Theo lời nói của Tô Vân Minh vừa dứt, rất nhiều đệ tử Phượng Hoàng tông toàn thân dừng động, nước mắt không cầm được dâng lên.
Bọn hắn đều hiểu lời nói của Tô Vân Minh, cũng hiểu rõ ý tứ Tô Vân Minh.
Về mặt thời gian đệ tử Phượng Hoàng tông nhìn lại, Tô Vân Minh từ lúc tử vong đến bây giờ đã được trùng sinh, cũng chỉ đi qua thời gian hơn một tháng mà thôi.
Đối với tu sĩ mà nói, thời gian một tháng sẽ nhanh chóng đi qua, chưa nói tới cái gì gọi là 'Đợi lâu'.
Nhưng đối với Tô Vân Minh mà nói, một tháng này, hắn đã đi qua cả một đời. Hắn đã chết một lần, lần này trùng sinh này, là Tô Hàn cho hắn một sinh mệnh mới.
Trong một tháng này, đám người Tô Vân Minh đến cùng đã trải qua cái gì, người sống không cách nào biết được, nếu không phải Tô Hàn dùng lực lượng thao thiên, mở Âm Lộ, còn mở Linh Lộ, đem linh hồn Tô Vân Minh kéo về, hắn giờ phút này chỉ sợ đã luân hồi hoặc là còn đang ở bên trong âm tào địa phủ thừa nhận những cây roi hồng tiên kia.
"Hàn nhi."
Tô Vân Minh nhìn về phía Tô Hàn, trầm ngâm rất lâu, sau cùng phun ra ba chữ: "Cám ơn ngươi."
Hắn có thể cảm nhận được, tu vi toàn thân của chính mình, không có thiếu sót chút nào, trí nhớ của mình cũng tồn tại toàn bộ, giống như chỉ một lần tử vong, cùng với trước đó cũng không có cái gì khác nhau.
Mà có thể làm được như thế, Tô Hàn nhất định phải hao tốn cái giá cực lớn.
Bất quá trong lòng Tô Vân Minh, Tô Hàn vẫn luôn là con của mình, hắn có được đứa con trai này, cảm thấy rất tự hào!
"Người một nhà không nói hai lời, ngươi vừa mới ngưng tụ thể xác, một lần nữa sống lại, tạm thời cần tĩnh dưỡng một chút, mặt khác ta đều đã xử lý chớ suy nghĩ quá nhiều." Tô Hàn cười nói.
Tô Vân Minh khẽ gật đầu, chợt bị rất nhiều đệ tử Phượng Hoàng tông lôi kéo đi tới trong đám người, không ngừng hỏi han ân cần.
Không lâu sau khi Tô Vân Minh ngưng tụ thể xác, thân ảnh Tiêu Vũ Nhiên cũng xuất hiện.
Bên ngoài cơ thể nàng có sương mù khuếch tán, Tô Hàn đã sớm vì nàng chuẩn bị xong y phục, sau khi mặc vào, từ trên bình đài rơi xuống.
Bất quá bây giờ Tiêu Vũ Nhiên, tuy nói trùng sinh, bộ dáng không thay đổi, tu vi không thay đổi, trí nhớ không thay đổi, nhưng nàng lại đem cho người khác cảm giác đã thay đổi.
Nói không nên lời nàng đã thay đổi nơi nào nhưng tóm lại vẫn là thay đổi.
Tô Hàn nhíu mày, nhìn Tiêu Vũ Nhiên chậm rãi hướng chính mình đi tới, trầm ngâm một lát, nói: "Ngươi vẫn khỏe chứ?"
"Ta rất khỏe." Tiêu Vũ Nhiên gật đầu, tính cách đã từng linh động đã biến mất không thấy gì nữa.
Nếu như đặt ở trong quá khứ, gặp biến cố to lớn như thế, giây phút này Tiêu Vũ Nhiên tất nhiên sẽ nhào vào trong ngực Tô Hàn, khóc lớn tìm kiếm sự an ủi.
Nhưng ngay lúc này nàng chỉ lẳng lặng đứng trước mặt Tô Hàn, cứ đứng lẳng lặng như vậy, lẳng lặng nhìn.
Có nhiều đệ tử Phượng Hoàng tông, trước kia còn dự định nói cái gì, nhưng cảm nhận được bầu không khí này, nhìn khuôn mặt Tiêu Vũ Nhiên bình tĩnh nhưng lại làm lòng người đau kia, trong lúc nhất thời, cũng yên lặng đứng ở nơi đó.
"Cám ơn ngươi, Tiểu Tô Hàn." Trầm mặc hồi lâu sau Tiêu Vũ Nhiên mở miệng nói một câu nói như vậy.
Tô Hàn sửng sốt một chút, trong lòng thở dài một tiếng, nói: "Ngươi thay đổi."
"Có lẽ vậy." Tiêu Vũ Nhiên mỉm cười, nhìn vô cùng miễn cưỡng.
"Đi nghỉ trước đi." Tô Hàn nói.
Tiêu Vũ Nhiên gật đầu, hướng phía đám người đi đến.
Lúc đi được vài bước, nàng bỗng nhiên quay đầu, nói khẽ: "Tiểu Tô Hàn, ngươi vẫn là phu quân của ta, đúng không?"
Thân thể Tô Hàn chấn động, nhìn vào hai con ngươi Tiêu Vũ Nhiên tràn đầy lòng mong đợi kia, trong lòng không khỏi cảm thấy một trận nhói nhói.
Nếu như ở trong quá khứ, đặt ngay lúc Tiêu Vũ Nhiên không có tử vong, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình là phu quân của Tiêu Vũ Nhiên, bởi vì đây vốn chính là chuyện đơn phương của một mình Tiêu Vũ Nhiên.
Nhưng giờ phút này, Tô Hàn mím môi một cái, cười nói: "Đúng, ta chính là phu quân của ngươi, trước kia là thế, hiện tại là thế, ngày sau cũng như thế."
"Ừm!" Tiêu Vũ Nhiên chợt gật đầu, bên trong con ngươi như ngôi sao sáng kia, hai hàng nước mắt kích động lâp tức lăn xuống.
Nhìn bộ dáng của nàng, Tô Hàn rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn biết, Tiêu Vũ Nhiên cũng không có thay đổi, chỉ là có lần lĩnh ngộ này, trong lúc nhất thời còn không có triệt để khôi phục lại như cũ, đợi nàng về sau quay lại tính cách trong quá khứ kia, vẫn như cũ lại Tiêu Vũ Nhiên làm người thương yêu nhất.
. ..
Rất nhanh, đám người Lưu Vân, Hồng Thần, Tiêu Vũ Tuệ, cũng đều lần lượt ngưng tụ thể xác, từ trên bình đài kia chậm rãi rơi xuống.
Lưu Vân cùng Hồng Thần cũng không nói thêm gì, chỉ hướng tới Tô Hàn ôm quyền khom người, hô một tiếng 'Tông chủ ', đã lập tức lui xuống.
Chỉ còn Tiêu Vũ Tuệ, đang đứng ở trước mặt Tô Hàn, yên lặng không nói gì.
"Ngươi có lời muốn nói với ta sao?" Tô Hàn nói.
Tiêu Vũ Tuệ nhìn Tô Hàn, giống như đang nỗ lực muốn đem gương mặt Tô Hàn nhớ kỹ.
"Làm gì xấu hổ như thế." Tô Hàn cười khan nói.
"Ta thích ngươi." Tiêu Vũ Tuệ bỗng nhiên mở miệng.
Nghe thấy lời này, Tô Hàn ngây ngẩn cả người. Rất nhiều đệ tử Phượng Hoàng tông cũng ngây ngẩn cả người. Giữa đám người Tiêu Vũ Nhiên cũng ngây ngẩn cả người!
Ngay sau đó, các đệ tử Phượng Hoàng tông, toàn thể lui ra phía sau mấy bước, đồng thời Long lực phun trào, đem lỗ tai phong bế, hiển nhiên những lời nói tiếp theo của Tô Hàn cùng Tiêu Vũ Tuệ, bọn hắn đều không có ý định nghe.
Cũng có thể nói. . . Là không dám nghe.
Ai cũng biết, Tiêu Vũ Tuệ chính là tỷ tỷ của Tiêu Vũ Nhiên, mà Tô Hàn lại là 'Phu quân' mà Tiêu Vũ Nhiên vẫn luôn xưng hô.
Nhưng bây giờ, Tiêu Vũ Tuệ . . . Thích muội phu của mình ? !
Việc này nếu phát sinh ở trên người bên ngoài, bọn hắn sẽ có hứng thú xem náo nhiệt, nhưng đây lại phát sinh ở trên người Tông chủ của bọn hắn, bọn hắn không thể không phong bế lỗ tai.
"Chuyện tình cảm, khó mà phỏng đoán được. . ."
Tô Vân Minh lắc đầu, hắn cũng không có phong bế lỗ tai, làm phụ thân của Tô Hàn, hắn có quyền lợi nghe, cũng có tư cách nghe.
"Ngươi. . ."
Tô Hàn tránh khỏi tầm mắt của Tiêu Vũ Tuệ, nói: "Ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi."
"Ta thích ngươi!" Tiêu Vũ Tuệ lại mở miệng, so với trước đó còn kiên định hơn, còn muốn quả quyết hơn.
"Ta biết, ngươi là muội phu của ta, ta không nên thích ngươi như vậy, nếu không có trải qua việc lần này, không có trải qua cảm giác chết đi, có lẽ ta mãi mãi cũng sẽ không mở miệng nới cho ngươi biết."
Tiêu Vũ Tuệ nhìn chằm chằm Tô Hàn, âm thanh có chút phát run: "Ngay lúc tử vong ta bỗng nhiên có chút hiểu rõ, con người khi còn sống, có rất nhiều chuyện nếu như khi còn sống không làm, khi còn sống không nói, vậy thì sau khi chết đi tất nhiên sẽ hối hận cực lớn."
"Cho nên, ta hiện tại nói với ngươi, ta thích ngươi."
"Chuyện này. . ." Tô Hàn muốn mở miệng, lại bị Tiêu Vũ Tuệ cắt ngang.
"Tất nhiên, ta cũng chỉ thích ngươi mà thôi, mặt khác ta chưa bao giờ suy nghĩ nhiều, cũng không dám suy nghĩ nhiều, bởi vì ngươi là trượng phu của Vũ Nhiên ." Lời nói vừa dứt, Tiêu Vũ Tuệ đã quay đầu đi xa.
Tô Hàn đứng tại chỗ, yên lặng không nói.
Mà Tiêu Vũ Nhiên thì nhìn bóng lưng tỷ tỷ của mình, nhìn không ra phẫn nộ, cũng nhìn không ra dáng vẻ khác lạ, trên gương mặt xinh đẹp đó chỉ có dáng vẻ bình tĩnh.