Các chủ. . ."
"Đại ca ca. . ."
Thấy bộ dáng Tô Hàn như phong ma, đám người Liên Ngọc Trạch cùng với Hương Nhi đều lộ ra vẻ lo lắng.
Bọn hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể hiểu rõ chuyện có thể làm cho Tô Hàn cực kỳ phẫn nộ như vậy tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Ngươi đường đường là Thánh Ma cổ đế, Đại Pháp Thần bảy hệ, đánh không lại thì không biết chạy sao? Sẽ không chạy thoát được sao! ! !"
"Lão già, đầu óc của ngươi không dùng được nên trách ta, trách ta. . ."
Tô Hàn không ngừng gào thét, giống như đang nói chuyện với thiên địa , vừa giống như đang nói chuyện với người nào đó.
Đến cuối cùng, âm thanh của hắn càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng yếu, sau cùng triệt để trầm mặc lại.
Ở kiếp trước, Tô Hàn tọa trấn thánh vực, thống lĩnh vô số thế lực, có thể nói là rực rỡ vô cùng. Hắn không cách nào tưởng tượng được, lúc mình lại trở lại thánh vực , sẽ thấy được những chuyện như thế này.
"Ông ~ "
Nơi xa có chấn động kinh thiên truyền đến, lờ mờ có thể thấy rõ, một đường vết nứt màu đen to lớn, tiến tới nơi này.
"Các chủ, bọn hắn đã đuổi tới." Liên Ngọc Trạch biến sắc.
Tô Hàn bỗng nhiên quay đầu, hai con ngươi đen kịt giờ phút này là một màu tím đậm.
Hai con ngươi kia cực kỳ yêu dị, có thể khiến cho người ta không tự giác mà hãm sâu vào trong đó, đám người Liên Ngọc Trạch liếc nhìn nhau, lập tức cảm thấy toàn thân đang run rẩy.
"Đi!"
Tô Hàn trừng mắt nhìn một cái, màu tím trong tròng mắt lập tức biến mất, lần nữa khôi phục lại màu đen. Đám người cấp tốc hướng phía nơi xa phóng đi.
Sau khi đám người Tô Hàn đi chưa lâu, cái chiến thuyền hư không to kia cấp tốc bay đến.
"Thành chủ, bọn hắn từng dừng lại ở bên trong đây."
Quầng Trăng nói: "Ta có thể cảm ứng được bọn hắn."
"Bọn hắn chạy không xa được, tiếp tục đuổi theo."
Lão giả nói: “ Thật không hổ là người dùng nguyên tố ma pháp ngưng tụ thân thể, tất cả ngăn cản của chúng ta vậy mà không có tác dụng gì với hắn."
"Ngăn không được hắn, nhưng có thể đuổi theo hắn, sớm hay muộn hắn cũng sẽ chết ở trong tay chúng ta." Thánh Đêm hừ lạnh một tiếng.
. ..
Đây là một dãy núi to lớn , giữa núi non có vô số mỏm núi đứng vững, mỗi một ngọn núi, đều cao mấy ngàn mét.
Giờ phút này, trong một ngọn núi đang có mấy trăm người đứng ở chỗ này.
Bọn hắn ngẩng đầu nhìn phía trên đỉnh ngọn núi kia, có một bản thư tịch phát ra ánh sáng bảy màu đang trôi nổi trên đỉnh ngọn núi.
Mặc dù không biết cuốn sách thư tịch này ghi cái gì trong đó, nhưng chỉ dựa vào ánh sáng bảy màu kia, cùng với thư tịch có thể tự động trôi nổi, đã có thể đoán ra, tất nhiên không phải là đồ vật bình thường.
"Đoạt!" Giữa đám người, bỗng nhiên có người mở miệng.
Ngay sau đó, mấy đạo thân ảnh lập tức lao ra, trong đó một tên nam tử trẻ tuổi phất tay một cái, dưới chân hắn xuất hiện một đầu dải lụa hoa mỹ, hắn đứng ở trên dải lụa kia, tốc độ tăng lên nhanh chống, cấp tốc hướng tới thư tịch kia phóng đi. Ở hắn bên cạnh, có hai tên lão giả đi theo, tốc độ cũng cực nhanh.
Nam tử trẻ tuổi này chính là thiên tài của tông môn siêu cấp Tiên Đạo đình —— Quân Lạc Hoa!
"Quân Lạc Hoa, trước đó cái bát màu tím kia bản tiểu thư đã để cho ngươi, ngươi còn muốn cướp đoạt cuốn sách thư tịch này của bản tiểu thư?"
Có một nữ tử chừng hai mươi tuổi mở miệng, tướng mạo nàng mỹ lệ, nhưng hai đầu lông mày lộ ra một cỗ ngang ngược cùng sát khí, lúc nhìn về phía Quân Lạc Hoa bên trong ánh mắt mang theo một sát cơ.
Nàng cũng là người trong tông môn siêu cấp, tông môn của nàng tên là 'Hóa Thần các ', mà nàng, chính là Hóa Thần đời tiếp theo của Hóa Thần các —— Tuyết Kiều.
Một khi trải qua Hóa Thần, tu vi sẽ nhanh chóng tăng lên nhanh chóng, địa vị thân phận cũng sẽ một đường bay thẳng lên, không thua kém Thánh tử của Cự Nhân đảo hay Đạo Tử của Ngọc Hư cung.
"Tuyết Kiều, cái bát màu tím kia, ta đoạt được, ta còn phải ăn một lần công kích của ngươi, ngươi còn có mặt mũi nói là ngươi nhường cho ta?"
Quân Lạc Hoa mở miệng, nhưng động tác cũng không có dừng lại, cũng không quay đầu lại.
Ai cũng hiểu, Tuyết Kiều tướng mạo mỹ lệ, nhìn như đơn thuần, nhưng trên thực tế thì cực kỳ tàn nhẫn, một khi nàng ra tay chính là hạ tử thủ, Quân Lạc Hoa phải ăn một lần công kích do nàng đánh lén, đến bây giờ trên người còn có ám thương.
Nếu như đổi thành người khác, chỉ một kích kia, chỉ sợ thân thể trực tiếp phát nổ.
"Đó là do chính ngươi không có năng lực!" Tuyết Kiều hừ lạnh, không có cảm thấy xấu hổ chút nào.
"Vèo vèo vèo!"
Sau hai người bọn họ lần lượt từng bóng người cấp tốc phóng bay lên đỉnh ngọn núi.
Toàn bộ đều là thiên tài Tông môn nhất lưu cùng Tông môn nhị lưu, dưới sự thủ hộ của người bảo hộ phóng tới cướp đoạt bộ thư tịch kia.
Bọn hắn không sợ Quân Lạc Hoa cùng Tuyết Kiều chút nào, bởi vì bên người đều có thủ hộ giả Long Thần cảnh nếu muốn thuấn sát bọn hắn cơ hồ là không thể nào, chỉ cần có thể đem cuốn sách thư tịch này cướp đến trong tay, dưới thực lực bùng nổ của thủ hộ giả, bọn hắn có lòng tin sẽ bỏ chạy cấp tốc được.
Các loại bảo vật này, dù cho chỉ đạt được một thứ, cũng đủ để khiến bọn hắn kiêu ngạo.
"Ông ~ "
Lúc bọn hắn tiến lên, bộ sách kia bỗng nhiên phát ra một tiếng vù vù, như bản thân nó đang tự bảo hộ mình lại, có một màn ánh sáng hiện lên ở trước mặt mọi người.
"Phá!"
Quân Lạc Hoa lật tay ở giữa, một thanh trường thương xuất hiện, mũi thương kia sắc bén, xen lẫn Long lực, hung hăng đâm vào phía trên màn sáng.
Màn sáng lập tức nổi lên gợn sóng, nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ, tất nhiên một kích này cũng không có cái tác dụng gì quá lớn đối với nó.
Tuyết Kiều cũng ra tay bốn phía nhiệt độ giảm xuống có bông tuyết bắt đầu rơi xuống. Chút bông tuyết này ngưng tụ thành nghìn thanh trường kiếm, bành bành bành đâm vào phía trên màn sáng.
Cái màn sáng kia oanh một tiếng, phát ra tiếng vang, nhưng vẫn như trước không có bị phá vỡ.
"Chúng ta cùng nhau công kích, chỉ dựa vào lực lượng của một người, căn bản không phá nổi nó!" Quân Lạc Hoa nói.
Những người khác cũng hiểu rõ, lúc này ngưng tụ toàn lực, đủ loại công kích tập trung lại một chỗ hung hăng rơi xuống.
"Răng rắc!"
Hơn trăm người oanh kích, cái màn sáng kia lập tức bị phá vỡ, có một cái cửa hang xuất hiện, bốn phía cửa hang có hàng loạt vết nứt tràn ngập khắp nơi, giống như pha lê bị phá vỡ.
"Phá!"
Ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên. Bất quá bọn hắn cũng có thất vọng nhỏ, bởi vì dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ mà nói, dễ dàng bị oanh phá vòng bảo vệ như thế, phẩm cấp của vật phẩm sẽ không cao lắm.
Cho dù phẩm cấp không cao nhưng đó cũng là bảo vật trong Tranh Giành chi môn , huống hồ phẩm cấp cuốn sách thư tịch này đến cùng cao hay thấp, không có nhìn thấy thì biết được như thế nào?
"Oanh!"
Cái màn sáng kia bị phá vỡ, Quân Lạc Hoa lập tức tăng tốc độ lên nhanh chóng, so với trước đó nhanh hơn mấy lần, phóng thẳng đến cửa hang.
"Khốn nạn, lại là một chiêu này!"
Hai đầu lông mày của Tuyết Kiều có sát khí càng ngày càng đậm: "Trước đó là bản tiểu thư chủ quan, lần này, ngươi đừng nghĩ sẽ đạt được!"
"Vèo!"
Vừa dứt lời nói , thân ảnh của nàng hóa thành một màn ánh sáng, giẫm lên những bông tuyết đang từ từ rơi xuống kia, cấp tốc đuổi theo hướng Quân Lạc Hoa.
Cùng lúc đó, bàn tay nàng vung lên, giữa thiên địa nhiệt độ lại giảm xuống, không gian giống như bị đóng băng, khiến cho tốc độ Quân Lạc Hoa giảm xuống.
Trong nháy mắt, Tuyết Kiều đã vượt qua Quân Lạc Hoa.
Quân Lạc Hoa sa sầm mặt lại, mắt thấy Tuyết Kiều vượt qua mình, đang lúc bất đắc dĩ , chợt nghe phía sau có âm thanh nổ đùng truyền đến. Những người khác cũng nghe thấy được, âm thanh kia thật sự quá lớn, còn kèm theo âm thanh xoẹt của thứ gì đó bị xé rách.
Bọn hắn sợ có mối nguy xuất hiện ở sau lưng , không khỏi quay đầu nhìn lại.
Vừa quay đầu nhìn lại bọn hắn lập tức trợn mắt hốc mồm!