Vật phẩm cấp Thánh Linh, cho dù bên trong tông môn siêu cấp, cũng cực kỳ quý giá.
Những Ngụy Hoàng như Kim Lan, như Đoan Mộc Lâm, vật phẩm bọn hắn sử dụng đều là cấp Thánh Linh hạ phẩm, cũng chỉ giới hạn ở cấp Thánh Linh hạ phẩm.
Đến trình độ như từ võ giả Long Thần cảnh đến Long Hoàng cảnh, Long Hoàng cảnh đến Long Tôn cảnh, mỗi một cái cấp bậc, cũng khó hơn lên trời.
Vật phẩm cấp Thánh Linh trung phẩm, những Ngụy Hoàng nếu không phải chính mình ngẫu nhiên đạt được, cũng sẽ không có tư cách được các tông môn ban cho.
Chỉ có những thiên tài chân chính kia, như Đạo Diệp Ngọc Hư cung lúc trước mới có thể được phân cho loại vật phẩm này.
Nhưng cũng chỉ được phân cho mà thôi.
Phân cho không có nghĩa là đã đạt được.
Phân cho chỉ là tạm thời đem vật phẩm cấp Thánh Linh này cầm ở trong tay, nếu ngày sau không có cống hiến lớn, có lẽ những vật phẩm không có công dụng tốt hơn vật phẩm cấp Thánh Linh này cũng sẽ bị thu hồi hết lại.
Mà lúc trước những thiên tài này tiến vào Tranh Giành chi môn nhiều như vậy, Tô Hàn cũng chỉ từ trên người Đạo Diệp gặp được vật phẩm cấp Thánh Linh.
Như hai người Lưu Thủy Vô Ngân cùng Đoan Mộc Tứ đều không có.
Cho nên, tổng hợp lại mà nói, những loại vật phẩm như này cùng những thiên tài kia, thậm chí là đối với người cảnh giới Ngụy Hoàng, đều cực kỳ đỏ mắt chớ nói chi là những đệ tử bình thường như này.
Ngoại trừ Nhất Đao cung gần như tất cả đệ tử chín cái tông môn khác đều từ chỗ sâu trong Thần Dược sơn dùng thời gian một tháng chạy trở về tới cửa vào này.
Đối với bọn hắn tới nói, Luyện Thần thảo kia, cũng chỉ vật phẩm trộng yếu để đoạt được vị trí hạng nhất cuộc thi lần này mà thôi, nhưng có trọng yếu đến đâu cũng không có trọng yếu bằng vật phẩm cấp Thánh Linh này.
Sự xuất hiện của bọn hắn, khiến cho bên ngoài những người phụ trách các đại tông môn đứng trên bình đài cùng với Đông Tổ lông mày đều nhíu lại.
Thông qua lối vào Thần Dược sơn, có thể thấy từng thân ảnh đang nhanh chóng hướng nơi này trở về.
Bọn hắn đã tốn thời gian một tháng để đi tới chỗ sâu trong Thần Dược sơn, lúc này lại tốn thời gian thêm một tháng để trở về, vừa tiến vào một lần đã gần hai tháng.
Mà thời gian thi đấu, cũng chỉ có nửa năm mà thôi.
“Các ngươi nhìn xem như thế nào?”
Đông Tổ nhìn về phía những người phụ trách tông môn kia, thản nhiên nói: “Lão phu có thể xác định, cái bảo vật mới vừa xuất thế kia, nhất định là cấp Thánh Linh trở lên, thậm chí có thể là vật phẩm cấp Thánh Linh trung phẩm. Ngoại trừ Nhất Đao cung ra, tất cả 27 vạn đệ tử đều hi sinh lãng phí thời gian hết gần hai tháng, chỉ vì bảo vật này.”
“Nếu có thể thu được bảo vật này, vậy thì thời gian gần hai tháng này, sẽ không xem là lãng phí, nhưng nếu không thu được...” Đoan Mộc Lâm mày nhăn lại.
Lưu Thủy Cuồng Hàn trực tiếp hừ lạnh nói: “Thật sự là một đám phế vật, nếu có thể đạt được vị trí thứ nhất, sẽ có được truyền thừa từ Đông Tổ, so sánh với truyền thừa của Đông Tổ thì vật phẩm cấp Thánh Linh này có đáng là gì!”
“Ngươi đừng nói như vậy, truyền thừa của lão phu, tuy tốt, nhưng cũng không thể siêu việt như đồ vật này, chỉ có thể cùng so sánh mà thôi.” Đông Tổ lắc đầu nói.
Ai cũng đều hiểu, hắn chỉ nói cho có lệ như vậy thôi.
Tu vi của Đông Tổ ở vạn năm trước đó đã có thể tiến vào chỗ sâu trong Thần Dược sơn, bản tôn của hắn cũng đã bế quan vạn năm, cho đến tận hôm nay, không biết đã đạt đến cảnh giới nào.
Bên trong tất cả cường giả trên Đại lục Long Võ, Đông Tổ được xếp hạng cao trong bảng cường giả, mặc dù hắn không có đi đến Long Tôn cảnh, nhưng ít ra bên trong Long Hoàng cảnh, đã có được thành tựu cực kì khủng bố!
So sánh với truyền thừa cường giả siêu cấp này, cái vật phẩm cấp Thánh Linh kia có đáng là gì?
Huống hồ, 27 vạn người, cướp đoạt một kiện đồ vật như vậy, thật sự là quá mức ngu xuẩn!
Dù cho lui thêm một bước nữa, không nói 27 vạn người, mà dùng tông môn để đong đếm, cũng trọn vẹn chín cái tông môn, lần thi đấu này chín trong mười tông môn lại muốn tranh đoạt một kiện bảo vật như vậy bỏ qua những cơ hội trân quý khác, so sánh xác xuất có thể lấy được thật sự quá nhỏ.
Mấu chốt nhất là vật phẩm cấp Thánh Linh đều có linh tính của riêng nó, nếu nó không muốn nhận ngươi làm chủ, mà trốn đi nơi xa, vậy tất cả 27 vạn đệ tử này một người cũng không chiếm được!
Đã như thế lại phí phạm thời gian gần hai tháng, đem cơ hội thu được Luyện Thần thảo chắp tay nhường cho Nhất Đao cung, coi như là mất cả chì lẫn chài.
“Nhất Đao cung đến vật phẩm cấp Thánh Linh này các ngươi cũng không thèm để ý?”
Đông Tổ nhìn về phía Nhất Đao cung ngồi ở bình đài, khẽ cười nói: “Lão phu quét tầm mắt tới, mặc dù thần niệm không cách nào thăm dò vào trong đó, nhưng mắt trần lại có thể thấy, không có một người đệ tử nào của Nhất Đao cung trở về.”
“Vật phẩm cấp Thánh Linh, chớ nói những đệ tử kia, cho dù bản thân ta tới, cũng cực kỳ khó để đạt được.”
Người Nhất Đao cung ở trên bình đài bên kia một tên nam tử trung niên thân bạch y, khuôn mặt uy nghiêm nói: “Có lẽ bọn hắn chỉ để ý truyền thừa từ Đông Tổ ngài mà thôi.”
Đông Tổ không tiếp tục mở miệng, bất quá trong lòng hắn đối với Nhất Đao cung cách nhìn cao hơn một chút.
Nhất Đao cung trọn vẹn ba vạn đệ tử, dưới sự hấp dẫn của vật phẩm cấp Thánh Linh lại chưa từng có một người trở về, tính cách kiên nghị, quả quyết, còn có tinh thần đoàn kết, tuyệt đối là việc mà những tông môn khác chưa từng có.
Có lẽ bởi vì như thế, Nhất Đao cung mới có thể như ngôi sao mới chói mắt, phá vỡ thiên địa, hoành không mà xuất hiện đưa thân vào trong mười tông môn siêu cấp.
Cũng có lẽ bởi vì công pháp tu luyện của bọn họ, trong lúc vô tình đã ảnh hưởng đến tâm tình của bọn họ.
“Người Nhất Đao cung, ngược lại để lão phu phải nhìn với ánh mắt khác, làm cho lão phu dâng lên một chút hứng thú !” Đông Tổ như đang tự lẩm bẩm, vừa như đang nói chuyện cùng người phụ trách Nhất Đao cung.
Nam tử trung niên kia nghe được bốn chữ ‘Thay đổi ánh nhìn” vẻ mặt hắn lập tức lộ ra cung kính, càng có sự ngưỡng mộ cùng kính nể tràn ngập trên khuôn mặt.
Hắn nhắm tới hướng Đông Tổ ôm quyền, nói: “Thái tổ đã bế quan nhiều năm, nếu có cơ hội, nghĩ đến hẳn sẽ muốn cùng ngài gặp mặt.”
“Sẽ có cơ hội.”
Đông Tổ nhẹ nhàng thở dài, ngẩng đầu nhìn lên hư không, tuyết lớn kia vẫn như cũ rơi xuống, tựa hồ như vô cùng vô tận.
“Trận tuyết lớn này đã rơi xuống hai năm rồi... Lúc trận tuyết lớn này dừng lại, chính là sáng lễ gặp mặt dành cho ta cùng các ngươi.”
Nghe thấy lời ấy, thân thể nam tử trung niên kia chấn động, những người phụ trách tông môn khác cũng đều chấn động, trong hai con mắt hiện lên vẻ khó tin.
“Đông tổ, ngài tu vi cao thâm có thể biết hay không, trận tuyết lớn này bao phủ toàn bộ Long Võ đại lục, khiến cho một năm bốn mùa trên đại lục đều trở thành mùa đông, đây rốt cuộc là vì sao?” Có người hỏi.
Đông Tổ nhìn hư không, bên trong hai con mắt của hắn, như có ánh sáng sáng ngời nhưng cũng thâm thúy u ám bắn ra.
“Long võ có kiếp ba ngàn vạn, nếu người các tông môn bọn ngươi trước đó không có đi tới Thất Vực thần sơn, trận tuyết lớn này sẽ không xảy ra, đến cùng là vì sao, chẳng lẽ chính các ngươi cũng không biết sao?”
Ánh mắt Đông Tổ lúc này trở nên sắc bén, hắn nhìn về Kiếm Tiên mộ Đoan Mộc Lâm, lại nhìn về Cự Nhân đảo Lưu Thủy Cuồng Hàn, còn có Ngọc Hư cung cùng Chiến Thần tông kia.
Bốn cái tông môn siêu cấp này ngày đó đã tiến vào Thất Vực thần sơn!
Dưới ánh mắt sắc bén của Đông Tổ, bọn người Lưu Thủy Cuồng Hàn cảm thấy thân thể có chút câu nệ, mặc dù cùng là Ngụy Hoàng cảnh, nhưng bọn hắn, vẫn cảm thấy như cùng trời đối kháng.
Đồng dạng cùng cảnh giới, nhưng thực lực của cái phân thân này của Đông Tổ lại mạnh hơn bọn hắn rất nhiều.