Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 276 - Chương 276 - Đột Nhiên

Chương 276 - Đột Nhiên
Chương 276 - Đột Nhiên

Khi thấy quái vật khổng lồ này trong nháy mắt, sắc mặt Quân Lạc Hoa đại biến, cũng không quản cái cuốn sách thư tịch gì, lúc này lập tức quay người, truyền âm cho hai tên thủ hộ giả , đồng thời hướng thẳng đến phương xa phóng đi.

Phương hướng mà hắn chạy trốn rất không may lại đúng là phương hướng của cái cuốn sách thư tịch kia.

Những người khác còn tưởng rằng Quân Lạc Hoa vẫn muốn tranh đoạt cái cuốn sách thư tịch kia , chỉ có Quân Lạc Hoa tự mình biết, hắn đã đối với cuốn sách thư tịch không có cái ý niệm quan trọng gì, giờ phút này hắn chỉ muốn chạy trốn.

"Quân Lạc Hoa, ta lấy không được, ngươi cũng đừng hòng lấy tới!"

Trên gương mặt xinh đẹp của Tuyết Kiều giờ phút này lại xuất hiện một sự dữ tợn.

Nàng vẫn luôn cùng Quân Lạc Hoa tranh đấu, Tô Hàn không biết từ nơi nào xuất hiện, cuốn sách thư tịch này, bị Tô Hàn đạt được nàng sẽ phẫn nộ, nhưng nếu bị Quân Lạc Hoa đạt được, nàng tuyệt đối sẽ phát điên.

"Nếu như ngươi không chạy đi, vậy thì cứ chết ở chỗ này đi." Quân Lạc Hoa vẻ mặt âm trầm nói.

Tuyết Kiều hừ lạnh một tiếng, vừa muốn mở miệng nói cái gì, đã thấy Tô Hàn phất tay, cầm cái cuốn sách thư tịch kia đem bỏ vào chiếc nhẫn không gian trên tay hắn. Sau đó Tô Hàn quay người lập tức phóng như bay tới nơi khác.

"Bộ sách kia đã là của ngươi, ngươi chạy cái gì? Bản tiểu thư còn có thể ăn thịt ngươi sao?"

Thấy Tô Hàn không có ý dừng lại, sau khi lấy được thư tịch trong nháy mắt vẫn như cũ phóng tới nơi xa, tốc độ chẳng những không có giảm, ngược lại còn nhanh hơn, giống như ở phía trước còn có bảo vật đang chờ hắn tới lấy, Tuyết Kiều lập tức cả giận nói.

Tô Hàn yên lặng, Quân Lạc Hoa cũng yên lặng, người vẫn luôn mở miệng và động thủ toàn bộ đều là Tuyết Kiều cùng với rất nhiều thiên tài trong các đại tông môn .

"Tiểu thư Tuyết Kiều , hắn chắc đang sợ chúng ta đấy!"

Có người cười lạnh, mở miệng: "Người này tốc độ mặc dù nhanh, tu vi cũng mạnh mẽ, nhưng cuối cùng đánh không lại nhiều người chúng ta hợp lại như vậy, giờ phút này đã đạt được bảo vật, nếu như hắn không chạy trốn, chỉ sợ chẳng những bảo vật cầm không được nóng tay, đến cả mạng sống cũng bị chúng ta giết chết."

"Đúng, thân phận của tiểu thư Tuyết Kiều, người này chắc cũng đã nghe nói qua cho nên trong lòng e ngại, tất nhiên không dám dừng lại chống đối với quá nhiều người chúng ta ở đây." Lại có người đi theo phù hợp.

Thân phận của Tuyết Kiều cao hơn bọn họ quá nhiều, tu vi cũng cường hãn hơn, giờ phút này những lời nịnh nọt phát ra cũng chỉ muốn kéo tới quan hệ tốt một chút.

"Hắn chính là không dám ngừng lại, sau khi đi ra ngoài, ta nhất định phải truy sát hắn đến chân trời góc biển."

Khuôn mặt Tuyết Kiều băng hàn, nói: "Từ nhỏ đến lớn, còn chưa có người nào dám từ trong tay bản tiểu thư cướp đoạt bảo vật, nếu không giết hắn, bản tiểu thư như thế nào. . ."

"Kẻ ngoại lai!"

Lời nói của nàng còn chưa dứt, một âm thanh cực kỳ lạnh lẽo, đột nhiên vang lên bên tai. Không riêng gì nàng, tất cả mọi người cũng nghe thấy được âm thanh này.

Sau khi nghe thấy âm thanh này bọn họ có một loại cảm xúc lạnh lẽo thấu xương không cách nào hình dung ở trong lòng dâng lên, ở dưới sự lạnh lẽo còn có một cỗ cảm giác nguy hiểm nồng đậm, đột nhiên bùng nổ!

Trong một cái chớp mắt, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, thấy giữa hư không trong chốc lát đã bị xé mở, một cái khe nứt to lớn xuất hiện, theo âm thanh xoẹt nổ tung, một chiếc chiến thuyền hư không cực kỳ khủng bố to lớn xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.

"Tê! ! !"

Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.

"Đây là. . ."

Bọn hắn khiếp sợ nhìn chiến thuyền hư không, hai con ngươi trừng lớn, hô hấp dồn dập, như muốn nghẹt thở.

"Các ngươi. . . Đều đáng chết!"

Trên mặt chiến thuyền hư không kia, sắc mặt đám người lão giả băng hàn, sát khí bạo phát ra mãnh liệt.

"Nơi đây vậy mà có nhiều kẻ ngoại lai như vậy, cũng xem như một thu hoạch lớn, sau khi giết chết bọn hắn, mang theo những thi thể này đem tới cổ quốc, Thánh Hoàng tất nhiên sẽ có ban thưởng cực lớn ." Thánh Đêm trong mắt có sự hưng phấn cực lớn.

"Ha ha ha. . ."

Những người khác cũng đều phá lên cười ha hả.

"Động thủ!" Lão giả kia không nói hai lời, trực tiếp hạ lệnh.

"Xoạt!"

Thánh Đêm xuất thủ trước tiên, thi triển cái lao tù vực sâu kia một lần nữa.

Trong phạm vi mấy ngàn dặm, tính cả ngọn núi lớn kia, toàn bộ đều bị phong tỏa, bị giam cầm lại

.

"Chúng ta thấp nhất đều là người Tông môn nhị lưu , tiểu thư Tuyết Kiều còn là người Hóa Thần các trong tông môn siêu cấp, các ngươi là ai? Dám động thủ đối với chúng ta ?" Có người hoảng sợ, nói ra tông môn của mình.

"Tông môn nhị lưu?"

Thánh Đêm đám người cười lạnh: "Ta giết chính là các thiên tài như các ngươi!"

"Xoạt!"

Hàng loạt giọt mưa từ không gian rơi xuống chỉ cần tiếp xúc sẽ bị đóng băng trong nháy mắt. Gần như trong nháy mắt, đã có trên trăm cái tượng băng xuất hiện.

Chỉ có ít người giống như Tuyết Kiều, xuất ra thủ đoạn, khó khăn tránh né công kích của giọt mưa này.

Đáng tiếc, đối phương đều là Đại ma đạo sư lục giai, có thể quét ngang qua Long Hoàng cảnh, thậm chí trong đó còn có một tên Đại ma đạo sư thất giai . ..

. ..

Tuyết Kiều cùng những người thiên tài giờ phút này chuyện xảy ra, Tô Hàn không có để ý, cũng sẽ không đi quản. Bọn hắn giờ phút này, có thể nói là Nê Bồ Tát qua sông, tự thân đã khó đảm bảo, nơi nào còn có tâm tình đi quản người khác sống hay chết. Lúc đang lao nhanh chạy đi, Tô Hàn quay đầu nhìn thoáng qua ba đạo thân ảnh phía sau, yên lặng không nói gì.

"Những người đó là ai? !" Âm thanh Quân Lạc Hoa từ phía sau truyền đến.

Tô Hàn hơi trầm ngâm, vẫn nói: "Là thổ dân ở trong đây."

"Thổ dân?"

Quân Lạc Hoa sắc mặt lại biến: "Ta chưa từng nghe nói qua Tranh Giành chi môn có thổ dân, mà thổ dân nơi này, có thực lực mạnh đến như vậy sao?"

"Bọn hắn nếu như ra ngoài, có thể quét ngang qua cường giả trên Đại lục Long Võ." Tô Hàn thản nhiên nói.

Hắn nói không sai, chỉ một tên Pháp Thánh, Đại lục Long Võ đã không địch lại, huống chi còn có rất nhiều ma pháp sư kia.

. ..

Trong nháy mắt, nửa canh giờ trôi qua.

Đám người Tô Hàn vẫn luôn không có dừng lại, đám người Quân Lạc Hoa đã triệt để bị bỏ lại đằng sau, không còn thấy tăm hơi.

Đối với Tô Hàn mà nói, cho dù có chạy liên tục mười ngày mười đêm cũng không có tiêu hao nguyên tố ma pháp gì, nhưng đám người Quân Lạc Hoa thì khác biệt, bọn hắn cần chính là linh khí.

"Ầm ầm ~ "

Phía sau có tiếng vang truyền đến, lông mày Tô Hàn cau chặt, lúc quay đầu nhìn lại, vẻ mặt lập tức âm trầm. Tiếng vang này , phát ra từ cái chiến thuyền hư không kia.

"Những thiên tài tông môn kia , đều đã bị đánh chết hay sao?"

Liên Ngọc Trạch hừ lạnh nói: "Thật sự là một đám phế vật, chỉ có chút thời gian này cũng không ngăn cản được."

"Chỉ một tên Đại ma đạo sư lục giai toàn lực ra tay, đã có thể trong chớp mắt đánh chết bọn hắn, chớ nói chi là còn có đám lão giả kia." Tô Hàn nói.

"Các ngươi còn dự định chạy trốn? Ở bên trong Thế giới Ma Thần các ngươi có thể chạy trốn tới đâu đây?" Âm thanh lão giả lộ ra vẻ trêu chọc cùng mỉa mai truyền đến.

Tô Hàn yên lặng, nhưng vẫn không có dừng lại.

"Ông ~ "

Vào ngay lúc này, trong hư không bỗng nhiên truyền đến một âm thanh nổ vang.

Lúc cảm nhận được âm thanh vù vù này trong nháy mắt, chiến thuyền hư không kia ngừng lại lập tức đám người lão giả ngẩng đầu lên nhìn, từ bỏ đuổi theo Tô Hàn.

Sắc mặt Tô Hàn càng xấu hơn, bên trong cái âm thanh vù vù kia hắn cảm nhận được một cỗ khí tức cực kỳ quen thuộc.

Đó là khí tức của người tinh vực hạ đẳng !

"Bên Tinh vực, sao lại có người tới đây?" Tô Hàn vẻ mặt khó xem tới cực điểm.

Hắn có thể xác định, đợi lát nữa khẳng định sẽ có người xuất hiện, mà người xuất hiện này, tất nhiên là cường giả trong tinh vực hạ đẳng!

Đối với ở kiếp trước của Tô Hàn, người ở tinh vực hạ đẳng hắn chỉ xem như là một con sâu kiến.

Nhưng giờ phút này. . . Lại như cự nhân!

Bình Luận (0)
Comment