Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 261 - Chương 261 - Cơn Giận Của Phượng Hoàng

Chương 261 - Cơn Giận Của Phượng Hoàng
Chương 261 - Cơn Giận Của Phượng Hoàng

Nghe được lời của Tô Hàn, đám người Ma Cửu U cùng Quỷ Thanh Thiên sắc mặt thay đổi.

Ai cũng biết, một khi tiến vào trong cái túi đỏ đã thực sự trở thành đồ vật trong tay Tô Hàn, hắn muốn giết như thế nào thì giết như thế đó.

"Hưu!

Sau một lát, bỗng nhiên có một bóng người lao ra, thẳng đến cái túi đỏ phóng đi.

Nhưng cũng ngay lúc hắn sắp tiến vào cái túi đỏ đó, miệng túi bỗng nhiên bị phong tỏa lại.

"Ngươi không cần đi vào."

Tô Hàn bình tĩnh nhìn Diệp Long Hách, nói: "Chỉ cần ngươi có thể quên mất tất cả phát sinh của ngày hôm nay, coi như ta thiếu ngươi một cái nhân tình, ngày sau ngươi cần giúp đỡ, có thể dựa theo chỉ dẫn này tới tìm ta."

Vừa dứt lời, Tô Hàn đưa cho Diệp Long Hách một viên tinh thạch.

Bóng người muốn đi vào cái túi đỏ chính là Diệp Long Hách.

Không thể không nói, từ lúc Tô Hàn nhận biết Diệp Long Hách, vẫn luôn cảm thấy, Diệp Long Hách người này lòng dạ rộng lớn, co được dãn được, gặp chuyện không có chút rung động nào, vô cùng thức thời.

Tô Hàn thưởng thức nhất chính là loại người này.

Mà từ đầu đến cuối, Diệp Long Hách cũng không trêu chọc hắn, lúc nhìn thấy mê ảnh Tô Hàn bị thủy ngân kia làm bị thương còn từng dự định trợ giúp Tô Hàn.

Tuy nói tất cả đều là cảnh tượng giả Tô Hàn chế tạo ra, nhưng Diệp Long Hách cũng không biết, bởi vậy thấy rõ, Diệp Long Hách người này có thể kết giao.

Lui thêm bước nữa mà nói, đám người Quỷ Thanh Thiên là Diệp Long Hách lôi kéo lấy tiến vào đáy hồ lần nữa, từ khía cạnh này mà nói, xem như hắn đã giúp Tô Hàn một chuyện, nếu không có những người này, Tô Hàn thật định không ở trong ba mê ảnh thủy ngân kia công kích.

Tất cả những thứ này cộng lại Tô Hàn mới có thể cho Diệp Long Hách một cái 'Nhân tình'.

"Đa tạ Lương huynh."

Diệp Long Hách tiếp nhận tinh thạch, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên.

Thứ nhất, là bởi vì Tô Hàn buông tha hắn.

Là người thì hiểu rõ, tất cả chuyện hôm nay nếu truyền đi, tất nhiên sẽ chấn động tới rất nhiều thế lực lớn như tông môn của đám người Quỷ Thanh Thiên, Ma Cửu U, đều sẽ không ngại xa vạn dặm mà truy đuổi để giết chết Tô Hàn. Nhưng người có chút đầu óc, thì nên hiểu rõ, cái gì gọi là không lưu người sống.

Thứ hai, Tô Hàn chẳng những buông tha hắn, còn mắc một món nợ ân tình của hắn, nhân tình này trân quý nhất!

Thực lực lúc này của Tô Hàn cũng đã có thể so với Long Hoàng cảnh, nếu như ngày sau trưởng thành, dùng thiên phú hắn dung hợp chân long chi huyết có thể áp chế tất cả, trở thành cường giả tuyệt đỉnh!

Để cho cường giả như thế nợ nhân tình của mình, thật có giá trị liên thành.

"Dựa vào cái gì hắn không đi vào?"

Có người bỗng nhiên hô: "Hắn nếu không đi vào, chúng ta cũng sẽ không đi vào!"

Vẻ mặt Tô Hàn lập tức lạnh lẽo, nhìn chằm chằm người này, khóe miệng khẽ nhấc lên một nụ cười.

"Ngươi thật muốn chết?"

"Ta. . ."

"Oanh!"

Người này còn chưa nói xong, Tô Hàn bỗng nhiên phất tay, một chưởng từ hư không hạ xuống, trực tiếp đem người này trấn áp!

Thậm chí còn chưa kịp phản ứng thể xác hắn trực tiếp biến thành thịt nát. Trong tay Tô Hàn, hắn đến thời gian phản ứng cũng không có.

"Nếu không tiến vào, đây chính là kết quả, các ngươi tự nhìn rồi xử lý." Tô Hàn thản nhiên nói.

"Lương Thiệu Huy, dù nói thế nào, chúng ta cũng tính đã trợ giúp ngươi, nếu như không có chúng ta, long huyết kia ngươi căn bản không chiếm được!" Quỷ Thanh Thiên âm trầm nói.

"Chính vì như thế, ta mới không có giết hết bọn ngươi chỉ giam cầm thôi."

Tô Hàn không nhịn được phất phất tay: "Ngươi nếu như lại nói nhiều một câu, ta sẽ đưa ngươi và hắn cùng nhau lên đường."

Đám người không có cam lòng, đối với Tô Hàn hận ý đã đạt tới cực điểm.

Nhưng có thể làm như thế nào? Bọn hắn vẫn phải ngoan ngoãn tiến vào cái túi đỏ đó , chỉ có đi vào, mới có một cơ hội sống sót bằng không mà nói sẽ bị giết chết tại chỗ này.

. ..

Sau khi thu đám người Quỷ Thanh Thiên xong Tô Hàn mở ra màn sáng, cùng Diệp Long Hách rời khỏi nơi này.

"Oanh!"

Hai người vừa bị màn sáng trắng truyền tống đến đáy hồ, lập tức có một âm thanh gào thét kinh thiên vang lên, một đạo bóng đen to lớn từ dưới đáy hồ hướng phía hai người quét tới.

"Là cái con cự thú kia !" Diệp Long Hách sắc mặt thay đổi.

Tô Hàn trực tiếp thi triển tu vi Đại ma đạo sư tứ giai, phất tay một cái trên thân Diệp Long Hách đặt xuống một màn ánh sáng, đồng thời cũng ở trên người mình đặt xuống một màn ánh sáng.

Hai người bọn họ nhanh chóng tránh cũng không kịp, con cự thú kia như đã sớm ở đây chờ bọn hắn, khi thấy bọn hắn xuất hiện lập tức phát động tiến công.

"Phanh phanh!"

Tiếng vang truyền ra, hai người trực tiếp bị quét trúng, màn sáng trên người oanh một tiếng phá vỡ.

Diệp Long Hách phun ra một ngụm máu tươi, Tô Hàn thì vẻ mặt có chút tái nhợt, một phát bắt được Diệp Long Hách, nhanh chóng hướng tới mặt hồ phóng đi.

"Con cự thú này, dựa theo tu vi trên Đại lục Long Võ thì ít nhất cũng đạt tới Long Hoàng cảnh đỉnh phong."

Tô Hàn thầm nghĩ trong lòng: "Hơn nữa lúc trước Thánh Ma cổ đế vì trấn áp nó vào trong Thế giới Ma Thần, chắc chắn đã đem tu vi của nó phong ấn lại, bằng không sợ rằng Thế giới Ma Thần sẽ bị nó phá hủy, thực lực của bản thân nó mạnh kinh khủng."

Mới vừa rồi hắn thi triển chính là chuông thần Đại Địa. So với pháp thuật phòng ngự thuộc tính Thổ Đại Địa Thủ Hộ còn cao cấp hơn rất nhiều, Tô Hàn tự nhận, tu vi Ma đạo sư của hắn công kích của Long Hoàng cảnh hắn cũng có thể tiếp nhận.

Nhưng không nghĩ rằng, cự thú quét ngang một cái chuông thần Đại Địa trực tiếp bị phá vỡ.

"Hưu hưu hưu!"

Lúc hai người chạy trốn đáy hồ bỗng nhiên lao ra vô số ánh vàng.

"Là những con cá vàng kia!"

Diệp Long Hách sắc mặt càng tái hơn, trước khi bị màn sáng trắng truyền tống tới hang động, bọn hắn đã từng trải nghiệm qua sự kinh khủng của đám cá vàng này, giờ phút này chúng nó lại xuất hiện lần nữa so với trước đó nhiều đến vô tận.

Cách hai người không xa, có một bóng đen to lớn cấp tốc vọt tới, sau lưng dòng nước phun trào, sóng lớn nổi dậy.

Chính là cá chuối từng truy kích đám người Tô Hàn!

"Con cự thú kia thì thôi đi, ta không làm gì được nó, chẳng lẻ còn không làm gì được các ngươi sao? !"

Tô Hàn hừ lạnh một tiếng, trượng Thần Âm lập tức xuất hiện, bốn phía nước trong hồ có âm thanh xuy xuy phát ra.

Một màn tiếp theo khiến cho Diệp Long Hách cả đời đều khó quên được. Chỉ thấy lấy hai người làm trung tâm, một đoàn gợn sóng bắt đầu xuất hiện. Đây cũng không phải nước trong hồ gợn sóng, mà là. . . Hư không gợn sóng!

Bởi vì bên trong âm thanh xuy xuy kia, nước bốn phía đang nhanh chóng biến mất, nhu bị bốc hơi bay đi hết.

Một khu vực chân không to lớn, từ những gợn sóng kia khuếch tán ra, cấp tốc xuất hiện ở trong mắt Diệp Long Hách.

"Đây là. . . Hỏa diễm? !"

Hô hấp Diệp Long Hách dồn dập, trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn một màn trước mắt này. Thật sự có hỏa diễm bay lên gợn sóng bốn phía. Nhưng chỉ cần nước tiếp xúc đến hỏa diễm lập tức bốc hơi hóa thành sương mù bắt đầu tiêu tán.

"Ở đây chính là đáy hồ rồi nha!" Diệp Long Hách hít thật sâu khí lạnh.

Hắn quả thực khó có thể tin được một màn phát sinh trước mặt mình đây. Còn có người, có thể đem nước dưới đáy hồ bốc hơi bay hết?

Đây là hỏa diễm như nào ? Nếu như bùng cháy chính là người, thì sẽ kinh khủng đến trình độ nào?

"Cơn giận của Phượng Hoàng!"

Cũng vào lúc ngay này, Tô Hàn bỗng nhiên mở miệng, lời nói của hắn như từ thiên ngoại (ngoài bầu trời) đến, tràn ngập uy áp đáng sợ, sau khi Tô Hàn vừa dứt lời Diệp Long Hách cảm thấy tâm của mình cũng muốn bắt đầu bừng cháy rừng rực.

Bình Luận (0)
Comment