Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 300 - Chương 300 - Đường Hoàng Tuyền, Cầu Nại Hà, Canh Mạnh Bà

Chương 300 - Đường Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà, canh Mạnh bà
Chương 300 - Đường Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà, canh Mạnh bà

"Vèo vèo vèo!"

Đám người từ cửa hang xông vào bên trong trực tiếp bị bóng tối bao trùm.

Nhưng điều đó hoàn toàn chính xác chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi. Sau một khắc, bọn hắn căng hết cỡ hai con ngươi của mình vì gặp được một cảnh tượng mà đời này khó tin được.

Trước mắt họ có một dòng sông đang chảy rất bình thường.

Nhưng nhìn vào màu sắc của dòng sông kia là một mảng dày đặc toàn vàng là vàng giống như bị vô số bùn đất tràn ngập lấp lấy vậy.

Lòng sông cực lớn còn trải dài về hai phía xa tận chân trời khiến cho người nhìn bằng mắt thường không thấy đến phần cuối.

"Ực ực?"

Vẻ mặt Liên Ngọc Trạch bỗng nhiên biến đổi, xoa lấy xoa để con mắt, còn cho là mình nhìn lầm.

"Thế nào?" Liễu Phong nghi ngờ nói.

"Bên trong dòng sông kia vừa mới có một cánh tay vươn lên!" Liên Ngọc Trạch nói.

Hắn giờ phút này lại cúi đầu nhìn lại, cánh tay kia đã không còn, chỉ có tiếng vang ầm ầm theo dòng chảy của trường hà truyền ra như chấn thiên lôi minh.

Đó là âm thanh của nước lũ càn quét.

Mặc dù không nhìn thấy nhưng Liên Ngọc Trạch tin tưởng tình huống mới vừa rồi mình tuyệt đối không có nhìn lầm, cái kia đích thật là một cánh tay.

"Con sông này, gọi là Hoàng Tuyền." ( Suối Vàng)

Tô Hàn mở miệng, giải thích nói: "Đường Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà là những nơi phàm là người đã chết chỉ còn có linh hồn đều phải đi qua."

"Thật sự có những địa phương này sao ?"

Toàn thể đám người Liên Ngọc Trạch đều trừng to mắt, tỏ vẻ không thể tin được.

Đường Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà. . .

Đây đều là những câu truyện truyền thuyết từ khi còn bé mà bọn hắn đều nghe được.

Tại câu truyện truyền thuyết kia có âm tào địa phủ, có đầu trâu mặt ngựa, càng có đường Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà, cùng với canh Mạnh Bà trong miệng Tô Hàn nhắc đến.

Nhưng theo thời gian trôi qua bọn hắn ngày càng lớn lên, những cái truyền thuyết này đều đã ném ra sau đầu trở thành kỉ niệm tuổi thơ.

Dù là ai cũng không cách nào xác định vấn đề này đến cùng là thật hay giả. Bởi vì đám bọn hắn đều còn sống khỏe re đây.

Mà người chết đi cũng không trở về được.

"Đoạn Âm Lộ!"

Vào thời khắc này, Long Liệt lại mở miệng thốt lên.

Sau câu nói của hắn thì trên đường Hoàng Tuyền kia lại có một cầu nối hình cung chậm rãi được hình thành ra.

Cây cầu kia nhìn ra đã bị tàn phá không thể tả giống như nó đã trải qua rất nhiều năm lịch sử. Con đường trên đó mấp mô, cơ hồ chỉ cần có người đặt chân lên liền sẽ sụp đổ.

"Thật là cầu Nại Hà. . ."

Trong lòng đám người Liên Ngọc Trạch ầm ầm rung động, thế giới quan của bọn hắn lần lượt bị ăn mòn, lần lượt bị phá vỡ.

"Quả nhiên, mọi chuyện trong cuộc sống đều cũng mang tính không có lửa thì sao có khói. Truyền thuyết xem ra cũng đều là những chuyện có căn cứ." Liễu Phong cả kinh nói.

Sau khi cây cầu thê lương kia xuất hiện, một bóng người chậm rãi chậm rãi xuất hiện ở đoạn cuối.

Đây là hình dáng của một bà lão, đầu tóc bù xù nhưng u ám, mặc trên than quần áo tả tơi tựa như một tên ăn mày.

Tại trên mặt của bà ấy có một dấu đỏ to lớn in trên đó. Dấu đỏ ấy gần như trải rộng toàn bộ khuôn mặt khiến cho tướng mạo nguyên bản kia cực kỳ dữ tợn càng nhìn càng thêm kinh sợ.

Trước mặt bà lão có một thùng gỗ hình tròn. Trong đó có tràn đầy thứ nước màu đen sẫm đến không thể tả. Cho dù đang đứng trong hư không nhưng đám người Liên Ngọc Trạch có thể cảm nhận được một cỗ hôi thối cực kỳ nồng nặc từ đó bốc ra.

"Chuyện này chuyện này. . . Là Mạnh Bà?" Thượng Quan Minh Tâm khuôn mặt có chút tái nhợt.

Bà lão kia bất luận là tướng mạo hay là thùng nước trước mặt cho đến cách ăn mặc của bà ấy cho dù người ta chỉ vẻn vẹn nhìn hình ảnh bên ngoài thôi cũng đã khiến họ có một lại cảm giác sợ hãi.

"Đúng rồi, đó chính là Mạnh Bà." Tô Hàn gật đầu.

Tiếng nói của hắn vừa mới hạ xuống thì bà lão giữa tầm mắt của bọn họ kia đã đột nhiên ngẩng đầu nhìn tới hướng này.

Con mắt đó lại là một mảnh đỏ tươi!

Cùng đối mặt trực diện với bà ấy để cho người ta có một loại cảm giác kinh sợ táng đảm từ trong lòng dâng lên. Bằng vào tu vi của đám người Liên Ngọc Trạch thậm chí cũng nhịn không được lùi về sau một bước, tên Thượng Quan Minh Tẫm càng trực tiếp nhắm mắt lại không dám nhìn luôn.

"Khặc khặc. . ."

Mạnh Bà nhìn xem đám người kia, bỗng nhiên nở nụ cười, cười cực kỳ quái dị.

"Im miệng!"

Bỗng nhiên Long Liệt mở miệng hét lớn, đồng thời triển khai uy áp toàn thân như Ngũ nhạc đại sơn, từ trong thân thể bộc phát ra, hướng phía Mạnh Bà kia đánh tới.

"Ngươi từng là tai họa của nhân gian, nuốt ngàn tỉ người mà bất tử, Âm Vương phạt ngươi ở chỗ này trừng trị ba trăm triệu năm, ngươi còn không biết hối cải sao?"

Tựa hồ cảm nhận được uy áp kinh người từ trên thân Long Liệt. Mạnh Bà bỗng nhiên hét rầm lên, vẻ mặt dữ tợn kia thay bằng vẻ hoảng hốt mang theo dấu đỏ bóp méo dần.

"Hừ!"

Long Liệt hừ lạnh một tiếng, cỗ cường hãn uy áp kia cũng tùy thời tiêu tán.

Sau đó, tay hắn chỉ điểm nhẹ cầu trên Nại Hà.

Một chỉ này giáng xuống để cho đám người Liên Ngọc Trạch thật sự không thể tin được sự tình phát sinh trước mắt họ.

Bỗng nhiên ẩn hiện vô số thân ảnh đứng trên cầu Nại Hà, tính đến số lượng nhiều đến mức hoa mắt.

Toàn bộ thân ảnh này đều là hư ảo, xếp thành hàng đội ngũ dài như trường long, Những thứ đó đều đứng yên bất động như khôi lỗi.

Trên tay của đám kia cùng với hai chân đều có một cái xích sắt khóa lại cũng hư ảo luôn. Vòng tay nối liền với người đằng trước, vòng chân quấn với người kề sau.

Tại hai bên những thân ảnh này cũng có rất nhiều người.

Nhưng có điều, những người này cũng không phải là hư ảo, mà là chân chính tồn tại thực thể!

Trên người bọn họ cũng không có vòng chân cùng vòng tay nhưng ngược lại đều cầm lấy một cây trường tiên màu đỏ thẫm. ( Cây roi dài )

Cây trường tiên này thỉnh thoảng vung lên trên thân những người bị cầm tù kia, phát ra tiếng ba ba ba, để cho họ không ngừng kêu thảm phảng phất như quất vào lính hồn của họ vậy.

Cùng lúc đó, tại một chỗ khác trên thân cầu Nại Hà cũng xuất hiện hàng loạt thân ảnh.

Trong khi vô số thân ảnh hư ảo đang vang lên tiếng thét chói tai, người đang sợ hãi bị những tên cầm trương tiên kia sinh sinh ném vào trong Hoàng Tuyền phía dưới.

"Xuy xuy xuy. . ."

Mỗi khi có thân ảnh hư ảo bị ném vào Hoàng Tuyền, phía trên chỗ đó liền sẽ lập tức bốc hơi lên một cỗ sương mù mờ nhạt.

Tuy rằng những thân ảnh hư ảo này cũng đang giãy dụa để thoát khốn nhưng càng giãy dụa bọn hắn liền càng lún sâu. Đến cuối cùng, triệt để yên diệt tại bên trong Hoàng Tuyền.

"Ta quả nhiên không có nhìn lầm. . ."

Liên Ngọc Trạch hít vào một ngụm khí lạnh thật sâu nói: "Trước đó cái kia đích thật là một cánh tay, chính là tay của người bị ném xuống!"

"Những thân ảnh hư ảo này. . . Đều là linh hồn sao?" Vẻ mặt Liễu Phong trở nên trắng bệch.

Đám thân ảnh hư ảo này số lượng khổng lồ, lít nha lít nhít, giống như một đàn châu châu khổng lồ ở xa mạc. Tầm mắt quét tới ước chừng ít nhất cũng có trên trăm ức đó!

Số lượng khủng bố như thế cho dù có đặt ở trên đại lục Long Võ cũng phải chiếm cứ một diện tích cỡ đế quốc. Nhưng tại nơi này lại phải chen chúc nhau như vậy có thể thấy bọn họ có biết bao nhiêu khó chịu.

Nhiều người chen nhau một chỗ như vậy tự nhiên tốc độ đi sẽ không có khả năng nhanh được. Nhưng một khi họ đi chậm một nhịp liền sẽ bị cái trường tiên màu đỏ như máu kia quật tới tấp trên thân phát ra tiếng kêu thảm thiết.

"Người chết đi rồi đều phải trải qua kiểu tra tấn dã man này sao ?" Thượng Quan Minh Tâm không thể tin được.

"Những người bị ném vào Hoàng Tuyền kia đều là những tên khi còn sống tội ác tày trời, từng làm qua vô số chuyện xấu, người chết trong tay bọn họ ít nhất cũng có mấy chục vạn."

Tô Hàn giải thích nói: "Mà một khi bị ném vào Hoàng Tuyền, sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội luân hồi, linh hồn của bọn hắn sẽ triệt để biến thành tro bụi bên trong Hoàng Tuyền không cách nào sống sót."

Bình Luận (0)
Comment