sáng, trong nháy mắt khi xẹt qua màn sáng, tim của hắn hoàn toàn nhảy lên, đánh ra tất cả phòng ngự, giống như sợ ở thời khắc mấu chốt, Tô Hàn sẽ đóng lại màn sáng này.
Nhưng mà, hắn thật sự là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Tô Hàn không có bất kỳ dị động gì, cho đến khi hắn thông qua, thần sắc Tô Hàn vẫn luôn bình tĩnh.
"Ngươi không cảm tạ Lương huynh một chút sao?" Diệp Long Hách cau mày nói.
Quỷ Thanh Thiên liếc mắt nhìn Tô Hàn, chẳng những không cảm tạ, mà còn phát ra một tiếng hừ lạnh.
Hắn luôn luôn cảm thấy Tô Hàn sẽ không vô duyên vô cớ làm ra chuyện tốt như thế này, nếu như là bằng hữu thì cũng không nói, nhưng chân chính tính toán, hai bên còn là kẻ thù.
Thấy Quỷ Thanh Thiên đã đi qua, đám người Ma Cửu U cũng không do dự nữa, liên tiếp vượt qua màn sáng.
Cuối cùng, có mấy người còn muốn xông vào, nhưng Tô Hàn đã thu tay lại.
"Xoạt!"
Màn sáng màu đỏ kia tuôn ra lần nữa, cửa hang biến mất, mấy người kia chỉ có thể trơ mắt nhìn nhóm người mình bị ngăn cản ở bên ngoài.
"Để cho chúng ta đi vào đi!"
Có người lo lắng hô.
"Đã đến giờ."
Tô Hàn thản nhiên nói: "Ta đã nói rồi, chỉ cho các ngươi mười giây, ở hai màn ánh sáng tiếp theo, nếu như có người lưỡng lự, thì cũng sẽ giống như các ngươi, bị ngăn cách ở nơi này."
"Ngươi!"
Những người kia thở gấp, đồng thời, trong lòng cũng rất hối tiếc.
Sớm biết như thế, chẳng cần quản chết sống cái gì, cứ đi theo đám người Ma Cửu U, cùng nhau tiến lên.
Hai màn ánh sáng tiếp theo, Tô Hàn vẫn nhẹ nhõm vượt qua như cũ.
Mỗi khi hắn vượt qua một màn sáng, hắn đều sẽ giúp đám người Ma Cửu U, Diệp Long Hách mở ra một lỗ hổng.
Những người kia cũng không do dự, bọn hắn đã ở giữa ba màn sáng, nếu bây giờ lưỡng lự dẫn đến ra không được mà vào cũng không được, thì chỉ sợ là phải ở lại đây cả đời.
Bọn họ rất nhanh đã đi xuyên qua toàn bộ ba màn sáng.
"Ông ~ "
Ngay khi bọn hắn vừa xuyên qua, một tiếng vù vù bỗng nhiên vang lên trong bộ não của mọi người, hơn nữa tiếng long ngâm kinh thiên này vẫn quanh quẩn không ngừng.
"Long huyết. . ."
Con mắt to của Ma Cửu U sáng lên, bây giờ khoảng cách giữa hắn và Long huyết đã gần trong gang tấc, hắn không còn lưỡng lự nữa, vọt thẳng về phía Long huyết.
Tên Quỷ Thanh Thiên cũng giống như thế, sợ có người nhanh chân đến trước.
Lần lượt từng bóng người nhanh chóng lao ra, chỉ có Tô Hàn vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ.
Mặc dù trong lòng Diệp Long Hách nghi hoặc lý do tại sao Tô Hàn bất động, nhưng cuối cùng hắn vẫn không chống cự được dụ hoặc của Long huyết, đi theo những người khác, vọt tới.
"Bọn hắn cho rằng thu hoạch được Long huyết đơn giản như vậy sao?" Tô Hàn khẽ lắc đầu.
"Hưu hưu hưu!"
Cũng vào lúc này, có ba thân ảnh đột nhiên lao ra, âm thanh phá vỡ không gian truyền đến không ngừng, có ba quỹ tích màu đen xuất hiện trong vết nứt của bầu trời.
Đúng là ba con Thủy Ngân Mê Ảnh kia!
"Oanh!"
Lúc Thủy Ngân Mê Ảnh lao ra đã trực tiếp phát động công kích.
Hào quang màu trắng bạc đầy trời đang hạ xuống đỉnh đầu đám người, quang mang này vừa nhìn thì không có chút lực công kích nào, nhưng trong đó lại ẩn chứa tràn ngập uy áp kinh khủng, mọi người lập tức biến sắc.
Trong lòng bọn họ xuất hiện một cảm giác nguy hiểm không cách nào hình dung được.
Hai người Ma Cửu U và Quỷ Thanh Thiên đã gần như tiếp cận cái kia bình ngọc, chỉ cần đưa tay thì có thể bắt được.
Nhưng vào ngay lúc này, cảm giác nguy hiểm trong lòng bọn họ đạt đến đỉnh phong, giống như có một âm thanh đang nói với bọn hắn, nếu lùi lại ngay bây giờ thì có thể còn sống, nếu không, tuy có thể lấy được bình ngọc, thu hoạch được Long huyết, nhưng bọn hắn chắc chắn phải chết, không thể nghi ngờ!
"Lùi lại!"
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai người này vẫn đưa ra lựa chọn chính xác.
Nếu như mất mạng thì dù cho lấy được Long huyết thì bọn hắn sẽ có ích lợi gì chứ?
"Rầm rầm rầm!"
Trong nháy mắt khi đám người thối lui, những hào quang màu trắng bạc kia hạ xuống, trực tiếp đánh lên mặt đất, tạo ra hố to sâu không thấy đáy.
"Hít hà!"
Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, lực công kích mạnh như thế, nếu như rơi vào trên thân nhóm người mình, thì sẽ bị oanh thành hư vô trong nháy mắt.
"Muốn thu hoạch được Long huyết, cướp đoạt giống như các ngươi đang làm là vô dụng."
Âm thanh Tô Hàn truyền đến: "Trước đó ta đã nói rồi, thực lực của ba đạo Thủy Ngân Mê Ảnh này mạnh đến đáng sợ, nếu như muốn lấy được long huyết, thì nhất định phải đồng thời ra tay ngăn cản bọn hắn, như thế mới có thể có cơ hội."
"Nếu chúng ta đều ra tay ngăn cản, thì ai sẽ đi đoạt Long huyết đây? Chẳng lẽ những người khác đều phải làm không công sao?" Ma Cửu U nhíu chặt lông mày.
"Thấy điểm đỏ ở mi tâm của Thủy Ngân Mê Ảnh chứ?"
Tô Hàn nói: "Đó là điểm yếu của bọn họ, chỉ cần có thể oanh trúng, tuy không thể làm bọn hắn tử vong, nhưng có thể làm bọn hắn suy yếu mười giây, uy lực giảm nhiều, đến lúc đó, chính là lúc để cướp đoạt Long huyết."
"Với thực lực của ngươi, chúng ta chắc chắn không đoạt lại ngươi!" Quỷ Thanh Thiên hừ lạnh.
Đây cũng không phải là chuyện gì mất mặt, thực lực của Tô Hàn rất mạnh, ngay cả Long Thần cảnh đều có thể đánh giết, bọn hắn không phải là đối thủ, chẳng lẽ còn không muốn thừa nhận hay sao?
"Ta có khả năng ngăn chặn một cái, các ngươi vây công hai cái khác." Tô Hàn nói.
Nghe đến lời này, đám người sững sờ, rồi trầm mặc xuống.
"Ta thắc mắc rằng ngươi tại sao lại để chúng ta tiến vào, thì ra là tính toán điều này!"
Ma Cửu U bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Nếu chỉ dựa vào một mình ngươi, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của ba cái Thủy Ngân Mê Ảnh này, phải không?"
"Ngươi đoán đúng rồi." Tô Hàn cười khẽ.
Nếu không phải cần những người này ngăn trở Thủy Ngân Mê Ảnh, Tô Hàn tại sao phải giúp bọn họ tiến vào chứ?
Đơn giản chính là trò cười!
"Thật sự là tâm cơ sâu!" Quỷ Thanh Thiên cũng nói.
Tô Hàn khẽ cau mày, bỗng nhiên âm thanh băng lãnh xuống.
"Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội, đến cùng là có muốn Long huyết hay không, nếu như không cần, ta mở ra màn sáng cho các ngươi, bây giờ các ngươi có thể đi ra."
Không có người mở miệng, toàn bộ đều trầm mặc xuống.
Đã đi đến nơi này, khoảng cách với Long huyết có thể nói là gần trong gang tấc, bây giờ bắt bọn hắn từ bỏ sao?
Với tâm tính cường thế của những thiên tài này, hiển nhiên là không thể nào làm được.